Trộm Nhớ Thương - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
78


Trộm Nhớ Thương


Chương 4


10

Sau nụ hôn trên xe ngày đó, Thẩm Tu giống như được mở khóa bản năng, không thấy kiềm chế và ẩn nhẫn mấy ngày trước đâu nữa.

Khoảng thời gian này giống như biến thành người khác vậy.

Tựa như bây giờ.

Tôi đang đứng trước cửa sổ sát đất ở phòng khách nói chuyện điện thoại với mẹ tôi, chẳng biết Thẩm Tu đi ra khỏi thư phòng từ lúc nào rồi đứng ở đằng sau tôi, đột nhiên duỗi tay ôm lấy tôi.

“A.”

“Tiểu Mộc, sao thế?”

Tôi đột nhiên kêu lên dọa mẹ tôi sợ, giọng mẹ tôi mang theo vài phần thăm dò.

Nhưng Thẩm Tu lại cố ý vùi đầu vào cổ tôi, hô hấp nóng rực dừng trên da thịt tôi, vừa ngứa vừa nóng.

“Không có chuyện gì ạ, con quên tắt bếp thôi.”

Một tiếng cười khẽ.

“…”

“Tô Tiểu Mộc, bên cạnh con có người?”

“Không, không có.”

Trước đây mẹ tôi là chủ nhiệm giáo dục của trường, nhiều năm kinh nghiệm làm việc làm bà nhạy bén giống như Holmes vậy.

Mẹ tôi im lặng.

Trong lòng tôi hoảng hốt, vừa muốn mở miệng, tên chó Thẩm Tu này vậy mà lại cắn tôi một cái.

“Au.”

“…”

“Tô Tiểu Mộc, con dám ở chung với người khác, còn biết nói dối, con chờ đó, bây giờ mẹ với bố con sẽ đặt vé xe qua ngay.”

Huhu.

Tôi sắp bị lột da rồi.

Đúng lúc này, Thẩm Tu nhận lấy điện thoại trong tay tôi: “Cháu chào dì, cháu là Thẩm Tu.”

“…”

“Vâng ạ, cháu ở chung với Tiểu Mộc, dì yên tâm, cháu sẽ chăm sóc Tiểu Mộc thật tốt, đợi đến Trung thu cháu với Tiểu Mộc sẽ cùng về thăm chú dì ạ.”

Lúc Thẩm Tu đưa lại điện thoại vào bên tai tôi, tôi vẫn còn lơ mơ.

Trong trí nhớ, hình như bố mẹ tôi không biết tôi có bạn trai?!

“Tô Tiểu Mộc, con gái ngoan của mẹ, con thật sự cho mẹ một niềm vui bất ngờ lớn đó, không tệ không tệ, thế mà lại lừa Thẩm Tu về được, giỏi lắm.”

Tôi:???

Mẹ tôi lại nói rất nhiều, nói tóm lại thì nói gần nói xa chính là rất thích Thẩm Tu.

Cúp điện thoại, tôi nhìn Thẩm Tu: “Nghe giọng điệu của mẹ tôi hình như biết rõ anh.”

Khóe miệng Thẩm Tu nhếch lên: “Vợ à, em quên mất là anh qua nhà em rất nhiều lần à.”

“…”

Tôi quên mất thật.

Tôi bắt đầu cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, đúng lúc này, điện thoại lại vang lên.

Tôi tưởng mẹ tôi lại gọi nhưng không ngờ là bệnh viện, chị y tá nói đã qua nửa tháng, nhắc nhở tôi ngày mai nên đi bệnh viện tái khám.

Đúng rồi.

Lần trước tôi bị Thẩm Tu dẫn về, vẫn chưa cẩn thận hỏi bác sĩ là tôi bị gì nữa.

Vừa khéo sáng ngày mai đi hỏi luôn.

11

Thẩm Tu vốn định đi cùng tôi lúc nhưng đi ra cửa lại nhận được điện thoại của công ty, nói có chuyện cần anh về xử lý.

Vì thế, Thẩm Tu đưa tôi đến cửa bệnh viện thì lại đến công ty, lúc gần đi vẫn dặn dò tôi một đống chuyện.

Nhìn chiếc xe biến mất ở trong tầm mắt, tôi có chút hoảng hốt.

Đã hơn nửa tháng trôi qua rồi vậy mà con hồ ly tinh kia lại không có chút động tĩnh, tôi ngồi vị trí chính cung này quá mức chân thật, thật đến mức tôi suýt chút nữa sa vào trong đó tiếp.

Tôi quyết định, đợi đến lúc khám xong, tôi phải chủ động xuất kích.

Sau khi kiểm tra xong, tôi cầm bản báo cáo đi tới văn phòng bác sĩ.

Hoá ra tình huống của tôi thuộc về mất ký ức tạm thời, ngày đó bị k1ch thích, thêm vào não bộ bị va chạm nên mới thành ra như vậy.

Tôi nghe bác sĩ nói mà trong đầu trống trơn.

Thảo nào ngày đó Thẩm Tu vui vẻ như vậy, hoá ra anh dám chắc là tôi quên mất chuyện anh ta là đồ cặn bã.

Hừ!

Tôi lại hỏi một số chuyện liên quan tới triệu chứng này của tôi lúc nào có thể hoàn toàn khôi phục, bác sĩ nói không vội, đúng thời điểm thì sẽ ổn thôi, ổng còn nói, nhìn dáng vẻ của tôi, hẳn là không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường của tôi.

Tôi:???

Cũng đúng.

Lúc đi ra khỏi văn phòng bác sĩ, tôi bị một cô gái gọi lại.

Giọng điệu rất không tốt.

“Chị Tô, trùng hợp quá, chị cũng tới bệnh viện hả, đến khám ở khoa tâm lý à.”

Tôi nhíu mày, tìm trong đầu một lượt, chắc chắn không quen biết cô ta, nhưng mà nhìn trong đôi mắt của cô ta không giấu được khoe khoang và đắc ý, tôi lập tức đoán được.

Mé.

Con hồ ly tinh kia.

Cái này không phải trùng hợp.

Tôi hừ lạnh: “Đừng gọi bậy, tôi không quen cô.”

“Chị Tô, xin lỗi chị, em biết là em không tốt, thế nhưng mà chuyện tình cảm thật sự không thể miễn cưỡng, anh trai không yêu chị, người anh ấy yêu là em.”

“…Không cần xin lỗi tôi, nếu không phải cô thì tôi cũng không biết bên cạnh tôi còn có một đống rác vẫn chưa vứt đi như thế. Nhưng tôi cũng nên nói tiếng cảm ơn cô, dù sao thì thời buổi này cô gái đồng ý làm thùng rác để đựng rác cũng không nhiều lắm.”

“Cô…”

Hứ.

Tôi đọc nhiều bản thảo như vậy, còn phải sợ khiêu khích một một ả trà xanh à.

Mé.

Tức giận.

Hoá ra tên chó cặn bã thích loại trà xanh gọi mình là anh trai.

“Xin lỗi, tôi bận lắm, không có thời gian ở đây phí lời với cô.”

Tôi không thèm để ý đến cô ta, muốn đi lại bị cô ta kéo tay lại.

“Chị Tô, em thật sự xin lỗi, nếu như chị cảm thấy ngày đó ở trong khách sạn chưa đánh đã tay thì bị bây giờ chị đánh tiếp thì em tuyệt đối sẽ không đánh lại, cầu xin chị đừng đi tìm anh trai làm phiền anh ấy nữa có được không?”

Tôi:???

Bị bệnh à.

Tôi duỗi tay, trực tiếp hất tay cô ta đang nắm tay tôi xuống, vừa mới chuẩn bị mở miệng, một nguồn sức mạnh trực tiếp đẩy tôi đụng vào bên cạnh.

“Tô Tiểu Mộc, lòng dạ cô độc ác thật đấy, cô có biết Nhan Nhan đang mang thai không, nếu như em ấy xảy ra chuyện gì, cô chịu nổi trách nhiệm không!”

“…”

Lại thêm một kẻ có bệnh nữa.

Nhìn gã đàn ông xa lạ trước mắt, tôi lạnh mặt: “Nếu mang thai thì trông cho kỹ, đừng thả ra cắn người khắp nơi.”

Khoan đã.

Mang thai?!

Ả trà xanh mang thai?

Mang thai con của chó cặn bã?

Tin dữ làm đầu tôi đột nhiên tê rần, tôi cảm thấy mắt tối sầm lại, một bàn tay đỡ eo tôi, ôm tôi vào trong lòng.

Mùi hương quen thuộc phả vào mũi làm vành mắt tôi đỏ lên.

Tôi gần như lập tức tránh thoát, thế nhưng mà tên chó kia ôm quá chặt.

“Tôi nói rồi, đừng xuất hiện ở trước mặt em ấy nữa, sao, thật sự cho rằng Tô Tiểu Mộc là người mà mấy người có thể tùy ý ức hiếp à.”

Giọng điệu Thẩm Tu lạnh lẽo, cho dù không ngẩng đầu, tôi cũng có thể cảm giác được trong giọng nói của anh mơ hồ lộ ra nghiêm túc và lạnh lẽo.

12

Ả trà xanh không lên tiếng, nhưng gã đàn ông xa lạ kia như là lấy hết dũng khí, hơi run sợ nói: “Là, là cô ta ra tay với Nhan Nhan trước, Nhan Nhan còn đang mang thai con của tôi, tôi, tôi mới…”

Nói xong lời cuối cùng, giọng người đàn ông xa lạ càng ngày càng nhỏ.

“Cút.”

Thẩm Tu quát lớn một tiếng, sau một loạt tiếng bước chân hoảng loạn, thế giới yên lặng lại.

“…”

Quào.

Chó cặn bã bị cắm sừng rồi.

Hoá ra con của ả trà xanh là của gã đàn ông xa lạ kia.

Chậc chậc.

Kẻ đi cắm sừng người khác lại bị cắm sừng.

Đây là nhân quả tuần hoàn đúng không!

Tôi ở trong lồ ng ngực Thẩm Tu không khỏi cười ra tiếng.

Thẩm Tu đỡ lấy bả vai tôi nhìn thẳng tôi, cẩn thận gọi tôi một tiếng: “Vợ ơi.”

Tôi không cười nổi nữa.

Cho dù anh ta có bị cắm sừng, cho dù vừa nãy anh ta anh hùng cứu mỹ nhân bảo vệ tôi, cũng không chối bỏ được sự thật anh ta lăng nhăng.

Đoạn đường về nhà, tôi rất im lặng.

Vừa nãy bị gã đàn ông xa lạ đẩy một chút, bây giờ đầu óc tôi choáng váng, luôn cảm giác hình như tôi quên mất chuyện gì đó rất quan trọng, những hình ảnh linh tinh vụn vặt kia làm thế nào cũng không ghép lại được.

Thẩm Tu nhìn ra tôi khác thường, kít một tiếng, Thẩm Tu dừng xe ở chỗ đỗ xe ven đường, vẻ mặt lo lắng nắm tay tôi: “Tiểu Mộc, chỗ nào không thoải mái, bây giờ anh đưa em đi bệnh viện?”

Trong trí nhớ, hình như cũng có một người gọi tôi Tiểu Mộc như thế, chỉ là, giọng nói của người đó non nớt.

Tôi ngẩng đầu, nhìn Thẩm Tu: “Anh ơi.”

Thẩm Tu kinh ngạc.

“Em, em nhớ ra rồi?”

Ha.

Sốt sắng như vậy.

Xem ra trà xanh ghé vào tai gọi anh ta không ít.

“Anh ơi, chúng ta về nhà đi, đầu em đau quá.”

“…”

Thẩm Tu sững sờ trong chốc lát, lúc này mới lấy lại tinh thần.

“Được, bây giờ anh trai dẫn em về nhà.”

Đệch!

Không gọi nổi.

Sau khi từ bệnh viện về, quan hệ giữa tôi và Thẩm Tu rơi vào một vòng luẩn quẩn, cũng rất mâu thuẫn.

Rất nhiều lần tôi muốn gọi điện thoại cho bạn thân hỏi cô ấy nên làm gì thì điện thoại đều là không gọi được, nhưng cứ mỗi lúc nửa đêm, bạn thân sẽ gửi tin nhắn tới cho tôi hỏi tôi làm sao vậy.

Tôi chỉ có thể nói không có chuyện gì.

Ài!

Hình như gần đây bạn thân vô cùng bận bịu, loay hoay đến cả thời gian nghe điện thoại cũng không có.

Cứ như vậy, tôi và Thẩm Tu tiếp tục lấy loại quan hệ kỳ lạ này ở chung, Thẩm Tu cũng không làm chuyện gì khác người với tôi, chính là ôm ấp hôn hít.

Đối với chuyện này, tôi duy trì thờ ơ lạnh nhạt.

Thế cho nên Thẩm Tu sẽ kề sát bên tai tôi nói tôi là vật nhỏ không có lương tâm.

Chớp mắt lại một tháng trôi qua, tôi suy nghĩ có phải nên dọn ra khỏi nhà của Thẩm Tu hay không, dù sao kiêu sa làm người ta sa đọa, kịch bản của Thẩm Tu quá sâu, tôi sắp bị anh ta từng bước làm cho lơ là rồi.

Huống hồ, căn nhà nhỏ của tôi lại không ở nữa thì sẽ đóng bụi mất.

Vì thế, tranh thủ hôm nay tan làm sớm, tôi một mình đi về nhà mình, chuẩn bị quét dọn trước một lần.

Không ngờ, tôi thấy gã đàn ông xa lạ đẩy tôi ở trong bệnh viện ngày đó ở dưới tầng chung cư.

Thật là khéo.

Tôi cúi đầu làm ra vẻ không quen biết gã, chuẩn bị đi vòng vào.

“Tiểu Mộc.”

“…”

Giọng điệu này, giống như rất quen thân với tôi.

Đệch.

Xúi quẩy.

Ả trà xanh tới tìm tôi thì thôi đi, bây giờ đến cả đối tượng mà trà xanh lăng nhăng cũng tới tìm tôi.

Ai nấy đều có bệnh hết.

*

Hết phần 4.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN