Sau đó, liên hệ với Lê Khinh Chu.
Không biết hai người đã nói gì, một thời gian sau, hai người cùng thành lập một phòng thí nghiệm chuyên nghiên cứu phục hồi xương đùi.
Sáng sớm ngày thứ hai sau khi phòng thí nghiệm được thành lập, Lê Khinh Chu nhận được tin từ hệ thống—— trải nghiệm phúc lợi bàn tay vàng đã tới, bấm để nhận.
Lê Khinh Chu ngồi dậy từ trên giường, bấm một cái.
Ánh sáng vàng chợt lóe, trạng thái hệ thống đã biến thành đang trải nghiệm.
Lê Khinh Chu cười ha ha, mặc quần áo xong liền lao ra khỏi phòng.
Cậu tìm tới phòng bếp, quả nhiên A Hoài đang làm bữa sáng—— đỉnh đầu hắn xuất hiện tiểu bọt khí có kích thước bằng quả bóng rổ.
——Tiểu bọt khí cũng giống như A Hoài, đang quay lưng về phía cậu, cơ thể bụ bẫm đeo tạp dề, cúi đầu, nghiêm túc băm thớt.
Lê Khinh Chu tới gần một chút.
[Bảo bối không thích ăn gừng, phải băm nhỏ lại, bánh bao nhỏ một chút, để bảo bối có thể cắn vừa, lúc mang đi hấp chắc là bảo bối vừa tỉnh.]
Bên ngoài kiệm lời, bên trong lại nói nhiều.
Lê Khinh Chu phụt một tiếng bật cười.
Liễu Bạc Hoài xoay người, gương mặt dịu dàng: “Em tỉnh rồi.”
Nhung ngay sau đó hắn hơi nhíu mày nói: “Sao chưa mang dép lê mà đã ra ngoài rồi, bị cảm lạnh thì sao.”
[Phải ôm về mới được.]
——Tiểu bọt khí nhíu mày, gương mặt nhỏ nghiêm túc nhìn chằm chằm đôi chân trân trên sàn nhà của Lê Khinh Chu.
Khi Liễu Bạc Hoài bước đến gần, Lê Khinh Chu thoáng chốc chạy đi như tia chớp, chỉ để lại một câu: “Em đeo dép ngay đây, A Hoài, chờ em ra thì cùng nhau làm bánh.
Liễu Bạc Hoài: Còn rất ngoan, không đợi hắn phải ôm đi.
Khi ăn cơm, Lê Khinh Chu vừa húp cháo, vừa không dấu vết quan sát người tí hon trên đỉnh đầu Liễu Bạc Hoài.
—— Cùng một tư thế, cùng một vẻ mặt, đến cả thói quen nhỏ khi ăn cũng giống y như đúc, thể hiện đẩy đủ ra cái gì gọi là trong ngoài như một.
Lê Khinh Chu âm thầm bĩu môi, như vậy không thú vị.
Đôi mắt cậu xoay chuyển, đột nhiên buông muỗng nói: “A Hoài, anh đút cho em.”
Liễu Bạc Hoài ngẩng đầu.
Sáng sớm hắn chưa đeo kính, mái tóc thường được chải lên nay hơi bù xù, nhìn đẹp trai hơn, tăng thêm vài phần quyến rũ.
[Lại không chịu ăn cơm đàng hoàng.]
——Vẻ mặt tiểu bọt khí vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều lắc lắc đầu.
Liễu Bạc Hoài xích lại gần cậu, cầm thìa nói: “Được, anh đút cho em, há miệng.”
Lê Khinh Châu: A.
Ăn cháo một lúc, Lê Khinh Chu chỉ vào bánh bao nhỏ nói: “A Hoài, ăn cái kia.”
Liễu Bạc Hoài buông thìa, dùng đũa kẹp bánh bao lên thổi thổi, sau đó mới đút cho Lê Khinh Chu.
Hắn nhìn hai bên má phồng lên của Lê Khinh Chu, đôi môi hồng nhuận phủ lên một tầng dầu mỡ.
[Bảo bối đáng yêu quá, quá đáng yêu luôn, muốn hôn.]
——Tiểu bọt khí ghé vào vách nhìn ra ngoài, đôi mắt không chớp.
Động tác nhai bánh bao của Lê Khinh Chu dừng lại một chút, khóe miệng muốn cong lên lại lập tức nhịn xuống.
Cậu đẩy bánh bao nhỏ còn lại đến bên miệng Liễu Bạc Hoài, nói: “A Hoài cũng ăn.”
Liễu Bạc Hoài há mồm cắn.
[ Bảo bối thật tốt.]
——Tiểu bọt khí nhìn Lê Khinh Chu, đột nhiên vương tay nhỏ đặt bên miệng rồi mở ra, hôn gió một cái.
“Phụt.”Lê Khinh Chu vội vàng che miệng, nhưng mày cười cong lên.
Liễu Bạc Hoài khó hiểu: “Sao vậy?”
[Hôm nay bảo bối có hơi kỳ lạ.]
——Tiểu bọt khí trầm tư.
“Không, không có gì.” Lê Khinh Chu nuốt đồ ăn, xua tay nói: “Em ăn no rồi, A Hoài.”
“Ừm, uống nước đi.” Liễu Bạc Hoài nói, ăn nốt chỗ cơm còn dư lại rồi mang bát đũa vào phòng bếp.
Hôm nay là cuối tuần, bọn họ nghỉ ngơi ở nhà.
Bữa sáng qua đi, Lê Khinh Chu như bình thường sẽ nằm trên ghế bập bênh ở thư phòng nghịch điện thoại, lướt weibo, đọc truyện tranh, tiểu thuyết, v.v…
Mà Liễu Bạc Hoài ngồi sau bàn làm việc một lát.
Trên chiếc bàn tròn nhỏ chỗ ghế bập bênh, Liễu Bạc Hoài đã chuẩn bị trái cây, đồ ăn nhẹ, hồng trà, còn có khăn giấy, sọt rác, bên cạnh là máy tính bảng và giá để.
Ngày thường, Lê Khinh Chu sẽ nghịch điện thoại một lát, rồi xem phim trên máy tính bảng.
Nhưng hôm nay, máy tính bảng không được mở lên, thỉnh thoảng Lê Khinh Chu sẽ nhìn lén Liễu Bạc Hoài.
Mới đầu Liễu Bạc Hoài không để ý, sau lại cảm thấy không đúng lắm, liền ngẩng đầu lên lúc Lê Khinh Chu nhìn qua lần nữa.
[Sao bảo bối lại cười trộm?]
——Tiểu bọt khí ngồi ngay ngắn trên ghế, trên mũi đeo mắt kính không gọng cùng kiểu, trước người có bàn làm việc và máy tính.
Tiểu bọt khí đẩy mắt kính, nghiêng đầu, trên đầu hiện ra một dấu chấm hỏi màu đen.
Lê Khinh Chu thấy thế cười càng thêm vui vẻ.
“Bảo bối cười gì vui vậy?” Liễu Bạc Hoài hỏi.
Lê Khinh Chu cắn một miếng táo đã được gọt sẵn, ậm ừ nói: “Bởi vì em quá thích A Hoài, nhìn A Hoài là em thấy vui.”
Khóe miệng Liễu Bạc Hoài gợi lên.
[Miệng bảo bối ngọt thật, muốn hôn quá.]
——Tiểu bọt khí tháo mắt kính xuống, rời khỏi ghế dựa. Liễu Bạc Hoài làm động tác giống hệt, đi đến trước mặt Lê Khinh Chu cúi người, nhưng còn chưa kịp hôn, một miếng táo đã được đặt bên môi.
Lê Khinh Chu cười nói: “Có phải A Hoài cũng muốn ăn không, ăn đi, đừng khách sáo, em đút cho anh.”
Liễu Bạc Hoài nhướng mày, há mồm cắn.
[ Muốn ăn em.]
——Tiểu bọt khí ấn một tay lên vách, ánh mắt cực nóng.
“A Hoài, em chợt nhớ ra tài liệu phục hồi xương đùi còn chưa sửa xong, em phải đi xem lại đã.” Lê Khinh Chu đẩy Liễu Bạc Hoài, ngồi thẳng người dậy.
Liễu Bạc Hoài buông cánh tay đang ấn trên ghế bập bênh ra, đứng dậy gật đầu: “Em đi đi.”
[Nhịn.]
——Tiểu bọt khí hơi thở dài.
Lê Khinh Chu cười trộm đi ra ngoài.
Cậu đi rồi, Liễu Bạc Hoài khó hiểu nhíu mày, nhớ lại hình như mỗi lần Lê Khinh Chu nhìn về phía mình, ánh mắt——có hơi hướng lên đỉnh đầu?
Chẳng lẽ….
Nghĩ đến điều này, Liễu Bạc Hoài đi ra khỏi thư phòng.
Lúc này Lê Khinh Chu đang giả bộ trong phòng, nằm trên giường gõ máy tính, nghe thấy tiếng bước chân, cậu quay đầu lại: “A Hoài, sao anh lại vào đây?”
Liễu Bạc Hoài nói: “Anh vào lấy đồ.”
“À.” Lê Khinh Chu lại quay đầu đi.
[Bảo bối, em biết cái cà vạt sọc đen của anh để đâu không?]
Lê Khinh Chu nhìn màn hình máy tính, cũng không quay đầu lại nói: “Ở dưới tủ quần áo ấy, mở ra là thấy.” – App truyện tytnovel.com –
Bước chân của Liễu Bạc Hoài dừng lại.
[Bảo bối, hệ thống quay lại rồi?]
Lê Khinh Chu đột nhiên quay đầu lại, mở to hai mắt.
Liễu Bạc Hoài câu môi cười, đứng tại chỗ, chưa mở miệng ——[Tiểu bọt khí trên đỉnh đầu anh đáng yêu không? Bảo bối.]
Lê Khinh Chu lập tức nhảy lên, chân trần giẫm trên mặt đất: “Sao anh biết được?”
Liễu Bạc Hoài đi tới, ôm lấy Lê Khinh Chu, để cậu giẫm lên dép lê của mình, chọc chọc chóp mũi của Lê Khinh Chu nói: “Chú ý quan sát nhiều chút, bảo bối.”
[Trước đó anh từng có bàn tay vàng nên có kinh nghiệm, không phải đại ý của bảo bối.]
Lê Khinh Chu nghe xong, miệng vểnh lên, không nhịn được cười nói: “Đúng là biết dỗ người ta.”
Cậu kéo Liễu Bạc Hoài, giải thích chuyện trải nghiệm bàn tay vàng một ngày.
“Qua hôm nay sẽ không còn nữa, em cũng muốn biết trong lòng A Hoài nghĩ cái gì, kết quả…”
Không phải nói cậu đáng yêu muốn hôn, thì chính là muốn…
Liễu Bạc Hoài hiểu cậu định nói gì, dù sao trong lòng hắn suy nghĩ điều gì, bản thân hắn chẳng lẽ còn không rõ ràng sao.
“Kết quả anh chỉ nghĩ muốn hôn em, đúng không?”
Nói đoạn, Liễu Bạc Hoài cúi người hôn Lê Khinh Chu.
Ngay sau đó, hắn khẽ nói bên tai Lê Khinh Chu: “Bảo bối, còn có thể trải nghiệm cái khác nữa…. Muốn thử không?”
“Cái gì?”
[Bảo bối, trải nghiệm trên giường không giống nhau, chúng ta thử xem, thừa dịp cơ hội khó có được.]
——Tiểu bọt khí nằm nghiên trên giường, vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
“Anh…”
Lê Khinh Chu còn chưa nói xong liền bị bế lên.
Rèm phòng ngủ bị kéo xuống, cửa phòng đóng lại—— lần trải nghiệm này quả thật không bình thường.
….
Một năm rưỡi sau, nghiên cứu về phục hồi xương đùi thành công sơ bộ, cần sử dụng kết hợp với khoang trị liệu Lê Khinh Chu nghiên cứu ra.
Làm người khởi xướng, Lê Khinh Chu là người đầu tiên thí nghiệm.
Hai tháng sau, không cần tiếp tục mặc khung hỗ trợ nữa, Lê Khinh Chu cũng có thể đi đường bình thường.
Sau đó, viện sĩ viện nghiên cứu làm người thí nghiệm thứ hai.
Thời gian người này chữa trị lâu hơn Lê Khinh Chu, bởi vì tình trạng chân người này nghiêm trọng hơn.
Sau thời gian nửa năm chữa trị, người viện sĩ này dùng gậy chống, cũng có thể đi đường.
Từ đó, “chất lỏng” phục hồi xương chân được tung ra, hấp dẫn không ít người mua.
Chính phủ Hoa Quốc đặc biệt đưa ra chính sách hỗ trợ, chỉ hỗ trợ đối với người Hoa Quốc.
——Người có khó khăn về tài chính nhưng lại có nhu cầu phục hồi khẩn cấp chỉ cần điền các thông tin liên quan, sau khi có chứng thực sẽ được ưu đãi.
Nhưng “chất lỏng” phục hồi xương đùi bỏ ra số tiền lớn vẫn khó có được.
Tập đoàn Lê thị không chỉ được đánh giá là doanh nghiệp tiên tiến, Lê Khinh Chu cũng nhiều lần được quốc gia khen ngợi.
Ba năm sau, chính sách pháp luật Hoa Quốc cho phép kết hôn đồng tính được thông qua.
Cặp đôi Lê Khinh Chu và Liễu Bạc Hoài khiến người ta ghen tị này lại tùy hứng tổ chức hôn lễ thêm một lần nữa,
Hôn lễ này được ghi vào kỷ luc, trở thành cặp đôi đồng tính đầu tiên ở Hoa Quốc.
Thời đại công nghệ, kỷ nguyên thực tế ảo ở Hoa Quốc không thoát khỏi tên Lê Khinh Chu.
Đặc biệt là phòng thí nghiệm khoa học kỹ thuật sinh học do Lê Khinh Chu bỏ vốn thành lập.
Tập hợp không ít nhân tài trong lĩnh vực y học và nghiên cứu khoa học, cho ra không ít nghiên cứu quan trọng —— chẳng hạn như nội tạng nhân tạo, chất lỏng phục hồi xương chân.
Cống hiến to lớn cho khoa học và y học quốc gia.
Mà tình cảm của Lê Khinh Chu và Liễu Bạc Hoài vẫn luôn khiến người khác ghen tị.
Khi Lê Khinh Chu bước vào tuổi bốn mươi, Hoa Quốc bắt đầu nghiên cứu các hạng mục khoa học chuyên sâu liên quan đến từ tính.
Sau đó dẫn đầu toàn thế giới trong việc thiết lập mạng lưới từ trường, ô tô bay thuận lợi được chế tạo ra—— lại là Lê thị, công ty ô tô danh tiếng nhất nghiên cứu thành công.
Lúc đó, gần như gia đình nào cũng có một con robot phục vụ.
….
Nhà cũ nhà họ Liễu.
Lê Khinh Chu đang cùng Liễu Bạc Hoài nằm trên ghế bập bênh phơi nắng trong sân.
Lê Khinh Chu quơ quơ chân, gương mặt xinh đẹp, dường như không hề bị bào mòn bởi thời gian, trông vẫn trẻ trung như cũ,
Cậu nói: “A Hoài, lần này chúng ta đi tuần trăng mật ở đâu đây?”
Liễu Bạc Hoài ôm lấy eo cậu, nghiêng đầu hôn, dịu dàng nói: “Muốn đi đâu cũng được, anh mãi mãi đi cùng em.”
Lê Khinh Chu: “Vậy được, chờ chúng ta già đến nỗi không đi nổi nữa, ăn không ngon nữa, cũng phải đi cùng nhau, không được đi trước em.”
Liễu Bạc Hoài nắm chặt tay cậu nói: “Sao anh nỡ bỏ em mà rời đi trước chứ.”
“Yêu anh.”
Lê Khinh Chu cười tủm tỉm ngẩng đầu, hôn bẹp một cái.
“Anh cũng yêu em, bảo bối.”