Trộm Nhìn Ánh Sáng - Chương 90
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
35


Trộm Nhìn Ánh Sáng


Chương 90


Edit: Ry

Tóc Tạ Thời Dã đã sắp dài đến ngực, mái tóc này đã chứng kiến thời gian bọn họ ở bên nhau.

Nơi ngón tay truyền đến xúc cảm được hôn, khiến lông mi Tạ Thời Dã run run, y buồn ngủ mở mắt ra.

Thứ đầu tiên y nhìn thấy là xoáy tóc, có đôi khi Tạ Thời Dã cũng sẽ nghĩ, vì sao trong phim ảnh, nam chính chỉ cần đeo khẩu trang hay kính là nữ chính sẽ không nhận ra anh ta vậy, rõ ràng một khi yêu nhau thì có nhìn xoáy tóc của người ấy cũng có thể nhận ra.

Tạ Thời Dã chậm rãi chớp mắt, ngủ đến mức xương cốt khắp người mềm nhũn, đầu óc mơ màng: “Anh về rồi.” Giọng y rất khẽ, như thể chỉ đang nỉ non trong giấc mộng.

Vừa muốn ngồi dậy, bả vai đã bị đè lại, Phó Húc nắm lấy bàn tay lộ ra ngoài chăn nên có hơi lạnh của y, cũng chui vào chăn theo.

Tạ Thời Dã không nhịn được cười vén chăn lên, phối hợp dịch người vào, nhường chỗ cho Phó Húc nằm xuống: “Em chuẩn bị dậy rồi mà.”

Phó Húc nghiêng người, dùng cánh tay ôm lấy y: “Không cần, nằm ngủ với anh thêm một lát đi.”

Tạ Thời Dã ngáp một cái, y thật sự quá buồn ngủ, mà vừa tỉnh nên mắt đau xót nhức mỏi vô cùng.

Đó là vì y dồn hết việc vào chỉ để trống ra hai ngày tới gặp Phó Húc, nên đã mấy chục tiếng không nghỉ ngơi tử tế rồi.

Nằm trong ngực Phó Húc, Tạ Thời Dã lại ngủ một giấc thật say. Đến khi mở mắt, ánh sáng mờ tối lọt qua dưới tấm rèm, y kéo rèm ra, những ráng mây chiều tím hồng lặng lẽ dâng lên trên bầu trời, cách đó không xa là một ngọn đèn đường, mơ hồ tỏa ra ánh sáng ấm áp.

Tầng này khá thấp nên có thể thấy phía dưới là người qua đường thong thả bước qua, ngoài phòng ngủ mơ hồ truyền đến tiếng Phó Húc đi lại, Tạ Thời Dã cảm thấy không có khi nào tốt đẹp hơn bây giờ.

Y vươn vai, hít một hơi thật sâu bầu không khí này, trong phòng có thêm một thứ mùi không thuộc về y, và nó thật ấm áp.

Những ngày qua, Phó Húc vẫn luôn ngủ trong phòng y, đó là hương vị khiến người thật an yên, đến mức Tạ Thời Dã vốn vì lịch trình chật kín mà thần kinh hơi suy nhược, bị mất ngủ, vừa nằm lên giường đã lập tức thiếp đi.

Cửa được người khe khẽ đẩy ra một cái khe nhỏ, mùi thơm của thức ăn tràn vào, Tạ Thời Dã quay đầu, nghênh đón hai mắt của Phó Húc, anh cười với y: “Dậy rồi à? Ra ăn cơm thôi.”

Tạ Thời Dã chạy tới, một phát nhảy lên người Phó Húc, suýt nữa làm thầy Phó gãy cả eo, may mà bên cạnh có khung cửa. Phó Húc cố giữ mới vững vàng nhấc được Tạ Thời Dã lên, đánh vào mông y một cái: “Lần sau có muốn nhảy lên thì phải nói trước biết không!”

Phó Húc bế Tạ Thời Dã như con gấu koala đến bên bàn ăn rồi đặt người xuống: “Gầy.”

Mông Tạ Thời Dã rơi xuống ghế, trong mắt chỉ còn mỗi thức ăn, y uống một ngụm canh rồi ngây ra, hết nhìn bát canh lại nhìn người: “Hồi đại học, cái canh mỗi ngày anh mang cho em là anh tự làm đấy à?”

Phó Húc đang xới cơm cho y, nghe vậy thì liếc y một cái: “Chứ không thì sao?”

“Anh, anh khai thật đi, có phải từ lúc đó anh đã có ý với em rồi không?” Tạ Thời Dã ngậm cái thìa, bắt đầu trêu đùa.

Phó Húc nghe thế lại ngẩn người, có hơi do dự, nửa ngày sau mới nói: “Anh không biết.”

Không thể mãi đeo đuổi chuyện cũ, cũng không cần nhắc tới, Tạ Thời Dã cũng chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, y nhanh chóng tập trung vào ăn cơm, ăn vội từng miếng lớn. Phó Húc thấy y ăn ngon lành như vậy, vui mừng nói: “Không uổng công mấy hôm nay anh luyện lại tay nghề nấu nướng.”

Tạ Thời Dã gắp một miếng ớt nhét vào trong miệng, y là người thành phố C nên ăn cay rất giỏi, nhìn một bàn thức ăn đỏ chót, lại là do Phó Húc không ăn cay làm ra, mùi ớt sặc sụa như vậy, thấy đuôi mắt Phó Húc vẫn còn ánh đỏ nhàn nhạt, Tạ Thời Dã đau lòng: “Lần sau chúng ta gọi thức ăn ngoài đi.”

Dường như Phó Húc nhìn ra được tâm tư của y, dịu giọng nói: “Không sao, anh muốn nấu cho em ăn mà.”

Giờ Phó Húc đã không còn là con người lúc trước một chút ớt cũng không thể chạm vào nữa rồi, bọn họ đều đã thay đổi.

Sau bữa ăn, Tạ Thời Dã muốn dẫn Phó Húc đến phòng chiếu phim tiêu cơm, lại nhớ đến đống đồ trong phòng, hơi khựng lại. Căn phòng kia của y vẫn luôn khóa, liệu Phó Húc có để ý thấy không nhỉ?

Thấy y bối rối liếc về phía căn phòng kia, Phó Húc đang định ngồi sửa kịch bản đặt laptop trong tay xuống: “Yên tâm, anh chưa mở căn phòng kia ra đâu.”

Tạ Thời Dã vốn còn đang nghĩ bị Phó Húc nhìn thấy thì xấu hổ lắm, còn cảm thấy hành vi của mình có phần quá mức cuồng si. Nhưng Phó Húc đã biết sự tồn tại của căn phòng đó, y cứ che giấu thì lại thấy chột dạ sao ấy.

Tạ Thời Dã chần chừ nói: “Anh muốn vào đó xem lắm à?”

Phó Húc trầm tư một hồi: “Nếu như em không muốn thì thôi, không sao đâu.”

Lời này nghe thật phóng khoáng, nhưng lại thể hiện rằng Phó Húc thật sự có ý muốn xem. Tạ Thời Dã híp mắt, cố ý đùa anh: “Vậy thì đừng xem, em sợ dọa anh mất.”

Phó Húc nhìn nụ cười cố ý chơi xấu của y, nhướng mày nói: “Là cái gì mà có thể dọa anh?”

Một phút sau, Phó Húc nhìn những thứ bên trong căn phòng kia, rơi vào trầm mặc và ngỡ ngàng. Tạ Thời Dã từ ra vẻ bình tĩnh đi đến bứt rứt bất an, tất cả chỉ trong vài chục giây, y căng thẳng nhìn quanh phòng.

Khắp phòng là poster phim và ảnh của Phó Húc, ngay cả tấm chăn đặt trên ghế sô pha cũng in hình Phó Húc, ngăn tủ chứa đầy đĩa băng phim kia cũng toàn là phim có Phó Húc tham gia.

Thay vì nói đây là căn phòng chiếu phim, chi bằng nói đây là phòng sưu tầm của một fan hâm một cuồng nhiệt, có vài đĩa CD ngay cả chính Phó Húc cũng không có. Trong chốc lát anh không nói được gì, cũng không biết nên phát biểu cảm nghĩ như thế nào.

Nhìn sang cái gối ôm hình người bên cạnh ghế sô pha, Phó Húc đi qua, kéo tay cái gối ôm kia: “Em được ôm người thật rồi còn giữ cái này làm gì?”

Tạ Thời Dã đi qua: “Sưu tầm chứ làm gì, cái này là bản kỉ niệm mười năm đó.”

Phó Húc lại quan sát đống poster kia, thế mà có rất nhiều cái còn có cả chữ kí của anh, nhưng anh hoàn toàn không nhớ mình đã kí đống này.

Tạ Thời Dã thấy anh nhìn chằm chằm đống poster kia, biện hộ cho mình: “Thầy Phó, dù gì em cũng là fan của anh mà, có mấy thứ này cũng rất bình thường.”

“Fan hâm mộ?” Phó Húc buồn cười quay đầu, Tạ Thời Dã bước lên trước, nói một câu khiến tập thể giới fan hâm mộ nổ tung: “Đúng rồi, là bạn fan nhỏ thành công theo đuổi được thần tượng đó.”

Phó Húc hỏi mượn bút của Tạ Thời Dã, mặc dù Tạ Thời Dã không hiểu anh muốn làm gì nhưng vẫn đi tìm bút tới, rồi đứng nhìn Phó Húc dùng bút viết tên Tạ Thời Dã lên từng tấm poster.

Tạ Thời Dã còn hơi sửng sốt: “Anh viết mấy cái này làm gì?”

Phó Húc vừa viết vừa nói: “Khi kí mấy cái này anh không biết là kí cho em.” Giờ anh biết rồi, anh muốn dùng một tâm thái mới mà kí tên cho những tấm poster này, phải thật nghiêm túc, vì những tấm poster này là dành cho Tạ Thời Dã, chứ không phải là người ta đưa tới cho anh tiện tay kí vào.

Anh muốn cho Tạ Thời Dã năm đó một câu trả lời.

Cho đến khi viết tên Tạ Thời Dã lên toàn bộ poster trong phòng, Phó Húc mới dừng lại đóng nắp bút, còn hơi ngượng ngùng cười với Tạ Thời Dã: “Có phải anh hơi tích cực quá không nhỉ.”

Ngẫm nghĩ rồi anh còn nói: “Anh cũng sẽ cố gắng, không chỉ làm bạn trai của em, mà còn làm fan hâm mộ của em.”

Tạ Thời Dã vừa lắc đầu vừa cười, hốc mắt đỏ lên. Y đã sắp cảm động đến rối tinh rối mù rồi, bởi vì cảm giác được người ta trân trọng một cách rõ ràng, được đáp lại như vậy, thật sự quá tốt đẹp.

Tạ Thời Dã dẫn Phó Húc tới cái ghế sô pha kia, lặng lẽ thì thầm với anh một bí mật, nói mình đã từng bao nhiêu lần ở đây xem phim của thần tượng rồi dâm loạn thần tượng trong tư tưởng, làm rất nhiều chuyện trái với đạo đức.

Ngay sau đó, bạn fan nhỏ bị thần tượng đẩy ngã ra ghế sô pha, trời dần tối, đèn trong phòng lại mãi không được mở lên, chỉ thỉnh thoảng chỉ nghe được tiếng phim và loáng thoáng những âm thanh mập mờ.

Tạ Thời Dã ở nhà với Phó Húc hai ngày rồi sau đó lại tiếp tục chạy lịch trình. Y không còn như trước, không còn cảm thấy bất an với việc yêu xa nữa, chiếc nhẫn trên ngón giữa như thể vẫn luôn ôm chặt trái tim y, bảo vệ cho nó trong một lớp lồng phòng hộ.

Phó Húc cũng bận rộn, phim mới của anh đã bắt đầu vào công đoạn chuẩn bị, anh mời Chung Xương Minh làm giám chế. Thỉnh thoảng Phó Húc gọi video với Tạ Thời Dã, Chung Xương Minh còn sẽ thò cái mặt bự vào chiếm lĩnh màn hình, đòi nói chuyện với Tạ Thời Dã.

Ông sầm mặt nói đã xem mấy bộ phim truyền hình trước kia Tạ Thời Dã đóng, thật sự quá không ra gì, lãng phí tài năng.

Phó Húc rất che chở cho người nhà mình, để bảo vệ cho bạn trai nhỏ, anh trực tiếp cầm điện thoại đi ra xa khỏi ông thầy. Chung Xương Minh không xuất hiện được trong màn hình, nhưng tiếng lải nhải vẫn không ngừng truyền tới bên phía Tạ Thời Dã.

Tạ Thời Dã cười khổ không thôi, y muốn quay lại đóng phim, nhưng có quá nhiều hoạt động, đợi xong việc thì chắc cũng phải nửa năm nữa.

Huống hồ vì vụ tài khoản phụ mà Cao Lương đã làm loạn với y một trận, để dỗ dành vị đại diện hàng đầu này, Tạ Thời Dã đã bị ép phải đồng ý với không ít điều kiện.

Cái tài khoản phụ đó là Tạ Thời Dã cố ý thả ra, y muốn để quần chúng chậm rãi làm quen, dần tiếp nhận quan hệ của y với Phó Húc, ít nhất sẽ không đến mức khiến bọn họ hết hồn khi công khai.

Y chưa từng cho rằng mình và Phó Húc sẽ phải che giấu cả đời. Y biết Phó Húc lo lắng, cũng biết mình hiện giờ không đủ sức mạnh để đối mặt với trận sóng gió kia.

Thế nên Tạ Thời Dã đang cố gắng khiến bản thân mạnh mẽ hơn, để đến một thời điểm nào đó trong tương lai, y sẽ có thể không sợ hãi mà công bố với cả thế giới.

Y có người yêu, anh ấy họ Phó tên Húc, y đã yêu anh ấy rất nhiều năm.

Ba tháng sau, phim của Phó Húc cuối cùng cũng bắt đầu tuyển diễn viên, cũng quyết định địa điểm quay sẽ là thành phố C.

Ảnh đế Phó, không, giờ nên gọi là đạo diễn Phó bị người yêu cho leo cây, rõ ràng hôm qua đã hứa là sẽ về, Phó Húc hết gọi đồ ăn ngoài rồi còn nấu cả một mâm thức ăn, lại không đợi được người yêu về, phòng không gối chiếc.

Trước khi ngủ phải nghe đi nghe lại tin nhắn xin lỗi người yêu gửi tới mới ngủ được, lúc chìm vào giấc ngủ còn nghĩ liệu mình có nên lên mạng đặt một cái gối ôm hình Tạ Thời Dã không nhỉ, để ôm đi ngủ cho đỡ nhớ.

Ngày hôm sau, lúc Phó Húc đến sảnh phỏng vấn, quầng thâm dưới mắt còn khiến Chung Xương Minh cười mãi, hỏi anh có phải là do lần đầu tiên phỏng vấn diễn viên nên căng thẳng không.

Phó Húc cầm kịch bản, không phản bác, mặc kệ cho ông thầy nhà mình cười nhạo.

Chung Xương Minh cũng thật lòng đối xử tốt với anh, ông gần như cho anh mượn dùng nguyên đoàn làm phim của mình, từ bên mỹ thuật đã hợp tác lâu năm cho đến tổ quay phim, bao gồm cả nhà sản xuất Tưởng Thắng cũng đến giúp đỡ anh.

Có đôi khi Phó Húc sẽ hoảng hốt tưởng mình vẫn là diễn viên chứ không phải là đạo diễn, vì nhìn một đống người quen này, anh thật sự không thể đổi thân phận ngay được.

Một cái bàn chữ nhật, Phó Húc ngồi ở giữa, Chung Xương Minh và Tưởng Thắng ngồi hai bên, gọi từng người vào phỏng vấn.

Phỏng vấn được một nửa, Chung Xương Minh đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại, lúc trở về lại nói lát nữa sẽ có đồ đệ của mình đến phỏng vấn.

Phó Húc kinh ngạc nói: “Thầy mới nhận thêm học trò sao?”

Chung Xương Minh: “Đúng rồi, hạt giống tốt đấy, tôi phải tranh thủ nhận về thôi.”

Lúc này cửa bị mở ra, một người tóc dài dùng trâm cổ búi lại, mặc trang phục thoải mái bước vào.

Y đi thẳng tới trước mặt đạo diễn, hơi khom lưng tự giới thiệu bản thân: “Chào mọi người, tôi là Tạ Thời Dã, năm nay ba mươi tuổi, đến phỏng vấn nhân vật nam chính của phim « Trộm Nhìn Ánh Sáng ».”

Tạ Thời Dã nhìn Phó Húc đang kinh ngạc trợn to hai mắt, tinh nghịch nở nụ cười: “Đạo diễn Phó, tôi có một yêu cầu quá đáng.”

“Có thể mời anh trở thành bạn diễn của tôi, cùng tôi đóng bộ phim « Trộm Nhìn Ánh Sáng » này không?”

HOÀN CHÍNH VĂN.

____________________________________

Trễ hơn dự tính nhưng mà thật sự là rất bận huhu, còn 10 chương phiên ngoại thì cứ từ từ nhé, sẽ hoàn trong tuần sau cho các cô ~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN