Trọn Đời Về Sau
Chương 7
Nhưng cô nghĩ một hồi, cảnh tượng tĩnh lặng ấy lại bị thay thế bằng bộ dạng cậu ngông nghênh chặn đường cô trong ngõ hẻm mấy hôm trước.
Hà Lệ Chân thở dài, nghĩ ngợi, rồi viết xuống ba chữ “hãy cố gắng” vào cuốn vở.
Hy vọng cậu ta sẽ học khá hơn đi, Hà Lệ Chân nghĩ.
Dương Thành Trung Nhị có một ước định ngầm, đấy là vào thứ Sáu sẽ phải tan học sớm hơn ngày thường một chút. Đối với ngôi trường cấp ba xưa giờ chưa từng học thêm hoặc ôn bài vào cuối tuần, bất kể là học sinh hay giáo viên, ai cũng đều hy vọng có thể đón chào cuối tuần sớm hơn một chút. Hà Lệ Chân vừa khéo lại là giáo viên dạy tiết cuối cùng ngày thứ Sáu, dạy được nửa chừng đã cảm thấy dưới lớp bắt đầu xôn xao.
Hà Lệ Chân liếc về phía cuối lớp, từ đầu tiết Vạn Côn đã chạy mất rồi, Ngô Nhạc Minh thì vẫn còn đó, nằm bò trên bàn ngủ từ đầu tiết tới giờ. Hà Lệ Chân ra bài tập về nhà xong, lại phát trả lại những cuốn vở ghi chép hàng tuần, rồi cho tan lớp.
Cô quay về văn phòng, thấy Bành Thiến đang còn ngó ra ngoài cửa sổ.
“Cậu nhìn gì thế?” Hà Lệ Chân hỏi cô ấy.
“Chơi banh.” Bành Thiến hất hất hàm, nói.
Hà Lệ Chân bước tới, nhìn xuống dưới theo hướng cô ấy đang nhìn, đúng lúc có người nhảy lên dội banh vô rổ. Cô gần như nhận ra Vạn Côn ngay tức khắc.
Năm rưỡi chiều, sắc trời đã chập choạng tối. Thời tiết hôm nay không được tốt lắm, gió rất to, cuốn tung bụi đất màu vàng trong sân vận động, khiến cho không khí giống như trở nên nặng nề. Vạn Côn cứ thế mà chơi banh một mình giữa một sân vận động trống vắng.
Bành Thiến bỗng cười một tiếng, nói: “Cậu nói xem lá gan của tên học sinh này lớn cỡ nào mới dám ngang nhiên trốn học như vậy.” Hà Lệ Chân định thần lại, Bành Thiến đã thu dọn xong đồ đạc chuẩn bị tan ca.
“Cậu có đi không?”
“À…….” Hà Lệ Chân nói, “Mình, mình chờ thêm chút nữa.”
“Vậy tớ đi trước đây.”
Bành Thiến đi rồi, trong văn phòng chỉ còn lại mỗi mình Hà Lệ Chân. Cô xoay người thu dọn đồ đạc, lúc đi ngang qua cửa sổ, cô lại nhìn ra ngoài lần nữa.
Hình như cậu ta đã thấm mệt, ôm banh trong tay, đứng giữ sân bóng nghỉ ngơi.
Gió lùa qua mái tóc rối của cậu.
Bỗng nhiên, Vạn Côn quay đầu. Hà Lệ Chân lùi ra sau một bước. Sau đó mới để ý thấy cậu hoàn toàn không nhìn về phía dãy lầu học, mà chỉ nhín về phía lối vào sân vận động. Chẳng bao lâu sau, có một bóng người khác đang đi về phía cậu, Hà Lệ Chân nhận ra đó là Ngô Nhạc Minh. Vẫn còn cách nhau 5,6 mét, Vạn Côn ném banh qua, Ngô Nhạc Minh đón lấy, hai người cùng bước về phía khán đài.
Hà Lệ Chân không tiếp tục nhìn nữa, quay lưng, đeo túi xách lên, ra về.
Trên sân vận động, Ngô Nhạc Minh và Vạn Côn leo lên khán đài, lấy chân gạt gạt bụi, rồi ngồi xuống. Ngô Nhạc Minh nhét một thứ gì đó vào lòng Vạn Côn, Vạn Côn cầm lên, “Gì đây?”
“Vở ghi chép.” Ngô Nhạc Minh nói, “Em lấy nó về giùm anh.”
Vạn Côn nhíu mày lật ra, trang đầu hoàn toàn bỏ trống, cậu lật tiếp qua trang sau, ngay hàng đầu tiên của mặt sau của trang đầu, Hà Lệ Chân ghi ba chữ.
Hãy cố gắng.
Nét bút nhã nhặn, chữ viết mảnh dẻ, tựa như con người của cô.
Vạn Côn trông thấy ba con chữ này liền khựng lại hai giây, sau đó cười khẩy một tiếng, cười đến suýt sặc. Ngô Nhạc Minh cũng không nhịn được, hai người cùng cười nghiêng ngả.
“Cái…… Cái cô giáo này từ đâu đến thế không biết?” Ngô Nhạc Minh ôm bụng cười, “Không xong rồi, cho em điếu thuốc, để em bình tĩnh lại.”
Vạn Côn móc ra một gói thuốc từ trong túi quần, vứt lên người Ngô Nhạc Minh, Ngô Nhạc Minh chụp lấy rút ra một điếu.
“Anh thật sự cảm thấy rằng bả sẽ không nói gì à?” Ngô Nhạc Minh cười đã đời xong, hỏi Vạn Côn.
“Không biết.”
“Thật ra thì em nghĩ á,” Ngô Nhạc Minh kẹp điếu thuốc trong tay, ngả người qua bên phía của Vạn Côn, khuỷu tay huých huých vào cậu, bỏ nhỏ: “Bất kể là tuổi bao lớn, muốn để cho phụ nữ ngoan ngoãn vâng lời, thì chỉ có một cách.”
Vạn Côn hờ hững liếc nhìn cậu ta, Ngô Nhạc Minh giơ một ngon tay ra, chỉ chỉ lên trời một cách sâu xa khó lường, Vạn Côn nhếch mép cười cười, tổng kết ngắn gọn cho cậu ta—–
“Nhích.”
Ngô Nhạc Minh lại cười rộ lên.
Mọi việc đã đi vào quỹ đạo, hai ngày cuối tuần, Hà Lệ Chân hiếm khi được rảnh rỗi. Dọn dẹp nhà cửa xong, lúc ra ngoài tản bộ phát hiện có một cái chợ trời chuyên bán chim, cá, côn trùng và cây hoa. Cô đi dạo một hồi lâu, cuối cùng mua về một con cá vàng. Cá vàng có hai màu trắng đỏ giao nhau, mập ú ụ, bụng trông như cái bong bóng. Hà Lệ Chân mua cho nó một hồ cá nho nhỏ, lại mua vài cọng rong, đặt trên bàn làm việc của mình.
Cá rất lười biếng, dáng vẻ kiểu như “cứ để mặc ta,” nổi lềnh bềnh trên mặt nước chả buồn bơi.
Thứ Hai tới lớp, Vạn Côn vắng mặt, Ngô Nhạc Minh thì có mặt. Hà Lệ Chân hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không để tâm cho lắm. Chiều tối tan học, Hà Lệ Chân chạm mặt Ngô Nhạc Minh ở trước cửa văn phòng.
“Sao em lại tới đây? Tìm thầy Hồ hả?”
“Không,” Ngô Nhạc Minh lắc đầu, “Cô, em tìm cô.”
Hà Lệ Chân lấy làm lạ: “Tìm cô? Tìm cô có chuyện gì?”
Ngô Nhạc Minh rầu rĩ nói: “Cô Hà, em muốn xin cô giúp em một việc.”
“Giúp việc gì?”
Ngô Nhạc Minh rút ra một chiếc di động từ trong túi, nói với Hà Lệ Chân: “Mới vừa rồi em nhận được một cú điện thoại từ Vạn Côn, do một nhân viên từ quán cơm gọi tới, họ nói là Vạn Côn uống say, đang còn nằm trong quán, gọi mãi không dậy.”
“Cái gì?”
“Nhà ảnh xa lắm, thường ngày ảnh ở có một mình, lúc em nhận được điện thoại thì mấy người khác đã về hết rồi. Em sợ một mình em không lo nổi.”
Hà Lệ Chân vội vàng lấy di động của mình ra, nói: “Cô giúp em tìm thầy Hồ, thầy ấy cũng chỉ mới đi không—–”
“Đừng cô ơi.” Ngô Nhạc Minh níu ngay lấy túi xách của cô, nói: “Nếu cô mà tìm ổng thì chi bằng mình em đi cho rồi.”
Hà Lệ Chân chậm rãi ngẩng đầu lên, nói: “Vì sao không tìm thầy Hồ được? Thầy ấy là chủ nhiệm của lớp các em.”
“Vạn Côn sẽ xé xác em.” Ngô Nhạc Minh nhún vai, nói một cách lạnh lùng: “Thôi để em đi một mình.” Lúc cậu ta xoay đi còn lầm bầm, “Vậy mà cô còn bảo ảnh hãy cố gắng.”
Hà Lệ Chân không biết cậu ta đã làm cách nào nhìn thấy vở của Vạn Côn, cô cũng không biết có phải là cậu ta cố tình nói câu đó không, nhưng sau khi cô nghe xong thì trong lòng cảm thấy rất ấm ức, giống như là sự quan tâm của mình đối với học sinh, trong mắt người khác, chỉ là hư nguỵ.
Cô gọi Ngô Nhạc Minh lại.
“Đang ở đâu?”
Chỗ Vạn Côn uống rượu cách trường học không xa lắm, ngay đầu ngõ một con phố trên đường về nhà của Hà Lệ Chân. Đấy là một quán ăn nhỏ chuyên bán lẩu canh và các loại xiên. Hiện giờ thời tiết vẫn còn hơi nóng, nhưng quán vẫn buôn bán rất khá, ngoài cửa bày rất nhiều bàn ăn. Vạn Côn ngồi bên ngoài, Hà Lệ Chân vừa nhìn đã thấy cậu.
Một khắc khi cô trông thấy cậu, Hà Lệ Chân bỗng cảm thấy rất sao sao đó. Trong chút thời gian ngắn ngủi, cô lần tìm nguyên do, mới phát hiện ra, là bởi vì quần áo Vạn Côn đang mặc. Cậu mặc bộ quần áo của cái đêm đó, mà còn ở một nơi say sưa bí tỉ như thế này, cứ như là cái đêm đó lại đang tái diễn.
“Vạn Côn!” Ngô Nhạc Minh chạy tới xốc cậu lên, trên bàn là một đống vỏ bia. Ngô Nhạc Minh gọi hai tiếng xong, kinh ngạc phát hiện ra Vạn Côn đã thật sự say. Cậu ta tranh thủ lúc Hà Lệ Chân chưa kịp bước tới, cúi đầu thì thầm vào tai cậu: “Này! Vạn Côn? Tỉnh cái coi, em gọi người tới rồi kìa!”
“Hai vị đến đón cậu ta hả?” Người phục vụ vừa ghi xuống món ăn cho bàn kế bên xong, chạy qua hỏi họ.
Ngô Nhạc Minh à lên một tiếng, “Đúng vậy.”
Người phục vụ nói, “Vậy thì thanh toán hoá đơn trước nhé, tổng cộng là 86 đồng.”
Ngô Nhạc Minh cau mày, Hà Lệ Chân bước tới, móc ví ra, lấy tờ một trăm đưa cho người nhân viên, người nhân viên lấy tiền đếm đếm, thối lại tiền lẻ. Hà Lệ Chân ngó Vạn Côn đang còn nằm bò ra trên bàn, hỏi Ngô Nhạc Minh: “Em có biết bạn ấy ở đâu không?”
Ngô Nhạc Minh nói: “Không biết ạ.”
Hà Lệ Chân khom người, vươn tay đẩy đẩy Vạn Côn.
“Vạn Côn? Vạn Côn?”
Người đang nằm vẫn không hề nhúc nhích, Hà Lệ Chân nhíu mày đứng thẳng lên, nói: “Vậy bây giờ phải làm sao, đưa bạn ấy đến đâu đây?”
Ngô Nhạc Minh nói: “Em cũng không biết cô ơi.” Cậu ta ngẩng đầu cẩn thận quét mắt về hướng Hà Lệ Chân một cái. Hà Lệ Chân vẫn còn đang lo lắng nhìn Vạn Côn, không để ý thấy. Ngô Nhạc Minh thử ướn lời: “Cô, nhà em xa lắm, không tiện mang anh ấy về. Hay là tìm một phòng trọ nào đó cho ảnh ngủ qua đêm đi.”
“Phòng trọ?” Hà Lệ Chân lắc đầu, “Không được, em ấy đã say thế này, làm sao vứt em ấy một thân một mình trong quán trọ được.”
Ngô Nhạc Minh âm thầm nhướn mày, miệng thì nói một cách khó xử: “Vậy phải làm sao bây giờ, quanh đây em không biết một ai cả.”
Hà Lệ Chân ngó Vạn Côn nằm đó, không nhịn được, nói: “Em nói xem bọn em cả ngày làm mấy trò gì vậy hả? Học không lo học cho đàng hoàng, bài giảng không lo nghe, tối tới còn chạy đi uống rượu, đây là những điều học sinh nên làm sao?”
Ngô Nhạc Minh âm thầm khinh ở trong lòng, miệng vẫn nói: “Dạ dạ, em cũng cảm thấy hành vi này của ảnh rất đáng hổ thẹn, vậy bây giờ phải làm sao hả cô?”
Hà Lệ Chân nói: “Em đỡ bạn ấy, cô đi gọi xe.”
Ngô Nhạc Minh gọi với theo sau lưng cô, “Đi đâu cô—–?”
Hà Lệ Chân không trả lời, Ngô Nhạc Minh bĩu môi, quay qua đỡ Vạn Côn.
“Em nói này, thật sự xỉn quắc cần câu rồi à?” Ngô Nhạc Minh đẩy cậu một cái, Vạn Côn coi như có chút phản ứng, mơ màng khó nhọc mở mắt ra. “Tỉnh rồi?” Ngô Nhạc Minh vỗ vỗ mặt cậu, giúp cậu tỉnh táo chút, rồi rỉ tai cậu: “Cô Hà tới rồi, em thấy có thể là bả sẽ đưa anh về nhà đấy.” Cậu ta vừa nói vừa ngó dáo dác, móc trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, nhét vào trong túi quần Vạn Côn, cười ranh mãnh, nói: “Anh ráng vực tinh thần lên đi, đừng để toi công em.”
Đầu óc của Vạn Côn chậm chạp, hồi lâu sau mới chống bàn đứng lên, đầu vẫn cúi, tóc tai rũ rượi. Cậu mở mắt, trong mắt đầy tơ máu, hỏi một câu bằng giọng rất khàn:
“……Người đâu.”
“Đi gọi xe rồi.”
Lúc Hà Lệ Chân quay về, Ngô Nhạc Minh đã đỡ được Vạn Côn dậy. “Để cô giúp em.” Hà Lệ Chân thấy Ngô Nhạc Minh vất vả với Vạn Côn, chạy tới tiếp tay. Vạm Côn uống quá nhiều, người lại ra đầy mồ hôi, tới gần liền có thể cảm nhận được cơ thể đang phả ra hơi nóng. Cánh tay trần đã rịn mồ hôi, đụng thấy nhơm nhớp.
Hà Lệ Chân và Ngô Nhạc Minh lôi Vạn Côn vào trong xe taxi xong, Ngô Nhạc Minh hỏi Hà Lệ Chân: “Cô, cô định đưa ảnh đi đâu vậy?”
Hà Lệ Chân nói: “Em ấy thế này không thể để bên ngoài được, quá nguy hiểm, căn hộ cô thuê ở gần trường, sẽ đưa em ấy tới chỗ của cô. Đúng rồi, em có biết làm cách nào để liên lạc với cha mẹ của Vạn Côn không?”
Ngô Nhạc Minh lắc đầu lia lịa: “Không biết cô ơi.”
Hà Lệ Chân nói, “Vậy thôi, mai cô sẽ đi tìm thầy Hồ.”
Ngô Nhạc Minh không nói gì, Hà Lệ Chân nhìn cậu ta, dặn dò: “Em cũng mau mau về nhà đi.”
“Dạ, em về liền bây giờ.” Ngô Nhạc Minh vẫy vẫy tay với Hà Lệ Chân, “Cám ơn cô nhé.”
Hà Lệ Chân nhìn theo bóng lưng của cậu ta biến mất ở cuối con đường, bác tài ngồi đợi bắt đầu mất kiên nhẫn. “Có đi không đây?” “Đi.” Hà Lệ Chân đóng của xe lại, “Tới cổng sau của Trung Nhị.”
Xe nổ máy, Hà Lệ Chân và Vạn Côn cùng ngồi hàng ghế sau. Vạn Côn dựa lưng vào nệm ghế, đầu ngửa ra sau, hai chân dạng ra, vật vờ nhắm nghiền mắt, không có chút động tĩnh. Chỉ thỉnh thoảng cậu sẽ nấc lên, yết hầu khẽ lăn một cái.
Mùi rượu trong xe nồng nặc, Hà Lệ Chân quay cửa kính xuống, gió lùa vào, Hà Lệ Chân dựa lưng ra sau. Ngọn gió kia vượt qua tất cả chướng ngại, thổi lên người Vạn Côn, tóc hai bên mang tai của cậu khẽ phất phơ.
Hà Lệ Chân lặng lẽ quay đầu đi, nhìn ánh đèn neon chói mắt từng chớp từng chớp lướt qua, chờ gió thổi khô mồ hôi trên mặt.
hết chương 7
tác giả: Twentine
người dịch: idlehouse
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!