Trọn Đời Về Sau - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
153


Trọn Đời Về Sau


Chương 12



“Nhà em ấy bị gì?”

Ngô Nhạc Minh có vẻ rất không muốn nói, nhưng đã lỡ rồi, Hà Lệ Chân lại cứ khăng khăng, cậu ta vô cùng hối hận, vốn không nên nóng đầu mà chạy đi tìm cô ta.

“Anh Côn cuối tuần trước đã về nhà.”

Cuối tuần trước. Thế thì chính là ngay sau khi chia tay với cô, Hà Lệ Chân nghĩ.

“Gần như mỗi tháng ảnh sẽ về nhà một chuyến, nhưng đi quãng 2,3 ngày đã quay lại, chứ ở lì dưới đó hết một tuần, rất ít khi nào xảy ra.” Ngô Nhạc Minh nói, “Hôm qua……”

“Hôm qua thế nào?”

“Đêm qua ảnh gọi cho em một cú điện thoại……” Giọng của Ngô Nhạc Minh nhỏ lại.

Hà Lệ Chân nói: “Nói gì?”

“Ảnh muốn mượn em 4 ngàn.”

Hà Lệ Chân hơi nhíu mày, bốn ngàn tệ, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, mấu chốt là để xem dùng vào việc gì.

“Em ấy có nói là mượn tiền để làm gì không?”

Ánh mắt của Ngô Nhạc Minh lảng đi chỗ khác, chăm chú dán chặt vào một chiếc chổi cùn bị vứt ở trong góc, “Em chỉ có thể nói cho cô biết là ảnh muốn lấy đem về nhà, cái khác em không nói được.”

“Em đừng có giở cái trò ấu trĩ này ra.” Hà Lệ Chân nhướn mày, lạnh giọng, “Lứa tuổi các em cứ chuyên môn thích những trò này, cái này không nói được, cái kia không nói được, làm như cái gì cũng là bí mật vậy.”

Ngô Nhạc Minh chợt quay phắt đầu, trừng mắt với Hà Lệ Chân.

“Cô biết gì?” Giọng của cậu ta không cao, nhưng mang một sự kiềm nén. “Cái gì cô cũng không biết, đừng tự cho mình là đúng.”

“Vậy thì em nói đi.” Hà Lệ Chân đốp ngay lại, “Em không nói thì làm sao cô biết?”

Ngô Nhạc Minh khoác cặp lên một bên vai xong, xoay người đi, “Thôi khỏi.”

“Cô có thể cho vay tiền.” Hà Lệ Chân nói.

Ngô Nhạc Minh đang dợm bước đi lại dừng bước.

“Thuật lại sự việc cho rõ ràng. Nếu như em thật sự cảm thấy không nói ra được, em có thể tóm lược.” Hà Lệ Chân nói với bóng lưng của cậu ta, “Nhưng cho vay tiền thì có một điều kiện.”

Ngô Nhạc Minh quay người lại, nói: “Điền kiện gì.”

Hà Lệ Chân: “Tiền sẽ do cô đích thân đưa em ấy.”

Ngô Nhạc Minh do dự một chút, nhíu mày, lẩm bẩm: “Ảnh không cho em nói ra địa chỉ của nhà ảnh với bất cứ ai.”

Chỉ trong một chút thời gian ngắn ngủi, từ nét mặt của Ngô Nhạc Minh Hà Lệ Chân đã suy ra được là cậu ta đã thực sự cùng đường bí lối. Cậu ta đang cần tiền gấp, nhưng không sao tìm được ai có thể cho cậu ta vay 4 ngàn tệ một lúc. Đương nhiên, Hà Lệ Chân cũng có chút băn khoăn đối với chuyện vì sao cậu ta lại chọn cô để vay tiền, nhưng điều đó hiện giờ không nên đi suy xét.

Hà Lệ Chân nhìn Ngô Nhạc Minh, không nói gì. Cô đang hoàn toàn trong cương vị của một người lớn, ra điều kiện với một đứa nhỏ. Ngô Nhạc Minh nhanh chóng đầu hàng.

“Vậy để em nói cho cô biết, cô nhất định phải đưa tiền đến cho ảnh. Ảnh……. ảnh thật sự đang cần tiền rất gấp, hơn nữa cô tuyệt đối không được nói ra địa chỉ của nhà ảnh với bất cứ ai!” Ngô Nhạc Minh lải nhải một hồi rõ lâu, “Ảnh sẽ giết em đấy!”

Sáu giờ chiều, Hà Lệ Chân ra khỏi ngân hàng, trong túi xách là một cọc tiền. Bốn ngàn, gần như hai tháng lương của cô. Cô nắm chặt túi xách trong tay, sau đó gọi một chiếc taxi, leo lên rồi nói ra một địa chỉ, tài xế nghe xong chau mày.

“Xa đến thế à.”

“Có tiện không?”

“Aizz, cũng được.”

Xe chuyển bánh, Hà Lệ Chân ngồi hàng ghế sau, lấy ra một tờ giấy từ trong túi xách. Chữ viết của Ngô Nhạc Minh rất ngoáy, liêu xiêu như gà bới. Trên mặt giấy là địa chỉ của nhà Vạn Côn.

Xe chạy bon bon trên đường, mới đầu là phố xá của trung tâm thành phố, sau đó ra đến ngoại ô, chạy hết một tiếng đồng hồ, trời bắt đầu nhá nhem tối. Dần dần, không thấy cao ốc ngoài cửa sổ nữa, cây cối bắt đầu nhiều lên. Rồi sau đó xuống khỏi đường lớn, lần theo bảng chỉ đường, quẹo vào một con đường nhỏ, đường nhỏ lồi lõm, Hà Lệ Chân ngồi phía sau bị xốc đến buồn nôn.

“Tôi không đi tiếp được nữa.” Bác tài đỗ xe lại ở đầu đường, nói: “Tí nữa quay về sẽ rất muộn.”

“Được.” Hà Lệ Chân cũng không có gì để nói, trực tiếp móc tiền ra trả. Bình thường cả nửa năm cô đi xe gộp lại, tiền cũng không phải trả nhiều như lần này.

Xuống khỏi xe, không khí bên ngoài rất trong lành, gió mát thổi qua, Hà Lệ Chân cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn lúc ngồi trong xe nhiều.

Theo như bảng chỉ đường, thì đây là xã Ổ Vọng. Trên bản đồ cho thấy, nơi đây là một xã nhỏ thuộc vùng ngoại ô cách Dương Thành 40km. Hà Lệ Chân nhớ lại những tin đồn Bành Thiến đã từng nói với cô trước đây liên quan đến gia cảnh của Vạn Côn, hơi cảm thấy buồn cười. Chắc là không ai biết nhà của Vạn Côn lại ở một nơi như thế này. Cậu ta sống chết muốn che giấu, chắc là phát xuất từ lòng hư vinh của một thiếu niên.

Nơi đây chưa có đường nhựa, toàn là đường đất. Hà Lệ Chân vừa đi vừa ngó quanh, có một chiếc xe ôm đang chờ khách. Hà Lệ Chân bước đến gần, đưa tờ giấy trong tay cho người ta xem.

“Bác tài, cậu có biết chỗ này không, có xa lắm không?”

Tài xế xe ôm độ hăm mấy tuổi, cũng còn trẻ, trên người bám một lớp bụi đất y chang như chiếc xe gắn máy của anh ta, do trời nóng, áo vén hết nửa, lộ ra phần bụng.

“À, biết chứ.” Anh chàng đó giọng quê đặc sệt, cũng không nói gì dư thừa, trực tiếp ra giá: “50 tệ, có đi không?”

Hà Lệ Chân đã mò được tới đây, cũng không muốn hao tốn thêm thời gian nữa, đáp: “Đi, nhưng cậu phải đưa tôi tới tận nơi cơ.”

“Được được, lên xe.”

Hà Lệ Chân ngồi sau xe gắn máy, tài xế vặn tay lái rồ ga. Lần này Hà Lệ Chân chân chính được trải nghiệm thế nào gọi là “chỉ để lại sau lưng một đám bụi” (1). Cô bịt miệng mình, cảm thấy khắp người toàn đất là đất.

(1)nguyên văn: “nhất lộ diễm trần” là hình ảnh ngựa phi như bay, nhìn không thấy bóng, chỉ để lại sau lưng một đám bụi mịt mù, gọi là nhất lộ diễm trần, ý chỉ tốc độ cực nhanh. Câu này đang nửa đùa – xe gắn máy tốc độ ra sao không biết, nhưng đám bụi mịt mù thì bảo đảm có.

Xe ra khỏi đoạn đường nọ xong, tình hình khá hơn, đường quê nhỏ không có đèn đường, Hà Lệ Chân chỉ nắm hờ chiếc áo của người tài xế, đôi lúc ngẩng đầu nhìn lên, thấy vầng trăng chênh chếch cuối trời.

Đến lúc ấy cô mới nhận ra, mình thật sự đã cứ vậy mà chạy tới đây. Chỉ vì một học sinh như thế.

“Chỗ cô muốn tới là căn nhà phía trước mặt.” Xóc nảy hết 20 phút đồng hồ, tài xế dừng xe lại.

“Ái chà, bên bển đang làm gì thế?”

Hà Lệ Chân đang đưa tiền cho tài xế thì anh ta nói một câu, cô ngoái đầu nhìn về phía đó. Bởi vì không có đèn đường, cho nên sắc trời trông càng tối mịt hơn. Bên phải của con đường nhỏ là một mảnh ruộng bắp, bên trái phía trước mặt có thể thấp thoáng thấy một căn nhà nhỏ, trước nhà có một mảnh sân, muốn nhìn nhiều hơn nữa, cũng không thấy rõ.

Tuy không nhìn thấy được, nhưng Hà Lệ Chân đã nghe ra. Phía đó đang có tiếng cãi cọ. Hà Lệ Chân nhét 50 tệ vào tay anh chàng tài xế, xách túi xách đi về hướng đó. Đường là đường đất, Hà Lệ Chân ngồi xe quá lâu, chân hơi nhũn ra. Cô bước nhanh vài bước, cuối cùng đã nhìn thấy bóng người.

Trước sân nhà có mấy chiếc xe gắn máy đang đỗ, trước xe có bốn người đang đứng, chắn ngang lối vào trong sân. Trong sân có ánh đèn, do một thanh gỗ được đóng vào nóc nhà nhô ra, trên đó có dây điện quấn quanh, đầu thanh gỗ treo một chiếc bóng đèn, đang toả ra ánh sáng màu vàng tù mù. Quanh bóng đèn là vô số những con thiêu thân. Dưới bóng đèn, có một người đang đứng. Là Vạn Côn.

Ánh đèn vàng ảm đạm chiếu lên mái tóc của cậu, khiến cho bóng tối trên khuôn mặt của cậu khuất phía dưới càng thêm nặng nề. Bước chân của Hà Lệ Chân bất chợt dừng lại, cô vẫn còn cách cậu một quãng, nhưng cô đã cảm thấy, có một khoảnh khắc, cô đã nhìn thấy cậu vô cùng rõ rệt. Cậu nhất định vẫn trong bộ dạng đó, mái tóc hơi loà xoà trước mắt, hốc mắt trũng sâu, đầu hơi cúi, không mang biểu cảm, cũng không nói năng gì.

“Đã mấy ngày rồi—-!?” Bỗng có người quát lên một tiếng, Hà Lệ Chân vội vàng hoàn hồn. “Không phải là bọn tao làm khó mày! Thiếu nợ phải trả tiền—–! Bây giờ thì ai đang chướng —–!?”

Hình như Vạn Côn cãi lại, nhưng vì khoảng cách quá xa, Hà Lệ Chân không nghe rõ. Cô cầm túi xách bước từ ngoài đường vào, tiến đến trước lối vào sân. Cô càng lúc càng đến gần, nhưng đám người kia đang quá chuyên chú, không ai nhìn thấy cô.

“Nếu mày không đem được tiền đưa ra đây, sau này đừng ra khỏi cửa nữa!” Một gã thủ lĩnh đầu trọc bên này chỉ vào Vạn Côn, nói: “Chuyện này đã kéo dài hết mất ngày rồi!? Mẹ kiếp, một nhà toàn rác rưởi! Một nhà rác rưởi—-! Chả trách con mụ lẳng lơ kia bịnh mà chết, đáng——!”

Gã vừa nói vừa lấy chân đá mạnh vào phía kế bên một cú, đống đồ phế thải bị đá kêu loảng xoảng lăn lóc đầy đất. Toàn thân Vạn Côn nặng nề u ám, nghe gã đầu trọc đó mắng nhiếc, cậu dường như nghiến muốn nát cả răng mới có thể kềm chế không xông lên.

“Cũng không phải sẽ không trả tiền, cho khất thêm vài bữa không được sao?” Có tiếng một người đàn ông truyền đến từ trong căn nhà, sau đó cửa mở, một ông già gầy nhom từ trong bước ra. Ông ta co ro khép nép sau lưng Vạn Côn, cặp mắt đục ngầu hãm tài. “Suốt ngày cứ ép hoài, đúng là ức hiếp người ta.”

“Ức hiếp?” Gã đầu trọc cười lạnh, “Lúc vay tiền sao không nhắc đến chuyện ức hiếp? Hả? Cái thằng già nhà ông lúc đó chỉ thiếu điều quỳ xuống đất cầu bố mày đây! Bây giờ thì biết là ức hiếp người rồi? Mẹ kiếp, tao đã cho nhà mày khất mấy ngày rồi hả—–” Gã chửi bới hăng tiết, thậm chí còn lượm một cục gạch lên, toan ném về phía ông già.

Vạn Côn bất chợt có động tĩnh.

Lúc gã đầu trọc còn đang lượm gạch, Vạn Côn đã sải bước, Trọc Đầu đứng thẳng, gạch còn chưa kịp ra khỏi tay, đã bị Vạn Côn tóm lấy cổ tay. Vạn Côn cũng không tấn công, chỉ vứt gạch đi, sau đó đẩy Đầu Trọc một cái. Gã đầu trọc bị đẩy lui mấy bước, rồi được người đứng sau đỡ cho đứng vững.

Vạn Côn đứng giữa sân, thấp giọng nói: “Hiện giờ không có tiền, cho tôi thêm một tuần. Năm ngày cũng được.”

“Một tuần? Mày nằm mơ đi—–!” Gã đầu trọc phất tay, đám đàn ông phía sau xông lên.

Vạn Côn nghiến răng, nhanh như cắt nhặt một cây gậy gỗ gần đó, quát ra sau: “Đi vào nhà—–!” Ông già đứng phía sau giật nảy người, vội vàng vào trong, khoá cửa lại.

Vũ khí của phe của gã đầu trọc cao cấp hơn thấy rõ, mấy tên đàn ông lấy gậy sắt rút gọn (2) từ bên hông ra lao về phía Vạn Côn.

Hai bên chuẩn bị bùng nổ —- hoặc có thể nói, lúc đó họ đã bùng nổ rồi, bỗng có một tiếng hô hoán xen ngang.

“Đừng đánh—–!!”

Tiếng la bất chợt này khiến cho cả hai bên cùng sửng sốt. Mọi người đều nhìn về phía lối vào.

Hà Lệ Chân thiếu điều đứng không vững, cố làm bộ bình tĩnh nhìn gã trọc đầu, nói: “Anh đòi tiền thì đòi tiền, đánh cái gì.”

Giây phút Vạn Côn nhìn thấy Hà Lệ Chân, cậu liền đứng hình. Mãi đến khi gã đầu trọc bực bội tiến về phía Hà Lệ Chân, Vạn Côn mới có phản ứng, xông lên mấy bước, đứng chặn trước mặt Hà Lệ Chân. Hà Lệ Chân nhích qua một bên, gã đầu trọc liếc Vạn Côn một cái, quay qua nhìn Hà Lệ Chân, “Cô là ai?”

Hà Lệ Chân mặt lạnh tanh, “Còn thiếu bao nhiêu tiền?”

Gã đầu trọc bật cười, “Sao, muốn trả tiền?” Gã hất hàm về phía Vạn Côn: “Cô hỏi nó, còn thiếu nhiêu.”

Hà Lệ Chân liếc Vạn Côn một cái, không thấy rõ mặt mũi, chỉ có thể cảm giác được nét mặt của cậu u ám nặng nề.

“Không nói? Không nói tao nói giùm mày, thiếu 18 vạn, cô trả đi.”

Hà Lệ Chân vừa nghe một cái, suýt nữa đứng không vững. Cô siết chặt túi xách, gắng sức để cho giọng mình ổn định lại: “Anh nói gì?”

“18 vạn! Nghe không rõ à? Mười — tám — vạn —-!”

Đầu Trọc gân cổ gào lên, Hà Lệ Chân chợt cảm thấy Vạn Côn ở kế bên nhích người, cô lập tức hiểu ra Vạn Côn muốn xông lên đánh, vội vàng giơ tay ra níu lấy cậu. Hà Lệ Chân nắm cánh tay cậu, cảm thấy y như đang nắm một thanh thép.

“Vạn Côn, đừng đánh!”

Chút sức đó của cô nào níu giữ được Vạn Côn, Hà lệ Chân ra sức lôi kéo cũng không sao ngăn được, trước mắt không còn cách nào khác, cô giơ tay táng cho cậu một cái bạt tai. Hà Lệ Chân cảm thấy mình đã điên rồi, cô hét lên với cậu: “Cái đồ khốn này, tôi bảo em ngừng tay em có nghe tôi nói không hả!?”

Hà Lệ Chân cả đời chưa bao giờ bạt tai ai, Vạn Côn cả đời này chắc cũng chưa bao giờ bị ai bạt tai. Tiếp theo sau đó, hai người đều yên lặng. Hà Lệ Chân thở phì phò, quay đầu qua, hung hăng nhìn gã đầu trọc.

“Tôi nói chuyện nghiêm chỉnh với anh, hiện giờ em ấy cần phải trả anh bao nhiêu?!”

Đầu Trọc ngó bộ dạng cô có vẻ như thật sự đến để trả tiền, liền đáp: “Mỗi tháng trả 3 ngàn, sao, cô muốn trả?”

Hà Lệ Chân âm thầm thở phào, lấy túi xách ra, đếm đủ 3 ngàn đưa cho gã.

“Cầm tiền rồi mau đi đi, còn không tôi sẽ gọi cảnh sát!”

Đầu Trọc cầm tiền trong tay, đếm đi đếm lại cả mấy lần, lại còn kêu người phía sau tới kiểm tra thêm một phen. Tiền không thiếu được, gã làm như thế chỉ vì muốn chọc tức Hà Lệ Chân và Vạn Côn. Hà Lệ Chân thì không sao, nhưng cô vẫn luôn âm thầm quan sát Vạn Côn, sợ cậu sẽ lại không nhịn được, nóng máu lên lại sinh sự. Nhưng Vạn Côn không hề nhúc nhích. Bắt đầu từ sau khi cậu bị ăn một cái bạt tai, cậu liền đứng một bên rất yên lặng.

Sau cùng, đám người của Đầu Trọc nấn ná hồi lâu, đếm đã đếm đời, rốt cuộc đã rời đi. Tiếng xe gắn máy càng lúc càng xa dần, cánh cửa nhà trong sân lại mở ra, ông già lúc ban nãy bước ra.

“Ơ, vị này là……” Ông già nhìn Hà Lệ Chân một cách tò mò.

Hà Lệ Chân nhìn hai bọn họ ở cự li gần, từ đường nét mặt mũi có thể đoán ra, ông ta chắc là cha của Vạn Côn. Cô hít sâu một hơi, nói: “Chào chú, cháu là giáo viên ngữ văn của Vạn Côn, tên cháu là Hà Lệ Chân.”

“À à, cô giáo hả.” Ông già hiểu ra, “Tôi là bố Vạn Côn, Vạn Lâm. Cô Hà sao lại tìm tới đây ạ?” Vạn Lâm đầy nghi ngờ, nhưng điều ông càng muốn hỏi chính là, vì sao cô lại giúp chúng tôi trả tiền? Hoặc, số tiền này của cô, chúng tôi có phải trả lại hay không?

Ông ta vừa nói vừa giơ tay ra như muốn bắt tay với Hà Lệ Chân, nhưng Hà Lệ Chân không đưa tay, Vạn Côn liền lấy tay hất tay của Vạn Lâm đi.

“Vạn Côn sao em—–” Hà Lệ Chân kinh ngạc. Vạn Côn trừng mắt với cô, “Cô ngậm miệng!”

Hà Lệ Chân liền không thốt ra được tiếng nào. Bộ dạng của Vạn Côn quá hung hãn, giống như một con dã thú nổi điên, ngay cả hơi thở cũng có thể tấn công người ta.

Cánh tay bị tóm lấy, Vạn Côn lôi cô ra ngoài.

“Em—–Em làm gì đỏ hả?” Vạn Côn đi quá quyết liệt, giữa đường Hà Lệ Chân suýt vấp ngã, cậu cũng không dừng lại. Vạn Lâm đứng trước cửa nhà vẫn còn chống mắt nhìn theo.

Vạn Côn lôi Hà Lệ Chân đi ra xa thật xa, rồi mới từ từ dừng bước. Hà Lệ Chân hất mạnh tay, “Buông ra!” cô hất tay Vạn Côn xong, một giây sau bị cậu tóm lấy hai vai xoay lại. Giọng của Vạn Côn rất thấp, mang theo sự hung hãn,

“Tại sao cô lại ở đây?”

“——Cái gì?”

“Tôi hỏi cô tại sao cô lại ở đây!?” Vạn Côn rống lên, Hà Lệ Chân giật bắn mình, Vạn Côn đang trong cơn giận ngút trời, sự hung tàn trên người cậu có muốn che giấu cũng không che giấu được. Bàn tay trên vai cô như gọng kìm, mỗi một lỗ chân lông trên người cậu đang gào thét.

“Ai nói cho cô biết nhà tôi ở đâu, có phải là Ngô Nhạc Minh không, có phải là nó!?”

“Tôi hỏi cô, cô có nghe không—–!?”

Cậu hỏi tới tấp, Hà Lệ Chân bị lắc đến váng đầu hoa mắt. Đầu óc tựa như một vạt keo, không hơi sức đâu đi quan tâm đến bả vai đang đau nhức, trong đầu cô không ngừng xẹt ngang câu nhận xét của Thương Khiết.

Thằng nhỏ đó, trên người mang một khí chất hoang dã.

Câu nói ấy như có ma lực, không ngừng trỗi dậy trong đầu, Hà Lệ Chân cảm thấy dần dần trái tim đang đập thình thịch cũng ổn định lại.

Cuối cùng cô mới có can đảm nhìn Vạn Côn, cô nói với cậu: “Vạn Côn, em bình tĩnh một chút.”

Vạn Côn nhìn cô, trong bóng đêm, ánh mắt của cậu như đóng một lớp băng, rất lạnh, cũng rất sáng, trong suốt, không có chỗ cho một lời nói dối nào. Nhưng dần dần, cơn giận của cậu như bị gió thổi bay đi mất một phần lớn. Cậu đứng thẳng người, quay đi, bình tĩnh bảo: “Tiền, tôi sẽ trả cho cô, cô cho tôi một tháng.”

Nói xong, cậu liền băng qua bên kia con đường nhỏ.

“Em lấy gì để trả?” Hà Lệ Chân nói với bóng lưng của cậu, “Vẫn đi làm công viêc kia? Cô đã nói với em rồi hay chưa, nếu em mà còn tiếp——”

Sau khi Vạn Côn dừng bước rồi, bất chợt quay trở lại, đứng trước mặt Hà Lệ Chân.

“Trước đây hình như tôi chưa nói rõ ràng, bây giờ tôi nói cho cô biết.” Cậu gằn từng chữ một, giọng nói trầm thấp và rõ ràng. “Cô đừng đi nói mấy chuyện đạo lý cao siêu với tôi, ông đây đếch cần biết, tiền ở đâu nhiều, tôi đi làm ở đó. Chỗ thiếu cô, tôi sẽ không trả thiếu một xu.” Cậu nói mà ánh mắt như có thứ gì đó đang muốn dâng lên, sau đó cậu lại nói: “Hôm nay, cảm ơn cô, sau này, cô cứ coi như không có đứa học trò này.”

Cậu xoay đi dứt khoát như thế, khiến cho trái tim Hà Lệ Chân run lên.

Cậu đi rồi, nhưng cậu không đi đâu xa. Vạn Côn đi đến bên bờ ruộng bắp, ngồi lên một tảng đá to, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Cậu biết Hà Lệ Chân chưa đi, nhưng cậu cũng không ngó cô thêm một lần nào nữa.

Khác với cái đêm hôm nọ, đêm nay có gió. Hình dạng nguyên bản của khói thuốc đều bị thổi bay, những thứ cùng bị thổi bay lên, còn có tóc của cậu, và góc của vạt áo cậu.

Hà lệ Chân nhìn dáng người kia dưới bóng đêm, nhìn lâu thật lâu. Nhìn cho đến lúc mắt cay sè, nhìn cho đến khi chân mỏi nhừ. Cô dựa vào một thân cây, chịu đựng những con muỗi vo ve đốt, cũng không hề dời ánh mắt.

Không biết vì sao, dưới ánh sáng xanh xao của vầng trăng, bóng lưng vừa trầm lặng cô độc vừa kiên trì và rộng lớn của cậu thiếu niên, lại lặng lẽ làm cho tim cô rung động.

hết chương 12

tác giả: twentine

người dịch: idlehouse

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN