Vì sao lại đến tìm cậu —— Liễu Hạ Huy trong lòng biết rõ.
Lần này Bùi Tình không tới một mình, còn mang theo Vu Tư Đống, vì thế, sắc mặt của cậu ta trực tiếp lạnh xuống.
Lê Khinh Chu ngăn động tác muốn đi ra ngoài của Liễu Hạ Huy, hỏi: “Tại sao bọn họ muốn tới nhà cũ tìm cậu?”
Liễu Hạ Huy nói chuyện Bùi Tình ngày hôm qua đến tìm cậu ta: “Lúc tôi tới, bảo mẫu đang quét dọn, hẳn là bà ấy nói cho Bùi Tình cùng Vu Tư Đống tôi đang ở nhà cũ.”
“Bọn họ tới là muốn mượn tiền, chú ba hẳn là cũng hướng về phía chú, bây giờ con đi ra ngoài tống cổ bọn họ đi……”
“Không cần, để bọn họ vào đi.” Liễu Bạc Hoài nói.
Khóe miệng Lê Khinh Chu lộ ra một nụ cười: “Đúng đúng, mời bọn họ vào đây, tôi và chú ba cậu đều có chuyện muốn nói.”
[Bọn họ như vậy có được tính là đến mượn tiền chủ nợ không?]
[ Hắc, cũng đúng, tin tức về chủ nợ ở nước ngoài được bảo mật, Vu Tư Đống còn không biết ông ta thiếu ai tiền đâu ha ha.]
—— Tiểu bọt khi khoanh chân ngồi trên ghế, ngậm một cây kẹo mút, ngón trỏ và ngón giữa cùng đưa cây kẹo ra khỏi miệng, liếm liếm rồi lại thả ra.
Liễu Bạc Hoài nhéo nhéo đầu ngón tay Lê Khinh Chu.
Lê Khinh Chu quay đầu, ánh mắt dò hỏi —— “Sao vậy? A Hoài.”
Liễu Bạc Hoài lắc đầu, ngón tay cái vê chuỗi Phật châu.
Trên cổ tay hắn là vòng Phật châu mới, giống như một đôi với cái lộ ra trong tay áo Lê Khinh Chu.
Chỉ là vòng tay của Lê Khinh Chu đã bị Liễu Bạc Hoài làm cũ hơn một chút.
Liễu Hạ Huy thu hồi ánh mắt, trong lòng có chút chua.
Cậu ta đến một viên Phật châu cũng không có……
Lão quản gia đi mời Vu Tư Đống và Bùi Tình vào.
Lê Húc Sanh cùng Hạ Dịch Quân ở lại hoa viên chơi đùa, có bảo mẫu trông chừng, Lê Khinh Chu cùng Liễu Bạc Hoài ngồi chờ ở thư phòng.
Một lát sau, lão quản gia đến gõ cửa.
“Ngồi đi.” Liễu Bạc Hoài nói.
Lão quản gia đóng cửa cẩn thận.
Vu Tư Đống có hơi sửng sốt, không rõ vì sao Lê Khinh Chu cũng ở đây.
Nhưng ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại, gật đầu với Lê Khinh Chu, không có nửa điểm ngại gì về viêc đưa rất nhiều cổ phần cho Lê thị trước đó.
Ông ta cùng Bùi Tình ngồi trên sô pha, trực tiếp nói ý định của mình sau khi Liễu Bạc Hoài hỏi.
Vu Tư Đống thật sự đã đến đường cùng, đứng dậy cúi đầu chào Liễu Hạ Huy, mặt đầy hối lỗi nói: “Ta biết A Tình rời đi làm tuổi thơ của con trải qua không vui vẻ gì.”
“Nếu có thể, ta nguyện ý bồi thường cho con.”
“Mong con nể tình Bùi Tình là mẹ ruột của mình mà giúp đỡ Vu gia……”
Vu Tư Đống chỉ thiếu phần than thở khóc lóc, nhìn thì khá đơn thuần nhưng thực ra lại là bộ dáng cảm động.
Đáng tiếc, Liễu Hạ Huy vẫn thờ ơ.
Lê Khinh Chu mãn nhãn xem diễn.
Liễu Bạc Hoài dựa vào lưng ghế, một tay đặt ở trên đùi, ánh mắt đạm mạc, không chút quan tâm.
Chờ đến khi Bùi Tình cũng mở miệng cầu xin, Liễu Bạc Hoài mới hỏi: “Muốn bồi thường như thế nào?”
Vu Tư Đống dừng một chút: “Bồi thường như thế nào Liễu tiên sinh mới có thể vừa lòng? Hoặc là, Hạ Huy con muốn ta làm cái gì cho con?”
Ông ta nhìn về phía Liễu Hạ Huy.
Liễu Hạ Huy nhíu mày nói: “Vu tiên sinh, chúng ta không quen thuộc đến mức ông có thể kêu tên của tôi như thế.”
Vu Tư Đống ngoan ngoãn xin lỗi, làm ra vẻ nho nhã lễ độ.
[Wow, có thể diễn đến vậy sao, trong lòng chắc thù cháu trai lớn của mình đến chết mất.]
—— Tiểu bọt khí nằm trên gấu bông lớn màu hồng, lắc lắc chân xem kịch vui.
Lúc này, khóe môi của Liễu Hạ Huy hơi nhếch lên, lạnh lẽo, trào phúng nói: “Vu tiên sinh, tôi muốn ông làm cái gì, ông cũng làm sao?”
“Tất nhiên, tôi sẽ không vũ nhục ông.”
Vu Tư Đống nghe vậy gật đầu.
Liễu Hạ Huy: “Vậy thì tốt, nếu tôi muốn ông ly hôn với người đàn bà này thì sao?”
Cậu ta nhìn về phía Bùi Tình.
Bùi Tình không thể tin được, sau đó dứt khoát giữ chặt tay Vu Tư Đống —— Tư Đống tuyệt đối sẽ không……
Không ngờ, Vu Tư Đống lại tránh tay của bà ta.
Sau đó mặt đầy do dự, nhíu mày hỏi: “Con nói thật sao? Nếu ta thật sự cùng A Tình ly hôn……”
“Tư Đống!” Bùi Tình sợ hãi kêu lên.
Lê Khinh Chu âm thầm bĩu môi.
[ Ngụy quân tử, rõ ràng là một tên tra nam vì tiền ích kỷ, không nhìn rõ sự thật, vẫn là A Hoài của tui tốt.]
—— Tiểu bọt khí khoanh tay trước ngực, nhìn về phía Liễu Bạc Hoài.
Liễu Bạc Hoài: Đòi mạng à!
“Tư Đống, anh đang nói gì vậy?!”
Bùi Tình lôi kéo cánh tay Vu Tư Đống, hai mắt trợn to không tin được nói: “Chỉ vì một câu của thằng bé mà anh thật sự muốn ly hôn với em sao?!?!”
Vu Tư Đống nắm lấy tay của Bùi Tình, bất đắc dĩ, nói: “A Tình, đây là vì cả nhà……”
“Vì cả nhà liền muốn ly hôn với em?! Chúng ta có thể nghĩ cách khác mà!”
Trong mắt Vu Tư Đống hiện lên sự không kiên nhẫn, kìm nén nói: “Không còn cách nào khác, lại không còn tiền……”
Công ty thật sự hết cứu nỗi rồi.
Bùi Tình đương nhiên không đồng ý ly hôn.
Bà ta nhìn về phía Liễu Hạ Huy, nói: “Hạ Huy, con đang trêu đùa mẹ và chú đúng không…… Con đang lừa gạt chúng ta có phải không?”
“Cho dù Tư Đống ly hôn với mẹ, con cũng sẽ không đưa tiền cho ông ấy.”
Liễu Hạ Huy nhướng mày nói: “Đúng vậy, là tôi đang trêu đùa các người. Việc ông ta có ly hôn hay không liên quan gì đến tôi, Vu gia sống chết ra sao thì có quan hệ gì tới tôi.”
“Mặc kệ các người ở bên nhau hay tách ra, thì một phân tiền tôi cũng không cho mượn.”
“Vu phu nhân, đây là người chồng tốt mà bà đã chọn sao? “
“Rõ ràng còn chưa xác định lời tôi nói là thật hay giả, cũng đã nghĩ đến kiếm tiền từ việc ly hôn, khiến tôi xem được một màn kịch hay.”
Sắc mặt Vu Tư Đống thập phần khó coi.
Bùi Tình vừa bắt đầu tung khẩu khí, hiện tại mặt đã cứng đờ.
“Không, Tư Đống không phải……”
Không phải cái gì?!
Bùi Tình nói không nên lời.
—— Không phải muốn ly hôn với bà ta để đổi lấy tiền sao? Hay cái này chỉ là kế sách tạm thời, chờ nhận được tiền sau ly hôn, lại quay lại với bà ta?
Bà ta còn có thể quay lại làm Vu phu nhân sao?!
Trái tim Bùi Tình như bị dội một gáo nước lạnh, khó chịu đến cực điểm.
Lúc này, Lê Khinh Chu thở dài một tiếng, nói: “Đáng tiếc, lời mà cháu trai lớn nói là thật, Liễu gia cũng không thể cho vay tiền.”
“Làm gì có chủ nợ nào lại cho con nợ vay tiền để trả cho chính mình chứ, ông nói đúng không, Vu tiên sinh.”
Một câu này thả ra lượng tin tức rất lớn.
Vu Tư Đống cùng Bùi Tình phát ngốc.
Lê Khinh Chu gọi ai là cháu trai lớn? Ai là chủ nợ?!
Vu Tư Đống sắc mặt tái nhợt, ngẩn người nhìn Liễu Bạc Hoài: “Liễu tiên sinh…… Lê tổng lời này là có ý gì?”
“Chủ nợ…… Là Liễu gia?”
Liễu Hạ Huy kinh ngạc mà nhìn về phía chú ba, cậu ta còn không biết chuyện này.
Lê Khinh Chu cười khẽ, thay Liễu Bạc Hoài trả lời ông ta: “Tôi đã nói rõ rồi, Vu tiên sinh.”
“Ông muốn giẫm lên Lê thị, còn dùng nhiều tiền mua chuộc nhân viên cấp cao của công ty tôi, ở nước ngoài mở phiên giao dịch dùng việc thắng thua của Lê thị làm tiền đặt cược…”
“Sao nào, ông có quyền dùng thủ đoạn, còn chúng tôi không được phản kích sao?”
“Lúc Vu gia các người ở trong nước nghĩ mọi cách đối phó tôi, liệu có nghĩ đến A Hoài ở nước ngoài động tay động chân, thay tôi xả giận không?”
Chuyện nhân viên kia bán đứng công ty, Lê Khinh Chu đã gom hết chứng cứ giao cho Hạ gia xử lý.
“Xả giận……”
Sắc mặt Vu Tư Đống dần dần dữ tợn, lời nói như bị bóp chết trong cổ họng: “Các người làm công ty tôi phá sản cũng chỉ là để xả giận sao?!”
Thật buồn cười……
Lê Khinh Chu buông tay: “Muốn trách chỉ trách ông quá tham lam, đánh cược với số vốn lớn như vậy.”
“Khi đó ông nên biết lợi ích lớn đi kèm với nguy hiểm rình rập, ông muốn thu cá lớn, đương nhiên có nguy hiểm lớn.”
“Vu tiên sinh, mặc kệ ở nơi nào trên thương trường đều không phải một tay thâu tóm, cơ hội thay đổi trong nháy mắt ông bắt không được, còn trách ai.”
……
Vu Tư Đống cùng Bùi Tình hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt ra khỏi cửa lớn Liễu gia.
Trước khi lên xe, Vu Tư Đống đột nhiên dừng lại.
Bùi Tình ở phía sau, không chú ý thiếu chút nữa đụng phải.
Bà ta nói: “Tư Đống, lên xe đi, chúng lại nghĩ cách khác, nhất định còn có cách……”
Vu Tư Đống lại không trả lời.
“Tư Đống, anh nói gì đi.” ( )
Vừa rồi đả kích quá lớn, Bùi Tình cũng không còn sức suy nghĩ chuyện Vu Tư Đống vì tiền mà muốn ly hôn với bà ta.
Thấy Tư Đống không trả lời, hơn nữa con không có một chút động tĩnh nào, Bùi Tình không khỏi lay lay cánh tay Vu Tư Đống.
Nhưng mà giây tiếp theo, Vu Tư Đống “Rầm” một tiếng, ngã xuống đất không dậy nổi.
—— Sắc mặt tái nhợt, môi xanh tím, hôn mê bất tỉnh.
“Tư Đống!” Bùi Tình thét một tiếng chói tai.
Sau đó Liễu Bạc Hoài biết chuyện này, để lão quản gia hỗ trợ, cùng Bùi Tình đưa Vu Tư Đống đến bệnh viện.
Lê Khinh Chu gãi cằm, thầm nghĩ, không phải là bị cậu chọc tức rồi chứ……
Cậu quay đầu đối mặt với ánh mắt phức tạp, muốn nói lại thôi của Liễu Hạ Huy, đúng lý hợp tình nói: “Nhìn tôi làm gì.”
Liễu Hạ Huy dời ánh mắt.
[ Hừ, cháu trai lớn lại thiếu giáo huấn rồi.]
—— Tiểu bọt khí bĩu môi, biểu tình hầm hừ.
Thấy Liễu Bạc Hoài trở về, Liễu Hạ Huy tiến lên nói: “Chú ba, chú muốn Vu gia phá sản?” Là vì Lê Khinh Chu?!
Liễu Bạc Hoài nhàn nhạt ừ một tiếng, nhìn cậu ta: “Sao thế?”
“Không có việc gì.” Liễu Hạ Huy buồn bực trả lời.
Cậu ta đối với Vu gia cũng không quen thuộc, Vu gia phá sản cũng vừa đúng lúc.
Nhưng chú ba cậu vất vả ra tay,không chỉ một lần, đều là vì Lê Khinh Chu.
So không được, so không được.
Liễu Hạ Huy một mình ăn chanh.
Cậu ta đến hoa viên nhỏ, Lê Húc Sanh cùng Hạ Dịch Quân đang chơi đánh đu đến vui vẻ.
Liễu Hạ Huy nhìn một chút, sau đó đặt mông ngồi lên bập bênh, một đầu bị ép tới khiêu lão cao.
[ Cháu trai lớn phát bệnh tâm thần sao? Ha ha.]
—— Tiểu bọt khí đưa tay lên trán, nhón chân lên nhìn.
Liễu Bạc Hoài thấy thế đi đến, từ phía sau ôm lấy eo Lê Khinh Chu, hơi cúi đầu ở bên tai cậu nhỏ giọng nói: “Buổi tối thật sự không muốn ở lại sao?”
“Ngoại trừ băng đô, không phải em còn mua cả bao tay mèo sao……”
Mặt Lê Khinh Chu đỏ lên, muốn tránh nhưng tránh không được, nhéo ngón tay Liễu Bạc Hoài nói: “Đó là Quân Quân với Sanh Sanh mua đó, vừa nãy thấy đáng yêu nên mang lên.”
“Chúng ta không phải còn đưa cho hai đứa nhỏ chụp không ít ảnh sao, sao lại…… Sao lại có thể sử dụng trên người.”
Cuối cùng một câu cơ hồ không thể nghe thấy.
Nếu không phải Liễu Bạc Hoài kề sát cậu, căn bản không thể nghe thấy.
Hắn hôn vành tai Lê Khinh Chu, nhẹ giọng nói: “Vậy mua cái khác, ví dụ như…… Đuôi mèo?”