Trong Lòng Tôi, Em Là Duy Nhất - Chương 7: Không Thích
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Trong Lòng Tôi, Em Là Duy Nhất


Chương 7: Không Thích


Editor: Notanis

Ở cư xá Thủy Loan cách nhà họ Tô vài cây số.

Hộp pizza vẫn chưa mở ra, để trên nền nhà.

Nếu như không phải gặp lại sau nhiều năm như vậy, Dịch Yên có lẽ vẫn không biết sức ảnh hưởng của Tô Ngạn đối với cô.

Trước đây luôn nghĩ rằng lúc đó vẫn còn trẻ tuổi, tình yêu vào lúc đó cũng không tính là gì, có lẽ sẽ quên đi sau một thời gian. Những năm qua không phải là Dịch Yên chưa từng nhớ đến Tô Ngạn, nếu không nhớ thì đã không trở về, nhưng trước đây cô không cho rằng, ngoài anh ra thì chẳng thể là ai khác.

Nhưng đã qua nhiều năm như vậy, Tần Y vẫn chưa từng thích một ai khác nữa.

Năm đó cô chỉ cảm thấy rằng ngay cả khi hai người có hẹn hò anh cũng chẳng thích cô, nên đi thì đi thôi, anh sẽ chẳng thèm lưu luyến đâu mà.

Không ai có thể ngăn cản Dịch Yên thích Tô Ngạn, trên thế giới này, người có thể khiến Dịch Yên lui bước, cũng chỉ có Tô Ngạn mà thôi.

Dù cho đã qua nhiều năm như vậy, nỗi lòng của cô vẫn có thể bị anh tác động, chịu ảnh hưởng bởi anh.

Người ngoài xem cô có bao nhiêu sắt đá, thế mà vẫn luôn có thể bị anh bắt được điểm yếu không lệch đâu được.

Đồ ăn đã được mang đến thế mà Dịch Yên lại không cảm thấy ngon miệng, pizza để lâu cũng dần nguội lạnh.

Tựa như đôi mắt đỏ ngầu trong phút chốc kia cũng chỉ là ảo tưởng. Dịch Yên ngồi bệt trên sàn nhà, không hút thuốc lá, cũng không thèm động đậy, đôi mắt đã không còn đỏ, mũi cũng đã hết ê ẩm, chỉ ngồi im như thế.

Mãi lát sau cô mới cử động, đứng dậy cầm hộp pizza ném vào thùng rác trong phòng bếp.

Sau đó rửa tay liên tục rất nhiều lần dưới vòi nước, rửa đến nỗi làn da đỏ lên, Dịch Yên mới đóng van nước.

Làm xong những thứ này thì vừa đến rạng sáng, Dịch Yên quay về phòng ngủ, cởi đồ nằm xuống giường đi ngủ.

Ánh nắng mặt trời của những năm tháng ấy vẫn luôn nóng bỏng và sáng rực như thế.

Tán cây rậm rạp, ve sâu hát vang, những học sinh trực nhật cầm chổi đuổi bắt nhau.

Ngây thơ một cách dễ thương.

Mối quan hệ của Tô Ngạn và Dịch Yên những năm tháng đó, cũng không giống như bây giờ.

Hôm nay Dịch Yên vẫn trốn học đi đến Nhất Trung tìm Tô Ngạn như thường lệ, cô biết hôm nay tiết cuối của Tô Ngạn là tiết thể dục. Hình như Tô Ngạn không thích vận động, đến tiết thể dục cũng ngồi trong lớp học bài, chưa từng thấy anh chơi bóng rổ cùng ai.

Lúc đó Dịch Yên cứ nghĩ rằng Tô Ngạn không thích, cũng không biết chơi bóng rổ. Sau đó trong một lần tình cờ thấy được Tô Ngạn một mình chơi ở sân bóng rổ, dẫn bóng, ném rổ, một loạt động tác cực kì xinh đẹp.

Đến lúc đó cô mới biết, không phải là Tô Ngạn không thích hay không biết chơi, anh chỉ không muốn giao thiệp hay trò chuyện với người khác.

Nhưng cho dù không thích trò chuyện, khi có người đến trò chuyện cùng thì anh vẫn sẽ trả lời, hơn nữa cũng sẽ không khiến cho người khác có cảm giác bị lạnh nhạt, khác xa so với lúc trưởng thành.

Tóm lại là cực kỳ bình thường, cũng cực kỳ khiêm tốn, không có tính tình lạ lùng gì. Nhưng cũng tựa như là cố ý ra vẻ bình thường, không muốn bị người khác phát hiện.

Thế nhưng một người khiêm tốn như vậy, lại bị Dịch Yên nhìn trúng. Thái độ của Tô Ngạn khi đối xử với Dịch Yên cũng khác với mọi người, lạnh lùng tẻ nhạt, ngay cả nói cũng chẳng ham.

Bất ngờ là Dịch Yên lại cảm thấy Tô Ngạn lúc này mới là thật.

Hôm đó đúng là Tô Ngạn đang ngồi học ở trong lớp, Dịch Yên quen đường quen nẻo đi vào ngồi vào chỗ kế bên anh.

Tô Ngạn tựa như đã thành thói quen, cũng không dừng bút, đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên.

Anh luôn luôn ngồi rất nghiêm chỉnh, mắt to, môi hồng răng trắng, mũi dọc dừa, đường cong chóp mũi xinh đẹp.

Dịch Yên nhìn thấy dáng dấp như vậy của anh liền cảm thấy trong lòng nhộn nhạo, nhìn chằm chằm hàng mi dài rũ xuống của anh, môi mím chặt.

Tô Ngạn chưa kịp nhận ra, chóp mũi đã nhẹ nhàng bị đụng một cái.

Ngòi bút anh chợt dừng lại, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, lại tiếp tục viết tiếp, không hề ngẩng đầu dù một lần.

Dịch Yên nghiêng đầu, chống cằm nhìn anh: “Tô Ngạn ~”

Tô Ngạn không thèm động đậy.

“Nhìn tớ đi.”

Tô Ngạn coi như chẳng có ai bên cạnh.

Đầu ngón tay Dịch Yên khẽ gõ gương mặt, cũng không giận dữ, cười nhìn anh.

“Không phải mọi người đều nói tính tình cậu rất tốt sao? Rốt cục là tính tình cậu tốt hay không tốt, tớ cảm thấy tính cậu rất xấu, cả ngày trưng cả bản mặt thối cho tớ xem, cực kỳ không lễ độ.”

Tô Ngạn: “…”

“Cậu thực sự ghét tớ như thế à?” Dịch Yên hỏi.

Đợi nửa buổi, Tô Ngạn vẫn đang rũ mắt viết chữ mãi mới gặn ra một câu: “Không phải.”

Mặc dù giọng nói chẳng ấm áp hay thân thiết, nhưng Dịch Yên cũng vui vẻ: “Nếu không ghét tớ thì cậu nói chuyện với tớ nhiều hơn chút được không?”

Hoàn toàn im lặng.

Dịch Yên: “…”

“Sao không nói nữa rồi?”

Cô lại hỏi thêm vài câu, Tô Ngạn cũng chẳng trả lời nữa.

“Tô Ngạn,” Dịch Yên cười như không cười, “Cậu mà không nhìn tớ, tớ sẽ hôn cậu đấy.”

Quả nhiên câu này có hiệu quả, Tô Ngạn ngừng bút, đang định nói gì đó.

Ngay sau đó, vành tai lại cảm thấy mềm mại.

Dịch Yên đến gần hôn lên vành tai của anh.

Tô Ngạn choáng váng.

Dịch Yên lúc đó vừa hoạt bát vừa thích khoe mẽ, luôn luôn không nhịn được muốn chọc Tô Ngạn, cũng không thèm che giấu sự yêu thích của mình.

Sắc mặt của Tô Ngạn bên cạnh ngay lập tức tái nhợt, buông bút xuống không nói câu nào mà đi mất.

Dịch Yên hôn người ta xong cũng chẳng thấy ngại ngùng, gục đầu xuống bàn cười đến nỗi không ngậm miệng được.

Trong toilet nam ở cuối dãy hành lang, Tô Ngạn đứng trước bồn rửa tay, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, vành tai lại không giấu được bí mật, đỏ hồng một mảnh.

Thế nhưng những điều này, Dịch Yên cũng sẽ không biết được.

/

Khi Dịch Yên thức giấc đã là sáng sớm ban mai.

Cô tắt báo thức, lắc lắc đầu, một đêm nằm mơ, đau đầu.

Nhưng thật ra cũng chẳng phải là mơ, dù sao những chuyện trong mơ cũng đã thật sự xảy ra.

Mỗi một cảnh Tô Ngạn đều không thích cô. Dù cho sau này có cùng nhau thì cũng chỉ là bị ép.

Tám năm trôi qua, ai cũng đều bị thời gian ma luyện. Kể cả Dịch Yên, lúc gặp Tô Ngạn cô cũng chẳng còn hoạt bát như xưa, Tô Ngạn đối xử với cô còn lạnh lùng hơn cả trước.

Dịch Yên sẽ không đắm chìm quá lâu trong dòng cảm xúc, xuống giường rửa mặt, sau khi uống một ly sữa cô liền đi ra ngoài.

Giao thừa đi ngủ, tháng Giêng tiếp tục đi làm, gọn gàng ngăn nắp như một cỗ máy.

Kết thúc một ngày làm việc rất đỗi bình thường, lúc tan ca Dịch Yên không đi thẳng về nhà.

Chiếc Mercedes màu đen lao vun vút đến vùng ngoại ô, đường lớn bằng phẳng vắng hoe, có vài dấu vết xe trên lớp tuyết mỏng.

Bầu trời, cây khô, tuyết rơi. Cả thế giới giống như chỉ có ba màu sắc đen, xám và trắng.

Nhưng chỉ cần nhìn kỹ, thì vẫn thấy những câu đối đỏ được dán trước cửa nhà dân.

Xe Dịch Yên cuối cùng dừng ở một khu dân cư.

Bức tường của khu phố đã cũ kĩ xám xịt, ngõ hẻm này chồng lên ngõ hẻm kia, đông đúc nhưng lại có trật tự.

Trước mỗi đầu hẻm có treo một bảng tên, tên ngõ hẻm được viết trên một miếng sắt màu xanh lam rỉ sét.

Dịch Yên đi vào hẻm Trúc Đức.

Hẻm Trúc Đức thật ra cũng chẳng có trúc, chỉ là con hẻm hết sức bình thường, ở ngoài có một bồn hoa bị chủ nhân tùy ý cắm vào, mái ngói cũ kỹ.

Dịch Yên dừng lại trước một căn phòng.

Những loại phòng cũ như thế này đều sẽ có một mảnh sân nhỏ, cửa lớn là cửa gỗ kép.

Dịch Yên đến cầu thang, gõ cửa một cái.

Bên trong có tiếng bước chân đi đến, một lúc sau có một giọng nói của một nữ sinh từ sau cánh cửa: “Ai vậy?”

“Là chị.”

Cô gái nhận ra giọng nói của Dịch Yên, mở chốt cửa.

Phía sau cánh cửa là một cô gái mặc đồng phục cấp ba: “Chị Dịch Yên.”

Dịch Yên đưa đồ ăn và một ít thuốc bổ mua trên đường đến đây cho cô gái: “Bà của em đâu?”

Vừa hỏi xong, liền có người ở trong phòng hỏi: “Y Y, ai tới thế?”

Tai của bà nghe không rõ lắm, Thôi Y Y quay đầu nói lớn: “Chị Dịch Yên ạ.”

Gia đình này Dịch Yên đã quen biết khi vừa trở về nước.

Dịch Yên đi băng qua sân vào trong nhà, vừa đến cửa đã thấy bà cụ chống gậy đang đi đến cạnh cửa.

Dịch Yên bước đến đỡ: “Không cần ra đón cháu đâu.”

Bà cụ vui vẻ, để Dịch Yên dìu bà sang ghế sô pha ngồi xuống: “Lâu rồi không thấy cháu đến, hôm nay hiếm khi lại đến đây, bà thấy vui lắm.”

“Gần đây cháu bận việc ạ.”

Bà cụ hỏi: “Tối hôm qua sao không đến đây ăn cơm, Y Y nói nó có gọi điện cho cháu.”

Thôi Y Y đúng lúc vừa đóng cửa vào phòng, nghe nói như thế: “Bà à, chị Dịch Yên đã nói rất bận rộn rồi mà, bà đừng hỏi nữa chứ.”

Bà cụ: “Ôi, chê bà lải nhải chứ gì, được rồi, không hỏi nữa.”

Dịch Yên cười nhẹ, ngồi xuống cạnh bà cụ: “Mùng một đầu năm cháu đến chúc Tết bà này.”

Bà lão thấy Thôi Y Y xách theo mấy cái túi, khó chịu: “Cháu mua đồ đến nữa đấy à, đã nói với cháu là đừng khách sáo với nhà bà nữa cơ mà. Sau này cháu mà mua nữa, bà không cho cháu vào.”

Dịch Yên: “Được, vậy cháu không đến thăm bà nữa.”

Bà cụ cũng biết cô chỉ đang nói đùa, cười bảo: “Ôi, cái con bé này!”

Thăm hỏi với bà cụ thêm vài câu, Dịch Yên cầm lấy quả táo đặt trên bàn: “Cháu đi rửa táo ạ, bà có muốn ăn không?”

“Bà đã ăn một quả rồi, Y Y vừa mua hôm qua đấy, ngọt lắm.”

Dịch Yên đi vào bếp rửa táo, Thôi Y Y đang rửa rau.

Trong bếp chỉ có một vòi nước, Thôi Y Y thấy Dịch Yên đi vào, muốn tránh ra nhường chỗ cho cô.

Dịch Yên: “Không cần đâu, em cứ rửa đi.”

Thôi Y Y liền tiếp tục rửa rau: “Chị Dịch Yên, tối nay chị ở lại đây ăn cơm đi.”

“Được.”

Đợi Thôi Y Y rửa rau xong, Dịch Yên để quả táo một bên, mở vòi rửa tay.

Thấy trong bếp khá tối, Thôi Y Y bật đèn lên, nhìn Dịch Yên rửa tay thật lâu, biết ngay bệnh nghề nghiệp của cô lại tái phát.

Dịch Yên rửa tay xong, mới cầm quả táo lên đem đi rửa.

“Chị Dịch Yên, ngay cả ngày Tết chị cũng phải làm ạ?”

“Ừm, chị không có nghỉ.”

Nói câu này xong, Dịch Yên đột nhiên nói: “Sắp đến ngày 5 tháng sau rồi.”

Ngày 5.

Đôi tay đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn của Thôi Y Y bỗng khựng lại, lông mi cũng khẽ run rẩy, một lúc sau cô bé mới nói: “Em biết.”

Dịch Yên: “Em có đến thăm ông ấy không?”

Ngày 5 hàng tháng, là thời gian đến thăm ở trại cai nghiện, ngày hôm đó người thân có thể đến thăm người nghiện bị giam trong đó.

Mà cha của Thôi Y Y, là một kẻ nghiện.

Thôi Y Y gật đầu.

Dịch Yên không nói thêm gì, chỉ nói: “Hôm đó chị đưa em đi.”

Phòng bếp im lặng vài giây, Thôi Y Y nói: “Ông ấy gọi rất nhiều cuộc điện thoại về nhà, nói rằng em mà không đưa tiền cho ông ấy thì sẽ không tha cho em.”

Cha của Thôi Y Y sử dụng thuốc phiện, tài sản trong nhà sớm đã tiêu hết sạch, mẹ cũng đã bỏ đi mất không biết đã tái hôn ở đâu, chỉ có cô bé và bà sống nương tựa lẫn nhau.

“Ông ta còn nói phải thêm ít tiền nữa, nói rằng nếu giao thêm tiền thì bên trong đấy sẽ cho ông ấy thêm thịt,” Đầu Thôi Y Y sắp cúi xuống đến trước ngực rồi, “Ông ấy cũng biết rằng em và bà không có tiền mà.”

Thôi Y Y rất xấu hổ, từ khi cha bị giam, tiền mỗi tháng đều là Dịch Yên cho.

Dịch Yên biết cô bé đang nghĩ gì, cắn một miếng táo: “Em vẫn đang học cấp ba, cứ chăm chỉ học tập cho giỏi.” Không có tiền rất bình thường.

Trong phòng bếp đầy yên lặng.

Trước đây lúc Thôi Y Y đi tìm việc làm đã bị bà nội phát hiện, chuyện này khiến bà cụ tức giận rất lâu, Dịch Yên cũng không ủng hộ cô ấy đi làm, sau này cô ấy liền không đi làm nữa.

“Chị Dịch Yên, ” Thôi Y Y đột nhiên hỏi, “Chị nói xem chúng em phải làm gì bây giờ?”

Giọng nói của Thôi Y Y nghẹn ngào: “Cho dù mỗi tháng đều đưa tiền, nhưng lúc ông ta ra ngoài rồi cũng sẽ không bỏ qua cho bọn em, ông ta vẫn nhớ kĩ chuyện em đồng ý kí vào giấy cam kết, ông ta mà ra ngoài em và bà nội chắc chắn sẽ không được yên ổn.”

Bố của Thôi Y Y lần đầu tiên bị bắt vào trại cai nghiện, lần đầu cai nghiện chỉ mất nửa tháng, nhưng nếu như người nhà đồng ý kí vào bản cam kết bắt buộc thì người nghiện thuốc sẽ bị giam hai năm.

Mà bố của Thôi Y Y sắp được thả ra rồi, thời hạn hai năm sẽ kết thúc trong tháng này.

“Bọn em phải làm sao đây?”

Dịch Yên: “Đi, phải đi thật xa.”

Nước mắt của Thôi Y Y tuôn rơi trong nháy mắt, cô bé biết, cô bé và bà nội sẽ không đi được. Bà nội đã lớn tuổi rồi, mà cô ấy vẫn còn đang học trung học, việc đi đâu và hộ khẩu đều là vấn đề.

Dịch Yên đương nhiên cũng biết, cô hiểu rõ sự bất lực của gia đình này.

Lần đầu tiên cô gặp Thôi Y Y là ở bệnh viện, khi đó bố của Thôi Y Y vẫn chưa vào trung tâm cai nghiện, Thôi Y Y đưa bà nội tới bệnh viện để khám nhưng lại bị bố Thôi đuổi tới đòi tiền. Khi đó Dịch Yên vừa mới quay về thành phố này, sau khi biết được hoàn cảnh gia đình Thôi Y Y, cô cũng không nghĩ nhiều liền trực tiếp báo cảnh sát bắt bố Thôi về tội hút ma túy. Thôi Y Y và bà nội của lúc đó thậm chí còn không biết làm cách nào để báo cáo một người nghiện ma túy.

“Chị Dịch Yên, xin lỗi chị, ” Sống trong hoàn cảnh này khiến Thôi Y Y cảm thấy vô cùng mệt mỏi, “Nếu như không phải vì giúp chúng em, chị bây giờ cũng sẽ không rơi vào mớ rắc rối này.”

Là Dịch Yên tố cáo bố Thôi, sau này bố Thôi ra ngoài rồi có trả thù hay không, các cô cũng chẳng biết rõ.

Thôi Y Y biết Dịch Yên không phải là người thích xen vào việc của người khác, chẳng qua là lúc đó vừa lúc giúp đỡ các cô, cũng chỉ giúp đỡ một lần đó thôi.

Dịch Yên cũng không lo lắng nhiều: “Không có gì đâu.” Nói xong liền rời khỏi nhà bếp.

Ở Thôi gia ăn xong cơm tối thì trời đã tối, Dịch Yên cũng không ở lại lâu nữa

Vừa đi ra ngõ Trúc Đức, điện thoại trong túi reo lên, Dịch Yên lấy điện thoại di động ra, là Kỷ Đường gọi đến.

Dịch Yên nhận điện thoại, giọng nói của Kỷ Đường vang lên: “Bà có chuyện gì vậy, cả ngày hôm nay đều không nhận điện thoại.”

“Đang làm việc nên không nhận được.”

“Bà bớt tào lao đi, bình thường bả cũng vội đấy thôi, sao không thấy cúp điện thoại cả ngày.”

Dịch Yên không nhảm với cậu ta, hỏi: “Có việc gì không?”

“Tôi còn chưa hỏi bà bị sao không, sao bà hỏi tôi trước rồi.”

Hai người đều im lặng.

Qua vài giây, Kỷ Đường mới ấp a ấp úng hỏi, giọng nói cũng không nóng nảy vội vã như lúc nãy: “Tối hôm qua có chuyện gì sao, có phải là bà…” Khóc hay không.

Lời phía sau Kỷ Đường không dám hỏi, cậu chưa bao giờ thấy Dịch Yên khóc, cũng không chắc chắn rằng cô có khóc hay không.

Tối hôm qua Kỷ Đường bị phụ huynh đuổi ra ngoài dẫn lũ trẻ đi bắn pháo bông, coi chừng bọn nhỏ, lũ trẻ chơi rất vui, Kỷ Đường nhàm chán đứng kế bên gọi điện thoại cho Dịch Yên.

Mà lúc đó tâm trí Dịch Yên đang rối bời, lỡ tay nhận điện thoại, giọng nói bị Kỷ Đường phát hiện ra manh mối. Cũng may là tín hiệu trong thang máy không tốt lắm, cuộc gọi bị ngắt.

Dịch Yên cũng không quan tâm: “Ừ?”

Cô bình thản như thế, thế nhưng lại khiến Kỷ Đường không biết mở lời thế nào, vắt hết cả óc nghĩ cách hỏi làm sao để uyển chuyển một chút.

Dịch Yên không hỏi cũng biết Kỷ Đường đang nghĩ gì, nói thẳng: “Chỉ là bị người khác ghét chứ sao.”

Kỷ Đường im lặng, Dịch Yên luôn luôn không để ý người khác nghĩ về cô như thế nào, ở cấp ba trước kia người ghét cô nhiều không đếm xuể, Dịch Yên cũng chẳng để ý những chuyện này. Để khiến cho cô nói được như thế này, cũng chỉ có một người.

Cậu im lặng một lúc rồi hỏi tiếp: “Tô Ngạn à?”

Giọng Dịch Yên đầy vẻ biếng nhác: “Đúng vậy, ngoại trừ anh ấy thì còn ai nữa.”

Không khí lạnh chui vào mũi, Dịch Yên nói: “Thật ra anh ấy cũng chẳng làm sai điều gì.”

Cô hít sâu một hơi, cười. Nói nghe như có chút đau xót.

“Chỉ là không thích tôi mà thôi.”

———————

Lời editor:

Mình chỉ muốn nói với mọi người là hãy like page fb mình và follow wordpress để đọc truyện sớm nhất nha (link mình để trên bio). Chứ mình lười up Wattpad quá đi mất QAQ

Cuối cùng là, thất tịch vui vẻ nha mọi người ~OwO~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN