Tạ Thời Dã mới lật được vài trang đã có một cuộc gọi tới, là của Dương Dương.
Sau khi giao y cho Phó Húc, Dương Dương vẫn không yên lòng, không ngừng dặn dò y phải cẩn thận che mặt, lỡ để người ta nhận ra thì phiền phức to.
Bởi vì là đi khám bác sĩ tâm lý, quá nhiều người đi cùng cũng không tốt, mà còn là do Phó Húc giới thiệu, nên có Phó Húc đi cùng, Dương Dương cũng yên tâm hơn, chỉ sợ Tạ Thời Dã lại không biết tự bảo vệ mình.
Bị Dương Dương tính tình cẩu thả lo lắng cho, khiến Tạ Thời Dã có cảm giác mình bị xem thường.
Giọng điệu Tạ Thời Dã có phần miễn cưỡng, kéo dài ra, vừa nghe đã biết y chẳng để vào đầu, chỉ qua loa ừ ừ, được được, không thành vấn đề mấy tiếng.
Cuối cùng cũng cúp được điện thoại, Tạ Thời Dã nhẹ nhàng thở ra, xoa huyệt thái dương tựa vào lưng ghế.
Phó Húc cầm tay lái: “Có muốn ngủ một giấc không?”
Tạ Thời Dã đúng là có chút mệt mỏi, quay xong nguyên phần trong hang động, cộng thêm cách y dùng để nhập vai, gần như đã rút cạn hết sức lực lẫn tinh thần của y.
Thêm nữa là giờ cũng coi như đã quay xong phần khó nhất, tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống đất, dây cung căng cứng cũng lỏng hơn, cả người y như tan ra với sự mỏi mệt.
Nhưng lái xe một đường dài như vậy, y sợ Phó Húc sẽ chán nên phải cố thức không ngủ. Tạ Thời Dã đút tay vào trong túi áo khoác, cả người tê liệt trên ghế lái phụ: “Không sao, em không buồn ngủ.”
Vừa nói xong đã ngáp một cái, nước mắt cũng chảy ra, chẳng có tí sức thuyết phục nào.
Phó Húc nói với y: “Ghế sau có cái túi, cậu lấy giúp anh.”
Tạ Thời Dã xoay người lại với lấy cái túi, may mà tay y dài, cũng không khó lắm. Là một cái ba lô có hai quai, không biết nhét gì bên trong mà căng phồng, nhưng lại không nặng.
Hai tay Tạ Thời Dã đặt trên cái ba lô, hỏi Phó Húc: “Anh muốn lấy gì?”
Phó Húc nói: “Bên trong có áo khoác, cậu lấy ra đi.”
Rồi sau đó, Phó Húc lại bảo y lấy từ trong ngăn bên cạnh có khóa một cái bịt mắt với một cặp nút tai. Nút bịt tai là hàng rời, hai cái một túi, chưa được dùng lần nào. Mà miếng bịt mắt lại là đồ cũ, màu xanh sẫm, làm từ tơ tằm, trên đó còn thêu hai chữ F-X màu vàng.
Phó Húc nói: “Già rồi nên khó ngủ, ở bên ngoài mà không có nút tai với miếng bịt mắt thì đúng là không ngủ nổi.”
Anh liếc nhìn cái áo khoác: “Đắp áo lên người đi, trong xe bật điều hòa, cứ thế nằm ngủ sẽ hơi lạnh.”
Người ta đã sắp xếp đâu ra đấy cho mình, Tạ Thời Dã mân mê chiếc áo khoác kia, cố gắng vùng vẫy phút chót: “Một mình anh lái xe liệu có mệt không?”
Phó Húc thấp giọng cười một tiếng, âm thanh quẩn quanh trong xe, khàn khàn mà quyến rũ: “Không mệt, ngủ đi.”
Nút bịt tai thì không cần, nhưng bịt mắt đã từng được Phó Húc sử dụng, nó đã từng thân mật dán sát vào gương mặt Phó Húc, lên mũi, lên mí mắt, và dán lên cả bộ lông mi dài mà y yêu nhất kia nữa.
Giờ thứ đó lại trùm lên mặt y, như thể biến thành một loại tiếp xúc thân mật gián tiếp, mập mờ chỉ có mình y biết.
Áo khoác lại càng ngập tràn mùi hương của Phó Húc, hoàn toàn bao trùm lấy y.
Tạ Thời Dã cho là mình sẽ kích động đến mức không ngủ được, nhưng thực tế y nhanh chóng thiếp đi, mơ một giấc mộng ngập tràn ánh nắng, lại không được tốt đẹp cho lắm.
Y mơ thấy căn phòng luyện tập hồi năm hai đại học, mơ thấy sàn nhà bóng nhẫy từng lớp mồ hôi của bọn họ.
Phó Húc ôm một cây đàn ghita to lớn, ngồi trước tấm gương chạm đất, đàn khúc nhạc Romance de Amour, vừa đàn vừa cười, nắng rơi trên người anh, là hình ảnh tốt đẹp nhất mà Tạ Thời Dã có thể mơ được.
Tạ Thời Dã muốn đi vào căn phòng tập kia, nhưng có làm thế nào cũng không vào được, như thể tất cả chỉ là tốn công vô ích. Cho đến khi có một người mặc áo trắng, diện mạo mơ hồ xuất hiện.
Người kia chỉ vặn mở cửa phòng luyện tập đã có thể dễ dàng đi vào. Rõ ràng y không thấy được khuôn mặt của người kia, nhưng Tạ Thời Dã biết, người đó là Tư Nam.
Nỗi bi ai lớn lao bỗng siết chặt lấy con tim nơi lồng ngực, đáng lẽ nó đã quen với sự đày đọa mỗi ngày, thế nhưng khi thật sự chứng kiến, y vẫn lại khổ sở đến vậy.
Y tốn công vô ích chạy quanh căn phòng tập kia, dù có cố gắng đến mức nào cũng không vào được, không thể vào được!
Vì sao không thể là y! Nỗi khổ sở và sự không cam lòng khiến y không khống chế nổi nữa, òa khóc trong cơn mơ.
Mà trong hiện thực Tạ Thời Dã cũng bị đánh thức. Họ chưa tới phòng khám, xe đang tạm đỗ ở một bờ sông, đại khái là cảm xúc trong mơ quá mãnh liệt, truyền ra cả hiện thực nên y nức nở khóc thật, dọa Phó Húc rồi.
Đèn trong xe cũng không sáng lắm, nhưng lại chiếu rõ ràng những giọt lệ còn chưa tan đi trong mắt Tạ Thời Dã.
Bịt mắt được kéo lên trán, Tạ Thời Dã vừa mới tỉnh lại, mơ mơ màng màng, trông thấy mặt Phó Húc, vậy mà lại nhất thời không nhịn được, hỏi anh: “Vì sao không thể là em.”
Phó Húc biết y ngủ đến hồ đồ rồi, rút mấy tờ khăn giấy đặt lên mặt Tạ Thời Dã, không nói gì.
Trong xe đang bật nhạc nhẹ, còn là bài nhạc Romance kia, chẳng trách y lại mơ giấc mộng như vậy.
Xúc cảm trên mặt dần kéo Tạ Thời Dã về lại hiện thực, sau khi tỉnh táo lại, y trở tay định giữ đống khăn giấy trên mặt, ý là muốn Phó Húc buông tay, không ngờ lại bọc lấy tay anh.
Cũng may Phó Húc không để ý, rút tay khỏi lòng bàn tay y: “Có muốn uống gì đó không?”
Tạ Thời Dã chậm chạp gật đầu, Phó Húc bèn cầm điện thoại ví tiền xuống xe, để lại không gian cho Tạ Thời Dã.
Quanh đây không có tiệm giải khát nào, chỉ có một quán cà phê, Phó Húc bèn gọi hai cốc cà phê mang đi, chậm rãi trở lại.
Bên bờ sông gần như không có một bóng người, chỉ có tiếng ve rả rích không ngừng, gió thổi tới cũng mang theo mùi ẩm mốc.
Tạ Thời Dã đứng tựa ở đầu xe hút thuốc, bóng hình y trong màn đêm có chút mông lung, cao mà gầy, hình như gầy hơn lúc trước khi bắt đầu quay nhiều, Phó Húc thầm nghĩ.
Anh nhìn thấy Tạ Thời Dã chậm rãi nhả ra một ngụm khói thuốc, mí mắt rũ xuống, hình như y đang cầm gì đó trong tay, nhìn rất chăm chú.
Cứ như thế khoảng một lúc lâu, Tạ Thời Dã mới khép lại lòng bàn tay, nắm chặt thành nắm đấm, đặt lên trán nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Phó Húc đi tới, khẽ nhíu mày, ngay cả chính anh cũng không hiểu mình đang khó chịu điều gì, nhưng vẫn cất tiếng gọi Tạ Thời Dã.
Cơ thể Tạ Thời Dã khẽ run lên, như thể căng lên, rồi nhanh chóng thả lỏng, khi y quay lại nhìn anh, ánh mắt đã trở về như thường ngày.
Mắt Tạ Thời Dã có chút giống mắt cười, là kiểu mắt khiến người nhìn rất có thiện cảm, dù có không cười thì trông cũng giống như đang cười.
Rõ ràng vừa rồi y đã khóc, cũng không biết khóc vì cái gì, lông mi ẩm ướt từng sợi dính vào nhau, đôi mắt lại vẫn sáng ngời, còn hơi cong cong.
Y không thật sự vui vẻ, nhưng lại không thể hiện ra rằng mình đang khổ sở.
Trong lòng Phó Húc có chút khó chịu, nhưng anh cũng không thể hiện ra ngoài. Phó Húc đưa cà phê cho y, hỏi: “Uống một chút không?”
Tạ Thời Dã nhận cốc cà phê, đại khái là tâm trạng thật sự không tốt, giọng nói cũng trầm khàn vô cùng: “Cảm ơn anh.”
Phó Húc cũng mở cà phê ra uống, hai người cùng tựa vào đầu xe, không ai nói gì.
Thuốc lá trong tay Tạ Thời Dã đã cháy được một nửa, y vẫn không hút thêm ngụm nào, tàn thuốc lấm tấm rơi trên mặt đất.
Hương cà phê hòa tan với mùi khói, đầu lưỡi Tạ Thời Dã nếm được vị ngọt của cà phê, vì Phó Húc đã bỏ đường vào.
Thật ra Tạ Thời Dã vốn thích uống cà phê như vậy, y không thích uống cà phê đắng. Nhưng sau này, y lại thích hương vị vừa đắng vừa chát đó.
Dương Dương đã từng không hiểu, cậu nói khi con gái không vui đều thích ăn đồ ngọt, ngoài miệng ngọt thì cõi lòng sẽ không cảm thấy quá đắng chát.
Nhưng Tạ Thời Dã lại không như vậy, trong lòng đắng, y càng muốn miệng mình đắng hơn, như thể tra tấn bản thân vậy.
Sau một hồi tĩnh lặng, Phó Húc mở miệng trước, anh hỏi: “Mơ thấy cái gì vậy?”
Tạ Thời Dã trả lời ở trong lòng: Mơ thấy anh.
Phó Húc: “Anh cảm giác cậu rất mệt mỏi, cũng rất khổ sở.”
Tạ Thời Dã: Đúng là rất mệt mỏi, rất khổ sở.
Phó Húc thấy y một mực không trả lời, chỉ có thể đoán mò lung tung: “Là vấn đề tình cảm à? Hay là vì chuyện quay phim.”
Cuối cùng Tạ Thời Dã cũng nhúc nhích, y dùng ngón trỏ nhẹ gõ cho rơi những tàn thuốc, lại đưa lên miệng hút một hơi, nhả khói ra rồi mới nói: “Anh, em không sao, thật đấy.”
Y nhấn mạnh chữ thật, như thể đang cố thuyết phục Phó Húc, cũng thuyết phục chính bản thân mình.
Phó Húc quay sang nhìn y, ánh mắt rất nghiêm túc, ngay thẳng mà chính trực. Tạ Thời Dã lại chưa bao giờ có thể nhìn thẳng vào Phó Húc như vậy, trừ phi là lúc đang quay phim.
Bởi vì khi quay phim phải diễn kịch, nhưng trong cuộc sống hiện thực này còn phải từng giây từng phút diễn thì quá mệt mỏi, y thà rằng không nhìn.
Phó Húc ngẫm nghĩ, có chút lưỡng lự, nhưng anh lo lắng nhiều hơn: “Có phải là vì Chu Dung không?”
Đột nhiên nghe được cái tên của người cũ từ miệng Phó Húc, Tạ Thời Dã không hiểu nổi, cũng rất hoảng hốt, y nhìn về phía Phó Húc: “Sao anh biết em ấy?!”
Thấy Tạ Thời Dã căng thẳng như vậy, Phó Húc vội vàng trấn an y: “Đừng hoảng hốt như vậy, anh cũng chỉ nghe nói mà thôi.”
Mặt Tạ Thời Dã lại càng căng ra, Phó Húc nói: “Yên tâm, chỉ là chút đồn đại, cậu biết mà, giờ người ta đều thích tin đồn thất thiệt.”
Tạ Thời Dã nhanh chóng hiểu được, y còn nhớ lần trước y gặp Chu Dung, đối phương nhờ y giúp cậu thoát khỏi sự đeo bám của một tên giám đốc.
Giới showbiz này cũng chỉ lớn đến vậy, chuyện Chu Dung là người của y, mỗi người nói một câu, tôi nghe đầy cả lỗ tai, sẽ nhanh chóng truyền ra ngoài, căn bản không giấu được.
Phó Húc biết cũng là chuyện bình thường, y không cần thiết phải kinh ngạc đến vậy.
Tạ Thời Dã nói: “Không phải vì em ấy.”
Thật ra y cũng từng nghĩ hay là đâm lao rồi thì cứ theo lao đi, để Phó Húc hiểu lầm tới cùng. Thế nhưng, trong lòng y lại không muốn vậy, y không muốn lừa dối Phó Húc. Cho dù bí mật lớn nhất trong lòng y này bắt buộc phải giấu Phó Húc.
Nghe được không phải là Chu Dung, vẻ mặt Phó Húc cũng không thoải mái hơn.
Tạ Thời Dã vùi điếu thuốc vào trong hộp sắt, uống một ngụm lớn cà phê: “Em đã chia tay với em ấy rồi. Đúng là em từng thích em ấy, từng thích đàn ông.”
Nói rồi y bưng cốc cà phê, nhìn về phía đèn đường cách đó không xa, dưới ánh đèn là vô số con thiêu thân đang bay loạn xạ không ngừng.
Rõ ràng mỗi một lần lao vào đều đụng phải lớp thủy tinh trong suốt, dù có làm thế nào cũng không thể chạm được tới ánh sáng ấy, nhưng lại không thể chống cự bản năng của mình, nên vẫn cứ ngu ngốc bướng bỉnh, không ngừng xông về phía trước như vậy.
Y cũng ngu ngốc như thế đấy.
Tạ Thời Dã nói: “Anh không thấy sợ em chứ?”
Phó Húc nói: “Sợ cái gì, anh cũng thích đàn ông mà.”
Tạ Thời Dã nghe thế lại cười, một nụ cười gượng. Y đảo mắt, trông thấy ánh nhìn của Phó Húc rơi trên bàn tay phải của mình.
Y mở nắm tay, thật ra cũng chẳng phải thứ gì không thể để cho người khác thấy, y tròng lại cái dây chun cũ nát kia về bên cổ tay trái.
Mái tóc mất đi trói buộc của Tạ Thời Dã lòa xòa trong gió, bị gió thổi lên, phất phới ngổn ngang.
Y vén tóc ra sau tai rồi ngẩng đầu lên: “Hình như đêm nay không thấy được trăng.”
Tạ Thời Dã đang cười, nhưng lần đầu tiên đôi mắt cười ấy lại không hề cười, có lẽ là vì trong mắt vẫn còn ướt át những đau thương, phức tạp, nên không có nổi ý cười.
Y nói với Phó Húc: “Tiếc thật đấy, thời tiết ngày mai sẽ không đẹp rồi.”