Trọn Đời Về Sau - Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Trọn Đời Về Sau


Chương 24



Thức ăn được dọn lên, nhân viên phục vụ lại đưa thức uống và rượu tới, Lý Thường Gia rót một ly rượu, đứng dậy.

Tiếng nói chuyện của mọi người dần dần lắng xuống, đợi anh ta lên tiếng.

“E hèm……” Lý Thường Gia cất lời, cười trước một cái, “Mọi người đều là giáo viên, quý vị vừa im lặng như thế này vừa nhìn chằm chằm vào tôi, làm tôi có cảm giác như quay trở về thuở còn là học sinh.”

Quanh bàn đều cười, Lý Thường Gia nói: “Trưa này chúng ta đều chưa dùng bữa, để tôi nói ngắn gọn thôi. Hôm nay mục đích mời quý vị, là vì muốn để mọi người làm quen với nhau một chút. Lớp học của chúng ta mọi việc cơ bản đã được giải quyết xong xuôi, thủ tục tôi cũng đã làm xong, chương trình học thì từ cuối tuần sau có thể bắt đầu tiến hành. Tuy các thầy cô đều đến từ nhiều trường học khác nhau, nhưng sau này ở một mức độ nào đó mọi người sẽ đều là đồng sự, tôi xin cạn ly này trước, hy vọng lớp dạy thêm của chúng ta mọi việc đều thuận lợi!”

Giọng của Lý Thường Gia rất hay, Hà Lệ Chân cảm thấy học sinh của anh ta thích nghe anh ta giảng cũng không phải là không có lý do. Không những âm thanh nghe hay, mà giọng điệu cũng rất ôn hoà, tốc độ vừa đúng, có lẽ là do anh ta dạy văn, khí chất nho nhã trên người cũng rất đậm.

Những giáo viên khác đều vỗ tay, sau đó nâng ly, Lý Thường Gia uống cạn một ly xong, nói: “Các đồng nghiệp nữ nếu không muốn uống thì đổi thành nước ngọt nhé.”

Hà Lệ Chân ngẩng đầu, phát hiện anh ta đang nhìn qua chỗ cô, tay cô đã dừng lại giữa chừng, ngại không muốn đổi, uống hết nửa ly rượu.

Lý Thường Gia quay đầu, cười bảo: “Nhấp một chút tỏ thành ý cũng được rồi, mọi người không cần phải uống hết.”

Anh ta vừa dứt lời, thầy Trương bên cạnh Hà Lệ Chân ngửa cổ dốc hết một ly vào bụng trong chớp mắt. Hà Lệ Chân há hốc mồm kinh ngạc, Trương Kính quay qua, nói đùa với Hà Lệ Chân: “Hơi khát, để cho cô Hà chê cười rồi.”

Hà Lệ Chân cười khan hai tiếng, nói: “Dạ không sao, chai của tôi ở đây thầy cũng có thể uống ạ.”

Lý Gia Thường mở màn xong, mọi người bắt đầu động đũa. Hà Lệ Chân dần dần phát hiện, cô đã hoàn toàn coi nhẹ sức chiến đấu của Trương Kính. Ba chai rượu ở chỗ cô, gồm có chai của cô cùng với chai của một nữ giáo viên khác, cơ bản là đều vào bụng ông ta hết. Trương Kính uống xong hoàn toàn chẳng có biểu hiện gì khác lạ, mặt chỉ hơi đỏ hơn một chút, tinh thần phấn chấn, ngồi nói chuyện với Hà Lệ Chân.

“Tôi á, thân già nhưng lòng không già.” Trương Kính nói, “Vốn là tôi đã định về hưu, nhưng mà ở nhà làm gì đây? Ngày ngày ngồi trơ ra dưỡng lão? Nhàm chán.”

Hà Lệ Chân cảm thấy vị giáo viên này rất đáng yêu, nói: “Vâng, thầy đã mang cương vị một nhà giáo lâu như thế, quyến luyến cũng phải thôi.” Trương Kính cười ha ha, lại khui một chai rượu, Hà Lệ Chân nói: “Tửu lượng của thầy tốt thật.”

Cô quay đầu qua, trông thấy Lý Thường Gia và một giáo viên khác cũng đang nói chuyện, bên tay cũng có 4,5 cái vỏ chai. Hà Lệ Chân nghĩ thầm, lẽ nào đây là khí chất văn nhân?

Văn nhân Trung Quốc từ xa xưa đã yêu thích rượu, nổi danh nhất chính là Lý Bạch, rồi thì Tô Thức, Lục Du, Tào Tháo, Đào Uyên Minh vân vân…. Lúc còn đi học, Hà Lệ Chân cũng đã từng nghĩ qua về vấn đề này, phải chăng rượu có thể kích hoạt và gửi gắm cảm tình của con người.

Nhưng cách của đám người Trương Kính uống rượu lại không như kiểu say sưa bét nhè. Hà Lệ Chân nhớ lại cảnh lúc lớp 12-6 tụ tập lần trước, không khỏi hết lời để nói.

Hà Lệ Chân quay qua nhìn Trương Kính nửa mái đầu đã đầy tóc bạc đang uống vô cùng vui vẻ, mỉm cười nghĩ bụng, nếu như muốn nói cho hay hơn, thì có lẽ là khi văn nhân uống rượu, thứ họ đạt được chính là một loại tâm trạng.

Nghĩ đến đây Hà Lệ Chân cũng có chút nóng lòng muốn thử, cô lấy một chai rượu, tự rót cho mình một ly, nói với Trương Kính: “Thầy Trương, tôi cũng mời thầy một ly nhé.”

“Được được.” Trương Kính niềm nở, lại ngửa cổ nốc.

Hà Lệ Chân nhắm mắt, uống vài ngụm lớn, thấy trong miệng đắng gần chết, nhưng vì muốn chút “tâm trạng,” cô cũng thí mạng, ráng uống một hơi cho hết.

“Ái chà.” Trương Kính thấy vậy phải khen, “Giỏi thật giỏi thật.”

Hà Lệ Chân buông ly, cảm giác được rượu vừa chạy xuống bụng hình như không yên, đang có cơ nguy muốn trào lên lại. Mắt cũng bắt đầu cay cay, nước mũi cũng suýt chảy ròng ròng. Cô bụm miệng, nấc mấy tiếng.

Trương Kính hơi lo lắng nhìn cô, “Không sao chứ, uống nhanh quá phải không.”

Hà Lệ Chân bị nguyên một loạt phản ứng này làm cho nói không nên lời, chỉ xua tay lắc đầu. Lý Thường Gia như có linh tính, quay đầu trông thấy ngay cảnh này, vội bước tới, vỗ vỗ lưng cho Hà Lệ Chân, nói: “Cô Hà sao thế này?”

Vốn còn ráng chịu được, kết quả bị Lý Thường Gia vỗ cho mấy phát, thật là chết người. Trong cổ họng lập tức có thứ trào lên, Hà Lệ Chân nhịn hết nổi, không muốn ở lại trong phòng để người ta chê cười, đứng ngay dậy xua xua tay với Lý Thường Gia, rồi chạy ra, níu lấy một nhân viên phục vụ. Cô bụm miệng không nói gì được, nhưng người nhân viên đó cũng đầy rẫy kinh nghiệm sa trường, nhìn một cái là biết ngay cô sắp nôn, chỉ chỉ ra phía đầu hành lang, “Phía trước, quẹo trái.”

Hà Lệ Chân chạy vào phòng vệ sinh, đẩy cửa một buồng, chưa kịp đóng cửa đã nôn thốc tháo. Nôn một hồi, Hà Lệ Chân mới cảm thấy bao tử dễ chịu hơn một chút, hớp nước từ bồn rửa tay súc miệng, lấy lại hơi, chuẩn bị về lại bàn.

Vừa ra khỏi phòng vệ sinh đã gặp Lý Thường Gia nghênh đón. Hà Lệ Chân không ngờ anh ta có thể tới đây, trên mặt anh ta là vẻ lo lắng, hỏi: “Sao rồi? Không sao chứ hả?”

Hà Lệ Chân nói: “Không sao.” Cô hơi ngượng, nói: “Là bản thân tôi quá sơ ý.”

Lý Thường Gia: “Thầy Trương mời rượu với cô à? Nếu cô uống không được thì phải nói với ông ấy chứ.”

“Không không.” Hà Lệ Chân vội giải thích, “Không phải thầy ấy mời tôi, là tôi mời thầy ấy.”

“……..”

Hà Lệ Chân: “Tôi không biết uống rượu, muốn thử một chút, không ngờ phản ứng lại dữ như vậy.”

“Bây giờ cảm thấy thế nào rồi?”

“Đã không sao rồi ạ.”

Lý Thường Gia và Hà Lệ Chân cùng nhau về bàn, chạm mặt một nhân viên phục vụ đang bước ra, Lý Thường Gia gọi cô ta lại, nói, “Làm ơn cho một chén chè ỷ, cảm phiền làm ấm một chút.”

“Thưa được.”

Lý Thường Gia đẩy cửa, quay đầu cười với Hà Lệ Chân: “Nôn xong ăn một chút thứ đó sẽ cảm thấy đỡ hơn, trước đây tôi cũng từng bị.”

Nói đoạn, anh ta quay về chỗ ngồi của mình, bắt đầu nói chuyện với những giáo viên khác.

Hà Lệ Chân về chỗ, Trương Kính tiếp tục xin lỗi cô.

“Xin lỗi cô nha, tôi không biết là tửu lượng của cô giáo lại…….”

Hà Lệ Chân mỉm cười tiếp lời: “….lại tệ như thế.”

Trương Kính nói: “Mới đổi thức uống cho cô rồi.”

Không lâu sau, chén chè ỷ được bưng lên, nhân viên hỏi chè của ai, Lý Thường Gia đáp: “À, của vị khách này.” Anh ta chỉ Hà Lệ Chân cho cô nhân viên, nhân viên bưng chén chè đến trước mặt Hà Lệ Chân.

Mấy giáo viên quanh bàn đang nói chuyện rất say sưa, chẳng mấy ai để ý đến tiết mục nho nhỏ này, nhưng Hà Lệ Chân vẫn cảm thấy hơi ngượng.

Chè ỷ được làm rất đẹp, nước đường như bạch ngọc, những viên bánh trôi bằng gạo nếp nho nhỏ, và những hạt cơm nếp nằm lác đác quanh chén. Mùi vị ăn cũng rất khá, rượu nếp thơm ngọt, bánh trôi mềm mại, nhân bên trong rất ngon. Hà Lệ Chân ăn một chút vào đã thấy dạ dày dễ chịu hơn nhiều.

Thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt của Lý Thường Gia, Hà Lệ Chân gật đầu ngỏ ý cảm ơn, Lý Thường Gia chỉ cười cười.

“Tôi rất thích ăn món này.” Sắp kết thúc bữa ăn, lúc Lý Thường Gia đi qua chỗ cô nói chuyện với mấy giáo viên, anh ta nói với Hà Lệ Chân như vậy, “Khí quản của tôi luôn có vấn đề, hay bị ho, ăn món này cảm thấy rất dễ chịu.”

“Vâng, đúng là rất dễ chịu.” Hà Lệ Chân đáp.

Bữa ăn diễn ra rất vui vẻ, đến lúc chót, vài đồng nghiệp nam uống hơi quá chén, vài đồng nghiệp nữ vì có việc riêng, đều đã ra về trước, còn lại Hà Lệ Chân là người ở lại sau cùng.

Lúc mọi người chia tay, Lý Thường Gia tìm Hà Lệ Chân. Anh ta đã uống không ít, hai má đã hơi đỏ lên, trông có vẻ rất vui.

“Cô Hà dùng cơm thấy thế nào ạ?”

Hà Lệ Chân nói: “Ừ, rất tốt thưa thầy.”

Lý Thường Gia nói: “Cô phải đi về hả? Cô về hướng nào, tôi giúp cô gọi xe.”

“Dạ không cần đâu, tôi muốn đi bộ một chút.”

“Vậy cô đợi tôi một chút nhé.” Lý Thường Gia nói, “Tôi uống rượu xong không lái xe được, để tôi đi gọi tài xế đưa rước, rồi tôi sẽ đi bộ cùng với cô một lúc.”

“Cái đó——”

“Cô cứ đi trước đi.” Lý Thường Gia chạy vào lại trong nhà hàng, ngoái đầu bảo, “Chặp nữa tôi sẽ rượt theo cô.”

Hà Lệ Chân không kịp nói câu nào, Lý Thường Gia đã chạy mất vào trong. Cô cũng không rời đi, đứng yên đó đợi. Quay đầu ra sau, phát hiện ra Hồ Phi còn chưa đi nữa, anh ta đang cầm di động trong tay, cau mày nhìn nó, nhìn một hồi buông di động, ngó quanh quất.

Hà Lệ Chân bước tới, “Thầy Hồ, thầy còn chưa đi ạ, đang tìm gì thế?”

Hồ Phi giật mình, quay đầu, “À, cô Hà đó hả, tôi đang đợi người.”

Hà Lệ Chân gật gù không muốn làm phiền, chuẩn bị rời đi.

“Cái thằng cà chớn Vạn Côn này không biết lại chạy đâu rồi.”

Hồ Phi lầu bầu lầm bầm một câu, chân của cô lại như bị chú định thân ghim chặt một chỗ. Cô xoay người, hỏi: “Vạn Côn?”

“Ờ.” Hồ Phi đáp, “Cái thằng ranh con này gọi điện cho tôi, nói muốn nghỉ học, tôi bảo nó tới gặp tôi nói chuyện. Đã đợi nửa tiếng rồi mà còn chưa thấy tới.”

Hà Lệ Chân cảm thấy đầu mình trống rỗng, “Nghỉ học?”

“Đúng vậy.” Hồ Phi nói, “Tôi nghĩ còn nghỉ cái gì mà nghỉ nữa, thôi học luôn cho rồi.”

“Em ấy……. em ấy có nói vì sao không ạ?”

“Không biết nữa.” Hồ Phi đáp, “Mà còn có thể vì cái gì nữa, chỉ không muốn học nữa thôi.”

“Tại sao ạ?”

Hồ Phi hơi lấy làm lạ, “Tại sao cái gì cơ?”

Cuối cùng Hà Lệ Chân mới ý thức được mình đang làm gì, cô lắc đầu, “À không, tôi chỉ là, chỉ là——”

“Ê! Vạn Côn——!” Hồ Phi đột nhiên gào tướng lên, Hà Lệ Chân ngước mắt, trông thấy Vạn Côn ở bên kia đường, đang băng qua bên này.

Cậu vẫn mặc bộ đồ từ hôm qua, nhưng hình tượng thì khác xa, không biết có phải là do không nghỉ ngơi đàng hoàng, mà trông cậu rất uể oải, mang theo vẻ nóng nảy cộc cằn. Cậu đang băng qua đường đi tới bên đây, cứ thế mà đi thẳng một mạch, một chiếc xe suýt đâm vào người, tài xế quay cửa kính xuống mắng: “Không muốn sống nữa hả!”

Vạn Côn đứng ngay lại giữa đường, sau đó nhìn quanh quất, đến bên vệ đường lượm lên một cục gạch, chẳng nói chẳng rằng, vừa cầm lên là quăng thẳng vào chiếc xe ấy.

“Mày làm gì đó? Mày muốn làm gì đó?” Tài xế là một người đàn ông quãng bốn mấy, bên phó lái còn có một người phụ nữ, người phụ nữ ngó thấy cậu ung dung như một tên bệnh tâm thần đang lù lù tiến tới, sợ hãi mắng ầm lên.

“Cút! Mẹ kiếp cái quân ăn mày này, cút—–!” Chị ta mới mắng được nửa chừng, thì cục gạch của Vạn Côn dộng trúng mũi xe, mũi xe bị hõm sâu vào. Cậu thò cẳng đạp vào hông xe, người phụ nữ nọ ré lên xong ngước mắt thấy ngay một cái đầu người ngoài cửa sổ, gương mặt người nọ khuất một khoảng trong bóng tối, nét mặt âm ngoan, đáy mắt toàn tơ máu, đang nhìn chằm chằm vào trong chỗ bọn họ.

Giọng của Vạn Côn vừa khàn vừa chậm rãi: “Mày nói ai không muốn sống?”

Người phụ nữ sợ hãi bật khóc, không muốn ăn thua đủ với tên cặn bã này nữa, hối người đàn ông, “Đi mau đi mau! Kệ nó đi—–!”

Người đàn ông vẫn còn tức giận không cam lòng, nhưng bộ dạng của tên đứng ngoài y như đang bảo mày ngon thì xuống xe, anh ta đánh giá thể trạng cường tráng của Vạn Côn, răng nghiến ken két. Anh ta đang bực mà không có chỗ trút, cuối cùng chửi tục vài câu, rồi lái xe rời đi.

Hết thảy phát sinh chỉ trong vòng nửa phút đồng hồ, Hồ Phi và Hà Lệ Chân không kịp trở tay. Đợi đến lúc xe đi mất rồi, Hồ Phi mới hoàn hồn, tức đến thở không ra hơi.

“Vạn Côn—-! Mày qua đây ngay!”

Vạn Côn ngẩng đầu, trông thấy Hà Lệ Chân bên cạnh Hồ Phi. Cậu thoáng khựng lại, vẻ mặt càng thêm u ám.

Cậu vừa bước đến phạm vi 3 mét thì Hồ Phi liền bắt đầu giáo huấn.

“Em nói xem chuyện này là thế nào? Vừa rồi em làm cái gì thế? Em là lưu manh hay là du côn——!? Còn nữa, tự dưng gọi điện lại đòi nghỉ học? Em coi trường học là cái gì, nói tới là tới, đi là đi?”

Vạn Côn đút hai tay trong túi, cúi đầu, tóc mái loà xoà, che đi tầm mắt.

“Nói!” Hồ Phi mới nãy uống rượu, giọng điệu rất hung dữ, “Rốt cuộc là như thế nào?!”

Người đi đường đều ngoái đầu tò mò nhìn, Hà Lệ Chân có ý muốn kêu Hồ Phi dẫn cậu đến chỗ khác mà mắng, nhưng Hồ Phi đang quá giận dữ, vốn không cho cô cơ hội để chen một câu nào.

“Rốt cuộc em có biết nói không hả!?” Hồ Phi quát.

hết chương 24

Tác giả: Twentine

người dịch: idlehouse

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN