Sau khi đạo quán Thanh Phong bị phá hủy, mấy người sư đệ còn lại cũng lần lượt rời khỏi Bạch Trường An, ra ngoài kiếm ăn.
Mấy năm đầu họ còn có thể gặp nhau vài lần, về sau cũng không thấy nữa, cũng không biết còn sống hay đã chết.
Y vẫn luôn làm việc ở bến tàu, được cha của Kim Lan dìu dắt, thăng chức mấy lần. Vào năm thứ sáu sau khi Bạch Khởi Phong rời đi, Kim Hiển Bình hỏi y có muốn cưới con gái mình không.
Nếu như cưới, nhà họ Kim là của y, mà Kim Hiển Bình chỉ có một đứa con gái là Kim Lan, tức là lão muốn Bạch Trường An ở rể.
Kim Lan trốn sau rèm, nghe cha nói vậy thì khẽ khàng giậm chân.
Hai người đàn ông đều biết cô nàng đang trốn ở đó, nhưng không ai nói gì, Bạch Trường An rũ mắt, cung kính nói: “Xin hãy cho tiểu bối trở về suy nghĩ một chút.”
Kim Hiển Bình có vẻ tức giận, nhưng rồi kiềm chế lại. Lão vẫn rất quý mến người trẻ tuổi trước mặt này, mặc dù tuổi tác có hơi lớn hơn con gái yêu của lão một chút, nhưng lớn hơn thì sẽ biết yêu thương người hơn.
Huống hồ trên phương diện làm ăn, Bạch Trường An vẫn rất có thiên phú, gia nghiệp mà lão trăm cay nghìn đắng mới gầy dựng được này, không thể không có người kế thừa.
Bạch Trường An ra khỏi sảnh lớn, đi tới ngoài sân, lúc này lại có người đuổi theo sau. Y quay đầu lại, người kia là Kim Lan.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kim Lan đỏ hồng, nàng nhét một cái túi vào trong tay y, quay người chạy mất.
Bạch Trường An mở ra xem, bên trong là một đôi giày vải, đường may ngay ngắn tỉ mỉ, đế giày được đóng rất mềm mại thoải mái. Những ngày qua y bôn ba cùng Kim Hiển Bình bên ngoài, giày đã mài hỏng vài đôi.
Kim Lan để ý thấy, bèn làm cho y một đôi giày.
Hoặc cũng có thể đôi giày này đã làm xong từ lâu, chỉ là hôm nay mới dám lấy ra.
Đêm xuống, Bạch Trường An hiếm hoi mà uống rượu một lần, vừa uống vừa nghĩ ngợi. Trong tay y là một ngọn đèn dầu, cũng chẳng sáng lắm, chỉ có thể vừa vặn chiếu rọi đôi giày vải được đặt ngay ngắn kia.
Tháng sáu năm đó, Bạch Trường An đến nhà họ Kim ở rể, nhưng không sửa họ, đó là sự kiên trì cuối cùng của y.
Nhưng đứa con đầu lòng của y và Kim Lan nhất định phải mang họ Kim.
Khi Tạ Thời Dã đến trường quay, cảnh quay đã được bố trí xong, khắp nơi ngập tràn màu đỏ, Văn Dao mặc y phục của cô dâu, đang ngồi ở một bên ăn đào.
Cô còn chưa đánh son, đôi môi hơi bợt màu há ra, cắn từng miếng đào nho nhỏ, rồi chậm rãi nuốt xuống.
Văn Dao nhìn thấy y tới thì hai mắt sáng lên, miệng đã mở ra định chào hỏi, rồi không biết nghĩ đến cái gì, lại ngượng ngùng rời tầm mắt.
Chung Xương Minh gọi y tới, chỗ đặt màn hình giám sát cách đó không xa, Phó Húc đang đứng nói chuyện với biên kịch Hạng Tiến ở đó, hình như là đang nói về kịch bản. Thỉnh thoảng Hạng Tiến lại gật đầu, chỉ vào màn hình máy tính, nghiêng đầu nói gì đó với Phó Húc.
Y chầm chậm đi qua, áo bào đỏ tơ lụa trên người làm nổi bật làn da trắng muốt, bờ môi đỏ, mái tóc đen và đôi mắt lấp lánh như ánh sao của y.
Chung Xương Minh nhìn tạo hình này của y, nhíu mày một hồi, đột nhiên gọi thợ trang điểm tới, chỉ vào mặt Tạ Thời Dã nói: “Như này không được, quá đẹp rồi, tự dưng đánh son đỏ như này để làm gì, còn đẹp hơn cả cô dâu nữa, rốt cuộc là ai gả cho ai hả.”
Thợ trang điểm oan ức muốn chết, cô có đánh son cho Tạ Thời Dã đâu, chỉ hơi chấm chấm chút để cho môi y trông không bị tái thôi mà.
Nhưng đạo diễn đã nói vậy, cô chỉ có thể làm theo. Thợ trang điểm lấy hộp phấn từ trong túi mỹ phẩm tùy thân ra, dặm cho màu môi của Tạ Thời Dã nhạt đi.
Chung Xương Minh đích thân giám sát cô sửa lớp trang điểm, mặc dù vẫn chưa hài lòng lắm, nhưng diễn viên là tự mình chọn, giờ mới bắt đầu lo lắng vấn đề nam chính còn đẹp hơn cả nữ chính thì ngay từ đầu ông đã không nên chọn Tạ Thời Dã.
Tạ Thời Dã mấp máy môi, lớp phấn khô phủ trên môi khiến y có chút khó chịu, nhưng vẫn chịu được.
Chung Xương Minh ra hiệu cho y lại gần thêm chút nữa, sau đó đặt tay lên vai y, vỗ vỗ động viên: “Tiểu Tạ, không căng thẳng chứ?”
Tạ Thời Dã vốn không căng thẳng, nhưng giờ thấy Chung Xương Minh nói vậy, y thấy căng thẳng rồi.
Dù gì cũng đã ở chung đoàn làm phim suốt hai tháng, Tạ Thời Dã cũng không còn câu nệ như hồi đầu, thậm chí còn có thể nói đùa: “Đạo diễn cứ dịu dàng như vậy, tôi sẽ thấy sợ đấy.”
Chung Xương Minh sầm mặt dọa nạt: “Thằng ranh con, nhất định phải bắt tôi dữ với cậu hả!”
Nghĩ đến nội dung chuẩn bị quay tiếp đó, ông lại híp mắt tủm tỉm dỗ dành vị minh tinh lớn này: “Cậu yên tâm đi, chỗ nào không nên lộ tôi sẽ không quay đến đâu.”
Đúng vậy, vì sao hôm nay Văn Dao không dám chào hỏi y, vì sao bọn họ lại mặc đồ đỏ, bởi vì tối nay là cảnh quay Bạch Trường An và Kim Lan thành thân, cảnh lễ cưới và cả cảnh giường chiếu.
Tạ Thời Dã làm idol cao cấp, nhưng đây là lần đầu tiên y quay cảnh giường chiếu, mà còn phải lộ da thịt.
Phòng làm việc của y đã trao đổi với bên Chung Xương Minh rất nhiều lần, cuối cùng quyết định là không để lộ bộ vị mấu chốt, nếu như bắt buộc phải lộ, vậy thì phải dùng người đóng thế.
Chung Xương Minh đồng ý.
Ngay cả khi như vậy, lúc quay vẫn yêu cầu diễn viên phải cởi sạch. Dương Dương cũng biết nội dung quay ngày hôm nay, Cao Lương còn cố ý đến hiện trường để giám sát việc này.
Chung Xương Minh nói mấy câu với Tạ Thời Dã rồi để y đi chuẩn bị, lại kêu Văn Dao vẫn một lòng gặm đào tới, làm công tác tư tưởng.
Khi chính thức quay, Chung Xương Minh đuổi hết mọi người, chỉ để lại vài nhân viên chủ chốt.
Biên kịch và Phó Húc cũng ở lại, trong trường quay không còn mấy người, bầu không khí cũng tự nhiên trở nên yên tĩnh.
Trên giường lớn màu đỏ, màn che rủ xuống, khiến bóng người sau tấm màn trở nên mập mờ.
Tạ Thời Dã ngồi ở bên giường, nhìn Văn Dao hiện rõ vẻ căng thẳng trên mặt, tươi cười: “Đừng sợ, em cứ căng thẳng thế hại anh căng thẳng theo bây giờ.”
Bộ vị mấu chốt của bọn họ đều đã dán tấm che, huống hồ cảnh giường chiếu lát nữa vẫn phải đắp kín chăn.
Chung Xương Minh muốn cảm giác đêm đầu ngây ngô, nam nữ vui thích. Y vươn tay cầm lấy giày thêu trên chân Văn Dao, nhẹ nhàng cởi xuống, tay buông ra, giày thêu rớt xuống dưới giường.
Hết thảy bắt đầu từ cái hôn, lúc hôn, Tạ Thời Dã vẫn rất bình tĩnh, y hôn lên môi Văn Dao, kéo y phục của đối phương ra, cũng nhớ kỹ phải thay đổi tư thế.
Trong lúc lơ đãng, Văn Dao thoáng mở mắt, đối diện với cái nhìn tỉnh táo của y, động tác khựng lại, Chung Xương Minh đang nhìn màn hình lập tức hô cắt.
Một đôi nam nữ lập tức tách ra, Chung Xương Minh nói: “Cảm xúc của cả hai không đúng, hai người là vợ chồng mới cưới cơ mà, nhiệt tình lên cho tôi.”
Tạ Thời Dã ngồi bên giường, vạt áo tản ra, để lộ lồng ngực, khóe miệng còn nhòe vết son, tóc hơi loạn, như thể vừa trải qua một hồi kịch liệt.
Nhưng ánh mắt y lại lạnh nhạt, hơi thở vẫn ổn định, không giống chú rể, mà giống với thánh tăng thờ ơ hơn.
Thợ trang điểm lại tới chỉnh lớp trang điểm cho y, Tạ Thời Dã ngồi ở trên giường, hơi ngẩng đầu lên để thợ trang điểm lau đi phần son dính trên môi, dặm lại phấn.
Từ lúc bắt đầu quay, Tạ Thời Dã không dám nhìn sang phía ống kính bên kia, bởi vì y biết, đằng sau ống kính đó có Phó Húc.
Bây giờ y còn có thể giữ vững tỉnh táo, nhưng nếu thấy được Phó Húc thì chưa chắc.
Lúc này Hạng Tiến lại đi sang đề nghị với Chung Xương Minh: “Hay là để bọn họ uống chút rượu đi, thả lỏng một chút.”
Chung Xương Minh nhìn Hạng Tiến một cái, lại nhìn đôi nam nữ tương kính như tân trên giường, đành phải gật đầu.
Lúc rượu được đưa tới tay Tạ Thời Dã, Cao Lương muốn phản đối, cảm thấy quá vô lý, nhưng vừa mới bước lên trước một bước đã bị ánh mắt của Tạ Thời Dã ngăn lại, chỉ có thể không cam lòng lùi ra ngoài, khoanh tay đứng nhìn.
Tạ Thời Dã uống rượu, môi đỏ lên ngay cả phấn cũng không làm nhạt đi được, đuôi mắt ẩm ướt ửng hồng đến là diễm lệ.
Khi y đè lên Văn Dao, mặt Văn Dao đỏ bừng, đôi mắt nhìn thẳng vào y, cuối cùng cũng thể hiện được vẻ mặt của một tiểu cô nương bị trượng phu mê hoặc.
Cảnh hôn nhanh chóng được thông qua, ngay sau đó là màn quan trọng.
Lúc cởi y phục, động tác của Tạ Thời Dã còn có chút do dự. Nhưng Văn Dao là con gái cũng đã cởi rồi, Tạ Thời Dã cũng không thể quá ngượng nghịu được.
Tay y chống lên giường, phía dưới là Văn Dao đã căng thẳng hồi hộp đến mức đỏ hết cả mặt, cái chăn uyên ương màu đỏ phủ lên người bọn họ, da thịt kề nhau.
Ống kính tiến lại gần, Tạ Thời Dã chỉ có thể cố gắng không nghĩ quá nhiều, cứ dựa theo những mong muốn trong lòng mà diễn.
Lúc y hoàn toàn đè lên người Văn Dao, có lẽ Văn Dao cũng cảm nhận được y không hề có phản ứng, ánh mắt có chút kinh ngạc, không bao lâu sau đã hoàn toàn thả lỏng. Hai tay Văn Dao vòng lên ôm lấy cổ y, cô khẽ ngửa đầu để lộ cái cổ của mình.
Tạ Thời Dã vừa hôn lên, Chung Xương Minh ở bên ngoài đã bỏ thêm một câu: “Hôn cổ cô ấy, mắt nhìn vào ống kính.”
Tạ Thời Dã cắn lên cổ Văn Dao, mi mắt vén lên, ánh mắt trực tiếp nhìn về phía ống kính.
Ánh mắt của y bị máy quay bắt được, phóng đại trên màn hình giám sát.
Người đàn ông uống say cắn cổ người phụ nữ, ánh mắt tràn ngập ham muốn chiếm đoạt, nhưng lại không hề có tình dục.
Chung Xương Minh cũng không hài lòng, vừa định kêu cắt, lại phát hiện ánh mắt của Tạ Thời Dã biến đổi.
Ham muốn độc chiếm hung ác ấy, vào khoảnh khắc Tạ Thời Dã nhìn về phía máy quay, không ai biết rốt cuộc y đã nhìn thấy cái gì.
Nhưng Tạ Thời Dã trên màn hình bỗng trở nên mềm mại, bờ môi thả lỏng, một lần nữa dán sát vào làn da của người con gái. Khi y nhìn về phía máy quay lần nữa, ánh mắt đã ngập tràn tình yêu và dục vọng, còn có chút hồi hộp ngượng ngùng và cám dỗ.
Y khẽ thở dốc, chóp mũi đỏ lên, vành tai cũng hồng, phản ứng động tình tràn ngập trên từng chi tiết và bộ phận.
Chung Xương Minh chăm chú nhìn vào màn hình, biểu hiện lần này của Tạ Thời Dã thật sự đã khiến ông rất bất ngờ và mừng rỡ, không một ai lên tiếng cắt ngang, cho đến khi Tạ Thời Dã di chuyển eo, Chung Xương Minh mới hô cắt.
Phần này ông muốn để máy quay quay từ trên xuống, quay trọn cả người lẫn giường.
Nhân viên công tác xung quanh bắt đầu di chuyển, Tạ Thời Dã rời khỏi người Văn Dao, Văn Dao đỏ mặt không nói gì, Tạ Thời Dã cầm cái khăn che lại phần thân dưới, người sáng suốt đều biết y có phản ứng rồi.
Phó Húc đang đứng cách thợ quay phim không xa bỗng đứng lên, đi ra ngoài.
Hạng Tiến hỏi anh: “Đi đâu thế?”
Phó Húc: “Trong này bí bách quá, em ra ngoài hút điếu thuốc.”
Hạng Tiến nói: “Thế có quay lại nữa không?”
Phó Húc nhìn về phía hai người ở trên giường cách đó không xa, giọng điệu rất thản nhiên: “Quay lại chứ, dù sao thì sau này cũng phải quay cảnh ba người mà, đúng không.”