Hắn tưởng là của nhân viên đưa, nhưng hành động tiếp theo của Tạ Thời Dã đã khiến hắn biết rốt cuộc mình đã làm chuyện ngu ngốc gì.
Tạ Thời Dã luống cuống liếc nhìn bình trà gừng kia, lại nhìn sang Phó Húc đang mím môi, lập tức nói: “Xin lỗi, tôi không biết, anh…” Y muốn nói là Phó Húc không thích gừng, nhưng tại sao anh không nói.
Lại cảm thấy thật ra Phó Húc đã do dự, chỉ là y có mắt như mù, nhìn không ra, mới khiến cho Phó Húc phải uống trà gừng mà anh ghét nhất.
Chung Xương Minh thấy bầu không khí trở nên lạnh lẽo, lập tức cười ha hả ngắt lời: “Ôi chao, cái này cũng không trách Tiểu Tạ được, tôi làm thầy anh bao năm mà cũng không biết việc anh ghét gừng đấy.”
Trần Phong nói xin lỗi với Tạ Thời Dã, thậm chí còn rất xấu hổ mà cúi gằm mặt.
Tạ Thời Dã vội nói: “Có gì đâu, người phải xin lỗi là tôi mới đúng.”
Tình hình trở nên hơi hỗn loạn cho đến khi Phó Húc không nhanh không chậm vặn nắp bình, uống nốt đống trà gừng còn lại. Tạ Thời Dã thấy cảnh này nói không ra lời, mãi sau mới mở miệng: “Anh không cần phải miễn cưỡng bản thân như vậy, chẳng phải là ghét lắm sao?”
Phó Húc đậy nắp bình, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Trần Phong một cái, khiến cho vị trợ lý trời sinh nhạy cảm này phải cúi đầu, sau đó anh mới chuyển sang Tạ Thời Dã, chân thành nói: “Tôi không ghét đến mức đó, Trần Phong quá phóng đại rồi.”
Rốt cuộc Trần Phong có phóng đại hay không, chỉ có mình Phó Húc biết.
Có điều hiện giờ Phó Húc đã nói như vậy, Tạ Thời Dã cũng không thể nói xin lỗi nữa, nhưng trong lòng y vẫn có chút khó chịu.
Bản thân y không thích ăn thịt gà, cảm thấy thịt gà cứ tanh tanh. Nếu có ai đó cầm một bát canh gà đến bảo y uống hết, dù là tốt cho y, nhưng y uống xong chắc chắn dạ dày sẽ đảo lộn một hồi, cực kỳ khó chịu.
Suy bụng ta ra bụng người, Phó Húc vốn dịu dàng như vậy, thà để bản thân phải khó xử cũng không muốn người khác phải khó chịu.
Người bình thường có lẽ giờ phút này sẽ rất cảm kích sự quan tâm săn sóc của Phó Húc, tiếc rằng với Tạ Thời Dã mà nói, điều y không muốn nhất chính là để Phó Húc phải khó chịu.
Tạ Thời Dã vươn tay: “Đưa tôi cái bình.”
Phó Húc vẫn cầm ở trong tay: “Để tôi rửa rồi trả cho cậu.”
Giọng điệu Tạ Thời Dã có chút cứng rắn: “Không cần đâu.” Nghe như đang tức giận, nhưng không phải là giận Phó Húc, mà y đang giận chính mình.
Y lại nói thêm: “Tôi thật sự rất xin lỗi, lần sau anh không cần phải ép bản thân như vậy đâu, cứ từ chối là được.”
Ánh mắt Phó Húc vẫn luôn dừng trên mặt Tạ Thời Dã, cuối cùng anh trả lại y chiếc bình.
Từ đầu đến cuối Tạ Thời Dã vẫn luôn cúi xuống, không thấy được nét mặt y: “Thầy Chung, tôi xin phép về trước.”
Chung Xương Minh vội vàng nói: “Cậu mau về nghỉ đi.”
Tạ Thời Dã quay người đi, Chung Xương Minh và Trần Phong nhìn nhau, Phó Húc vươn tay day phần xương lông mày, thấp giọng thở dài, nói với nói với Trần Phong: “Chẳng phải bình thường cậu thông minh nhạy bén lắm à?”
Uổng công sáng nay anh còn thầm khen Trần Phong, cảm thấy trợ lý Dương Dương của Tạ Thời Dã không đáng tin cậy.
Đến tối đã bị vả mặt, đúng là quả báo.
Mặt Trần Phong đỏ bừng, không dám hé răng.
Phó Húc lắc đầu: “Thôi.”
Anh kéo cái khăn lông xuống, đưa cho Trần Phong, quay người trở về trường quay.
Tạ Thời Dã không về phòng ngay, mà đội mũ đeo khẩu trang, đến cửa hàng tiện lợi. Y có chuyện phiền lòng, chỉ muốn một mình đi dạo.
Có lẽ là vì vừa diễn cảnh dầm mưa nên bị nhiễm lạnh, giờ dạ dày của y hơi quặn lại, có chút khó chịu.
Tạ Thời Dã nghĩ thầm, biết thế uống luôn trà gừng cho rồi, đưa người ta làm cái gì không biết.
Mong mỏi tưởng là mình trao cho người ta ấm áp, hóa ra là đưa nhầm cục than nóng bỏng tay.
Vừa đi vừa thất thần, xách theo cái giỏ, Tạ Thời Dã mua rất nhiều đồ ăn vặt, cái gì trông hay hay đều ném vào, cuối cùng lúc tính tiền ra được hai cái túi to bự.
Y lấy điện thoại di động thanh toán, nghĩ thầm nhiều cacbonhydrate thế này có khi phải nhờ Dương Dương ăn giùm rồi.
Trong thời quan quay phim, y không thể để mình béo lên được, nếu không thì không diễn nổi mất.
Đêm hôm đó ở trong xe của Phó Húc, là giây phút hiếm hoi y buông thả bản thân.
Xách theo hai túi đồ nặng trịch, Tạ Thời Dã lại ghé tiệm thuốc 24 giờ, mua thuốc giảm đau, sau đó tu coca uống thuốc.
Y nhấc cái túi lên cổ tay, hai tay đút túi thong dong đi về khách sạn.
Đại khái là y cũng đã ra ngoài được một lúc, khi trở lại khách sạn thì vừa hay nhìn thấy Phó Húc và trợ lý của anh đang đứng nói chuyện trong sảnh lớn.
Tạ Thời Dã đổi cái túi đang treo trên cổ tay xuống xách trong tay, nó quá nặng nên cổ tay y bị đau.
Phó Húc đeo một chiếc kính râm, mái tóc được vuốt ngược lên, để lộ cái trán trơn bóng. Sống mũi thẳng mà cao dính liền với viền môi mềm mại, tạo thành một góc nghiêng cực anh tuấn.
Phó Húc vốn rất tuấn tú, còn là kiểu càng nhìn càng thấy đẹp, bởi vậy mà fan điện ảnh của anh đều là fan trung thành đến chết, khuôn mặt của anh còn là dạng có nét duyên khiến người ta thích, hút hồn không biết bao nhiêu ánh mắt của người qua đường.
Đeo một chiếc kính, đã đổi thành một dạng khí chất khác.
Tạ Thời Dã ngây người ở cửa khách sạn một hồi, mới nhớ ra mình phải về phòng.
Phó Húc lơ đãng quay sang, trông thấy y thì giơ tay chào. Tạ Thời Dã cảm thấy hơi khó hiểu, gương mặt y bị che kín như thế, sao Phó Húc nhận ra được vậy.
Không biết có phải là do còn xấu hổ vì chuyện lúc trước, hay là thật sự có việc cần làm, Trần Phong rời đi trước.
Phó Húc liếc nhìn hai cái túi trong tay y: “Ra ngoài dạo chơi à?”
Tạ Thời Dã khẽ gật đầu, có chút lưỡng lự: “Ừm.”
Mặc dù trả lời bằng một âm tiết như vậy cũng chẳng lễ phép được hơn là mấy.
Tạ Thời Dã xốc lại hai cái túi trong tay, tay áo của y đã được xắn lên, để lộ cánh tay rắn chắc.
Cổ tay, xương cánh tay và từng đường cong cơ bắp trên tay y đều rất đẹp, thậm chí còn được một nhãn hiệu đồng hồ cao cấp nhìn trúng, ký hợp đồng làm người phát ngôn nguyên một năm.
Nhưng mà điều khiến Phó Húc chú ý đến cổ tay y không phải là những cái đó: “Cổ tay cậu bị sao vậy?”
Tạ Thời Dã cúi xuống nhìn, hóa ra là cái túi nhựa siết trên cổ tay y cả đường, tạo thành hai vết hằn rất sâu, trông như bị thứ gì đó mạnh mẽ thít vào vậy.
Não Tạ Thời Dã bỗng teo lại: “Không phải như anh nghĩ đâu.”
Cái này đúng là giấu đầu hở đuôi.
Y cảm thấy mình thật ngu ngốc, còn bổ sung: “Ý tôi không phải như vậy, cái này là bị buộc* vào.”
*Gốc là từ lặc 勒, ngoài nghĩa bị dây trói lại, buộc lại thì còn có nghĩa là bị ép buộc.
Hình như còn mang nghĩa khác.
Tạ Thời Dã mở miệng lần thứ ba: “Ý tôi là bị cái túi trong tay thít vào.”
Phó Húc nhìn vẻ ảo não trên mặt Tạ Thời Dã, trông hoạt bát hơn lúc vừa gặp nhiều, không khỏi bật cười, hình như dạo gần đây anh luôn cười với y.
Tạ Thời Dã nghe thấy tiếng Phó Húc cười, giương mắt lên nhìn, Phó Húc rất tự nhiên vươn ra lấy cái túi trong tay y: “Tôi nói gì sai à?”
Sau đó anh kinh ngạc bởi trọng lượng của cái túi: “Cậu mua những gì vậy, sao nặng thế.”
Tạ Thời Dã: “Không biết, tôi mua bừa.”
Y thật sự không nhớ rõ, vừa rồi ở trong cửa hàng tiện lợi y vẫn luôn bận tâm chuyện khác, chỉ dựa vào bản năng chọn đồ, giờ bảo y nghĩ lại xem đã mua những gì, thật đúng là không nhớ nổi.
Hai người cùng nhau vào thang máy, Tạ Thời Dã lại trở nên đờ đẫn, y ngửa đầu nhìn số tầng thay đổi trên màn hình thang máy, dường như rất sốt ruột muốn ra ngoài.
Vất vả lắm thang máy mới lên đến nơi, Tạ Thời Dã bước ra trước, sự ăn ý người này đợi người kia lần trước đã hoàn toàn biến mất.
Tạ Thời Dã mới đi được vài bước, Phó Húc ở sau lưng y đã lên tiếng: “Đợi tôi với.”
Cả người Tạ Thời Dã cứng đờ, nhưng vẫn dừng lại, hơi xoay mặt ra sau, không quá tình nguyện đợi Phó Húc tiến lên.
Phó Húc vừa đi đến bên cạnh y, đang định mở miệng nói gì đó, thì một chuyện bất ngờ xảy ra, cái túi ni lông trong tay Tạ Thời Dã bị rách.
Toàn bộ đồ bên trong túi lả tả rơi đầy sàn, còn có một cái chai gì đó lăn tới chân Phó Húc.
Phó Húc cúi xuống nhìn, trông như bình phun sương, nhưng thật ra đó là một chai dầu bôi trơn, còn là vị bạc hà pha với bưởi.
Tạ Thời Dã ngồi xổm xuống nhặt đồ, lúc nhìn thấy cái bình bôi trơn kia, cũng sững sờ.
Y vội vàng ngẩng lên, đúng lúc gặp phải ánh nhìn của Phó Húc, ánh mắt của hai người vi diệu tụ hội lại trong không khí.
Tạ Thời Dã: “Không, không phải tôi mua!”
Y bối rối nhìn cái chai dầu bôi trơn bên chân Phó Húc, tại sao hết lần này tới lần khác lại là vị bưởi trộn bạc hà hả! Như thể y cố ý mua để ám chỉ vậy!
Tạ Thời Dã thật sự quá luống cuống, sự kinh hãi trong mắt cũng rất chân thực, còn cả vẻ không thể tin nổi trên mặt y nữa.
Giống như một đứa học trò ngoan bị thầy bắt quả tang trong cặp giấu tạp chí 18+, nhưng hết lần này tới lần khác y lại không biết tại sao trong cặp mình lại có thứ ấy, mặt đỏ bừng đầy xấu hổ.
Bộ dáng của Tạ Thời Dã thật sự quá đáng thương, huống hồ một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh mua mấy thứ này cũng chẳng có gì kì quái.
Nhưng Tạ Thời Dã lại cứ nhất quyết phải giải thích, mà thầy Phó vốn luôn hòa nhã nay lại không buông tha cho y: “Vậy sao nó lại có trong túi của cậu?”
Tạ Thời Dã vẫn đang ngồi xổm trên mặt đất, phiền não muốn chết, không biết phải trả lời câu hỏi của thầy Phó như thế nào.
Tạ Thời Dã oan ức: “Tôi thật sự không biết, lúc nãy ở trong cửa hàng tiện lợi tôi vẫn luôn không tập trung nên cũng không để ý mình cầm cái gì.”
“Mà anh xem, bao bì của nó trông như vậy, lúc ấy chắc tôi tưởng nó là nước ngọt nên mới bỏ vào giỏ, chứ thật sự không phải là cố tình mua về.” Tạ Thời Dã cố gắng giải thích thật nhanh trong một cái chớp mắt.
Y bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, đèn hành lang khách sạn phủ lên mặt y một lớp màu mật ong, khiến sắc hồng bên má trở nên ấm áp xinh đẹp vô cùng.
Phó Húc nhìn y một hồi, mặt mày bỗng giãn ra, trong mắt tràn ngập ý cười: “Được rồi, tôi tin cậu. Tôi chỉ trêu cậu thôi, đừng sốt ruột như thế.”
Lúc này Tạ Thời Dã mới hiểu ra, Phó Húc là cố ý chọc y, không khỏi cắn môi, có chút ảo não: “Chuyện này không buồn cười.”
Phó Húc dịu dàng nói: “Là lỗi của tôi, lần sau sẽ không mang mấy chuyện này ra đùa nữa.”
Anh cũng ngồi xổm xuống, giúp Tạ Thời Dã nhặt lại đồ trên đất.
Bởi vì Tạ Thời Dã mua một đống đồ linh tinh, cái gì cũng có, mà túi lại rách rồi, thật sự không cầm hết được.
Nhặt nửa buổi, y cảm thấy chỉ có hai người thu dọn như này cũng không ôm hết được, bèn trở về phòng lấy thêm một cái túi.
Còn cái chai dầu bôi trơn kia, y không thèm, ai thích thì nhặt.
Phó Húc bắt chuyện với y: “Giờ thấy khá hơn chưa?”
Tạ Thời Dã hoảng hốt hoàn hồn: “Cái gì khá hơn?”
Phó Húc: “Cảm xúc.”
Tạ Thời Dã hiểu ra, Phó Húc đang hỏi y đã thoát vai chưa. Thật ra vai đã thoát từ lâu rồi, nhưng sự quyến luyến trong lòng với Phó Húc lại không thể nhổ tận gốc.
Bởi vì từ khi mới bắt đầu, thứ này đã ăn sâu vào trong trái tim y, nếu có thể nhổ bỏ, thì từ chín năm trước y đã nhổ rồi.
Phó Húc cho là y khó chịu vì vai diễn, nhưng thật ra đó chỉ là y để lộ cảm xúc thật của chính mình.
Nếu như thật sự có một vở kịch khiến y đánh mất chính mình, vậy thì vở kịch đó sẽ có tên là «Phó Húc».
Tạ Thời Dã nói: “Khá hơn nhiều rồi.”
Y đang nói dối, y chưa từng cảm thấy khá hơn, cũng chưa từng thoát khỏi những đau thương của mối tình này.