Trọn Đời Không Buông Tay - Chương Quyễn 2 : Chương 5 : Nghị bàn nổi sóng – P3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
55


Trọn Đời Không Buông Tay


Chương Quyễn 2 : Chương 5 : Nghị bàn nổi sóng – P3


Nếu là giả, vậy hắn lừa cô, không có tìm được tủy thích hợp với Bì Bì . . . vậy . . . . Bì Bì nhỏ bé sẽ không còn trụ được bao lâu nữa. Còn chị Kiều, khi mất Bì Bì chị Kiều sẽ thế nào . . . . . ngay cả nghĩ Hứa Liên Trăn cũng không dám nghĩ đến tình cảnh như vậy.

Toàn thân Hứa Liên Trăn lạnh toát, tầm mắt cô dừng ở mặt đất cách đó không xa, gằn từng tiếng nói: “Nếu Bì Bì không tìm được tủy tương thích, thì thỏa thuận giữa chúng ta chỉ là tờ giấy vô giá trị. Còn những chuyện khác . . . . Tùy Tưởng tiên sinh xử lý thôi.”

Ánh mắt không một tia ấm áp của Tưởng Chính Nam xẹt qua mặt cô: “Nếu vậy thì cô cứ yên tâm, thỏa thuận này sẽ không vô giá trị đâu.”

Đúng vậy. Cô quên rồi sao? Hắn là ai, nếu hắn không muốn thỏa thuận bị xóa bỏ, tất nhiên hắn sẽ có vô số cách, giống như lần trước vậy, bất qúa cô chỉ là cục bột mì trong tay hắn mà thôi, mặc hắn vuốt ve, nhào nặn.

Hứa Liên Trăn đứng một chỗ suy nghĩ, nghĩ chuyện hiến tủy mà Tưởng Chính Nam nói, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, nếu trùng hợp thì cũng phải trải qua mấy kỳ kiểm tra nữa, phải kiểm tra sức khỏe, CT, điện tâm đồ, thử máu, chờ một loạt các loại kiểm tra, khi nào đủ các điều kiện trên thì mới có thể trở thành người hiến tuỷ được.

Sao Tưởng Chính Nam lại có thể dễ dàng tìm ra người có tủy thích hợp như vậy được? Hứa Liên Trăn càng nghĩ càng thấy run.

Bỗng nhiên Hứa Liên Trăn tràn đầy tuyệt vọng, ngẩng đầu, nói: “Tưởng tiên sinh, rốt cuộc anh muốn gì?”

Tựa như nghe được điều nực cười, Tưởng Chính Nam khẽ cong khóe miệng, sau đó lại cực chậm, cực chậm nhắc lại lời của cô: “Tôi muốn gì ư?”

Hứa Liên Trăn chết lặng nhìn hắn cười: “Nếu trong tháng này Bì Bì không được ghép tủy, tôi sẽ không làm cái chức trợ lý vớ vẩn gì cho anh nữa.”

Tưởng Chính Nam nghe vậy, khuôn mặt ngả ngớn nhìn cô, cười qúai dị: “Trợ lý? Hứa Liên Trăn . . . . Cô biết tôi muốn gì mà?” tim Hứa Liên Trăn nhảy loạn vài nhịp.

Tưởng Chính Nam ghé sát vào tai cô, thấp giọng như thì thầm: “Tôi vốn không phải là chính nhân quân tử gì. Cô cũng biết mà.”

Tưởng Chính Nam không có nói nữa, nâng bước lên lầu, từng bước một rời đi. Giây lát, đã biến mất khỏi cầu thang.

Ánh sáng trong phòng ngập tràn làm cho người ta chói mắt, tựa như mê man trong đêm tối. Tưởng Chính Nam dựa vào sofa, gọi điện cho Hạ Quân: “Sắp xếp thời gian giúp tôi, hai ngày nữa đi Đại Nhạn.”

Hạ Quân vừa nghe đã biết hắn muốn làm gì, vội la lên: “Tưởng tiên sinh, lần trước làm xét nghiệm máu, cậu cũng chỉ đạt có ba chỉ tiêu cơ bản, nếu muốn biết có hợp không cậu còn phải làm thêm một loạt kiểm tra nữa . . . . Hơn nữa hôm nay cậu mới xuất viện. Cậu quên lời dặn của bác sĩ Du rồi sao, bác sĩ nói tình trạng thân thể hiện nay của cậu không thích hợp hiến tủy.”

Tưởng Chính Nam nhéo nhéo mi tâm, mỏi mệt nhắm mắt nói: “Đi làm đi.”

Tất nhiên Hứa Liên Trăn không phải kẻ ngốc, cô biết Tưởng Chính Nam muốn gì.

Hứa Liên Trăn ngồi thừ một mình dưới lầu hồi lâu. Cuối cùng đứng dậy đi đến trước cửa phòng ngủ của Tưởng Chính Nam, cô nắm chốt cửa, cửa không khóa, cho nên, khẽ dùng lực là đã bị mở ra.

Bên ngoài không có ai, mãi cho đến phòng ngủ mới nhìn thấy Tưởng Chính Nam ăn mặc chỉnh tề dựa vào đầu giường, hai mắt nhắm hờ, bộ như đang ngủ.

Từ sau khi gặp lại, chưa từng có thời gian như lúc này. Cô có thể không ngại ngần gì mà gần gũi nhìn hắn, ngoài vết sẹo bên mặt trái, khuôn mặt hắn khi ngủ lúc này giống y trước kia.

Vết sẹo của hắn, thật dài . . . Hứa Liên Trăn cảm giác được đầu ngón tay của mình run rẩy, cô lại có ý nghĩ muốn vuốt ve nó . . . . Cho dù chỉ chạm nhẹ cũng tốt rồi. Huống hồ hắn ngủ say như vậy, hẳn là sẽ không phát hiện ra đâu.

Chính là đầu ngón tay còn chưa chạm được đến mặt hắn, Tưởng Chính Nam tựa như cảm giác được, bỗng dưng mở mắt ra, dưới ánh đèn hôn ám, mắt hắn đen láy, sâu thẳm khó dò.

Ánh mắt lạnh băng mang theo chờ đợi, giống như từng chút từng chút một lăng trì lòng cô.

Hứa Liên Trăn bị ánh mắt như vậy nhìn đến lạnh cả sống lưng, cô cứng ngắc đứng tại chỗ, sau một lúc mới nhớ ra mục đích cô vào đây, vì thế, ngón tay cô chạm vào cúc áo, từng cái từng cái cở ra, từng thứ từng thứ rơi xuống, lộ ra da thịt trơn bóng không tỳ vết . . . .

Cô đứng ở trước mặt hắn, giống như một con thú bị cạo hết lông đang đợi làm thịt.

Chẳng lẽ hắn hao tổn tâm trí, thứ mà hắn chiếm được chỉ là sự không cam lòng của cô sao? Chẳng lẽ hắn thiếu đàn bà sao? Tưởng Chính Nam chợt thấy thật buồn cười. Khóe miệng khẽ nhếch, lạnh lùng quay mặt đi . . . “Đi ra ngoài.”

Vẻ mặt lạnh lùng mà khinh thường như vậy của hắn . . . . Lòng cô đau đớn. Rốt cuộc phải thế nào hắn mới bằng lòng cứu Bì Bì?

Tối hôm đó, Hứa Liên Trăn mơ một giấc mơ, là ở bờ biển đó, bầu trời đêm tràn ngập ánh sao tựa như một tấm lụa, hắn nắm chặt tay cô, chậm rãi bước đi trên bờ cát . . . .

Sóng biển từng cơn từng cơn đánh tới, lại rút đi . . .

Hắn nhìn cô, ánh mắt lấp lánh tựa như muôn ngàn ánh sao quy tụ trong đó: “Anh là ai?” lúc đó hắn thường thích hỏi cô như vậy, như là muốn xác định điều gì đó.

Cô giống như bị hắn thôi miên vậy, thì thào: “Tưởng Chính Nam.”

Hắn gọi tên của cô, hết lần này tới lần khác, nhẹ như là gió thoảng qua: “Hứa Liên Trăn.”

Hắn viết tên của hắn và cô lên bờ cát, sóng biển ùa tới, cuốn đi tất cả, hắn lại không ngại phiền, nắm tay cô, viết lại hết lần này đến lần khác.

Hứa Liên Trăn không biết tại sao mình lại mơ như thế, nhưng nó lại chân thật quá đỗi.

Nửa mơ nửa tỉnh, Hứa Liên Trăn trở mình, hình như có cái gì đó là lạ, có thứ gì đó âm ấm nằm bên cạnh cô. Giật mình, Hứa Liên Trăn chồm dậy, ánh đèn mờ ảo, mơ hồ chỉ nhìn thấy bóng dáng.

Hứa Liên Trăn bật đèn lên, phát hiện Tưởng Chính Nam dang nằm nghiêng một bên giường, không có chạm đến cô. Sao hắn lại nằm ở đây, Hứa Liên Trăn phát hiện có gì đó là lạ, da Tưởng Chính Nam đỏ hồng, đang mê man, như là bị bệnh.

Hứa Liên Trăn giơ tay sờ trán hắn, vừa chạm vào da thịt của hắn, cô hít một hơi thật sâu, hắn đang bị sốt, mà sốt cũng không nhẹ.

Cô vội chạy đi ra ngoài lấy một cục đá. Dùng khăn mặt bao lại, đắp lên trán cho hắn.

Đỡ hắn, làm cho hắn có thể thoải mái nằm trên giường. Cúi đầu nhìn thấy cà- vạt vẫn thắt trên cổ, Hứa Liên Trăn khẽ thở dài một hơi, cúi xuống giúp hắn cở cà- vạt ra.

Bởi vì dựa vào gần, cho nên hơi thở nóng rực của hắn không ngừng phả vào mặt cô, giống như từng ngọn lửa, muốn thiêu rụi da thịt của cô.

Từ sau khi gặp lại, đây là lần đầu tiên hai người thân mật tiếp cận như vậy, Hứa Liên Trăn chỉ cảm thấy khắp nơi đều tràn ngập hơi thở của hắn. Tay cô vô thức run lên, ngây ngốc khi cởi xong cà-vạt cho hắn, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

Có lẽ là lạnh quá, Tưởng Chính Nam khẽ cựa quậy một lúc, mí mắt từ từ mở ra, vô giác liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó lại nhắm lại, tựa như muốn tránh khỏi khăn chườm lạnh trên tay cô, Hứa Liên Trăn không cho hắn trốn, hắn ngoái đi đâu cô liền theo đó, lúc sau, Tưởng Chính Nam cũng yên lặng mặc cho cô nhào nặn.

Chườm đá khá lâu sau Hứa Liên Trăn mới nhớ là phải báo cho quản gia biết, quản gia vội vàng mang hòm thuốc vào, trước đó đã gọi điện báo cho bác sĩ gia đình Tạ Thiên Thánh.

Bác sĩ Tạ rất nhanh đã đến, anh ta đã quen Hứa Liên Trăn từ trước, sau khi có chút kinh ngạc liền gật gật đầu coi như là chào hỏi, lập tức lấy dụng cụ ra kiểm tra cho Tưởng Chính Nam. Chỉ nói là bị cảm, cho một ít thuốc hạ sốt, dặn Hứa Liên Trăn cách dùng.

Trước khi đi còn cười nói: “Thử dùng đá hạ nhiệt độ tiếp xem sao, nếu hạ sốt thì không cần uống thuốc hạ sốt nữa, thuốc nào cũng có ba phần độc, không cần thiết thì đừng uống.”

Quản gia nói: “Hứa tiểu thư tôi tiễn bác sĩ Tạ về.” Chỉ nói một câu như vậy, bác quản gia liền biết mất tăm luôn.

Bởi vì bị sốt toàn thân Tưởng Chính Nam đều nóng rực, tối hôm đó, Hứa Liên Trăn thay hết đá này đến cục đá kia để giúp hắn hạ sốt, cô sợ chỉ chườm trán không đủ cho nên thỉnh thoảng lại chườm cả tay và lòng bàn chân cho hắn.

Tưởng Chính Nam mày nhíu chặt, yếu ớt như một đứa nhỏ, nhìn vết sẹo xấu xí bên má trái, Hứa Liên Trăn không khỏi nhớ lại vụ tai nạn trước đây, bộ dáng máu me đầm đìa của hắn.

Hứa Liên Trăn không thể kìm nén được, vươn tay vuốt ve vết sẹo kia của hắn. . . . Xúc cảm chân thật từ đầu ngón tay truyền đến, cảm giác này cũng giống như bị nhngữ mũi kim vô hình đâm vào, lại kéo dài dai dẳng, khiến cho trái tim đau đớn.

Vô số lần nghĩ tới, nếu lúc đó cô ở lại, thì có gì khác hay không?

Nhưng mỗi khi ngồi nghĩ lại, chính cô cũng phải thất thanh cười thành tiếng, cười nhạo bản thân tự mình đa tình lại không biết tự lượng sức mình.

Cô nhớ rất rõ hắn đã nói: “Dùng quen mà thôi.” Khi câu nói kia vang lên, lòng cô như đổ ầm một cái. Tại đó, giờ phút đó, cô rốt cuộc đã biết, vì sao khi ở cùng với hắn, cô lại có cảm giác vừa an tâm mà vừa bấn loạn đến thế.

Bởi vì cô không biết từ khi nào thì bắt đầu, cô đã từ từ thích hắn.

Bởi vì thích, bởi vì không có được, cho nên nhất định phải rời đi.

Không có được mà cứ cố níu kéo, đó là cố chấp.

Cho nên cô hoàn thành chu đáo mọi hứa hẹn với Tưởng phu nhân, lo liệu xong hậu sự cho ba mình, cô xoay người rời đi.

Khi Tưởng Chính Nam có ý thức lại thì cảm thấy thân thể mệt mỏi, láng máng nhớ lại hôm qua mình đau đầu, ý thức mơ hồ, còn lại hắn không nhớ gì cả.

Trong đầu hiện lên một hình ảnh mờ ảo, có khuôn mặt cô, có hình ảnh cô săn sóc lo lắng, hình ảnh đó tựa như một bàn tay ôn nhu, nhẹ nhàng vuốt ve những đau đớn sâu trong trái tim hắn. Mệt mỏi trong người cũng dần rút lui, Tưởng Chính Nam nhắm mắt, hít lấy hương vị ngọt ngào thoang thoảng trong không khí.

Cửa phòng chậm rãi mở ra, có tiếng bước chân rất nhỏ truyền tới.

Tưởng Chính Nam hơi hơi nghiêng mặt, hai mắt sâu thẳm nhìn Hứa Liên Trăn, chỉ thấy cô nhìn hắn, ánh mắt lấp lánh, tựa hồ muốn nói lại thôi, bộ dáng như vậy đã xuất hiện mấy lần, đều là lúc cô muốn hỏi chuyện về đứa bé kia.

Tưởng Chính Nam có vô số lời muốn nói nhưng cứ lòng vòng trong cổ, khi nói ra lại là một câu cực kỳ lạnh nhạt: “Cô lại muốn hỏi chuyện tủy của thằng bé kia phải không?”

Hứa Liên Trăn khẽ nhếch môi, vẻ mặt khó đoán.

Tưởng Chính Nam nhìn cô thật lâu, như thật mà mại như giả thử cô: “Cô yên tâm, cho dù cô không có bỏ sức chăm sóc tôi, tôi cũng sẽ sắp xếp.”

Trên khay là bát cháo ngao cô mới đun bằng lửa rất nhỏ, cách khay còn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng, nhưng Hứa Liên Trăn lại cảm thấy đầu ngón tay lạnh như băng, có lẽ là do hôm qua cầm khăn đá chườm cho hắn.

Hứa Liên Trăn cụp mắt, đặt khay lên tủ đầu giường, thản nhiên nói: “Một khi đã như vậy, vậy phải cám ơn Tưởng tiên sinh. Hy vọng Tưởng tiên sinh có thể sớm sắp xếp, thằng bé đã không thể keó dài nữa rồi. . .”

Lòng Tưởng Chính Nam trĩu xuống, quả là như hắn dự đoán, cô cả đêm không ngủ chăm sóc hắn, cũng chỉ vì thằng bé kia mà thôi.

Trong lòng cô cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng có ý nghĩa.

Tưởng Chính Nam lạnh lùng thu hồi tầm mắt: “Cô đi ra ngoài đi.”

Nếu cô để ý đến hắn dù chỉ là nửa phần, lúc trước đã không kiên quyết ra đi như vậy, miệng hắn cứng đơ, cười nhạo tự mình đa tình.

Hứa Liên Trăn đóng cửa lại cho hắn, đứng ở hành lang ngây ngốc hồi lâu. Sau một lúc lâu cô mới xoay người, im lặng không nói gì chuẩn bị đi về phòng, nhưng lại sửng sốt, hiện tại hắn đang ở trong phòng của cô.

Vừa mới vào phòng tắm của một phòng khác tắm rửa qua loa, di động đã vang lên, vội vàng chạy tới tiếp, nhưng vừa cầm máy lên liền ngây ngẩn cả người, là Tưởng Chính Nam.

Tưởng Chính Nam ra lệnh nói: “Lại đây.”

Hứa Liên Trăn phải vội vàng thổi qua tóc, sau đó mới đi qua.

Tưởng Chính Nam đã về phòng của mình, hiển nhiên cũng đã tắm xong, đang ngồi dựa vào sofa: “Giúp tôi ăn cơm.” Không biết từ lúc nào nhà bếp đã đưa tới mấy món ăn sáng nhẹ và một ly sữa. Ly sữa để đối diện hắn, cho thấy đấy là của cô.

Hứa Liên Trăn nhìn liếc hắn một cái, thấy bộ dáng của hắn có vẻ chậm chạp, do còn mệt mỏi, cho nên lấy giúp hắn một chén cháo. Cô cũng tự lấy cho mình non nửa chén, chậm rãi ăn mấy miếng.

Tưởng Chính Nam ăn xong một chén, hạ đũa, sai cô: “Cô đi vào thư phòng lấy tập văn kiện màu đỏ trên bàn mang lại đây cho tôi.” Tuy rằng mấy phòng đều đã trang trí thiết kế lại, nhưng căn bản thì công dụng vẫn như cũ, cho nên Hứa Liên Trăn không khó khăn gì đã lấy được tài liệu đến.

Tưởng Chính Nam lười nhác sai cô: “Mở ra, đọc cho tôi nghe.” Hứa Liên Trăn liếc qua, đúng là báo cáo quan trọng có rất nhiều từ ngữ cùng số liệu chuyên ngành, còn có giải thích dài dòng.

Tưởng Chính Nam nhàn nhã dựa vào đầu giường, thấy cô chần chờ, chỉ chỉ sofa bên giường ý bảo cô ngồi xuống, chậm rãi nói: “Đọc đi.”

Vừa mới lại vừa khó, ban đầu mới đọc còn có thể cố, càng đọc mí mắt Hứa Liên Trăn lại càng nặng xuống, cô cố gắng không cho bản thân ngủ gục, bắt buộc đọc tiếp . . . thỉnh thoảng có đảo mắt nhìn Tưởng Chính Nam, hắn hai tay ôm ngực, ung dung mà nghe.

Cũng không biết được là cả đêm không ngủ hay sao mà có cố gượng mấy cũng không được, sau đó Hứa Liên Trăn liền mơ hồ ngủ đi.

Tưởng Chính Nam cúi đầu chăm chú ngắm cô, cô vẫn y như trong trí nhớ của hắn, giờ phút này môi khép hờ, hồng hào như đóa anh đào tháng tư, Tưởng Chính Nam vô thức vươn đầu ngón tay vuốt ve, chậm rãi lướt qua cánh môi mềm mại ấm áp . . .

Hắn bắt cô trở về để làm gì?

Tưởng Chính Nam đã nghĩ đến vô số cách để tra tấn cô, làm cho cô đau, làm cho cô phải hối hận khi đã từ bỏ hắn. Chính là kịch bản đã vạch ra cứ lần nữa, lần nữa bị trệch đường. . .

Bàn tay Tưởng Chính Nam bóp chặt lấy cần cổ mảnh mai tinh tế của cô, nghĩ đến nỗi hận, hắn thực sự hận không thể cứ như vậy mà bóp chết cô đi, bởi vì Hứa Liên Trăn đã bị hắn hạ thuốc ngủ, cho nên ngủ rất say, vô cùng ngoan ngoãn. Chỉ cần hắn dùng sức một cái, cô sẽ mãi mãi không thể lên tiếng nữa . . . . Nắm chặt như vậy, lòng bàn tay có thể cảm nhận được mỗi một nhịp thở của cô, cảm giác này cũng loạn như nhịp tim lúc này của hắn . . .

Da thịt dưới bàn tay ấm áp mềm mại, chứng tỏ cô thật sự ở đây.

Cô thật sự đang ở bên cạnh hắn….

Hứa Liên Trăn cảm thấy ngủ rất ngon, cô vừa mở mắt, đã nhận ra căn phòng xa lạ, đây là phòng của Tưởng Chính Nam.

Cuối cùng cô cũng biết vì sao mình lại tỉnh dậy, bởi vì Tưởng Chính Nam lại ngang ngược chiếm hơn nửa chiếc giường, nằm sát vào cô, chỉ chừa cho cô một góc nhỏ phía bên trái giường.

Tựa như thời gian quay ngược lại, tất cả đều như trước.

Nhưng Hứa Liên Trăn biết không phải. Thời gian vĩnh viễn không thể quay ngược trở lại được.

E sợ đánh thức Tưởng Chính Nam, rón rén xuống giường, ra khỏi phòng, nhẹ nhàng mà đóng cửa lại.

Bên ngoài trời chưa sáng lắm, Hứa Liên Trăn nhìn đồng hồ, thì ra mới hơn 5h sáng. Sao cô lại có thể ngủ quên, hơn nữa còn có thể ngủ say như vậy? Thân thể vẫn còn buồn ngủ uể oải, nhưng đầu óc lại vạn phần thanh tỉnh.

Khi đến giờ dùng cơm tối, Hạ Quân và bác sĩ Tạ một trước một sau đi đến, khi rời đi cũng đã hơn 8h tối. Hứa Liên Trăn dùng bữa tối một mình xong, nghĩ rằng Tưởng Chính Nam sẽ không kiêng nể gì như trước đây mà ra vào phòng của cô, cho nên đi ngủ sớm, chính là sáng hôm sau thức dậy cho thấy cô dã nghĩ nhiều rồi.

Tưởng Chính Nam ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, lại đi công tác.

Chiều hôm nay, Hứa Liên Trăn nhận được điện thoại của chị Kiều, chị vui mừng mà khóc lớn nói: “Liên Trăn, Liên Trăn . . . phía bệnh viện nói đã tìm được tủy phù hợp với Bì Bì, cho nên cuối tuần sẽ tiến hành phẫu thuật cho Bì Bì. . .”

Cuối cùng Tưởng Chính Nam cũng đã thu xếp, tảng đá đè nặng trong lòng Hứa Liên Trăn cuối cùng cũng bỏ xuống được, ngón tay cô bất giác mà ấn dãy số của Tưởng Chính Nam, nghĩ muốn nói với hắn một câu cám ơn, nhưng nháy mắt ngón tay lại dừng lại, ngây ngốc nửa ngày sau cuối cùng cũng xóa đi.

Buổi chiều ba ngày sau, trong lúc Hứa Liên Trăn lo lắng chờ đợi, rốt cuộc 3h40 chị Kiều cũng gọi điện lại, nói cuộc phẫu thuật của Bì Bì rất thành công, bác sĩ nói chỉ cần ở bệnh viện quan sát một thời gian, không có trở ngại gì là có thể xuất viện.

Hứa Liên Trăn cũng vui vẻ thay cho chị Kiều, chị Kiều nói xong, còn chân thành cảm ơn cô: “Liên Trăn, cám ơn em, nếu không nhờ số tiền em cho chị vay, chị thật sự không thể cầm cự được đến bây giờ . . . . . Liên Trăn, thật sự rất cám ơn em. Quen biết em đúng là phúc khí mấy đời của chị và Bì Bì.”

Hứa Liên Trăn vội nói: “Chị Kiều, ngàn vạn lần đừng nói như vậy. Khi em mới đến Đại Nhạn, nếu không nhờ có chị, em cũng không biết hiện tại thành cái gì rồi.”

Nếu không phải ở Đại Nhạn, cô sẽ lưu lạc đến đâu đây? Đời con người, mỗi một ngã rẽ, cho dù là về trước hay về sau, đi trái hay đi phải sẽ tạo nên một cuộc sống hoàn toàn khác nhau.

Nhưng tại sao, cô trốn trái, trốn phải, trốn mãi, trốn mãi vẫn không thể thoát khỏi Tưởng Chính Nam?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN