Trộm Nhìn Ánh Sáng - Chương 41
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
34


Trộm Nhìn Ánh Sáng


Chương 41


Tạ Thời Dã nói lần sau sẽ tặng hoa dễ nuôi cho Phó Húc, thực tế chỉ vài ngày sau y đã chạy đi mua.

Thật ra y có thể bảo trợ lý đi mua, tự mình đi mua thế này có hơi quá, còn dễ bị chụp phải nữa.

Để có thể ra đường, Tạ Thời Dã phải đeo râu giả cho mình, thêm cặp kính dày cộp như đít chai, ăn mặc luộm thuộm, thậm chí còn đổi sang xe khác.

Y muốn từ từ chọn, cẩn thận chọn, có lẽ người kia khi nhận được sẽ coi nó như một món quà bình thường, có thể sẽ cho nó là y mua đại về, có lẽ nhận rồi sẽ kệ nó trong góc rồi nhờ người khác chăm sóc.

Nhưng tất cả những khả năng đó đều không ngăn được Tạ Thời Dã coi nó như một món quà thật lòng, rất cẩn thận chọn lựa.

Đến tiệm hoa, nhân viên cửa hàng đứng sau quầy liếc nhìn y một cái, đại khái là do trang phục của y quá kỳ quái khiến nhân viên không dám ra đằng trước, chỉ đứng sau quầy hỏi y: “Tiên sinh, ngài muốn mua hoa gì?”

Tạ Thời Dã dạo một vòng quanh tiệm, nhân viên cửa hàng lại hỏi: “Là quà tặng cho người yêu hay là cho bạn bè người thân?”

Tạ Thời Dã thu hồi cánh tay khỏi cánh hoa hồng mềm mại: “Tặng cho người mình thích.”

Cuối cùng nhân viên cũng chịu nhúc nhích, bước ra khỏi quầy, chào hàng một loạt lẵng hoa được yêu thích trong cửa hàng của bọn họ, là đủ loại hoa hồng với màu sắc khác nhau, còn có hoa vĩnh cửu*, hiện đang được giảm giá mạnh.

*Tui không tra ra được là hoa gì, hình như nó là hoa làm bằng vải thì phải.

Tạ Thời Dã nói: “Không cần giảm giá, tôi muốn tặng loại hoa tốt nhất.”

Khóe miệng của nhân viên co giật, vừa định giới thiệu bó hoa đắt tiền nhất cho Tạ Thời Dã, đã bị câu tiếp theo của y làm ngu người.

Tạ Thời Dã hỏi nhân viên: “Loại hoa nào dễ chăm nhất?”

Nhân viên cửa hàng: “Dạ?”

Tạ Thời Dã: “Loại mà ném trong góc không chăm gì vẫn sống ấy.”

Nhân viên cửa hàng: “…”

Đợi vị khách kì quái này đi khỏi, nhân viên cửa hàng lập tức tìm bạn mình trên WeChat để than vãn, kể là hôm nay trong tiệm có thằng dở hơi tới, bảo là muốn mua hoa tặng cho cô gái mình thích.

Bạn cô trả lời: Thế là bà bán hết đống lẵng hoa hồng tình yêu kia luôn?

Nhân viên cửa hàng: Bán cc, tên đó bảo không cần giảm giá, muốn loại hoa tốt nhất cơ.

Bạn: Rồi sao?

Nhân viên cửa hàng: Sau đó cái tên dở người đó khuân nguyên chậu ngọc bích* về.

*Nguyên văn là 玉树, ngọc thụ, tui search thì nó có vẻ giống cây ngọc bích. Cây này thường là để trang trí nhà cửa =))

Bạn: Há há há há há há há há há há há há há! Ôi má ơi, cái cô nàng mà hắn thích có khi nào sẽ bảo hắn cút luôn cùng chậu ngọc bích đó không! Há há há há há há há há há há há há há lần đầu tiên tôi gặp loại thẳng nam này luôn!

Nhân viên cửa hàng: Thôi đừng nói nữa, tôi tức chết rồi đây này, mất công tôi cứ tưởng hôm nay sẽ kiếm được một mớ lớn chứ!

Tạ Thời Dã bị hiểu lầm thành thẳng nam ôm một chậu ngọc bích về, ngày hôm sau bảo Dương Dương mang sang phòng Phó Húc.

Lúc Trần Phong tới đưa đồ cho Phó Húc, đột nhiên trông thấy trong phòng bỗng có thêm một chậu cây chiếm diện tích khá lớn, còn sửng sốt hỏi: “Ở đâu ra vậy?”

Phó Húc đang ngồi trên giường tra baidu xem chăm sóc cây ngọc bích như thế nào, ngẩng đầu lên nói: “Tiểu Dã tặng.”

Trần Phong sờ cái lá mọng nước của cây: “Đừng nói là trộm từ sảnh khách sạn mang lên nhé?”

Phó Húc buồn cười nói: “Tiểu Dã sẽ không làm mấy chuyện như vậy.”

Trần Phong nói: “Tạ Thời Dã thì không, nhưng trợ lý của anh ta thì hoàn toàn có thể.”

Trần Phong và Dương Dương tiếp xúc lâu, cũng biết đối phương là một người cẩu thả.

Hắn cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, nhưng thật sự rất ngạc nhiên. Trong khoảng thời gian Trần Phong đi theo Phó Húc này, không phải chưa từng nhận được hoa người ta tặng cho anh, nhưng hắn chưa từng thấy bồn hoa nào giản dị thế này.

Phó Húc đặt di động xuống, đứng dậy đi đến bên cạnh chậu hoa, khẽ đẩy cái tay đang bóp lá cây của Trần Phong ra: “Không phải Dương Dương mua.”

Trần Phong: “Sao anh biết?”

Phó Húc: “Trực giác.”

Trần Phong: Thôi được rồi.

Mặc dù phòng khách sạn khá lớn, nhưng đặt nguyên một chậu cây trong phòng vẫn hơi vướng víu, Trần Phong nói: “Em chuyển về nhà anh nhé?”

Phó Húc: “Cứ để trong phòng nuôi đi, đợi đến lúc chúng ta đổi địa điểm quay khác rồi gửi về nhà.”

Trần Phong vẫn rất khó hiểu: “Rốt cuộc là tại sao lại tặng cây ngọc bích?”

Phó Húc: “Có lẽ là vì dễ trồng.”

Trần Phong: “Cây này có nở hoa được không?”

Phó Húc quay lại lấy di động, giơ cái ảnh tìm được cho Trần Phong xem.

Cây ngọc bích có thể nở hoa, mặc dù lá cây của nó rất thô to, lại mập mạp mọng nước, nhưng hoa lại trắng trắng bé xinh, cực kỳ đáng yêu, tạo thành phong cách hoàn toàn trái ngược với cây ngọc bích.

Phó Húc xem điện thoại một hồi, lại nói: “Nhưng nó rất khó nở hoa.”

Trần Phong: “Vì sao?”

Phó Húc: “Trên này có nói, vạn tuế ngàn năm nở hoa, ngọc bích vạn năm nở hoa.”

Trần Phong tặc lưỡi: “Vậy phải chăm đến bao giờ đây.”

Phó Húc: “Chắc là rất lâu, đến khi nuôi thành cây cổ thụ mới nở hoa được, mà cũng chưa chắc, tóm lại là rất khó nở hoa.”

Trần Phong ngẫm nghĩ, cảm thấy lời này không hợp lý: “Cổ thụ nở hoa?”

Phó Húc không trả lời hắn, tự mình bưng bồn hoa kia đặt ra ngoài ban công, để nó có nhiều nắng hơn.

Trần Phong nói: “Em nhớ nhà anh không trồng cây gì, vì anh có ở nhà mấy đâu.”

Phó Húc thở dài: “Đúng rồi nhỉ.”

Trần Phong: “Vậy chậu hoa này tính sao bây giờ?”

Phó Húc: “Người ta đã tặng đến tay mình rồi, nhất định phải chăm sóc cho thật tốt.”

Cây ngọc bích rất mâu thuẫn, nó có thể bị vứt xó thật nhiều ngày không ai chăm cũng không chết, nhưng rất bướng bỉnh, bạn không cẩn thận chăm sóc nó, nó sẽ không bao giờ nở hoa cho bạn xem.

Vài chục năm, mấy chục năm, bạn ngày ngày mặc kệ nó, nó sẽ nhất quyết không chịu nở hoa.

Thế nhưng bạn chỉ cần hơi để ý một chút, thường xuyên tưới tắm chăm sóc cho cây, đặt nó vào nơi có ánh nắng tốt nhất, đại khái không mất bao lâu, nó sẽ có thể tặng bạn từng chùm lớn những nụ hoa nho nhỏ, vào cuối đông đầu xuân, hoa sẽ bắt đầu nở.

Khi Tạ Thời Dã nghe thấy nhân viên cửa hàng giới thiệu cây ngọc bích với y, lập tức cảm thấy loài cây này thật giống y.

Y liệu có thể nở hoa không, y không biết.

Nhưng nếu như y là cây ngọc bích này, đại khái sẽ không để cho Phó Húc phải mất nhiều công sức để chăm sóc.

Phó Húc chỉ cần cho y chút xíu nắng, tự y có thể cố gắng kết nụ nở hoa, khoe ra đóa hoa đẹp nhất tặng cho Phó Húc.

Chỉ tiếc, Phó Húc chỉ có thể cho y chút nước rồi đặt y vào trong góc.

Y có thể trách Phó Húc không cho thêm nước ư, y không thể.

Bởi vì Phó Húc đã có đóa hoa khác cần phải chăm sóc.

Lại qua mấy ngày, hôm đó không có lịch quay vào buổi tối, Phó Húc nhắn riêng cho y, bảo y tới ăn khuya.

Tạ Thời Dã vốn định cố ý thay quần áo, nhưng trông thấy số phòng, nhận ra đó không phải là phòng của Phó Húc, cũng ở tầng tám, nhưng hình như là phòng khác.

Trên đường đi, Tạ Thời Dã đã nghĩ một đống chuyện linh tinh, nào ngờ lúc đến nơi lại phát hiện có cả Chung Xương Minh, Hạng Tiến, Tưởng Thắng và Trần Phong, nguyên một đám đàn ông ngồi đầy phòng.

Chẳng trách lại phải thuê phòng khác, nhiều người như vậy, đây là buổi tụ họp rồi.

Trong không khí tràn ngập mùi tôm và bia, Tạ Thời Dã đành phải nhắn WeChat cho Dương Dương, dù sao thì cũng có rất nhiều tôm, vị gì cũng có, Dương Dương có thể ăn cùng với mọi người.

Tiếng TV ầm ĩ đang chiếu trận bóng nào đó, đám trẻ to xác Chung Xương Minh còn coi đến là hào hứng, uống từng hớp bia.

Tạ Thời Dã rửa tay xong, đeo găng tay dùng một lần chuẩn bị lột tôm, kết quả còn chưa bắt đầu ăn đã bị vỏ tôm đâm rách tay, tương ớt thấm vào, rất đau.

Trong phòng quá ồn ào, Tạ Thời Dã cởi găng ra, ngậm ngón trỏ vào miệng, nếm được chút vị thỏi thơm ngon.

Y tưởng là không có ai thấy, bả vai lại bị người ta vỗ, một bát tôm đã được bóc vỏ đặt xuống trước mặt y: “Đâm vào tay à?”

Tạ Thời Dã: “Em không giỏi lột mấy cái này lắm.”

Phó Húc nói: “Để anh xem cho cậu nhé?”

Tạ Thời Dã giơ đầu ngón tay cho anh xem, đầu ngón tay đỏ hồng, có vết thương nhỏ vẫn đang rỉ giọt máu.

Phó Húc cau mày nói: “Phòng anh có băng dán cá nhân đấy, cậu cần không?”

Tạ Thời Dã gật đầu, Phó Húc bèn đứng dậy, đưa Tạ Thời Dã đến phòng mình.

Rời khỏi căn phòng đang hò hét ầm ĩ kia, thoáng cái đã cảm nhận được sự tĩnh lặng tràn ra giữa hai người.

Phó Húc mở cửa phòng, nói với Tạ Thời Dã: “Vào ngồi đi, chờ anh một chút.”

Tạ Thời Dã bèn ngồi xuống ghế sô pha, y vờ như lơ đãng quan sát phòng Phó Húc, không thấy bồn ngọc bích kia.

Y có hơi thất vọng, nhưng cũng không quá thất vọng. Không để trong phòng cũng là chuyện bình thường, dù sao thì một bồn cây lớn như vậy, để trong phòng sẽ rất vướng víu, cũng khó coi nữa.

Nó không mềm mại như hoa hồng, cũng không thơm ngát như tường vi, nó chỉ là một cây ngọc bích tầm thường.

Ngoài việc cái tên nghe hay ra thì hình như không có nhiều ưu điểm lắm.

Phó Húc cầm hộp thuốc đi tới, lấy cồn sát trùng ra chấm cho Tạ Thời Dã rồi mới dán băng cá nhân lên.

Phó Húc cúi đầu, vừa làm cho y vừa hỏi: “Đang tìm gì thế?”

Tạ Thời Dã: “Dạ?”

Phó Húc: “Đang tìm bồn ngọc bích à?”

Lúc này Tạ Thời Dã mới hiểu, sau khi y vào phòng, ánh mắt tìm kiếm tự cho là không bị phát hiện của y đã lọt vào tầm nhìn của Phó Húc, quá rõ ràng.

Băng dán cá nhân đã dán chặt, Tạ Thời Dã rút ngón tay về, ngón cái vô thức miết lên mặt ngoài lớp băng, bề mặt có hơi gồ ghề, nhưng lại là lớp ngăn cách tốt nhất để bảo vệ vết thương.

Tạ Thời Dã nói: “Ừm, anh thấy bồn cây đó thế nào?”

Y suy nghĩ, còn nói thêm: “Nếu như anh không thích thì cứ nói, em sẽ bảo Dương Dương tới mang đi, tặng anh cái khác.”

Phó Húc nhìn y một hồi, đột nhiên cười, vừa cười vừa lắc đầu: “Làm gì có ai tặng cho người ta rồi còn muốn lấy về?”

Tạ Thời Dã cũng cảm thấy mình đúng là hết thuốc chữa, nghĩ tự dưng mình bị cái gì mà lại tặng cho Phó Húc một bồn ngọc bích chứ.

Rõ ràng có nhiều loài hoa thích hợp hơn để tặng, hết lần này tới lần khác lại chọn cái bồn cây ngốc nghếch vụng về nhất đó.

Phó Húc đứng dậy, mở cửa sổ sát đất ra. Tạ Thời Dã kinh ngạc phát hiện, bồn cây ngọc thụ đang được đặt ngoài ban công, cũng không chỉ đơn giản để ở đó, mà còn có một ngọn đèn sinh trưởng dành cho thực vật đang chiếu vào nó.

Tạ Thời Dã nhìn ngọn đèn kia, không nói nên lời, nửa ngày mới hỏi: “Làm vậy cũng được sao?”

Phó Húc cúi người nghịch ngọn đèn kia: “Nghe nói nó rất khó nở hoa, cho nên anh tò mò không biết là khó đến mức nào.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN