Trong Lòng Tôi, Em Là Duy Nhất
Chương 1: Gặp lại
Phòng cấp cứu của bệnh viện đèn đuốc sáng trưng
Một bệnh nhân đã được đưa đến khoa cấp cứu ba giờ trước. Tai nạn xe hơi, vỡ lá lách.
Sau khi ca phẫu thuật kết thúc, Dịch Yên đi theo chủ nhiệm Trần trở lại văn phòng.
Thảo luận về ca phẫu thuật vừa nãy xong, chủ nhiệm Trần xua xua tay: “Được rồi, trở về đi, một tiếng sau em có thể tan tầm rồi.”
Mấy ngày nay nhiệt độ không khí giảm mạnh, cảm cúm hoành hành, Dịch Yên không cẩn thận cũng bị cảm, liên tục công tác mười mấy giờ, đầu óc choáng váng.
Cô chào chủ nhiệm Trần rồi rời khỏi văn phòng, trở lại phòng khám.
Bệnh viện rạng sáng có rất ít người đến khám bệnh, hành lang vắng tanh.
Hai y tá nhỏ ở phong khám thấy Dịch Yên tiến vào, liền chào hỏi: “Bác sĩ Dịch.”
Khẩu trang y tế màu xanh che khuất hơn nửa gương mặt Dịch Yên, cô lên tiếng, giọng nói khàn khàn.
“Bác sĩ Dịch có phải bị cảm rồi không? Hôm nay thấy cô ăn cơm tối cũng không được, cô muốn uống thuốc không?”
Dịch Yên kéo ghế dựa ngồi xuống: “Không có việc gì, không nghiêm trọng.”
“Nhớ uống nhiều nước ấm, gần đây người bệnh cảm đi khám bệnh rất nhiều.”
“Được.”
Lúc ăn cơm chiều không muốn ăn, mấy tiếng đồng hồ trôi qua, Dịch Yên rốt cục cảm thấy có chút đói.
Cô lấy di động từ trong túi áo blouse trắng, quẹt vài cái trên màn hình, hỏi: “Tôi đặt cơm hộp, các cô đặt luôn chứ?”
Hai người y tá trực ban buổi tối đã sớm đói bụng, hai người y tá ở khoa cấp cứu này có quan hệ tốt với Dịch Yên, lập tức liền chạy tới đặt ké cơm hộp.
Đặt xong cơm hộp cũng không thấy người bệnh tiến vào, Dịch Yên đứng dậy rót ly nước ấm uống.
Ngồi trở lại bên cạnh bàn lúc hai y tấp nhỏ còn đang nói chuyện hăng say.
“Lại qua kỳ nghỉ không lâu, người bệnh tới khám ngày càng nhiều, gần đây lại có dịch cảm cúm, thật là làm liên tục, vội muốn chết.”
“Đúng vậy, loại nghề nghiệp giống chúng ta, nào có nhiều thời gian rảnh như vậy, lúc người khác nghỉ cũng chưa đến chúng ta, mỗi lần thấy bạn bè ở ngoài, tôi thật sự rất hâm mộ.”
“Ai,” y tá nhỏ thở dài, nhìn về phía ngoài cửa sổ, “Thời tiết này còn chuyển lạnh, mỗi ngày rời giường là một khoảng thời gian dài.”
“Hiện tại duy nhất có thể an ủi chúng ta chính là lại qua ba giờ nữa chúng ta sẽ tan tầm.”
Dịch Yên hôm nay thân thể không khoẻ, nói rất ít, sau khi uống một ngụm nước ấm một lần nữa mang khẩu trang lên.
Chính mình hoạn lưu cảm, miễn cho lây bệnh cho người khác.
Một lát sau, bên ngoài có y tá gõ gõ cửa.
“Bác sĩ Dịch, chủ nhiệm Trần nhờ tôi kêu cô đi qua văn phòng một chuyến, có việc muốn nói với cô, nói gọi điện thoại cô không nhận.”
Dịch Yên theo bản năng sờ soạng người, di động tắt tiếng, đặt xong cơm hộp cô cũng không thấy di động, không biết có điện thoại gọi đến.
“Ừ được,” Dịch Yên khép lại bệnh lịch, “Tôi qua liền.”
***
Chủ nhiệm Trần kêu Dịch Yên qua đi công đạo một chút sự tình.
Nửa giờ sau Dịch Yên mới ra khỏi văn phòng chủ nhiệm, đi qua thang lầu đến bên cửa sổ, tháo khẩu trang hít thở không khí.
Cả tòa thành thị còn đang ngủ say, không khí lộ ra cổ tịch liêu cùng thanh tỉnh.
Cả ngày mang khẩu trang thật chán, Dịch Yên đứng vài phút, sau khi rửa tay lập tức đi đến văn phòng.
Nửa giờ trước cơm hộp đã tới rồi.
“Vừa rồi anh trai nhỏ đưa cơm hộp thật đẹp trai a.” Dịch Yên đi vào liền nghe thấy y tá Tiểu Na nói.
Dịch Yên đối với người lớn lên đẹp trai luôn luôn có hứng thú.
“Rất đẹp trai sao?”
Y tá Tiểu Na lập tức có hứng thú, đôi đũa dùng một lần lạch cạch một tiếng mở ra: “Nhưng đẹp trai, cao cao, trên người còn có cơ bắp, làn da khỏe mạnh màu lúa mạch, quả thực hormone nổ mạnh, tôi vừa rồi đi ra ngoài lấy cơm hộp thiếu chút nữa mất hồn.”
Một vị y tá khác không đi ra ngoài lấy cơm hộp: “Thật đáng tiếc, sớm biết tôi liền đi ra ngoài lấy.”
Dịch Yên cởi áo blouse trắng để một bên, ở bên cạnh bàn ngồi xuống, tiếp nhận đôi đũa đưa qua: “Cũng không phải rất tuấn tú à.”
Y tá Tiểu Na: “Bác sĩ Dịch cô cũng chưa nhìn qua mà nói không đẹp trai.”
Dịch Yên tháo khẩu trang xuống, cười nhẹ: “Bởi vì không phải loại hình tôi thích.”
Không phải mình thích, khoẻ mạnh lại đẹp trai cũng vô dụng.
Hai người đối diện vừa nghe lập tức nổi lên hứng thú: “A, nói như vậy tôi còn không biết bác sĩ Dịch cô thích loại hình nào đâu.”
“Còn có lần trước Phùng đầu kia theo đuổi cô không? Lần trước xin nghỉ, sau khi trở về tôi đều đã quên việc này.”
Tiểu Na trả lời một y tá khác: “Sao có thể, số di động của bác sĩ Dịch còn chưa có.”
Dịch Yên mở cơm hộp ra, mới ngước mắt: “Có lẽ là có đó.”
Tướng mạo đẹp lại yêu dã, hai vị y tá nhìn chằm chằm gương mặt của Dịch Yên, tin lời cô nói, hơi kinh ngạc: “Thật sự định tiến tới sao?”
Dịch Yên câu môi cười: “Lừa các cô thôi.”
Tiểu Na: “Tôi liền nói, bác sĩ Dịch cô sao có thể thích loại côn đồ này, không có ai tốt cả.”
Một người khác bên cạnh nghe lời này lập tức huých khuỷu tay Tiểu Na một cái rồi liếc mắt.
Tiểu Na nháy mắt im lặng.
Các cô có nghe qua bát quái, bác sĩ Dịch thời niên thiếu là tiểu thái muội, cũng chính là tên côn đồ.
Bát quái này là thực tập sinh vào cùng đợt với Dịch bác sĩ truyền ra, thật giả không thể nào phân biệt, nhưng tóm lại không phải tin đồn vô căn cứ.
Văn phòng trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Vài giây qua đi, Dịch Yên đột nhiên đánh vỡ trầm mặc: “Đúng vậy.”
Cô chậm rãi nhai đồ ăn trong miệng, không chút để ý: “Tôi không thích côn đồ.”
Hai vị y tá nhẹ nhàng thở ra, không khí có chút xấu hổ.
Dịch Yên không quan tâm nói tiếp: “Loại hình tôi thích……”
Cô híp lại mắt, dường như nhớ đến quá khứ: “Lớn lên phải đẹp, da trắng nõn, không thích nói chuyện.”
“A còn có,” cô nghiền ngẫm cong khóe môi, “Dễ thẹn thùng.”
Này không giống như là hình dung thích loại hình nào, lại như là cụ thể đến người nào đó.
Hai vị y tá kinh ngạc, tính cách Dịch bác sĩ rất là bình tĩnh mạnh mẽ vậy mà lại thích loại hình này.
Khiến cho các cô còn khiếp sợ là, Dịch Yên bên kia giống như là bị mất trí nhớ, nhanh chóng kết thúc đề tài, lấy khăn giấy lau tay, phảng phất vừa rồi người cười nói thích loại hình gì không phải cô.
Cô bị bệnh, ăn uống không tốt, ăn mấy miếng liền cảm thấy no bụng, ném hộp cơm vào thùng rác.
Mặt trời dần ló dạng ở đường chân trời.
Ăn xong cơm hộp, Dịch Yên trở về phòng khám bệnh, lục tục có người bệnh tới khám bệnh.
Sau khi khám xong hai người bệnh, Dịch Yên hít hít cái mũi, đầu ngón tay xoa nhẹ huyệt Thái Dương.
Cảm mạo choáng váng đầu so với lúc trước càng nghiêm trọng.
Ở cửa có người bệnh đi vào, Dịch Yên gật nhẹ đầu, tiếp tục công tác.
Lại khâu và xử lí xong miệng vết thương cho một người bệnh nữa, Dịch Yên tháo khẩu trang đứng dậy đi qua cửa sổ hít thở không khí.
Cửa sổ mở hé ra một chút, khí lạnh tiến vào, ngoài cửa sổ cả tòa thành thị dần dần thức tỉnh, sự sống lan tràn.
Rời đi thành phố này tám năm, vẫn là đã quay lại.
Nói không rõ là vì cái gì.
Có lẽ chỉ là bởi vì không khí ở thành phố này so với những thành phố khác dễ chịu hơn.
Hoàn hồn trở lại, cách đó không xa có một người đi ngang qua. Áo gió dài, dáng người cao gầy.
Đồng tử Dịch Yên chợt co rụt lại.
Vừa rồi nắng sớm hơi hé, cô chỉ nhìn được nửa bên gương mặt.
Huyệt Thái Dương còn phát trướng, Dịch Yên cuối cùng lắc đầu.
Nơi đó đã không còn ai, có lẽ là nhìn lầm rồi.
Trở về hai năm cũng chưa nhìn thấy người ta, sao có thể bỗng dưng xuất hiện.
Lúc này phòng khám bệnh có người bệnh tiến vào, Dịch Yên không nghĩ nhiều nữa, mang khẩu trang lên tiếp tục công việc.
***
Trời sáng trưng, bệnh nhân đến khám càng ngày càng nhiều, liên tục bận rộn mười mấy giờ, rốt cuộc mau đến thời gian tan tầm.
Đầu ngón tay Dịch Yên xoay xoay bút, nghĩ thầm tan tầm phải chạy nhanh về nhà ngủ một giấc, đầu óc choáng váng muốn nổ tung
Đang xuất thần, cánh cửa được đẩy ra.
“Xin chào.”
Tay Dịch Yên vẫn còn giữ cái trán, mơ hồ nhìn chằm chằm mặt bàn, trực tiếp hỏi: “Nơi nào không thoải mái?” Giọng sau khẩu trang có chút buồn.
Chớp mắt, cửa liền yên tĩnh lại.
Không thấy người trả lời, Dịch Yên buông tay, ngước mắt nhìn về phía người tới.
Ở cửa phòng khám bệnh, người đang đứng là áo gió dài vừa nãy mình gặp qua.
Sắc mặt người đàn ông có chút tái nhợt, lại không che dấu được khuôn mặt thanh tú, thậm chí toát lên một loại vẻ đẹp khác lúc bị bệnh. ( Editor: Không biết diễn tả sao luôn:)))
Dịch Yên ngẩn người.
Chia tay nhiều năm, anh thành thục không ít, cao hơn, tóc cắt gọn hơn, ngũ quan cũng theo thời gian góc cạnh hơn, đồng tử đen láy thanh lãnh không gợn sóng.
Ngoài ra vẫn còn rất trắng, rất an tĩnh, còn đẹp như lúc trước, Dịch Yên thế mà lại tìm không được một chút quen thuộc nào.
Trên mặt Dịch Yên còn mang khẩu trang, người ở cửa chỉ là nhàn nhạt nhìn đôi mắt cô, ánh mắt thuận đà rơi trên tấm thẻ cài trên áo blouse trước ngực.
Bác sĩ khoa ngoại — Dịch Yên.
Dịch Yên chú ý tới hành động của anh, trái tim bỗng nhiên nhắc tới, khẩu trang che mất nửa khuôn mặt, chỉ dựa vào đôi mắt, anh liền nhận ra cô.
Nhưng người trước mặt lại chỉ là lần nữa nhìn vào đôi mắt của cô, cảm xúc không hề dao động, giống nhìn một người xa lạ.
“Khám bệnh.”
Hai chữ, tất cả đều là cảm giác lãnh đạm xa cách.
Trái tim Dịch Yên rơi xuống.
Ngay từ đầu chỉ nhìn đến môi mỏng của anh hơi hé, vài giây sau mới nhận ra anh đang trả lời câu hỏi vừa rồi của mình.
Rõ ràng thời gian nói chuyện có khoảng cách không dài, Dịch Yên lại cảm thấy như một thế kỉ.
Trong lòng hơi hơi lên men, nhưng Dịch Yên ổn định lại tâm tình nhanh chóng.
Người ở cửa không nói nữa, lập tức đi vào, ngồi bên cạnh trên giường bệnh, không đợi bác sĩ nói như thế nào, liền trầm mặc cởi quần áo trên người.
Trong phòng một mảnh an tĩnh.
Dịch Yên cũng trầm mặc lấy đủ dụng cụ, nhìn về phía người đưa lưng về phía chính mình, ngồi trên giường bệnh.
Chiếc áo sớm cuối cùng được cởi ra, phần lưng người đàn ông gầy kính, đường cong rõ ràng, từ mặt bên còn có thể nhìn thấy đường cong cơ bụng.
Dịch Yên trong nháy mắt kinh ngạc, anh thật sự thay đổi rất nhiều.
Nhưng nhìn đến phần lưng của anh có máu và miệng vết thương mơ hồ, lực chú ý của Dịch Yên nháy mắt bị dời đi.
Cô lúc này mới chú ý tới áo sơmi của anh cũng dính máu, sắc mặt tái nhợt mới vừa rồi chắc là vì bị thương đi.
Sắc mặt Dịch Yên đanh lại, đi qua.
“Sao lại như thế này?”
Người trên giường bệnh không nói chuyện.
Khi còn nhỏ Tô Ngạn đã không thích nói chuyện, hiện tại lớn lên khí chất càng thêm lãnh đạm. Dịch Yên cũng không nói cái gì nữa, nhanh chóng mang bao tay lên, xem kỹ thương thế.
Mảnh thuỷ tinh nhỏ đâm vào da thịt đầy máu, huyết nhục một mảnh mơ hồ, miệng vết thương bị nứt ra.
Cô biết là đau đến độ nào, nhưng sắc mặt người phía trước lại không dao động một chút nào, lông mày cũng không nhăn một chút.
Dịch Yên luôn luôn bình tĩnh trong công việc, nhưng từ lúc cho thuốc tê thì tay bắt đầu hơi phát run, đầu óc choáng váng, triệu chứng khi cảm mạo bị phóng đại lên gấp trăm lần.
Dịch Yên không tiếng động hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra ổn định lại tâm tình, nghiêm túc xử lý miệng vết thương.
Rửa sạch, khâu lại miệng vết thương, bó thuốc.
Hết thảy được Dịch Yên làm đâu vào đấy.
Phòng khám màu trắng tuyết một mảnh yên tĩnh.
Cho đến khi xử lí xong miệng vết thương, hai người từ đầu tới cuối chưa nói một câu.
Dịch Yên nhìn mắt Tô Ngạn, anh bên ngoài trừ bỏ sắc mặt có điểm tái nhợt, toàn bộ quá trình trình giống như người bị thương không phải anh, sắc mặt vẫn lãnh đạm như cũ.
Băng vải được quấn quanh vai chặt chẽ, cấm dục lại câu nhân.
Tầm mắt Dịch Yên dừng ở phía trên, lập tức không dời đi được.
Mặc kệ bao nhiêu năm, anh vẫn có thể hấp dẫn cô dễ như trở bàn tay, anh thu hút như vậy, mà anh lại không biết.
Tầm mắt bị che đậy, anh mặc áo sơmi vào, giơ tay cài nút tay áo.
Dịch Yên cúi mắt xuống, xoay người đi rửa tay.
Rửa tay xong, Dịch Yên ngồi trở lại bàn kê đơn thuốc, thời gian dùng thuốc và liều lượng đều viết ở trên giấy, nhưng Dịch Yên vẫn mở miệng.
“Thuốc uống sau khi ăn xong, một ngày ba lần, phòng ngừa nhiễm trùng.”
Có lẽ là xuất phát từ phép lịch sự, Tô Ngạn nhận lấy đơn thuốc: “Cảm ơn.”
Xa cách và lãnh đạm.
Dịch Yên trong lòng hơi chua xót.
Người trước mặt đã xoay người đi về phía cửa, môi của Dịch Yên khép mở một hồi, rốt cuộc là không nhịn được.
“Tô Ngạn……”
Tô Ngạn đã chạy được tới cửa. ( Editor: Không sai đâu, là chạy đó:*)
Sau một lúc lâu, Dịch Yên thấy anh kéo cửa rời đi, thanh âm lạnh nhạt.
“Cô nhận sai người rồi.”
Anh không liếc nhìn cô một cái.
……
Trước mắt có hơi choáng váng, Dịch Yên nhắm chặt hai mắt lại.
Anh lừa cô, trên hồ sơ bệnh án, anh viết hai chữ Tô Ngạn chói lọi.
Anh chính là không muốn quan tâm đến cô, ngay cả nói dối cũng là cho có lệ. Không giống như trước kia, dung túng cô trong thế giới của anh, muốn làm gì thì làm, nhìn cô cũng chỉ còn lại sự thờ ơ.
Sau một lúc lâu, lông mi Dịch Yên run rẩy, mở bừng mắt.
……
Đôi mắt của anh, sẽ không bao giờ nói chuyện với cô nữa.
___________
Tác giả có lời muốn nói:
Hello, đào hố mới, tặng hồng bao cho mọi người.
Cửu biệt gặp lại, HE
__________
Lời editor:
_Thấy bà Thư Ngu có nhiều cuốn hay lắm mà sao không thấy ai edit truyện bả hết vậy? Coi chừng tôi bao thầu hết đó.:))))))
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!