Lần này là trận đấu bán kết cuộc thi giao lưu robot trí tuệ nhân tạo, địa điểm thi đấu được đặc biệt xây dựng, cơ sở vật chất trông có vẻ càng cao cấp hơn.
Lúc Liễu Bạc Hoài đến, bên cạnh Lê Khinh Châu ngoài trừ có Phương Tây Ngạn, còn có cả Lữ Mi San.
Hai người vừa nói vừa cười, người tí hon trong bong bóng cũng vui tươi hớn hở.
Trâu Minh dừng xe, không dám hé lời.
Không biết vì sao, tam gia cả đường đi đều áp suất thấp, hình như tâm trạng vô cùng không vui…
Anh ta cũng không dám tự tìm xui xẻo.
Có vẻ như Lữ Mi San nói gì đó.
Biểu cảm trên mặt Lê Khinh Châu mặc dù không có biến hóa quá lớn, nhưng người tí hon trong bong bóng lại khoanh chân ngồi xuống, đôi tay túm ống quần cười không ngừng.
Liễu Bạc Hoài bước đến cách ba mét với gương mặt vô cảm.
[Đúng là không ngờ Lữ tiểu thư nhìn cao quý lạnh lùng như thế, là kiểu coolgirl, thế mà lời nói ra lại dí dỏm thú vị như vậy.]
[Đặc biệt là cô ấy còn thích đọc truyện tranh, còn là fans trung thành của Cát Nhạc, đúng là không nên quá để ý vẻ ngoài, vẻ đẹp tâm hồn mới là quan trọng nhất…]
Cô ấy quả thật rất phù hợp để giới thiệu với tam gia, cậu nói từ xứng đôi sắp mệt đến nơi rồi.
——Người tí hon trong bong bóng tràn đầy thưởng thức, hai tay nhỏ nắm thành nắm đấm chạm vào trước ngực, vươn ngón tay móc nghéo.
Lê Khinh Châu đang vui vẻ với sự nghiệp làm bà mối của mình.
Bỗng chốc, một bàn tay đặt lên vai cậu, không đau, nhưng có thể cảm giác được có dùng chút sức lực.
Cậu quay đầu: “Tam gia, anh đến rồi.”
“Ừ.” Liễu Bạc Hoài trầm giọng đáp.
Một bên, Phương Tây Ngạn và Lữ Mi San cũng gật đầu chào.
Ánh mắt Liễu Bạc Hoài nhàn nhạt liếc nhìn Lữ Mi San.
[Ồ, nhìn nhau kìa.]
——Người tí hon trong bong bóng xoay chuyển đầu nhỏ.
Liễu Bạc Hoài thu hồi ánh mắt, bỗng nhiên duỗi tay xoa xoa đầu Lê Khinh Châu, giúp cậu vén những lọn tóc đang che khuất tầm mắt sang một bên, động tác nhẹ nhàng.
Hắn nói: “Không đi vào sao?”
“Ừ, vào thôi.” Lê Khinh Châu gật đầu.
Vẻ mặt cậu không có biến hóa, tự nhiên thích ứng động tác của Liễu Bạc Hoài.
Phải nói là, cậu đã quen với chuyện ai người thân mật hơn.
Nhưng Phương Tây Ngạn và Trâu Minh lại cùng lộ vẻ ngạc nhiên, không khỏi liếc nhau——‘Có chuyện gì vậy?’‘Tôi cũng không biết’.
Liễu Bạc Hoài đẩy Lê Khinh Châu vào hội trường cuộc thi.
Lê Khinh Châu nói, người máy tham dự trận đấu bán kết lần này, cậu cũng có tham gia chế tác.
——Chủ yếu là đưa vào các chương trình trí tuệ nhân tạo để làm người máy mà đám người Dữu Triết chế tác càng thêm hoàn thiện hơn.
Cậu nói tới đây thì ngừng.
Lê Khinh Châu có chương trình người máy trí tuệ nhân tạo hoàn chỉnh, những tư liệu liên quan đều được lưu trữ trong hệ thống ít được sử dụng.
Đương nhiên, bên trong còn có toàn bộ tư liệu nghiên cứu khác của cậu…
Nhưng kể cả có giải thích thì có vài nghiên cứu vẫn không phù hợp để lấy ra, phần lớn mọi thứ đều cần từ từ, tốt nhất là làm từng chút một.
Nhắc tới chương trình hoàn thiện người máy trí tuệ nhân tạo của Lê Khinh Châu, ánh mắt Lữ Mi Sản tỏa sáng, khen ngợi: “Nghiên cứu của Lê tổng đối với trí tuệ nhân tạo rất chuyên sâu.”
“Không chỉ có lĩnh vực ô tô, kiến thức về phương diện người máy của Lê tổng hoàn toàn không thua kém A Triết…”
Có tiền có sắc, tốt nghiệp đại học danh giá, tài năng thật sự, tính cách lạnh nhạt…Đây tuyệt đối chính là nguyên mẫu ngoài đời của nhân vật Mộ Lân mà!
Nội tâm Lữ Mi San kích động, ngoài mặt vẫn bình tĩnh.
Nhưng ánh mắt cô nàng nhìn về phía Lê Khinh Châu lại mang thêm một ít vui sướng, hạnh phúc.
Liễu Bạc Hoài tiến lên một bước, đẩy Lê Khinh Châu vào một góc, vừa vặn chặn tầm mắt của Lữ Mi San.
Tuy nhiên lại có mấy người đi tới trước mặt.
—— Giáo sư Buffett và sinh viên của ông là Keys, Đỗ Thầm Vi cùng với người của phòng làm việc CW.
Mặc dù Lê Khinh Châu không quen biết Đỗ Thầm Vi, nhưng trên ngực họ treo thẻ dự thi, lại đi cùng giáo sư Buffett và Keys, cũng đoán được là ai.
Đặc biệt, vẻ mặt Lữ Mi San đột nhiên trở nên lạnh lùng hẳn.
[Đường hẹp gặp nhau, không có đường lui, dũng mãnh, mưu trí mới có thể thắng! Dũng cảm tiến lên, nghiền ép họ, go!]
——Người tí hon trong bong bóng làm ra tư thế siêu nhân, quần cộc nhỏ màu hồng giắt trong áo, áo choàng hồng phần phật múa may.
Vẻ mặt giáo sư Buffett hơi xấu hổ.
Dù sao trước đó ông ta từ chối lời mời của Lê Khinh Châu, trở thành cố vấn kỹ thuật của tập đoàn Thôi thị.
Bây giờ, học sinh Keys của ông ta dự thi, mà Lê Khinh Châu mua phòng làm việc Kỳ Lạ, đương nhiên cũng trở thành thí sinh dự thi.
Hai bên trở thành đối thủ cạnh tranh.
Hơn nữa, giáo sư Buffett liếc nhìn Đỗ Thầm Vi.
Ông ta mang máng biết chuyện người phụ trách phòng làm việc CW mượn tay tập đoàn Thôi thị để đối phó phòng làm việc Kỳ Lạ.
Không biết có ân oán gì với nhau.
Liễu Bạc Hoài đẩy Lê Khinh Châu bước đi không ngừng, đám người Lữ Mi San theo sau.
Hành lang khá rộng, hai bên sắp đi qua nhau.
Đỗ Thầm Vi nhận ra chủ tịch công ty Lê thị, lại không quen biết Liễu Bạc Hoài.
Nhưng theo bản năng anh ta cảm thấy người này không dễ chọc, chỉ buông lời hung ác khi đi qua Lữ Mi San.
“Dữu Triết thật đúng là sẵn sàng từ bỏ, thế mà bán được phòng làm việc của anh ta đi.”
“Nhưng đừng tưởng mấy người leo được lên Lê thị là có thể đối phó được tôi, lần này thi đấu robot trí tuệ nhân tạo hay là nhận thua sớm đi, biết đâu tôi còn có thể tha cho mấy người.”
[Mắc gì leo lên tôi thì không thể đối phó được anh, tự kiêu quá rồi đấy, thằng nhãi con thối.]
——Người tí hon trong bong bóng một bộ dạng thở phì phò.
Lữ Mi San nghe vậy, không khỏi hiện lên vẻ giận dữ.
Cô nắm chặt tay, chỉ thiếu chút là cho tên súc sinh này một cái tát.
Lữ Mi San trả lời: “Nằm mơ đi, một ngày nào đó anh sẽ phải gánh hậu quả, thân bại danh liệt, tôi chờ xem anh khóc lóc sám hối.”
Đỗ Thầm Vi cười châm biếm: “Sẽ không có ngày như vậy.”
Nói xong anh ta rời đi.
Lữ Mi San tức đến mức lồng ngực phập phồng.
Lê Khinh Châu nói: “Cô Liễu, cô không cần so đo với loại người này, anh ta không đáng.”
Lữ Mi San hít sâu một hơi, quay đầu nói: “Tôi biết, cảm ơn anh, Lê tổng.”
[Á á——Bắt nạt phụ nữ đều không phải đàn ông tốt! Cái tên xấu xa này, mình muốn đại diện ánh trăng tiêu diệt anh ta!]
——Người tí hon trong bong bóng buộc hai bên tóc thành hai bím tóc nhỏ, một tay chống nạnh, một tay múa may cây gậy phát sáng màu vàng hình trăng lưỡi liềm.
Liễu Bạc Hoài không biết “Chuyện cũ” giữa Dữu Triết và Đỗ Thầm Vi, thấy thế, hắn cho rằng Lê Khinh Châu để ý Lữ Mi San, muốn ra mặt vì cô…
Hắn hơi cụp mắt xuống, kiềm chế biểu cảm, nhờ mắt kính không gọng để che giấy sự u ám tràn đầy trong đáy mắt.
“Tam gia?” Thấy Liễu Bạc Hoài mãi không có động tác gì, Lê Khinh Châu khó hiểu quay đầu dò hỏi.
Liễu Bạc Hoài thấp giọng cười cười, tiếp tục đẩy Lê Khinh Châu về phía trước.
Đằng sau, Trâu Minh đột nhiên sờ cánh tay, nhếch miệng, vẻ mặt kỳ lạ.
Bên cạnh, Phương Tây Ngạn hỏi anh ta có chuyện gì.
Trâu Minh ghé vào tai anh ta nói thầm hơi khó nghe: “Anh có nghe thấy tiếng cười hồi nãy của Liễu tổng không…”
Phương Tây Ngạn buồn bực lắc đầu: “Không có, Liễu tổng cười à?”
Trâu Minh: “Đó cũng không được coi là Liễu tổng cười…”
Anh ta đi theo Liễu tổng nhiều năm như vậy, cũng coi như khá hiểu biết với một vài thói quen của Liễu tổng, mà dáng vẻ kia của Liễu tổng…Là tức giận.
——Cũng có nghĩa là, có người sắp xui xẻo rồi.
Không biết là ai làm Liễu tổng giân.
Chẳng lẽ là mấy người vừa đi qua?
Nhưng mà không đúng, hẳn là Liễu tổng không quen biết họ, muốn tức giận cũng phải là mấy người Lê tổng tức giận mới đúng chứ…
Trâu Minh không hiểu.
Nhưng tóm lại, người nọ rất đáng thương, mặc niệm một chút.
Cuộc thi robot trí tuệ nhân tạo có kiểm tra trước khi thi đấu, trước đó Dữu Triết và Đồng Lâm phụ trách những việc này.
Mà sau khi Lữ Mi San đưa đám người Lê Khinh Châu ngồi vào khán phòng, cũng đi hậu trường.
Rất nhanh trận đấu bán kết đã bắt đầu.
Đám Dữu Triết đã chế tác sức mạnh tổng thể của người máy, cho dù đặt trong cuộc thi giao lưu nhiều tuyển thủ như vậy cũng đủ để đánh thắng, đứng trong top đầu.
Nhưng không thể khôn nói, người máy do đội Đỗ Thầm Vi chế tác dùng để dự thi cũng rất xuất sắc.
Thứ hạng của họ trong cuộc thi đấu chính thức cũng rất cao.
Đây cũng là lý do vì sao video xuất hiện trên mạng lại được chú ý nhiều đến vậy.
Hơn nữa, hạng mục mà hai đội Kỳ Lạ và đội CW giống như như đúc.
Nếu có thể cùng tiến vào trận chung kết, về sau chắc chắn sẽ đối đầu với nhau, đó sẽ là một trận đấu đáng mong chờ.
Đấu bán kết áp dụng hình thức rút thăm.
Không biết có phải do may mắn không, mà hai bên không gặp nhau trên sân đấu, coi như tránh được bước đầu xung đột.
Mà hệ thống robot trí tuệ nhân tạo có sự cải tiến của Lê Khinh Châu, xếp hạng đội Dữu Triết vươn lên rất nhiều trong cuộc thi, vượt xa đội Đỗ Thầm Vi.
Cuối cùng bảng điểm tổng xuất hiện, đội Kỳ Lạ tạm thời xếp thứ ba.
Hai người xếp đầu một người là học sinh của giáo sư Buffett, Keys, đứng thứ hai là đội đến từ nước Nhật.
Về phần đội của Đỗ Thầm Vi, xếp ở vị trí thứ sáu.
Tính tổng điểm xong, xếp hạng trận đấu bán kết được công bố, Dữu Triết và hai người Đồng Lâm, Lữ Mi San thoáng chốc ôm nhau chúc mừng.
Lê Khinh Châu cũng không nhịn được vui mừng.
[Chà! Đây là nhờ mình cải tiến đấy, mình giỏi quá đi!]
——Người tí hon trong bong bóng một tay cầm chùm bóng bay, một tay giơ bó hoa lắc lên lắc xuống.
Trên trán còn buộc một dải ruy băng ghi dòng chữ “Tôi là số một”, trước ngực còn có chữ “Giỏi” lớn màu đỏ.
Lê Khinh Châu cong khóe miệng.
Bởi vì hiện trường cuộc thi quá ầm ĩ.
Cậu thoáng nghiêng người sang một bên, tới gần Liễu Bạc Hoài, nói bên tai hắn: “Tam gia, anh cảm thấy phòng làm việc Kỳ Lạ thế nào?”
[Tôi có thể mua được có phải đặc biệt giỏi không!]
—— bên tai bị hơi nóng hun, mang đến cảm giác ngứa ngáy, dường như len lỏi đến tận đáy lòng, không ngừng khuấy động, trêu chọc ở đầu quả tim hắn…
Liễu Bạc Hoài ừ một tiếng, nói: “Rất tuyệt.”
Lê Khinh Châu: “Đám Dữu Triết đều rất giỏi.”
“Lữ Mi San làm công việc sửa chữa vỏ robot, cô ấy hoàn toàn có thể đảm đương công việc này.”
“Hơn nữa, cô ấy còn là một cô gái, không sợ khó khăn, gian khổ, không sợ bẩn, mệt, có phải rất đáng để người ta nhìn với con mắt khác không?”
[Tôi cũng đánh giá cô ấy rất cao…]
Cho nên, tam gia, anh có chú ý đến cô gái đặc biệt này không? Có bị cô ấy hấp dẫn chưa?
——Người tí hon trong bong bóng vẻ mong chờ câu trả lời.
Liễu Bạc Hoài im lặng.
Hắn siết chặt phật châu trong lòng bàn tay, miễn cưỡng chặn lại cảm xúc u ám đang không ngừng dâng lên trong lòng, sau một lúc lâu mới nhàn nhạt nói: “Không cảm thấy.”
“Nếu cô ta đã lựa chọn công việc này, không sợ gian khổ vất vả chẳng lẽ không phải là yêu cầu cơ bản nhất sao?”
Lê Khinh Châu à một tiếng.
[Tam gia nghiêm khắc thật đấy, nhưng mà, tam gia như vậy hấp dẫn thật sự.]
——Người tí hon trong bong bóng nắm tay đặt trước ngực, mắt lấp lánh nhìn về phía Liễu Bạc Hoài.
Bàn tay nắm chặt phật châu của Liễu Bạc Hoài không khỏi buông ra một chút.