Trộm Nhìn Ánh Sáng - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


Trộm Nhìn Ánh Sáng


Chương 23


Edit: Ry

Yết hầu Phó Húc khó khăn động đậy, không biết nên nói cái gì, nhưng giờ anh đã thấy hết, làm ra vẻ kinh ngạc sẽ chỉ khiến cho tình huống trở nên lúng túng hơn.

Anh bình tĩnh lui về sau, ít nhất phải rời khỏi căn phòng này để Tạ Thời Dã tỉnh táo lại hơn chút đã, rồi hẵng giải quyết cho rõ ràng, hoặc là nói xin lỗi gì đó.

Tạ Thời Dã nằm ở trên giường có vẻ như đã chắc chắn đây chỉ là một giấc mộng, y khàn khàn nói: “Anh đi đâu vậy, lại đây.”

Có lẽ là nghĩ mình đang nằm mơ nên y không khỏi dùng giọng điệu ra lệnh.

Nhưng chỉ cứng rắn được mấy giây, y đã nhanh chóng dịu giọng nói: “Có được không anh?”

Phó Húc không nghe y, anh đã chạm tay vào nắm cửa, lại nghe thấy một tiếng thở dài.

Anh không chút do dự mở cửa đi ra ngoài.

Ngoài cửa là Tiểu Thường mặt đỏ tới mang tai, tay nắm chặt thẻ phòng, chỉ thấy trên mặt cậu ta lúc thì hoang mang, lát sau biến thành lo sợ về công việc của mình, một hồi lại có vẻ ngượng ngùng, đủ mọi màu sắc, khiến Phó Húc không nhịn được mà nhíu mày.

Hai người bọn họ chờ ở ngoài cửa, phải đến khoảng bốn năm phút. Phó Húc nói với Tiểu Thường: “Gọi điện thoại cho cậu ấy đi.”

Tiểu Thường ngu ngốc há to miệng, ơ một tiếng. Phó Húc rất hiếm khi tức giận, nhưng không biết vì sao ở thời khắc này, anh cực kì mất kiên nhẫn.

Anh hít sâu một hơi, kiềm chế sự nóng nảy trong lòng: “Gọi điện cho Tạ Thời Dã, có lẽ cậu ấy vẫn chưa tỉnh đâu.”

Tiểu Thường giờ mới hiểu được lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho người ở bên trong.

Quả nhiên là vậy, sau khi Phó Húc ra ngoài, Tạ Thời Dã chỉ khó chịu thở dài rồi trở mình, lại chìm vào trong giấc ngủ, cho đến khi bị cuộc gọi của Tiểu Thường đánh thức.

Tạ Thời Dã cầm di động ngồi dậy, sửng sốt mất mấy giây mới xuống giường mặc áo ngủ vào. Y cũng không chắc chắn lắm chuyện gì vừa xảy ra, hình như y có nhìn thấy Phó Húc.

Cho đến khi mở cửa ra, con mắt bị ánh đèn ngoài hành lang kích thích nên hơi đau, y híp mắt lại, nhìn thấy Phó Húc và Tiểu Thường, lúc này mới hiểu rốt cuộc là chuyện gì vừa xảy ra.

Không phải là mơ, thật sự là Phó Húc.

Bộ dáng khỏa thân của y bị Phó Húc thấy hết…

Phản ứng đầu tiên của Tạ Thời Dã là, y chiếm tiện nghi của Phó Húc rồi, phản ứng thứ hai là, rốt cuộc tại sao hôm nay y lại chọn ngủ khỏa thân chứ.

Rõ ràng là bình thường luôn mặc áo ngủ.

Thời gian y đứng bất động ở cửa quá lâu, trên mặt cũng không có biểu cảm gì. Nhưng hai người ngoài cửa không nhịn được mà thả nhẹ hô hấp, đều cho rằng đây là bình yên trước bão tố, Tạ Thời Dã sắp nổi điên.

Tiểu Thường hoàn toàn nghĩ như vậy, cho đến khi Tạ Thời Dã nói: “Có chuyện gì không?”

Y nhìn Phó Húc, nếu không có việc gì thì Phó Húc sẽ không đến phòng của y, huống hồ bắt gặp y ngủ khỏa thân cũng không bỏ đi mà đứng ngoài cửa chờ, chắc chắn là có chuyện gì đó.

Thái độ sau đó của Tạ Thời Dã rất tự nhiên, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, y bật tất cả đèn trong phòng, nghênh đón hai người bên ngoài đi vào.

Y thích phòng mình sáng sủa, nó khiến y có cảm giác an toàn.

Tạ Thời Dã để Tiểu Thường pha cà phê, ở đoàn làm phim, hầu hết thời gian đều là uống cà phê nên y cố ý mang máy pha cà phê tới.

Phó Húc lại ngồi trên chiếc ghế sô pha mà lần trước đến phòng Tạ Thời Dã anh đã ngồi, Tạ Thời Dã phát hiện ra Phó Húc là người như vậy, chỉ thích đợi ở một chỗ, chỉ thích dùng một hãng quần áo, chỉ thích một loại đồ uống.

Thích đến gần như là cố chấp.

Tạ Thời Dã hi vọng khi anh thích một ai đó đừng như vậy, lại không nhịn được tưởng tượng, nếu như ngày đó Phó Húc không thích Tư Nam, nếu như có một trên một vạn khả năng Phó Húc có thể thích y, y lại hi vọng Phó Húc có thể cố chấp với y nhiều thêm một chút, thích lâu một chút.

Trong tiếng máy pha cà phê chạy, Phó Húc lấy di động ra, mở phần bản thảo Tưởng Thắng gửi cho mình, nói chuyện với Tạ Thời Dã về buổi phỏng vấn ngày mai.

Tiểu Thường ở đầu kia căn phòng lớn tiếng nói: “Anh Tạ, bản thảo của anh được gửi vào tài khoản của em, để em gửi sang cho anh.”

Tạ Thời Dã lấy điện thoại đang sạc ở đầu giường, online đợi tài liệu được gửi sang.

Phó Húc ngồi đối diện y: “Xin lỗi.”

Ngón tay Tạ Thời Dã cầm di động siết chặt: “Anh nói chuyện gì cơ?”

Khi Phó Húc nói chuyện luôn thích nhìn thẳng vào mắt của đối phương, luôn rất chân thành, ánh mắt thẳng thắn thản nhiên, khiến người ta không thể chống đỡ nổi.

Phó Húc nói lúc nãy anh không cố ý xông vào phòng, anh tưởng rằng y đã dậy.

Tạ Thời Dã tránh ánh mắt của anh: “Tôi biết, anh cũng không có thẻ phòng tôi, là Tiểu Thường đưa anh vào, lát nữa tôi sẽ nói cậu ta.”

Phó Húc nói: “Nói chung là xin lỗi cậu.”

Tạ Thời Dã tùy ý vuốt trán, bỗng thoải mái cười ra tiếng, y nói: “Không cần phải xin lỗi đâu, coi như diễn thử trước, anh còn nhớ chứ, chúng ta có cảnh giường chiếu mà, sớm muộn cũng sẽ phải nhìn hết thôi.”

Lúc này Tiểu Thường bưng cà phê tới, hai cái chén, một cái xanh đậm, một cái màu trắng. Tiểu Thường đưa cốc xanh đậm tới, Phó Húc giơ tay nhận lấy.

Tạ Thời Dã nhận lấy chiếc cốc màu trắng, thầm nghĩ cậu trợ lý này đúng là quá không chuyên nghiệp, cần để Dương Dương huấn luyện lại, Tiểu Thường ngay cả việc thường ngày y dùng cái cốc nào cũng không biết.

Chính là chiếc cốc trong tay Phó Húc.

Nhưng Tạ Thời Dã cũng không chán ghét việc cậu ta đưa nhầm cốc cho Phó Húc, y nhìn Phó Húc, nhìn miệng cốc đè lên bờ môi anh, nhìn anh nhấp một ngụm cà phê, cà phê nóng hổi khiến bờ môi anh đỏ hồng. Màu môi Phó Húc rất đậm, trời sinh đã đỏ, là sắc màu mà biết bao nhiêu thiếu nữ, nghệ sĩ hâm mộ.

Phó Húc lại không thích, thường ngày lúc hóa trang đều sẽ yêu cầu thợ trang điểm che phủ đi một chút.

Tạ Thời Dã lại rất thích màu môi của anh. Thật ra nói vậy cũng không chính xác, nếu như da Phó Húc trắng, vậy y sẽ thích da trắng, nếu như Phó Húc có mắt hai mí, y sẽ thích mắt hai mí.

Tất cả những gì trên người Phó Húc, chỉ cần thuộc về Phó Húc, y đều sẽ thích.

Hai người cùng nhìn một lượt bản thảo phỏng vấn ngày mai, Phó Húc nói ngày mai mong sẽ được cậu giúp đỡ, Tạ Thời Dã tươi cười: “Không dám, phải là anh giúp đỡ tôi mới đúng.”

Phó Húc lắc đầu: “Mấy chuyện phỏng vấn này cậu có kinh nghiệm hơn tôi.”

Tạ Thời Dã đổi tư thế, lần này y vẫn không ngồi trên ghế sô pha mà ngồi ở trên giường, đối diện với Phó Húc, y nói: “Cần hỗ trợ không?”

Rõ ràng y không nói rõ, nhưng Phó Húc lại hiểu được ý tứ của y. Tạ Thời Dã đang chủ động đưa ra sự trợ giúp với anh, vì buổi phỏng vấn ngày mai chắc chắn sẽ nhắc đến Tư Nam.

Hiện giờ, chuyện anh không muốn nhắc đến nhất chính là chuyện này, thế nên anh nói: “Vậy làm phiền cậu, cố gắng đừng để bọn họ nhắc đến đời sống tình cảm của tôi. Phỏng vấn xong tôi mời cậu ăn cơm.”

Tạ Thời Dã nói được, nhưng Phó Húc lại không coi những lời vừa rồi là nói suông, hỏi y: “Cậu muốn ăn gì?”

Tạ Thời Dã nói: “Lẩu!” Y liếm môi một cái: “Gần nửa năm rồi tôi chưa được ăn.” Nói xong y buồn khổ nhăn mũi một cái.

Phó Húc buồn cười hỏi y: “Tại sao?” Anh nhớ là từ hồi đại học Tạ Thời Dã đã rất thích ăn lẩu, khi đó mỗi lần các thành viên trong câu lạc bộ kịch sân khấu hỏi ăn gì, Tạ Thời Dã luôn là người kêu lên muốn ăn lẩu.

Về sau, không ai hỏi Tạ Thời Dã muốn ăn gì nữa.

Dù sao thì ngoài lẩu ra thì vẫn là lẩu.

Tạ Thời Dã kéo tay áo lên, để lộ cơ bắp trên cánh tay: “Vì giữ dáng, tôi giảm béo nên phải ăn kiêng.”

Phó Húc liếc qua cánh tay y: “Bây giờ không phải ăn kiêng nữa à?”

Tạ Thời Dã chống hai tay lên giường, lười biếng khẽ gật đầu: “Ừm, không cần nữa.”

Phó Húc khen ngợi: “Khả năng tự chủ không tồi.”

Tạ Thời Dã cười ra tiếng: “Đúng vậy, anh không biết tôi nhịn giỏi đến mức nào đâu.”

Y rất thích lẩu, nhưng không thể ăn, y có thể nhịn không ăn.

Y rất yêu Phó Húc, nhưng không thể yêu, y có thể nhịn không yêu.

Thời gian không còn sớm, Phó Húc đứng dậy chào tạm biệt, Tiểu Thường đi cùng anh.

Đợi đến lúc hai người ra khỏi phòng, Tiểu Thường nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài, sau đó nói với Phó Húc: “Chuyện vừa rồi thật sự xin lỗi anh, tôi không có kinh nghiệm…” Cậu ta lải nhải một chuỗi dài, chỉ muốn chứng minh rằng hành vi không chuyên nghiệp của mình thật sự không phải là cố ý.

Phó Húc một câu cũng không buồn nói với cậu ta, đi thẳng tới trước cửa phòng mình, vào phòng, đóng cửa, toàn bộ quá trình không để cho Tiểu Thường một chút chú ý nào, hoàn toàn coi cậu ta như không khí.

Tiểu Thường đứng ở bên ngoài sửng sốt một hồi, sau đó ỉu xìu rời đi.

||||| Truyện đề cử: Chọc Tức Vợ Yêu – Mua Một Tặng Một |||||

Trong phòng, sống lưng của Tạ Thời Dã cuối cùng cũng thả lỏng, y ngã xuống giường, vùi mặt vào trong chăn.

Một lát sau, y lại trở mình, khuôn mặt đỏ bừng, bờ môi gần như sắp bị y cắn nát.

Hai tay y mạnh mẽ vỗ lên mặt, dùng sức lắc đầu: “Đừng nghĩ đừng nghĩ đừng nghĩ nữa!”

Nhưng sao có thể không nghĩ được, Phó Húc nhìn thấy những gì, thấy được bao nhiêu, Phó Húc nghĩ gì, dáng người y hẳn là không đến nỗi nào nhỉ…

Y bỗng bật dậy khỏi giường, chạy thẳng vào phòng tắm, cởi áo ngủ ra, xoay mấy vòng trước gương, xác định là dáng người y hiện giờ vẫn ở tình trạng xuất sắc.

Nhưng vẫn không nhịn được, y ngồi xổm xuống tại chỗ, dùng hai tay che mặt, phiền não kêu lên: “Cảnh giường chiếu phải làm sao bây giờ đây…”

Chắc chắn y sẽ cứng đến mức không dừng lại được!

______________________________

Dạo này hay nghe nhạc lúc edit, cũng hợp truyện ghê.

Chuyện rằng – Thịnh Suy (Đã được sửa lời cho hợp truyện~)

“Em giam yêu dấu trong em từng phút 

Yên lặng 

Là từng câu hát “em yêu anh” 

Viết ra không tên 

Khi đêm đen về 

Chuyện rằng năm tháng cứ trôi chẳng thấy 

Quay lại 

Tại sao em vẫn đau khi nhìn thấy 

Anh bên ai 

Liệu rằng câu hát “em yêu anh” 

Sẽ đến bên anh? 

Khi đêm ùa vào ôm chặt anh”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN