Cảnh quay thư phòng vừa kết thúc, Phó Húc lập tức xuống khỏi bàn sách, đi sang một bên. Trần Phong mang nước tới cho anh uống, Phó Húc cầm lấy tu một hơi hơn nửa bình, uống rất nhanh, rất vội.
Trong trường quay quá nóng, nên mỗi lần quay xong là thợ trang điểm đều phải chạy tới chỉnh lại lớp hóa trang cho Phó Húc, Tạ Thời Dã cũng vậy.
Chỉ là Tạ Thời Dã không đợi thợ trang điểm tới đã đứng dậy đi ra khỏi lều, rời xa môi trường nóng hầm hập kia, y muốn thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Thời Dã kéo cổ áo, giả vờ như đang quạt gió giải nhiệt, nhưng thật ra chỉ là không dám để cho người khác phát hiện tình trạng lúng túng bên trong.
Nói chung là có tật giật mình, rõ ràng lớp trang phục rất dày, không nhìn kỹ sẽ chẳng nhận ra. Nhưng khi thích một người, bạn sẽ luôn để ý đến những thứ nhỏ nhặt này, mà nhất là khi… Y biết Phó Húc đã thấy rất rõ ràng.
Thật ra để Phó Húc nhìn thấy cũng chẳng sao, tất cả mọi người đều là đàn ông, huống hồ y cũng không phải tự dưng mà cứng, là bị làm thành như vậy.
Xích sắt kia vừa lạnh vừa rắn, móc cho y đau nhức, giờ chỗ đó còn hơi tê dại sưng đau, có thể cảm nhận được một cách rõ ràng từng đường vân và sự thô ráp của mỗi tấc vải, nhạy cảm đến quá đáng.
Dù có khuyên nhủ bản thân thế nào thì từ đầu đến cuối y vẫn không qua được cửa ở trong lòng, đó chính là người y thích. Tạ Thời Dã muốn hút thuốc, muốn dùng khói cay của thuốc kích thích khoang mũi mình, giúp cho mình tỉnh táo lại.
Dương Dương cầm quạt điện nhỏ và miếng dán hạ nhiệt tới, định dán lên người cho Tạ Thời Dã. Dương Dương đã quen làm những việc này, thành thạo xé mở miếng dán màu lam, rất tự nhiên kéo áo Tạ Thời Dã ra.
Tạ Thời Dã vô thức ngăn lại cái tay của Dương Dương, dùng thanh âm cao hơn bình thường một chút: “Làm gì vậy?!”
Dương Dương cầm miếng dán, vẻ mặt khó hiểu nhìn y: “Em dán miếng hạ nhiệt cho anh chứ làm gì, anh không nóng à?”
Tạ Thời Dã muốn giành lấy miếng dán, lúng túng nói: “Tôi tự dán được.”
Dương Dương không cho: “Ở trên lưng thì anh dán kiểu gì, để em làm cho nhanh, đạo diễn Chung lại gọi vào quay tiếp bây giờ. Anh uống nước không, Tiểu Thường đâu rồi? Thằng ranh đó, bảo nó đi mua nước đá không biết chạy biến đâu rồi?!”
Tạ Thời Dã bị Dương Dương nới lỏng cổ áo, mấy miếng dán hạ nhiệt trên lưng y đã bị mồ hôi làm ướt, có cái đã không dính được nữa, trượt xuống dưới, kẹt ở thắt lưng, nhưng ít nhiều vẫn chưa rơi hẳn xuống.
Chút tâm tư phất phới của Tạ Thời Dã đã bị Dương Dương hòa tan không ít, y lại cảm nhận được cái lạnh dán lên lưng mình, sự mát mẻ ấy dễ chịu lạ thường trong ngày hè oi bức.
Y nói với Dương Dương: “Kinh, cũng không chịu thua kém nhỉ, biết quản phụ tá rồi cơ đấy?”
Dương Dương bị y chọc cho hơi xấu hổ: “Ừ thì… Trần Phong dạy em đó, ảnh chỉ em nhiều thứ lắm.”
Tạ Thời Dã khép cổ áo lại, chậm rãi đóng cúc: “Người ta đã hao tâm tổn trí dạy cậu, nhớ phải cảm ơn đấy.”
Dương Dương nói: “Đương nhiên em biết phải cảm ơn rồi, em đâu có không hiểu chuyện như vậy.”
Tạ Thời Dã đầy hứng thú: “Vậy cậu cảm ơn thế nào?” Mua đồ tặng người ta hay là làm gì đó giúp à.
Dương Dương rất thẳng thắn nói: “Em mời anh ấy uống rượu.”
Tạ Thời Dã: “…”
Dương Dương: “Muốn thúc đẩy tình cảm thì nhất định phải làm vài chén với nhau!”
Tạ Thời Dã: “…” Y có lỗi với Trần Phong, để trợ lý của mình gây họa cho người ta thế này.
Tạ Thời Dã khó khăn hỏi: “Cậu mời khi nào?”
Dương Dương: “Hôm qua đó, hiếm khi hai người không ở đây, em kéo ảnh đi uống luôn. Tửu lượng của Trần Phong kém cực, uống tí đã gục.”
Tạ Thời Dã: “Hôm nay Trần Phong còn muốn nói chuyện với cậu không?”
Dương Dương ngơ ngác hỏi lại: “Tại sao anh ý không muốn nói chuyện với em nữa? Hôm qua em vất vả lắm mới kéo được ảnh về khách sạn đó, anh ta phải cảm ơn em chứ, sáng nay còn mua bữa sáng trả ơn em nè.”
Tạ Thời Dã: “Thôi được rồi.” Đại khái là do y không hiểu được thẳng nam.
Trở lại lều, Phó Húc đang cầm quạt điện vừa thổi vừa đọc kịch bản, ánh đèn màu vàng nhạt đan xen tạo thành những khối bóng trên mặt anh, khiến ngũ quan rõ nét càng thêm khắc sâu, gò má lại ánh lên màu đỏ nhạt, nhìn như người đang say.
Tạ Thời Dã đi tới, ngồi lên chiếc ghế lúc quay từng ngồi, lần nữa cảm nhận được trong lều nóng đến mức nào.
Y lặng lẽ nhíu mày, ánh mắt rơi trên đạo cụ đang được di chuyển khắp nơi, trên người các nhân viên công tác đang bận rộn, cảm thấy muốn gọi điện thoại cho Cao Lương, bảo hắn gửi mấy xe đồ uống lạnh tới, thêm vài món đồ giúp đoàn làm phim hạ nhiệt, chứ trời nóng như vậy sẽ cảm nắng mất.
Đợi đến lúc thu hồi ánh mắt, y phát hiện Phó Húc đang nhìn mình, gương mặt anh vẫn đỏ, Tạ Thời Dã sẽ không tự đa tình đến mức cho rằng đỏ ửng trên mặt đối phương có liên quan đến mình, chắc chắn là do trời quá nóng.
Tạ Thời Dã nói: “Nơi này nóng quá, sao anh không ra ngoài nghỉ cho mát?”
Phó Húc vẫy cái quạt nhỏ trong tay, Tạ Thời Dã nói: “Cái này thổi ra toàn gió nóng.”
Phó Húc liếm môi, điềm tĩnh từ tốn nói: “Quen rồi.”
Cái gọi là quen thật ra là chịu đựng, lâu ngày rồi, những gì lúc đầu không chịu nổi đều sẽ dần quen. Tạ Thời Dã có thể tàn nhẫn với bản thân, nhưng không nỡ để Phó Húc phải chịu đựng như vậy.
Tạ Thời Dã: “Để em nói với anh Tưởng mấy câu, điều hòa không đủ dùng gì cả, em sẽ bỏ vốn cho đoàn làm phim mua thêm mấy cái.”
Phó Húc lật sang trang, mặc dù anh không quá để ý tới tin tức tạp chí báo đài gì đó, nhưng làm như vậy thì sau này, không cần nghĩ cũng biết sẽ xuất hiện nhiều anti như thế nào.
Tạ Thời Dã thấy Phó Húc lộ vẻ không đồng tình, trong lòng khẽ nhảy lên, sốt sắng hỏi: “Có phải em… Quá khoa trương không?”
Ánh mắt Phó Húc rơi trên mặt y, biết y đang bất an, bèn an ủi: “Đâu có, cậu cũng chỉ đang nghĩ cho đoàn làm phim thôi, như vậy cũng rất tốt, nhưng mấy cái điều hòa không khí này để anh mua cho.”
Tạ Thời Dã hơi mở to mắt, Phó Húc nói: “Nếu như cậu mua, dễ có mấy tin tức tiêu cực lắm.”
Phó Húc biết càng là nghệ sĩ nổi tiếng thì mọi hành vi lời nói càng bị đưa lên nơi đầu sóng ngọn gió, càng dễ bị thêm mắm dặm muối.
Mua điều hoà không khí cũng chỉ là một việc nhỏ, nhưng rất dễ bị phê bình là không đủ chuyên nghiệp, không chịu được khổ cực.
Phó Húc lại khác, xưa nay anh không bao giờ quan tâm mấy thứ như dư luận này.
Hay nói cách khác, những dư luận về anh đã đủ thê thảm rồi, cũng chẳng cần lo có thêm một hai tin đồn xấu.
Khi hiểu được đối phương đang quan tâm mình, Tạ Thời Dã lại không hề cảm động, mà có một loại cảm giác ấm ức kì lạ. Thật ra làm gì có minh tinh nào lại không ngại có thêm người mắng mình, không ngại một đống nói xấu và hiểu lầm chứ.
Chỉ là để cho bản thân không nhìn tới, không nghĩ tới mà thôi.
Lại càng không thể nói cho người khác biết đó chỉ là kiểu cách tự tạo, bên ngoài trông gọn gàng xinh đẹp bao nhiêu, nhưng để có được thì cũng phải chịu đựng bấy nhiêu khổ cực. Dần dà, lại cảm thấy như vậy là bình thường.
Cái này giống như một vết chai bị chọc thủng, bạn nói rằng mình không đau, nhưng thật ra chẳng thấy ổn tẹo nào, giờ được một người quan tâm như vậy, tất cả chua xót buồn khổ lập tức dâng lên.
Tạ Thời Dã tránh ánh mắt Phó Húc, mí mắt cụp xuống, nhìn chằm chằm đường vân trên lòng bàn tay mình, lí nhí nói: “Cảm ơn anh.”
Y sợ rằng lúc này cảm xúc trong mắt y quá rõ ràng, sẽ lòi đuôi mất.
Phó Húc dùng cuốn kịch bản gõ lên đầu gối y: “Cảm ơn cái gì, chuyện có tí xíu.”
Trong trường quay vang lên tiếng loa rít bén nhọn, là Chung Xương Minh mở loa lên nói với mọi người tiếp tục quay.
Cảnh quay ở thư phòng sẽ kết thúc trong một tiếng, sau đó chiếc đồng hồ bỏ túi kia sẽ không còn cơ hội xuất hiện nữa. Tạ Thời Dã mân mê chiếc đồng hồ, lật qua lật lại ngắm nghía, Phó Húc thấy y thích như vậy bèn bảo y nói trợ lý tới tổ mỹ thuật xin đi, hẳn là sẽ không sao.
Tạ Thời Dã lập tức cảm thấy cái đống hồ trong tay trở nên nóng bỏng, y khẽ ho một tiếng, nhỏ giọng nói: “Cũng không thích lắm.”
Y đặt cái đồng hồ lên bàn, không nhìn nó nữa. Sau đó nó biến mất khỏi mặt bàn, có lẽ là người phụ trách đạo cụ tới lấy rồi.
Đợi đến khi thật sự không tìm thấy cái đồng hồ bỏ túi đó nữa, Tạ Thời Dã mới thấy hối hận.
Nếu như y có thể bớt đi một chút chần chừ và lưỡng lự, y sẽ không phải thất vọng và không cam lòng đến vậy. Với người là như thế, mà với mọi thứ cũng như thế.
Đại khái là nhớ thương ở trong lòng nên vài ngày sau Tạ Thời Dã cứ nghĩ mãi về cái đồng hồ kia, vẫn rất muốn nó, thế là y bảo Dương Dương tới hỏi tổ mỹ thuật một chút, hỏi xem cái đồng hồ bỏ túi kia có phải là đồ cổ thật không, nếu không phải thì hỏi xin họ, để y giữ làm kỉ niệm.
Dương Dương nhanh chóng nhắn lại cho y, nói là cái đồng hồ đó bị người ta xin mất rồi.
Tạ Thời Dã nghe có hơi thất vọng, Dương Dương hỏi y, có muốn hỏi xem là ai xin không.
Tạ Thời Dã nói không cần, nếu người ta lấy rồi thì làm gì có ai lại tới giành bao giờ, như vậy không tốt.
Điều hoà không khí nhanh chóng được vận chuyển tới đoàn làm phim, nhiệt độ trong trường quay giảm xuống nhiều, rất hiệu quả để làm dịu cơn nóng bức. Giờ Tạ Thời Dã quay xong sẽ có chỗ để nghỉ ngơi, Trần Phong và Dương Dương luôn đặt ghế của bọn họ trước máy điều hòa, lại để sẵn đồ uống lạnh, cuộc sống tốt hơn trước nhiều.
Tạ Thời Dã ngồi trước điều hoà không khí, thoải mái đến mức híp cả mắt, lúc này Trần Phong lại đi tới, đưa một cái túi nhung cho Phó Húc, cúi xuống nói gì đó với anh.
Phó Húc nở nụ cười, anh cầm cái túi kia, đi tới trước mặt Tạ Thời Dã.
Tạ Thời Dã ngẩng đầu lên, tiện tay kéo cái ghế bên cạnh qua: “Ngồi đi anh.”
Phó Húc không ngồi, mà bảo y vươn tay ra.
Trong lòng Tạ Thời Dã chợt có một loại linh cảm kì quái, y xòe tay ra trước mặt Phó Húc.
Phó Húc mở cái túi nhung, lấy thứ ở bên trong ra. Một vật thể lạnh buốt nặng nề rơi vào tay y, cái nắp pha lê phản xạ ánh sáng thành những chùm sáng rực rỡ, lấp lánh trước mắt Tạ Thời Dã, thế nhưng Tạ Thời Dã lại không chớp mắt, y không nỡ chớp.
Tạ Thời Dã khép năm ngón tay lại, cầm lấy chiếc đồng hồ bỏ túi kia. Ngón tay của Phó Húc vẫn còn quấn lấy đầu kia của sợi dây xích, không có lập tức thả ra cho Tạ Thời Dã.
Không biết sao, y lại hiểu được ý của anh, tựa như đang xin tha mà nói: “Cho em đi.”
Phó Húc nhướng mày: “Thích thật không?”
Tạ Thời Dã: “Thích thật.”
Phó Húc: “Nhìn không ra nha, vậy sao lúc đầu còn nói không muốn?”
Tạ Thời Dã cầm lấy đồng hồ, khẽ dùng sức giật một chút: “Em tưởng là mình không muốn.”
Phó Húc chiều theo y, thả sợi dây xích ra. Tạ Thời Dã ôm lấy như bảo bối, còn lấy cả túi nhung tơ trong tay Phó Húc, dùng để cất đồng hồ: “Cảm ơn anh.”
Phó Húc thấy dáng vẻ này của y bèn trêu chọc: “Anh có nói là cho cậu à?”
Tạ Thời Dã nhét đồng hồ vào trong túi, còn vỗ vỗ, nở nụ cười rất chân thành: “Là của em rồi.”