Dương Dương cùng với Trần Phong lặng lẽ đi ra ngoài, cửa phòng được đóng lại khẽ khàng. Tạ Thời Dã cảm thấy đôi mắt chua xót vô cùng, y có phần ngốc nghếch hỏi một câu: “Tại sao anh lại biết em bị sốt, rõ ràng em đâu có nói cho anh.”
Vừa dứt lời đã hiểu ra bên cạnh mình có một tên nhóc phản bội, Dương Dương vẫn luôn giữ liên lạc với Trần Phong, chắc chắn là cậu ta đã kể hết cho Trần Phong nghe, bao gồm cả việc vừa hạ cánh y đã phát sốt.
Phó Húc rút tay khỏi mặt y: “Tại sao lại không nói cho anh, về sau khó chịu thì nhất định phải nói nghe chưa.” Nói rồi anh giang tay ra: “Nào, ôm một cái.”
Tạ Thời Dã nhào tới, chôn mặt vào bờ vai của Phó Húc, hạnh phúc tới quá đột ngột, khiến y cảm thấy rất không chân thực, cho đến khi ngửi được mùi hương của Phó Húc, mới hơi thấy an tâm hơn.
“Anh không ở lại lâu được, ba tiếng nữa là phải đến sân bay rồi.” Phó Húc ghé vào bên tai y.
Tạ Thời Dã không khỏi túm chặt lấy áo Phó Húc: “Gấp gáp như vậy anh không thấy cực sao, mai còn phải quay phim nữa.”
Phó Húc hôn lên thái dương y: “Không cực, anh đã ngủ một giấc trên máy bay rồi, cũng không khác lắm với lúc ngủ ở khách sạn.”
“Còn lâu ấy.” Tạ Thời Dã buồn bực nói: “Anh ngủ ở khách sạn còn phải đeo bịt mắt bịt tai thì sao có thể ngủ ngon trên máy bay được.”
Tạ Thời Dã như vậy là không hề có ý nể mặt, quyết phá đến cùng. Phó Húc hơi đẩy người ra, dò xét vẻ mặt y, nhíu mày nói: “Anh tới đây em không vui à? Anh còn tưởng em sẽ mừng đến phát khóc chứ.”
Anh cũng chỉ nói vài câu trêu chọc vậy thôi, không ngờ Tạ Thời Dã lại đỏ mắt.
Phó Húc nhíu mày, nghiêm túc hẳn: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Tạ Thời Dã nhắm mắt lắc đầu, chút ánh nước ấy khi y mở mắt ra đã không còn tăm hơi. Không tìm được manh mối, Phó Húc theo bản năng lấy di động ra, xem Tạ Thời Dã nhắn gì cho mình.
Anh nhanh chóng đọc tin nhắn, lại quan sát Tạ Thời Dã đang đeo ba lô, chân đi giày, tay cầm ví và khẩu trang, đầu đang đội mũ.
Lúc cần thiết thì đầu óc cũng nhạy bén hơn, Phó Húc hỏi y: “Vừa rồi em đột nhiên mở cửa là định đi đâu?”
Tạ Thời Dã cũng không giấu diếm, mí mắt cụp xuống, khẽ nói: “Đi tìm anh, em tưởng là anh giận em.”
Thật quá dở khóc dở cười, Phó Húc nhẹ nhàng xoa đầu Tạ Thời Dã: “Chỉ là không trả lời tin nhắn thôi mà, anh thật sự nhỏ mọn đến vậy sao?”
Anh cũng không nói Tạ Thời Dã làm đúng, chỉ dặn: “Lần sau đừng như vậy nữa, anh rất lo cho em.”
Bức ảnh Dương Dương gửi tới chính là nguyên nhân khiến Phó Húc quyết định đến đây, Tạ Thời Dã trong ảnh nhắm mắt nằm trên giường, gương mặt đỏ bừng bừng, bác sĩ đang đâm kim truyền nước vào mu bàn tay y.
Tấm thứ hai chính là hình ảnh Tạ Thời Dã đỡ thanh truyền dịch, ngồi trên ghế sô pha mở họp, bởi vì vừa ngủ một giấc nên sắc đỏ của cơn sốt đã biến mất sạch, môi y tái nhợt, mặt mày tiều tụy.
Dương Dương vốn có thói quen quay chụp lại sinh hoạt thường ngày của Tạ Thời Dã, thấy Trần Phong hỏi han nhiều quá, bèn trực tiếp gửi hai bức kia sang, một tấm hình thay ngàn lời muốn nói, ai cũng có thể thấy được là tình trạng của Tạ Thời Dã không ổn.
Phó Húc nhớ đến cuộc gọi tối qua, hẳn là Tạ Thời Dã cũng không muốn để anh nhìn thấy dáng vẻ bệnh tật của y nên mới chuyển từ gọi video thành gọi thường, mà hơn nửa những lời làm nũng đó đều là thật, chỉ là cuối cùng ỷ vào việc không có anh bên cạnh, nói một câu lừa anh thôi.
Câu lừa anh này, mới đúng là gạt người.
Khi Phó Húc mua xong vé máy bay, Trần Phong ở bên cạnh mang vẻ mặt anh điên rồi. Phó Húc mặc kệ hắn, cho đến khi vượt qua ngàn dặm xa xôi, ôm lấy người yêu ngày hôm trước vừa tiến hành tiếp xúc thân mật vào lòng, những cảm giác bất an kia mới hóa hư vô, anh biết lần bay này đáng giá rồi.
Tạ Thời Dã còn chưa ôm Phó Húc đủ, cửa đã bị gõ. Trần Phong xách theo một cái túi nhựa đi vào, đưa cho Phó Húc.
Bên trong là mì sợi và rau củ, lạp xưởng với một ít gia vị. Cái này là trên đường tới đây Phó Húc đã dặn Trần Phong đặt bên ngoài mang tới. Họ vừa mới giao đến, Trần Phong đi xuống lấy xong lập tức mang lên cho anh.
Tạ Thời Dã ngây người nhìn Phó Húc xách túi với một đống đồ đó, đi vào phòng bếp.
Với thiết kế nửa mở rộng rãi, bàn bếp to lớn, Phó Húc cởi áo khoác, xắn tay áo lên, lấy từng món trong túi ra, động tác rất tự nhiên như ban nãy lấy kính với mũ xuống, nhưng lại khiến người ra rung động đến vậy.
Tạ Thời Dã ngồi xuống cái ghế chân cao bên cạnh bàn bếp: “Sao anh biết chỗ này có phòng bếp?”
Phó Húc mở vòi nước, rửa nồi rồi rửa đồ ăn, trong những âm thanh rất đỗi giản dị ấy, anh nói với y: “Dương Dương nói.” Phó Húc cầm rau vẩy hai lần cho ráo nước: “Chẳng phải em muốn ăn mì sao?”
Tạ Thời Dã thật sự không chịu nổi, y cắn môi cúi đầu, kìm nén nước mắt gần như đã mất khống chế, lẩm bẩm: “Sao anh cứ luôn như vậy…”
Năm đó cũng thế, trong lúc lơ đãng khiến y đánh mất mối tình đầu, rồi nhiều năm về sau, lại để cho y biết tình yêu có thể giản đơn đến vậy.
Tiếng nước quá lớn, tiếng Tạ Thời Dã lại quá nhỏ, Phó Húc không nghe thấy, chuyện này với anh mà nói cũng chỉ đơn giản như năm đó nấu chén mì trường thọ kia cho Tạ Thời Dã.
Anh không cho rằng chuyện này có gì to tát, lại chưa từng biết việc này đã gây biết bao rung động nơi con tim Tạ Thời Dã.
Tạ Thời Dã tuột xuống khỏi ghế, đi đến sau lưng Phó Húc, vòng tay ôm eo anh, cái mặt dùng sức cọ lên tấm lưng ấy: “Ngàn dặm xa xôi tới đây chỉ để nấu cho em bát mì à?”
Phó Húc nói chuyện nên tấm lưng chấn động, khiến cả khuôn mặt y cũng rung theo: “Đúng rồi đó, cố ý tới nấu mì cho em đây, Tạ tiên sinh có cảm động không?”
“Tạ tiên sinh rất cảm động, nếu như thầy Phó bằng lòng cho y một nụ hôn, vậy thì còn hoàn mỹ hơn nữa.” Tạ Thời Dã buông tay ra, Phó Húc xoay người lại, nhanh chuẩn ác ngậm lấy môi y, cùng trao nhau một nụ hôn triền miên.
Hôn xong Tạ Thời Dã mới nhớ ra mình còn đang bệnh, dễ bị lây nhiễm, vội vàng đẩy vai Phó Húc ra, vẫn chưa yên tâm, chạy đi pha nước thuốc giải cảm cho Phó Húc uống, đề phòng có chuyện.
Ban đầu Phó Húc còn không chịu uống: “Nghe nói lây cho người khác thì bản thân sẽ khỏi bệnh nhanh hơn.”
“Nói linh tinh, anh mau uống đi, bị ốm mệt lắm, em không muốn anh khó chịu.” Tạ Thời Dã giơ cốc nói.
Phó Húc yên lặng nhìn y, nhận cái cốc uống một hơi cạn sạch, rồi tiến đến bên môi Tạ Thời Dã, bất chấp sự ngăn cản của y mà gieo xuống những nụ hôn mang theo vị thuốc chát ngọt.
Tạ Thời Dã vốn rất ghét vị nước thuốc giải cảm, vào giờ khắc này lại cảm thấy mùi vị này cũng không đáng ghét đến vậy.
Phó Húc tủm tỉm cười, nói ra bí mật mà cả hai đều biết: “Quả nhiên là em rất thích anh.”
Nửa giờ sau, một bát mì nóng hổi ra lò, không có trứng, Phó Húc nói vừa sốt xong không được ăn trứng, nhưng có bỏ cho y mấy miếng lạp xưởng và rau cải trắng.
Tạ Thời Dã ăn một miếng, thật ra y đã không còn nhớ mùi vị của tô mì Phó Húc nấu cho mình năm đó. Khi đó y quá khổ sở, cố kiềm nước mắt mà ăn ngon lành hết cả tô, căn bản không nếm được nó ngọt hay mặn.
Nhưng điều đó cũng không ngăn cản Tạ Thời Dã yêu Phó Húc.
Phó Húc ngồi đối diện Tạ Thời Dã, không tự tin lắm nói: “Có ngon không? Lâu lắm rồi anh không xuống bếp.”
Tạ Thời Dã gắp miếng cải trắng: “Đã bao lâu rồi anh không xuống bếp?”
“Lâu lắm rồi, tốt nghiệp đại học xong là gần như không nấu nữa, em chắc chắn là ăn được chứ?” Phó Húc không tự tin cho lắm.
Tạ Thời Dã cười, dùng sức gật đầu: “Ngon lắm, là món mì ngon nhất mà em từng ăn.”
Ăn mì xong, thời gian cho y và Phó Húc chỉ còn có nửa tiếng. Tạ Thời Dã đặt đũa xuống, uống nửa cốc nước, dùng giọng điệu bình thường để mở chủ đề: “Hôm trước ở trường quay, đạo diễn Chung nói với em rằng « Xuất Thế » là bộ phim cuối cùng của anh, chuyện đó là thật sao?”
Phó Húc vốn đang rót nước cho y, nghe vậy thì động tác khựng lại, nửa ngày cũng không nhúc nhích, cho đến khi nước tràn ra khỏi cốc anh mới đặt ấm nước xuống.
Nước nhanh chóng trôi ra mép bàn, từng giọt tí tách rơi xuống mặt đất, trong bầu không khí im lìm giữa cả hai, tiếng nước lại chảy vang vọng vô cùng.
Tạ Thời Dã không dám ngẩng đầu, cũng không dám nhìn anh. Lòng bàn tay y ướt đẫm, tay này đặt lên tay kia, dùng sức ấn lên mu bàn tay, rồi lặp đi lặp lại nắn bóp, giống như nội tâm đang bất an của y.
Y khó khăn nói: “Em biết những chuyện trong quá khứ đã gây tổn thương rất lớn cho anh, anh không muốn tiếp tục đóng phim nữa em cũng hiểu được. Nhưng… Chuyện này quá đáng tiếc, thật ra tình hình trong nước đã cởi mở hơn rồi, mấy bộ phim đồng chí cũng nhận đượcnhiều giải thưởng quốc tế, cũng đã có các đề án về hôn nhân đồng giới, có lẽ trong tương lai sẽ được hợp pháp hóa.”
“Ừm… Em không rõ lắm lúc trước có phải Tư Nam thật sự kiên quyết phản đối việc anh quay lại với nghề diễn không, nhưng cậu ấy bị bệnh mà, những lời đó chưa chắc đã xuất phát từ nội tâm.”
“Đương nhiên là em cũng không có ý nói quyết định của anh không tốt, chỉ là em cảm thấy anh có thể suy nghĩ thêm một chút. Dù anh có quyết định như thế nào, em sẽ luôn ủng hộ anh.”
“Thật ra không làm diễn viên cũng tốt, giờ cũng có nhiều người làm đầu tư lắm, hay kinh doanh gì đó. Em cũng biết vài người trong giới đầu tư, bọn họ có mạng lưới ở mọi ngành nghề. Nếu anh có chuyện gì muốn làm cũng có thể nói với em.”
Tay y đang khe khẽ run rẩy, lại cho rằng cảm xúc của mình không hiện rõ.
Nhưng thực tế từ góc độ của Phó Húc, cơ thể Tạ Thời Dã vẫn luôn không thể khống chế được mà run rẩy, căng thẳng, sợ hãi, ánh mắt láo liên, cố gắng giữ cho giọng nói của mình được bình thản.
Tạ Thời Dã liếm bờ môi khô khốc, khuôn mặt vốn đang hồng hào vì bát mì, giờ lại nhanh chóng trở nên ảm đạm.
Y nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay mình: “Em không muốn gây áp lực cho anh, em và anh cũng mới hẹn hò chưa được bao lâu, đúng là anh không cần phải chia sẻ với em những dự định của mình trong tương lai.”
“Nhưng Phó Húc à… Em hi vọng tương lai của anh sẽ có em, chứ không phải là một sự cố.”
Trong tầm mắt của Tạ Thời Dã xuất hiện một đôi giày, Phó Húc đang đứng trước mặt y. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên đôi bàn tay đang xoắn chặt vào nhau, lòng bàn tay ấm áp dán sát vào những đầu ngón tay lạnh lẽo: “Tạ Thời Dã.”
Tạ Thời Dã nghe anh gọi cả tên cả họ mình, khó chịu cắn môi, Phó Húc tiếp tục nói: “Đây mới là lí do khiến em quên nói với anh là mình phải đi đúng không.”
Tạ Thời Dã ảo não nhắm mắt, im lặng ngầm thừa nhận.
“Ai bảo em anh coi em là một sự cố, hay chính em nghĩ như vậy?” Tiếng Phó Húc rất trầm rất nặng, thậm chí còn có vẻ giận dữ.
Phó Húc thật sự rất hiếm khi tức giận, lần trước là vì phương pháp nhập vai của y quá mức cực đoan, khi bế y ra khỏi cái hòm đó, anh đã cực kì phẫn nộ.
Tạ Thời Dã nhìn về phía Phó Húc, hốt hoảng lắc đầu: “Em xin lỗi, em nói nhầm.”
Lúc này Phó Húc lại rút tay khỏi hai tay y, y bị dọa cho sững sờ, vô thức nắm lấy tay đối phương, hai tay gắt gao kéo Phó Húc lại: “Anh đừng giận mà, em sai rồi.”