Chung Xương Minh thấy Phó Húc trở lại, đuôi mắt sưng đỏ, nhưng máu đã ngừng, vết thương giống như một đường kẻ mắt đỏ thẫm hơi xéo lên ở phần đuôi.
Thật ra Tạ Thời Dã muốn ngay lập tức kiểm tra xem vết thương của Phó Húc thế nào rồi, nhưng y vẫn chưa quên Chung Xương Minh còn đang tức giận, thế là không dám.
Phó Húc lại có vẻ rất không hài lòng với tư thế của Tạ Thời Dã, anh túm vai y kéo người dậy. Tạ Thời Dã có hơi hốt hoảng nhìn về phía Chung Xương Minh, lúc này Chung Xương Minh cũng không có hơi sức đâu để nổi giận, ông nhìn chằm chằm vào mặt Phó Húc: “Sao về nhanh vậy, không tới bệnh viện à?”
Trong đầu Tạ Thời Dã cũng nghĩ như vậy, sốt ruột theo, nhưng vào thời điểm này, y không thích hợp để mở miệng nói chuyện.
Phó Húc nói: “Chỉ chảy máu có chút thôi, không nghiêm trọng vậy đâu thầy.”
Chung Xương Minh: “Nhưng sưng như thế rồi thì không trang điểm được.”
Phó Húc nói: “Có thể chườm đá lên cho bớt sưng, em nghĩ là thợ trang điểm sẽ có cách.”
Chung Xương Minh: “Thôi được rồi, hôm nay anh về trước đi, đợi đến mai xem có bớt sưng không.”
Phó Húc tỏ vẻ cũng được, sau đó nhìn về phía Tạ Thời Dã, hỏi Chung Xương Minh: “Chuyện gì vậy thầy, sao bầu không khí nặng nề như vậy?”
“Còn không phải là vì anh à.” Chung Xương Minh nói.
Lời này khiến Tạ Thời Dã giật thót trong lòng, có hơi luống cuống, Chung Xương Minh đã nhận ra điều gì rồi ư? Biểu hiện của y rõ ràng tới vậy sao?
Phó Húc nghe vậy thì hơi khựng lại, Tạ Thời Dã mím môi.
Chung Xương Minh không biết lời vừa rồi của mình có uy lực tới cỡ nào, còn nói tiếp: “Anh tự dưng xảy ra chuyện không diễn được nữa, tôi chỉ đành phải gọi Tiểu Tạ tới để lấp chỗ cho anh, mà cậu ta còn chưa sẵn sàng…”
Tạ Thời Dã vội nói: “Cho tôi thêm một cơ hội nữa đi thầy Chung!”
Chung Xương Minh nghiêm khắc nói với Tạ Thời Dã: “Cậu không diễn được thì tối nay dừng ở đây thôi, mai quay tiếp, nếu không thì cả đoàn lại cứ phải theo cậu làm lại.”
Lời này không khiến Tạ Thời Dã lùi bước, y nghiêm túc mà kiên quyết nói: “Tôi sẽ làm được.”
Chung Xương Minh không đồng ý ngay, như thể đang ước lượng độ chân thực của những lời này, Phó Húc ở bên cạnh đỡ lời: “Thầy, cho cậu ấy quay lại đi.”
Hết đứa này đến đứa kia, Chung Xương Minh đã bao giờ bị khuyên nhủ như vậy đâu, huống hồ ông cũng không phải vì chán ghét Tạ Thời Dã mà cố ý làm khó y.
Chỉ là ông quý người tài, thích thiên phú của Tạ Thời Dã, nên mới không hài lòng với hành vi và biểu hiện của y ngày hôm nay đến như vậy.
Nếu như là mấy diễn viên chẳng có tài cán gì, một câu ông cũng sẽ không buồn nói.
Lúc chuẩn bị bắt đầu quay lại, sắc mặt Tạ Thời Dã trắng bệch, mắt thường cũng có thể thấy được là y đang căng thẳng.
Thật ra nói mới thấy buồn cười, rõ ràng đã trải qua không ít chuyện, hôm nay Tạ Thời Dã lại cảm thấy như lần đầu tiên diễn kịch trong đời, có lẽ là vì đã lâu rồi không có ai nghiêm khắc với y như vậy.
Phó Húc đi tới, cầm trong tay một cái túi chườm nước đá: “Đừng buồn, thầy rất quý cậu nên mới như vậy. Lúc trước anh quay phim với thầy cũng nghe mắng không ít lần.”
Tạ Thời Dã nở nụ cười khổ: “Em đã để đạo diễn Chung thất vọng.”
Phó Húc dùng khăn mặt bao lấy một cục đá, đặt lên mắt trái: “Vậy thì cố gắng diễn cho tốt, thật ra thầy dễ dỗ lắm.”
Giọng điệu của anh rất thoải mái, còn dạy cho Tạ Thời Dã các cách để được Chung Xương Minh yêu thích. Tạ Thời Dã cứ nghe rồi lại không nhịn được mà nhìn Phó Húc.
Ánh mắt y quá phức tạp, khiến cho Phó Húc ngừng động tác, hỏi y: “Sao thế? Mắt anh sưng lên trông xấu thế à?”
Tạ Thời Dã lắc đầu, y vươn tay nắm cổ tay Phó Húc, hơi kéo xuống, nhìn con mắt trái bị thương của anh: “Trước đó em bị cây tăm chọc thôi anh cũng kêu em đi bệnh viện, sao giờ đến lượt anh lại qua loa như vậy?”
Phó Húc rất tự nhiên nhét túi chườm nước đá vào trong tay y, còn mình thì lấy di động ra, mở camera trước: “Bởi vì không sao thật.”
Lúc này Lưu Nghệ Niên xách theo một túi thuốc lớn chạy từ ngoài vào, thở hồng hộc, cẩn thận từng chút nhìn Phó Húc: “Thầy Phó, tôi mua được thuốc cho anh rồi.”
Phó Húc đang đưa lưng về phía Lưu Nghệ Niên, nhưng từ góc độ của Tạ Thời Dã, y có thể thấy rõ là Phó Húc phiền não thở hắt ra, vẻ mặt như một vị phụ huynh không biết phải làm sao để dỗ con mình.
Phó Húc quay lại: “Tôi không sao, đừng lo, mua nhiều thuốc như vậy để làm gì…” Anh vừa nói vừa rời khỏi trường quay, bởi vì anh không còn cảnh quay nào nữa.
Lưu Nghệ Niên đi theo sau Phó Húc, y như chú cún con, chỉ thiếu điều chạy quanh anh.
Văn Dao vốn đi cùng Lưu Nghệ Niên, nhưng Lưu Nghệ Niên sải bước dài còn đi nhanh, khiến cô phải chạy chậm theo sau.
Vất vả lắm mới chạy được đến đây, thật sự không đi nổi nữa, cộng thêm lúc vừa tới cô đã nghe nhân viên công tác nói biểu hiện của Tạ Thời Dã tối nay rất tệ, bị Chung Xương Minh mắng nặng nề, nên Văn Dao sợ hãi.
Vì cô ở trong đoàn làm phim lâu như vậy rồi cũng chưa từng thấy Chung Xương Minh mắng ai, tức là tình hình rất nghiêm trọng. Bây giờ nhìn sắc mặt của Tạ Thời Dã, đúng là không tốt lắm, cũng không biết đã bị mắng thảm tới mức nào nữa.
Văn Dao lo lắng: “Sao rồi, đạo diễn giày vò anh à? Sao sắc mặt kém quá vậy, không có sao chứ?”
Tạ Thời Dã không nói gì lắc đầu.
Văn Dao thuận theo ánh mắt y, chợt nhận ra Tạ Thời Dã đang nhìn bóng lưng của Phó Húc, hình như y vẫn luôn nhìn theo bóng lưng anh.
Văn Dao bỗng có một loại dự cảm rất hoang đường, gần như là trực giác của con gái, một suy đoán tự nhiên nảy ra, cô lại không chắc chắn cho lắm.
Lúc này khung cảnh đã bố trí xong, cô lại nhìn về phía Tạ Thời Dã, phát hiện ra đối phương đã cất giấu hết tất cả cảm xúc, nghiêm túc cất bước đi về phía trường quay.
Giờ phút này, dáng vẻ của Tạ Thời Dã rất giống Bạch Trường An, rất nhập vai, rõ ràng trước kia đã diễn rất tốt rồi, giờ còn thể hiện được dáng vẻ xuất sắc hơn nữa.
Văn Dao thầm kinh ngạc thán phục, người khác cô không dám chắc, nhưng sau khi Tạ Thời Dã rời khỏi đoàn làm phim này, chắc chắn tiến bộ hơn nhiều, còn có không ít thu hoạch.
Ban đầu cô còn lo lắng Tạ Thời Dã sẽ có mâu thuẫn với đạo diễn, hợp tác không vui, giờ thì không quá lo nữa. Nghe nói Chung Xương Minh cực kì biết chỉ dạy diễn viên, cô tin là đạo diễn chỉ muốn tốt cho Tạ Thời Dã, có lòng muốn dẫn dắt y.
Cảnh quay tối nay kết thúc vào khoảng mười một giờ đêm, sớm hơn bình thường một chút. Kết thúc mọi việc, Tạ Thời Dã đi tới bên cạnh Chung Xương Minh, không nói gì, im lặng đến mức khiến Chung Xương Minh phải quay sang nhìn, y sắp nhìn cho vị đạo diễn già này đổ đầy mồ hôi rồi.
Chung Xương Minh: “Sao, cũng cảm thấy vừa rồi là tôi cố ý gây khó dễ cho cậu?”
Chưa được bao lâu mà tin tức ông làm khó Tạ Thời Dã đã truyền đi khắp đoàn làm phim, vừa rồi trợ lý còn tới thì thầm với ông rằng hiện giờ mọi người trong đoàn rất hoang mang, tất cả đều nghĩ là diễn viên chính không hòa hợp với đạo diễn.
Chung Xương Minh tức giận nói với trợ lý: “Đám người đó sao lại lắm chuyện thế chứ!”
Mặc dù ngoài miệng mắng như vậy, nhưng trong lòng cũng có chút băn khoăn, lỡ Tạ Thời Dã cũng cảm thấy như vậy thì ông đúng thật là rất thất vọng.
Sau khi ông nói ra câu này cũng cẩn thận quan sát mặt Tạ Thời Dã, để xem trên đó có hiện lên bất cứ sự không cam lòng và oán giận nào không.
Lại không hề ngờ được rằng, Tạ Thời Dã vậy mà cười với ông, là nụ cười cảm kích và tôn kính, Tạ Thời Dã nói: “Cảm ơn thầy.”
Bình thường y sẽ gọi Chung Xương Minh là đạo diễn hay thầy Chung, đó đều là cách gọi kính trọng, hầu hết người trong đoàn làm phim đều gọi ông như vậy. Mà người duy nhất chính thức gọi ông là thầy, chỉ có Phó Húc.
Cách gọi như vậy mang một ý nghĩa hoàn toàn khác, thế nên Tạ Thời Dã mới căng thẳng, y sợ Chung Xương Minh gạt bỏ, không đồng ý với xưng hô này của y.
Không ngờ rằng, mặc dù vẻ mặt Chung Xương Minh có hơi kì quặc, nhưng ông vẫn nói: “Chẳng phải là có thể diễn tốt đấy thôi.”
Rồi ông nhanh chóng nói: “Cảm ơn tôi làm gì, diễn được hay không là do cậu, mà có đúng hay không cũng là do cậu.”
Tạ Thời Dã ngoan ngoãn nghe, thế là khơi dậy ham muốn thuyết giáo khó lắm mới có được của Chung Xương Minh. Ông kéo Tạ Thời Dã ra nói hết một tiếng đồng hồ mới thỏa mãn thả cho y đi.
Trước kia đối tượng thuyết giáo của Chung Xương Minh là Phó Húc, nhưng giờ Phó Húc cũng chẳng muốn nghe, hễ anh cảm giác được ông muốn thao thao bất tuyệt là chạy còn nhanh hơn ai hết. Giờ lừa được một nhóc Tạ Thời Dã, Chung Xương Minh cảm thấy rất là hài lỏng.
Trên đường trở về khách sạn, Tạ Thời Dã ngủ một giấc trong xe bảo mẫu.
Dương Dương nhỏ giọng đánh thức Tạ Thời Dã, đưa cho y chai nước, để y uống một chút, làm dịu cơn mỏi mệt.
Tạ Thời Dã rất mệt, mệt đến mức y tựa vào tường thang máy mà cảm giác mình có thể ngủ luôn ở đây.
Chai nước cầm trong tay rơi bịch xuống đất, làm Dương Dương giật mình, lại không đánh bay được cơn buồn ngủ của Tạ Thời Dã.
Tạ Thời Dã gần như là nhắm mắt đi ra khỏi thang máy, Dương Dương đỡ y, hỏi y có còn nhìn thấy đường không đó.
Bọn họ ở hành lang tầng tám gặp một người đáng lẽ không nên có mặt ở chỗ này, Lưu Nghệ Niên.
Lưu Nghệ Niên đi ra từ đường thoát hiểm, trên người còn mùi thuốc lá chưa tan.
Dương Dương thấy cậu hút thuốc cũng chẳng kinh hãi, dù sao thì ngôi sao nhí ra mắt từ rất sớm, áp lực lớn, rất nhiều người biết hút thuốc uống rượu trước tuổi, chuyện này là bình thường.
Tạ Thời Dã lại lên dây cót tinh thần, hỏi Lưu Nghệ Niên: “Sao em lại ở đây?”
Lưu Nghệ Niên ngoan ngoãn trả lời: “Em vừa từ phòng thầy Phó ra, giờ phải quay lại đó.”
Dương Dương thầm nghĩ, ủ uây, nhóc diễn viên này cũng biết làm người ghê, chưa gì đã ôm được đùi Phó Húc rồi?
Muộn như thế này rồi còn ở phòng ảnh đế Phó làm gì? Dương Dương không khỏi nghĩ bậy bạ.
Tạ Thời Dã dừng chân, Dương Dương cũng phải dừng theo. Tạ Thời Dã và Dương Dương đều không đi, Lưu Nghệ Niên lại càng không thể cất bước, ba người lúng ta lúng túng đứng ở giữa hành lang.
Dương Dương kỳ quái nhìn về phía Tạ Thời Dã, lại phát hiện Tạ Thời Dã vừa rồi buồn ngủ sắp ngất ra đó giờ lại tràn đầy tinh thần mở to hai mắt, chỉ là hơi quá tinh thần, sắp bắn cả tia lửa ra rồi.
Tạ Thời Dã nói: “Chúng ta cũng đi thăm anh đi.”
Dương Dương: “Dạ?”
Tạ Thời Dã: “Đi thăm bệnh.”
Nói rồi y bước về phía phòng Phó Húc, nhanh chóng đi tới cửa, ấn chuông cửa, ấn mạnh mà nhanh, tiếng chuông liên tục vang vọng.
Bên trong truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Văn Dao mặt dán đầy giấy nhỏ xoắn xuýt mở cửa ra, nhỏ giọng mắng: “Bạn học Lưu, cậu đi đâu vậy, sao gọi có cuộc điện thoại thôi mà lâu thế!”
Vừa dứt lời cô nhìn thấy Tạ Thời Dã đứng ngoài cửa, nở một nụ cười ngạc nhiên: “Anh Tạ, sao anh cũng tới vậy?”. Ngôn Tình Sắc
Tiếng ồn ào truyền tới từ sau lưng cô, là Trần Phong, còn có Tiểu Thôi trợ lý của Văn Dao, hai người bọn họ đang ngồi khoanh chân trên đất chơi bài, bên cạnh còn có bia và tôm còn thừa.
Tạ Thời Dã sững sờ nói: “Sao mọi người đều ở đây?”
Văn Dao: “Bọn em tới thăm thầy Phó đó.”
Lúc này Phó Húc đi từ trong phòng tắm ra, hình như là vừa tắm xong, trên người mặc một chiếc áo hoodie sậm màu, tóc ước sũng, thấy một đám người chen lấn ở cửa thì càng thêm đau đầu: “Sao mấy người vẫn còn ở đây vậy?”
Lúc đầu Phó Húc không thấy Tạ Thời Dã, đến lúc nhìn thấy y thì lập tức đổi giọng: “Tiểu Dã, cậu diễn xong rồi à? Diễn có ổn không?”
Tạ Thời Dã không nói gì, y không biết phải nói gì.
Vừa rồi khí thế hùng hổ như là muốn tới bắt kẻ thông dâm, không ngờ người không bắt được, mà bắt được một bàn chơi bài.
Rất bất lực, rất hoang đường, cũng rất buồn cười.
Văn Dao nói: “Thầy Phó, bọn em tốt bụng đến thăm anh mà, sao lại vội vã đuổi bọn em đi như vậy?”
Phó Húc: “Mấy người gọi đây là thăm à, tôi thấy là mấy người tới đây chơi thì có.”
Văn Dao: “Đó chẳng phải là để làm bầu không khí sinh động hơn sao?”
Phó Húc không muốn nói với cô nữa, vươn tay túm lấy cổ tay Tạ Thời Dã, kéo y vào trong phòng.
Dương Dương vội nói: “Muộn rồi, anh Tạ rất mệt, không chơi bài được đâu!”
Động tác của Phó Húc khựng lại, không kéo người vào trong nữa, Tạ Thời Dã lại trở tay nắm lấy cổ tay anh: “Không sao, em không mệt, chơi trò gì cũng được.”
Phó Húc không nghe y, mà tỉ mỉ quan sát sắc mặt Tạ Thời Dã, khẽ nói: “Đừng ham vui, cậu mệt đến mức mắt đỏ hết lên rồi kìa, mau về ngủ đi.”
Tạ Thời Dã không muốn, rũ mắt không nói gì.
Thấy thế, Phó Húc bèn nâng giọng, nói với tất cả mọi người trong phòng: “Tất cả giải tán đi, tôi buồn ngủ rồi.”