Trọn Đời Về Sau - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
169


Trọn Đời Về Sau


Chương 14



Thế là Vạn Côn ngồi xuống trên chiếc ghế sô pha trong căn phòng nhỏ, Hà Lệ Chân lấy ra một tuýp thuốc mỡ, rửa tay ở phòng ngoài xong, quay đầu lại, Vạn Côn đã vứt cặp qua một bên. Hai tay của cậu đang nắm vạt áo, kéo thẳng lên, cơ lưng hai bên giãn ra, thuận lợi cởi xong chiếc áo.

Hà Lệ Chân đột nhiên quay đầu về lại, rửa tay thêm một lần nữa.

Vạn Côn để mình trần ngồi đợi, không chút ngại ngùng. Cũng không biết là do giang nắng bên ngoài hay là sao khác, mà da dẻ của Vạn Côn ngăm đen, khiến cho cơ bắp trên người cậu trông càng thêm hoành tráng. Hơn nữa hình như Vạn Côn rất hài lòng với tướng tá của mình, cố ý vô ý giang rộng tay, để lộ từng múi từng múi cơ bụng vô cùng rõ rệt. Chiếc quần jean của cậu cạp trễ rất thấp, lông dưới rốn tụ tập lại thành một đường thẳng hẹp, kéo dài vào trong cạp quần.

Hà Lệ Chân tắt nước, nghiêm túc không ngó lung tung, đi đến sau lưng cậu.

“Khom lưng.”

Vạn Côn nhích một chút, khom lưng như một con tôm lớn, Hà Lệ Chân trông thấy tấm lưng của cậu rồi, bao nhiêu ý nghĩ méo mó đều bay sạch.

“Sao lại nghiêm trọng thế này?”

Hà Lệ Chân trợn tròn mắt. Sau lưng Vạn Côn giờ đây không chỉ đỏ tấy, có mấy chỗ khá nghiêm trọng, có vẻ như là chỗ rộp nước không được xử lý đàng hoàng, trực tiếp bị bể ra, vùng da xung quanh đều đỏ tấy, hành xác như vầy mà chưa bị nhiễm trùng, đúng là phép lạ.

Vạn Côn quay mặt qua một bên, đang rũ đầu thổi thổi mấy sợi tóc rớt xuống tay mình, nói: “Không sao mà.”

Hà Lệ Chân cắn răng, đầu tiên hứng một chậu nước sạch, sau đó pha với muối, rồi chậm chậm những chỗ trông nghiêm trọng.

“Đau không?”

Vạn Côn lắc đầu.

Hà Lệ Chân ngồi phía sau, có thể miễn cưỡng nhìn thấy được sườn mặt của cậu, “Thật sự không đau?”

“Không đau mà.”

Hà Lệ Chân biết, không thể nào không đau dù chỉ một chút, cô nhớ lại hết thảy những gì trước đây, lẩm bẩm: “…….Đúng là giỏi chịu đau.”

Vạn Côn chợt thấp giọng cười mấy tiếng, mang vẻ đặc thù của một cậu bé, hơi khoe khoang, cũng đầy sự kiêu ngạo. Hà Lệ Chân nhìn cậu, cậu cũng không quay đầu. Hà Lệ Chân nhẹ nhàng thoa thuốc mỡ lên chỗ bị thương, cô chăm chú thoa, hồi lâu không nói câu nào.

“Cô giáo…….” Vạn Côn bỗng lên tiếng.

Vì một tiếng “cô giáo” này mà tay của Hà Lệ Chân thoáng ngừng hai giây. Cô rất muốn hỏi cậu, hôm qua chả phải đã nói, sau này coi như cô không có một học sinh như cậu sao. Bây giờ gọi cô là “cô giáo,” có phải coi như lời nói đêm qua không được tính nữa không. Nhưng cuối cùng cô vẫn không hỏi thành tiếng, lòng dạ thanh niên luôn biến ảo khôn lường, cô không cần thiết phải quá cứng nhắc.

Vạn Côn nhìn bàn tay mình, tiếp tục nói: “Tay cô rất lạnh.”

Ớ?

Hà Lệ Chân nhấc bàn tay mình ra khỏi lưng Vạn Côn theo phản xạ, cô nhìn ngón tay dính đầy thuốc mỡ của mình, nói: “Lạnh lắm sao?”

Vạn Côn “ừ” một tiếng, Hà Lệ Chân ngó trái ngó phải một chút, nói: “Vậy…….Vậy cô đi rửa tay bằng nước nóng rồi thoa thuốc tiếp.”

Vạn Côn ngoái đầu lại, nói: “Không cần, cứ bôi tiếp là được.”

Hà Lệ Chân nói: “Không phải là em nói tay lạnh sao?”

Vạn Côn lại đảo mắt cúi đầu mân mê bàn tay của mình, “Lạnh một chút rất dễ chịu.”

Hà Lệ Chân nhìn cậu một hồi, sau đó lẳng lặng tiếp tục thoa thuốc. Đều tại những lời nói mới rồi của cậu…….. Hà Lệ Chân hơi nhíu mày nghĩ, cậu nói tay cô lạnh, cho nên cô mới cảm thấy lưng của cậu thật ấm áp.

Thoa xong thuốc, Hà Lệ Chân kêu Vạn Côn để cho yên cho ngấm rồi hẵng mặc áo vào. Vạn Côn gật đầu, ngồi yên trên ghế sô pha.

Hà Lệ Chân nói: “Em ngồi đây một hồi, cô đi gọi cú điện thoại.”

Vạn Côn nhìn cô đi vào buồng trong, gọi một cú điện thoại. Sô pha và buồng ngủ chỉ cách nhau một cánh cửa kéo, trong nhà yên tĩnh thế này, Vạn Côn có thể nghe rất rõ ràng cuộc gọi của Hà Lệ Chân.

“Phải, Bành Thiến, là mình.”

“Hôm nay mình không đi dạy, ở trường có chuyện gì không?”

“À, vậy sao……”

“Thế thì tốt, à, không có gì, sức khoẻ mình không sao.”

“Được, cứ vậy nhé, ngày mai mình sẽ đi làm lại. Ừ, tạm biệt.”

Cuộc gọi rất ngắn, chỉ mấy câu thế thôi. Hà Lệ Chân đi từ trong buồng ngủ ra, xoay người đóng cửa lại, Vạn Côn ngồi cách chỗ cô chưa đến nửa mét, ngẩng đầu nhìn cô. Hà Lệ Chân thoáng khựng lại, sau đó khép xong cánh cửa. Một người to xác như thế, đặt ở đó, cứ cảm thấy kỳ kỳ.

Hà Lệ Chân đến trước bàn sách, nói: “Khi nào thì em đi?”

Vạn Côn thản nhiên nhìn cô, không mặn không nhạt nói: “Nếu cô không muốn em ở đây, em có thể đi ngay giờ.”

“Thuốc còn chưa ngấm hết đâu, em đi được sao?”

Vạn Côn im lặng một chặp, sau đó ngoảnh mặt, cầm áo đứng dậy. Hà Lệ Chân nhận ra cậu tính làm gì, một câu nói chưa được suy xét kỹ lưỡng đã bay ra khỏi miệng —-

“Ăn xong bữa trưa rồi hẵng đi.”

Vạn Côn khựng lại, tay còn cầm chiếc áo, đứng giữa căn phòng nhỏ nhìn cô. Thân trên của cậu vẫn để trần, lúc ngồi xuống còn không sao, một khi đứng lên rồi, mà lại còn đứng gần như vậy, đặc biệt mang lực sát thương rất mạnh. Hà Lệ Chân quay mặt đi, nói: “Em ngồi nghỉ ngơi một chút, cô phải làm việc.”

Nói xong, cô ngồi luôn xuống trước bàn, một chốc sau, cô nghe thấy sau lưng mình có tiếng động, hình như Vạn Côn đã ngồi xuống sô pha.

Mấy giờ nấu cơm? Hà Lệ Chân liếc nhìn đồng hồ. Sáu giờ sáng bọn họ đã rời khỏi nhà của Vạn Côn, bây giờ mới 10 giờ. Hà Lệ Chân thở dài, cảm thấy như nguyên một ngày trời đã trôi qua. Trước mặt cô là sách Ngữ Văn và sổ tay của cô, trong tay đang cầm một cây bút máy, ngòi bút chạm vào mặt giấy, chậm rãi nở một vết mực đen. Hà Lệ Chân lấy lại tinh thần, bắt đầu soạn giáo án.

Sở trường của Hà Lệ Chân là tập trung tinh thần, rất nhanh chóng, cô đã vứt Vạn Côn qua một bên. Giáo án được viết liền một mạch mà xong, Hà Lệ Chân thở phào, đậy nắp bút lại. Cô vặn vặn cổ thư giãn, xoay một vòng trên chiếc ghế quay. Quay đến giữa chừng, cô liền trông thấy Vạn Côn. “…….”

Hà Lệ Chân vội vàng thò chân xuống đất, thắng không cho chiếc ghế xoay tiếp nửa vòng còn lại. Sau đó cô phát hiện, thật ra cô không cần phải lo đi giữ gìn mặt mũi nhà giáo làm gì, bởi vì Vạn Côn đã ngủ mất. Không biết tự lúc nào, cậu đã mặc áo vào lại, cởi giày ra, cuộn mình trên ghế sô pha của Hà Lệ Chân. Ghế sô pha của Hà Lệ Chân là ghế đơn, không gọi là lớn, cổ của cậu đang nghẹo trong góc của chỗ dựa lưng và chỗ gác tay của ghế, hai bàn chân của cậu thò ra ngoài mép nệm ghế, trên chân mang bít tất màu xám. Vạn Côn nằm ngủ cũng nom không hiền lành gì, nhưng có thể bớt đi một chút ngông nghênh của ngày thường, cằm của cậu góc cạnh, trông rất rắn rỏi, đầu nghoẹo, cần cổ thô dài, dễ dàng thấy được từng đường gân mạch. Hà Lệ Chân nhìn một chốc, sau đó đứng dậy đi tới tủ lạnh. Vẫn cứ to xác như vậy, Hà Lệ Chân nghĩ thầm trong lòng.

Mở cửa tủ lạnh ra, Hà Lệ Chân máy móc thò tay vào định lấy mì. Kết quả, vì cô mang tâm lý xấu hổ nào đó, một giây trước khi tay cô chạm vào bịch mì thì quẹo qua bên cạnh, lấy ra vài trái trứng gà. Sau đó cô múc vài muỗng bột mì, khe khẽ mở vòi lấy nước. Đập trứng, đánh trứng, pha bột, quấy bột……. Mỗi một quá trình, Hà Lệ Chân đều bất giác nhìn về phía Vạn Côn. Kết quả là Vạn Côn ngủ rất sâu, không có một chút dấu hiệu gì cho thấy là bị tiếng động làm thức giấc. Dần dà Hà Lệ Chân yên chú, cũng không ngó chừng cậu nữa, chuyên tâm nấu cơm. Cô lấy chiếc chảo đáy bằng đặt lên bếp, mở lửa, cho dầu, sau khi dầu nóng, liền đổ bột đã được pha sẵn vào đó.

Vào lúc này, từ sau lưng cô truyền đến một giọng nói.

“……. Làm gì thế?”

Hà Lệ Chân giật nảy mình, nhũn tay ra, bát bột liền rớt khỏi tay, đập vào thành chảo tạo nên một âm thanh chói tai, Hà Lệ Chân không hơi đâu đi để ý đến phía sau, luống cuống chụp lấy bát bột, nhưng vẫn có một phần bột bị đổ ra. Hà Lệ Chân tắt lửa, xoay người, ung dung nhìn Vạn Côn.

“Lần sau em có cách nào báo trước một chút được không, tự dưng lên tiếng thế này rất dễ xảy ra tai nạn, em biết không hả?”

Vạn Côn vừa ngủ dậy, giày cũng chưa xỏ vào đàng hoàng, giày vải mà cậu xỏ như dép lê, dây giày đều chưa thắt lại. Tóc một bên ngủ dậy dựng đứng lên, mặt thì đơ đơ, bị Hà Lệ Chân lên lớp một tràng, phải một hồi lâu sau cậu mới gật gật đầu, mắt mơ màng ngái ngủ nói: “Được.”

Hà Lệ Chân thấy cậu như vậy, cảm thấy như đang đấm vào gối bông, cô chau mày xoay đi, tiếp tục nấu ăn. Vạn Côn ngáp mấy cái sau lưng cô, hỏi: “Buồng vệ sinh ở đâu?”

Hà Lệ Chân quơ quơ cái sạn, nói: “Trong đó.”

Vạn Côn chậm chạp đi vào trong, Hà Lệ Chân thở dài.

Cấu trúc của căn hộ Hà Lệ Chân ở là thẳng một đường, phòng khách dính liền với bếp là gian ngoài cùng, phòng tắm là ở bên trong cùng, phòng ngủ của Hà Lệ Chân nằm kẹp ở giữa. Lần đầu tiên Vạn Côn vào phòng ngủ của cô, căn phòng không lớn, bên trong thoang thoảng mùi hương. Căn phòng được thu dọn gọn ghẽ đâu ra đấy, nền chăn màu vàng nhạt, đồng bộ với khăn trải giường, bên trên in hoạ tiết gấu con, Vạn Côn nhìn xong cười hừ một tiếng.

Vào trong phòng tắm, Vạn Côn đứng một hồi trước bồn rửa tay, mặt vô cảm nhìn người trong gương, sau đó cúi đầu hứng nước, rửa ráy mặt mũi và cổ một lượt. Bên cạnh treo một chiếc khăn tay màu hồng nhạt, nhưng Vạn Côn không dùng đến, cậu cúi đầu kéo vạt áo mình lên, tuỳ tiện lau lau lặt, lúc chuẩn bị đi ra, ánh mắt của cậu bất chợt rơi trên giá phơi quần áo ở phía trong cùng. Trên đó đang phơi quần áo đã được giặt sạch, ở phía trên cùng là hai chiếc quần lót.

Hai chiếc quần lót đều là loại rất đơn giản phổ thông, màu trắng, không có hoạ tiết, cũng không có viền ren đang rất thịnh hành bây giờ. Kích cỡ của hai chiếc quần lót này rất nhỏ, đã được giặt rất sạch sẽ, phơi cạnh nhau ở đó. Vạn Côn nhìn một hồi, nhướn mày, gãi gãi bụng mình, sau đó rời đi.

Trong phòng khách đã thơm mùi thức ăn. Vạn Côn đứng sau lưng Hà Lệ Chân, không khỏi đưa mắt nhìn mông cô một cách chăm chú, thử đoán xem hiện giờ có phải cô cũng đang mặc loại quần lót nho nhỏ màu trắng kia không. Vạn Côn nghĩ một hồi, lại hư đốn muốn đưa ra rờ mó xem thử. Hà Lệ Chân cầm cái sạn đang xúc bánh, Vạn Côn chợt hoàn hồn. Cậu thu tay về, bước đến gần, hỏi: “Nấu gì thế?” Lần này Hà Lệ Chân không bị giật mình, không buồn ngoái đầu lại, nói: “Bánh trứng gà, sắp xong rồi, em ra dọn bàn một chút đi.”

Vạn Côn gật đầu, đến bên bàn, sau đó liền thấy con cá vàng béo múp nọ. Hà Lệ Chân rải thêm thịt nguội và khoai tây thái chỉ lên trên bánh trứng, rồi cuộn lại đặt lên đĩa, bất giác ngẩng đầu lên định nhìn xem Vạn Côn đã dọn bàn xong xuôi chưa, kết quả liền trông thấy cậu đang khom người chọc con cá.

“……” Hà Lệ Chân buông chiếc sạn bước tới gần, “Em đang làm gì thế?”

Vạn Côn nói: “Giúp cô cho cá ăn.”

Hà Lệ Chân vừa cúi xuống nhìn, dưới đáy hồ cả quả nhiên đã có một đống thức ăn cho cá. Hai huyệt thái dương của Hà Lệ Chân giật giật, cầm hồ cá lên, bưng đến bên bồn nước, cẩn thận múc con cá bỏ qua một chiếc chậu khác, sau đó đổ hết nước trong hồ đi, thay nước mới.

Vạn Côn đứng đàng sau biếng nhác nói: “Lãng phí.”

Hà Lệ Chân ngoái đầu, nói: “Không thể cho cá ăn như thế được.”

“Vậy cho ăn như thế nào?”

Hà Lệ Chân thả cá lại vào trong hồ, trông nó như một cục bông tròn vo, lăn qua lăn lại trong nước.

“Em chưa nghe qua câu nói kia sao, cá chết vì ăn, hoa chết vì úng.”

“Chưa nghe qua.”

Hà Lệ Chân quay đầu đi.

Vạn Côn vô tội vạ nhìn cô, “Thật sự chưa nghe qua.”

Hà Lệ Chân đặt hồ cá trở lại bàn, “Dọn bàn cho xong đi, làm nhanh lên một chút.”

Vạn Côn dọn xong bàn, Hà Lệ Chân bưng đĩa đựng bánh trứng đã làm xong tới, hai người mỗi người một đĩa. Trong phòng không dư ghế, Hà Lệ Chân đang còn lo lắng không biết nên làm sao, Vạn Côn đã vào trong phòng ngủ lôi ra một chiếc ghế đẩu. Hà Lệ Chân liếc cậu một cái, cúi đầu ăn cơm. Vạn Côn ăn ngấu nghiến, chưa tới hai phút đã ăn sạch bánh trứng trên chiếc đĩa. Lúc Hà Lệ Chân ngẩng đầu lên, cậu đang còn ngồi trên chiếc ghế đẩu, mắt hau háu nhìn cô. Hà Lệ Chân nhìn cậu một hồi, nói thẳng một câu khô khốc: “Hết rồi.”

hết chương 14

tác giả: Twentine

người dịch: idlehouse

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN