Trọn Kiếp Yêu
Chương 37: Trở về Lan Phường
Sau khi thành niên, Bùi Hoan dọn vào Hải Đường Các, sống tại căn phòng nằm ở phía nam của Hoa Thiệu Đình, chỉ cách một đoạn hành lang ngắn. Vào mùa hè, hành lang leo đầy hoa bimg bịp rực rỡ.
Năm đó, Bùi Hoan từng nuôi một con mèo cái mà cô nhặt được trên đường. Con mèo lông đốm trắng đen, vừa nhỏ vừa mềm mại. Nhưng nó không ngoan, toàn chạy đến cửa phòng anh kêu meo meo.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn Hoa Thiệu Đình không thích mèo, hết sức đau đầu, lần nào cũng gọi Bùi Hoan đến bế nó đi. Một lần nhìn thấy cô ngồi xổm ở cửa phòng dỗ mèo, anh liền bế luôn cô vào phòng.
Sau đó, con mèo bỏ đi mất, tìm mãi không thấy. Tiếp theo, Bùi Hoan phát hiện mình mang thai.
Cô kể với chị gái Bùi Hi. Không hiểu sao, chị gái ngày càng ít mở miệng, sống khép kín và trầm mặc trong thế giới của chị.
Sau khi Bùi Hoan xảy ra chuyện, Bùi Hi cũng mất tích.d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.
Bây giờ nhớ lại, rất nhiều điều đều có điềm báo trước. Ví dụ con mèo bỏ đi, chị gái không chịu thân thiết với cô. Đây chính là nguyệt duyên đã định.
Lan Phường có nhiều cây cối nhưng bây giờ là mùa đông nên cánh lá xác xơ. Hình ảnh này hoàn toàn trùng khớp vơi kí ức của Bùi Hoan.
Cô hơi lạnh nên dùng tay trái kéo cao cổ áo của mình. Đứng trên bậc cầu thang đã rêu phong cổ kính, cô bất giác thở dài một tiếng.
Hoa Thiệu Đình tháo găng tay, quay người kéo cô: “Em sao vậy?”.
Bùi Hoan lắc đầu, đi theo anh vào trong sân của Hải Đường Các mới nói nhỏ: “Em có cảm giác như đang nằm mơ”.
Anh dõi mắt về phía hành lang quen thuộc, từ tốn mở miệng: “Năm em bỏ đi,di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn tôi từng sai người đi tìm con mèo đó. Tôi đã quên mất nguyên nhân tại sao. Có lẽ lúc đó đang dưỡng bệnh nên nhàn rỗi chẳng có việc gì làm”.
Bùi Hoan cười, tiếp tục bước đi: “Anh có tìm thấy không?”.
“Không.” Hoa Thiệu Đình có chút tiếc nuối: “Tôi còn bảo người đi kiếm một con mèo tương tự, cũng mới sinh mấy tháng, nhưng nuôi hai ngày là không chịu nổi, đành đem cho người khác”.
Anh vẫn thích hợp nuôi động vật máu lạnh hơn.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Đằng sau bọn họ có mấy người đi theo, khoảng cách không xa không gần, gồm Cố Lâm và thuộc hạ của cô, cùng hai vị bác sĩ.
Hoa Thiệu Đình nói rất khẽ, nhưng Cố Lân vẫn nghe rõ ràng.
Cô vốn nghe thấy anh tiếp tục lên tiếng: “Sau đó tôi mới hiểu, tôi vốn không cần người ở bên cạnh. Nếu có thể quay lại từ đầu, thì hôm nào đó bản thân quá bận rộn, có lẽ tôi sẽ giao hại chị em em cho người khác trông nom”.
Nếu vậy, mười mấy năm sau, Bùi Hoan sẽ trở thành người bình thường ở Lan Phường, khi gặp Hoa tiên sinh, mắt cũng không dám ngước lên nhìn.d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.
Bùi Hoan đột nhiên đứng lại, Hoa Thiệu Đình quay đầu nhìn cô, miệng mở nụ cười bất lực. Anh đứng trong bóng râm, sắc mặt nhợt nhạt nhưng bộ dạng rất yên tĩnh.
Sau đó, Hoa Thiệu Đình nói giọng bình thản mà nghiêm túc: “Tôi muốn cho em biết, Bùi Bùi, không phải bởi vì em ở bên cạnh tôi nhiều năm nên tôi mới yêu em”.
Một cơn gió thổi qua, táp vào mặt mọi người. Viền mắt Bùi Hoan cay cay, cô ngoảnh đầu sang một bên, giơ tay ôm miệng. Mấy ngày này tinh thần yếu đuối, nhưng bây giờ cô thật sự không muốn rơi lệ.
Hoa Thiệu Đình thở dài, kéo Bùi Hoan vào phòng mình trước: “Mà là ngược lại”.
Bác sĩ đi theo hai người vào phòng, trong khi Cố Lâm đột nhiên dừng lại, không tiến thêm một bước.
Cô có vị trí của mình, cách Hoa tiên sinh mười bước chân, không xa không gần. Tình trạng này duy trì suốt sáu năm qua. Vậy mà hôm nay cô lại nghe Hoa tiên sinh nói, thật ra anh không cần ai ở bên cạnh.
Cố Lâm chợt hiểu ra, mình chỉ là con chó hay con mèo anh tiện tay nuôi, bởi vì vừa vặn sáu năm qua anh được nhàn rỗi.di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
Có lẽ một ngày nào đó cô thất lạc, Hoa tiên sinh cũng sẽ đi tìm. Nhưng anh sẽ nhanh chóng phát hiện, cô không phải là Bùi Hoan, mà chỉ là một người không quan trọng.
Cố Lâm đứng ở ngoài cửa một hồi lâu. Cho tới khi bác sĩ xong việc đi ra, cô vẫn thất thần đứng đó.d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.
Một lúc sau, Hoa tiên sinh gọi người sang phòng của Bùi Hoan. Cố Lâm bừng tỉnh, thở một hơi dài. Cô không còn con đường khác, chỉ có thể làm một Cố Lâm biết điều.
Bùi Hoan ngồi ở mép giường, Hoa Thiệu Đình đứng trước mặt cô, quay sang dặn Cố Lâm: “Cô hãy tạm thời dọn hết đồ không cần thiết ở trong phòng. Tay cô ấy không tiện, để va chạm vào thì mệt”.
Bùi Hoan lẩm bẩm một câu, anh cười: “Em lớn như vậy rồi nhưng vẫn không khiếm tôi bớt lo chút nào”.
Cố Lâm đi thu dọn đồ. Trước đây, cô chưa từng đặt chân vào gian phòng này. Xem ra, bài trí trong phòng vẫn giữ nguyên vẹn, mỗi tuần đều có người tới quét dọn lau chùi. Cố Lâm nhất thời nhìn không ra đồ đạc gì ảnh hưởng đến Tam tiểu thư. Cuối cùng, cô nhìn thấy trên bàn có tập album ảnh rất dày, các góc đều bọc kim loại, ngộ nhỡ chạm tay vào thì không ổn. Cố Lâm định đi thu dọn lại, Bùi Hoan bất chớp lên tiếng: “Chỉ một tay không tiện, em vẫn có thể đi lại bình thường, đừng phiền cô ấy nữa”.
Biết cuốn album là đồ quan trọng, Cố Lâm cố tình cầm lên. Không ngờ nó nặng trĩu, cô cầm không chắc nên bị mở tung.di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn Cô nhanh chóng đảo mắt, bên trong đều là ảnh của Bùi Hoan.
Bùi Hoan trong ảnh còn rất trẻ, khoảng mười sáu mười bảy tuổi, gương mặt không trang điểm, sống động hơn bây giờ nhiều.
Những tấm ảnh này đều được chụp một cách tùy tiện, không hề có bàn tay sắp đặt. Có tấm Bùi Hoan vừa đi học về, vẫn còn mặc đồng phục trên người. Có tấm cô đang bày mấy chậu hoa trong sân, hoặc tắm cho mèo con. Có tấm không biết cô chạy từ đâu về, đứng dưới cây hải đường, ngẩng đầu gặm quả táo, mãi tóc xõa xuống bờ vai, bộ dạng nhếch nhác như con sư tử nhỏ.
Đây chính là những chi tiết vụn vặt, rất tự nhiên trong cuộc sống thường ngày.
Cuối cùng, Cố Lâm cũng nhìn thấy Bùi Hoan của thời thiếu nữ. Đó là những hình ảnh cô từng tưởng tượng từng đố kị ở trong lòng. Bất kể là người nhà hay người yêu, sự bảo vệ của Hoa tiên sinh đối với Bùi Hoan cho đến bây giờ vẫn không thay đổi. Anh cứng chiều nâng niu người đàn bà này, để mặc cô vô pháp vô thiên.
Thiếu nữ trong ảnh không có chút liên quan tới Lan Phường, Kính Lan Hội hay Hoa tiên sinh mà mọi người quen thuộc.di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn Anh đã tạo một thế giới tươi đẹp và yên bình cho Bùi Hoan.
Cố Lâm ngẩn người nhìn đống ảnh. Tới khi Hoa Thiệu Đình nhắc nhở: “Tạm thời cất đi đã”, cô mới nhận ra mình luống cuống đến mức nào. Cô nhanh chóng cầm cuốn album bỏ vào tủ, sau đó lên tiếng: “Tôi chưa từng gặp Tam tiểu thư trước kia. Nhiều ảnh như vậy, cất đi hơi tiếc… Nhưng sao không có ảnh chụp chung với tiên sinh?”.
Câu hỏi này vượt quá bổn phận, cũng tương đối cứng nhắc. Hoa tiên sinh không bao giờ chụp ảnh, loại chó mèo như cô hình như đã quan tâm quá mức.
Cố Lâm cúi thấp đầu, lòng bàn tay rịn mồ hôi lạnh. Hoa Thiệu Đình thò tay lấy chiếc gương trên bàn, hơi chau mày nhìn cô.
Cố Lâm chống tay lên bàn, đứng thẳng người: “Hoa tiên sinh, tôi ra ngoài trước đây”.
Hoa Thiệu Đình “ờ” một tiếng, coi như không có chuyện xảy ra. Anh cầm chiếc gương đưa cho Bùi Hoan, chỉ vào miệng cô: “Em nhìn này? Ai lại cắn sứt môi mình thế kia… Nếu đau quá thì uống thuốc đi”.
Bùi Hoan cảm thấy xấu hổ, giơ tay đẩy anh. Hoa Thiệu Đình mỉm cười, sắc mặt ôn hòa khác hoàn toàn thường ngày.
Cố Lâm khép cửa phòng, chưa bao giờ càm thấy lạnh như vậy. Rõ ràng chẳng có chuyện gì, vậy mà trong lòng cô vô cùng ngột ngạt. Cô đi nhanh ra ngoài, suýt nữa đụng trúng một người. Cố Lâm định thần, lạnh mặt nói: “A Phong, người đàn bà đó vừa mới quay về, anh đã tỏ ra niềm nở như vậy sao?”.
Biết Cố Lâm đang bực bội, Trần Phong hạ giọng nói đùa: “Đương nhiên rồi, người đàn bà đó chỉ còn thiếu một bước là trở thành sủng phi nương nương. Cô ta từng lấy chồng, lại ở trong ngành giải trí mấy năm, rõ ràng chỉ là chiếc giày rách. Nhưng kể cả như vậy, vẫn có người coi cô ta như sinh mệnh của mình”.
Cố Lâm đảo mắt qua phòng của Bùi Hoan. Vào thời khắc này, đó là nơi sáng đèn duy nhất trong Hải Đường Các. Cô nhắc nhở Trần Phong: “Bây giờ anh mà đi bái kiến nương nương chính là đi tìm cái chết đấy. Tay chị ta rất đau, sắc mặt có vẻ không tốt, chắc thuốc giảm đau đã hết tác dụng. Trong phòng của chị ta chí có mình Hoa tiên sinh. Anh có dám vào không?”.
Trần Phong liền tỉnh ngộ. Tam tiểu thư từ nhỏ tính tình bướng bỉnh, chỉ khuất phục trước mỗi Hoa tiên sinh. Xa nhau sáu năm, có khi hiện tại, trong phòng là cảnh mùi mẫn cũng không biết chừng. Ai đi kẻ đó gặp xui xẻo là cái chắc.
“Hoa Thiệu Đình ở đó, tôi có muốn vào thăm chắc anh ta cũng không cho.” Trần Phong vội lui ra ngoài, đi hai bước liền quay người gọi Cố Lâm: “Đi thôi, tôi mời Đại đường chủ uống mấy ly”.
Cố Lâm đi theo Trần Phong về nhà anh ta, cũng nằm trong khu Lan Phường. Ban đầu, Cố Lâm muốn đi bộ, nhưng sợ bị người khác nhìn thấy nên cuối cùng, cô lên xe ô tô của Trần Phong.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!