Trong thư phòng, Hạ Tân Kiến bày tỏ thành ý quân đội để ý với người máy trí năng cứu viện số một, hi vọng đạt được hợp tác với Lê Khinh Chu.
Đối với lời mời quân đội, Lê Khinh Chu tự nhiên cũng không chậm trễ mà đồng ý.
Nhưng cùng lúc cậu hy vọng nhà họ Hạ có thể hỗ trợ điều tra việc liên quan đến người máy ở trận chung kết bị hãm hại mà dẫn đến trình tự hệ thống hạt nhân của người máy bị rối loạn.
Lê Khinh Chu nói: “Đố là một loại bệnh độc xâm chiếm trình tự trí năng kiểu mới, người bình thường không làm được cũng không nắm trong tay được.”
“Vì thế đây chắc chắn là hãm hại có dự tính.”
“Xét thấy người tổ chức không thể phối hợp, tôi hi vọng ngài có thể hỗ trợ…”
Hạ Tân Kiến gật đầu: “Được, không thành vấn đề.”
Nói chuyện giữa hai người rất vui vẻ.
Sau khi đi ra thư phòng đã tới buổi tối.
Điểm này, Hạ Dịch Quân đã sớm tan học về nhà, đương nhiên cùng về với cậu có em trai Lê Khinh Chu – Lê Húc Sanh.
Hai người bạn nhỏ được Liễu Bạc Hoài đón về dù sao cũng cùng lớp.
Liễu Bạc Hoài đi đón người trước, Lê Khinh Chu gọi điện thoại báo cho giáo viên chủ nhiệm lớp ba.
——Hôm nay cậu không có thời gian tời trường đón cậu bé.
Vì thế Lê Húc Sanh với Hạ Dịch Quân đồng thời được đón về, phiền giáo viên nói cho Lê Húc Sanh một tiếng.
Lê Khinh Chu từng nhiều lần cùng Liễu Bạc Hoài đi đón người, giáo viên có ấn tựng sâu sắc với hai người bọn họ nên nói đến đây thì rõ ràng, trong điện nói nói đồng ý.
Lê Húc Sanh được nhà họ Hạ đón sau đó cậu gọi điện thoại cho chị nói rõ tình huống sau đó cậu ngồi chờ Lê Khinh Chu đi ra từ thư phòng.
Dáng dấp cậu rất ngoan ngoãn, rất được phụ nữ nhà họ Hạ yêu thích.
Chờ Lê Khinh Chu đi đến phòng khách, em trai cậu đang ngồi bên cạnh Quân Quân.
Hai đứa nhỏ thân thiết ngồi dựa vào nhau xem TV, bên cạnh có Chung Lan với Từ San, trên khay trà còn bày hoa quả với các loại bánh.
“Anh!”
Lê Húc Sanh ngay lập tức nhận ra bóng người Lê Khinh Chu.
Ánh mắt cậu sáng ngời, chống sô pha nhảy xuống chạy về phía Lê Khinh Chu, mục tiêu ôm cánh tay anh trai.
này Liễu Bạc Hoài đứng sau Lê Khinh Chu, hắn quan tâm dừng xe đẩy lại.
Lê Khinh Chu xoa đầu nhỏ của Lê Húc Sanh: “Ngoan.”
Hạ Tân Kiến cùng Lê Khinh Chu nói chuyện xong thì anh ta có chút văn kiện cần phải xử lý nên ở lại thư phòng.
Mà Hạ Sầm Trạch cũng chưa hết giờ làm trở về.
Vợ Hạ Tân Kiến – Chung Lan đi tới nói: “Khinh Chu, bên ngoài lác đác mưa, trước cữ ở đây chờ một lúc. Đợi mưa tạnh đi cũng không muộn.”
Hạ Dịch Quân cũng chạy tới, ôm lấy bạn nói: “Đúng đấy, anh Lê ở lại chờ một lúc đi.”
Lê Khinh Chu ngẩng đầu lên, trong phòng khách nhà họ Hạ có một cánh cửa sổ lớn sát đất, bên ngoài đúng thật mưa rả rích trời cũng âm u.
Thế là cậu gật đầu nói: “Được, vậy thì làm phiền.”
Chung Lan cười nói: “Sao là làm phiền, Sanh Sanh vừa đến Quân Quân cũng ngoan di không ít.”
Mẹ Hạ Dịch Quân – Từ San càng cười nói: “Đúng vậy, nhãi con nhà chúng ta có thể yên tĩnh một lúc. Mau tới đây, tôi đi chuẩn bị ít trà.”
Nói xong cô liền đi đến nhà bếp.
Một lát sau, hai người bạn nhỏ vẫn dựa vào nhau trên sa lông xem ti vi còn Chung Lan với Từ San nói chuyện với Lê Khinh Chu và Liễu Bạc Hoài.
Các cô nói chuyện đột nhiên nói chuyện đại sự cả đời Liễu Bạc Hoài.
Hạ Uyển Thanh là mẹ Liễu Bạc Hoài bây giờ bà ở nước ngoài tĩnh dưỡng không để ý đến việc đời. Cả nhà họ Liễu bây giờ chỉ có Liễu Bạc Hoài là người quyết định.
Liễu Cảnh Nguyên không tính trong đó.
Nếu không có nhà họ Liễu vậy thì nhà họ Hạ bắt đầu quan tâm.
—— Hai người đàn ông Hạ Tân Kiến với Hạ Sầm Trạch có thể nói một chút về công việc với Liễu Bạc Hoài, nhắc đến việc giới thiệu đối tượng cho Liễu Bạc Hoài sao họ có thể thân thiết nói rõ ràng việc này.
Mà việc kết hôn này còn phải xem người lớn là Chung Lan với Từ Lan tính.
Nói đến đề tài này, Chung Lan thở dài nói: “Bạc Hoài đã ngoài ba mươi đến bây giờ cũng không có người phụ nữ nào lọt vào mắt của nó…”
“Hỏi nó thích dáng vẻ gì không những không nói mà còn từ chối.”
“Trước đó vài hôm, tôi nghĩ muốn giới thiệu cháu gái của bạn tốt. Ai ngờ vừa nói ra miệng, mấy ngày nay nó cũng không về nhà, cậu ấy đang chốn tôi đấy.”
Chung Lan lôi kéo Lê Khinh Chu nói: “Nếu như không phải dẫn cháu đến, tôi sợ cậu ấy một tháng nó cũng không đến đây.”
Chung Lan là em giá Hạ Thanh Uyển, là mợ của Liễu Bạc Hoài tuy rằng bình thường bảo dưỡng nhưng cũng đã có tuổi. ()
Bà coi như là nhìn Liễu Bạc Hoài lớn lên.
Sau khi Hạ Thanh Uyển ra nước ngoài tĩnh dưỡng thì bà càng chăm sóc Liễu Bạc Hoài hơn, đảm nhiệm một nửa mẹ của hắn.
Liễu Bạc Hoài khá tôn trọng bà.
Lúc này, hắn bị Chung Lan ngay trước mặt Lê Khinh Chu quở trách, kể ra trên mặt còn giả vờ oan ức thở dài. Toàn bộ quá trình hắn chỉ ngồi trên ghế sa lông nghe, một chữ cũng không mở miệng phản bác.
Không chỉ như vậy, đợi Chung Lan nói xong Liễu Bạc Hoài còn rót cho bà một chén trà nóng.
Chung Lan cười cũng không được khóc cũng không xong, bà bất đắc dĩ lắc đầu, nâng chén trà uống một ngụm.
Sau đó, bà nói: “Cháu nha, cũng nên lập gia đình.”
Lê Khinh Chu trầm mặc lắng nghe, lúc này không khỏi tán đồng.
[Ừ, chính xác, chính xác. Tam gia nên lập gia đình…]
Tuyệt đối không được cô đơn như kiếp trước, như vậy nhiệm vụ của cậu không xong rồi.
—— Người tí hon bên trong bong bog nắm chặt tay, vẻ mặt nỗ lực.
Liễu Bạc Hoài thấy thế hơi nhướng mày.
Chung Lan nói xong Liễu Bạc Hoài, lại đột nhiên hỏi Lê Khinh Chu có người thích hay bạn gái không.
Liễu Bạc Hoài tay nâng chén trà tiếp đó hắn không lộ ra bất cứ dị thường gì đưa đến bên miệng nhưng ánh mắt lại chú ý đến Lê Khinh Chu bên kia.
[Người thích? Bạn gái? Không, tất cả đều không có. Hiện tại tôi còn không muốn suy nghĩ đến chuyện này.]
—— Người tí hon bên trong bong bóng thẹn thùng vội vàng xua tay.
Miệng Lê Khinh Chu cũng trả lời như vậy.
Chung Lan nghe vậy thở dài: “Ai, thật là, người trẻ các cháu hiện tại đều lấy sự nghiệp làm trọng.”
Suy nghĩ một chút, đúng là bây giờ công ty Lê thị đáng đứng ở lúc quan trọng để phát triển, thư giãn cũng không được, bản thân Lê Khinh Chu cũng không có tài năng…
Sau đó bọn họ nói chuyện một lúc, mưa bên ngoài cũng không ngừng lại, càng mưa nhiều hơn, ngay cả mấy đen trên trời cũng bắt đầu thoáng xuất hiện sấm sét.
Chung Lan kỳ quái lẩm bẩm: “Xem dự báo thời tiết ngày hôm qua không nói hôm nay mưa to…”
Lê Khinh Chu điều chỉnh xe đẩy tới trước cửa phòng khách.
Cậu nhìn trời, trong lòng có ý định thừa dịp trời còn chưa mưa to rời đi sớm?
Lúc này, Liễu Bạc Hoài đến bên cạnh cậu.
“Khinh Chu, cậu có ý nghĩ gì với… đối tượng tương lai?”
Nữ nhân hay là nam nhân?
[Ồ, lẽ nào tam gia cũng sợ tôi không tìm được đối tượng?]
——Người tí hon trong bong bóng di chuyển đầu nhỏ, ngẩng lên nhìn Liễu Bạc Hoài.
Lê Khinh Chu ngẩng đầu lên nói: “Bề ngoài, tích cách, ăn nói… tâm hồn phù hợp, hiểu được tôi, tôi cũng hiểu được người đó. Chung tôi không cần nói nhưng cả hai đều hiểu được suy nghĩ của nhau.”
“Nếu muốn làm bạn đời của tôi thì tuyệt đối không buông tay.”
[Cho dù là nữ nhân hay là nam nhân… A, tôi cảm thấy gặp đúng người thì không phân biệt giới tính.]
—— Người tí hon trong bong bóng hai tay che khuôn mặt đỏ bừng, cậu ngượng ngùng uốn éo người.
Khóe miệng Liễu Bạc Hoài không tự chủ cong lên.
[Tam gia thà bận tâm tôi không bằng quan tâm chuyện đại sự cả đời của mình một tý. Tôi sốt ruột,]
—— Người tí hon bên trong bong bóng thả tay nhỏ xuống, dựa vào tường nhìn Liễu Bạc Hoài.
[Nói thẳng, làn nền phía trước lâu như vậy… nên không có vấn đề gì.]
Trong lòng Liễu Bạc Hoài có nghi ngờ, đọ cong khóe miệng không khỏi hạ xuống.
Lúc này liền nghe Lê Khinh Chu mở miệng nói: “Tam gia, anh cảm thấy cô Lữ Mi San thế nào?”
“Qua khoảng thời gian ở chung, tôi cảm thấy cô Lữ là một cô gái rất tốt, độc lập tự chủ, xinh đẹp hào phóng.”
“Càng quan trọng hơn chính là, tôi từng hỏi cô Lữ thấy Tam gia như thế nào, cô ấy nói rất yêu thích…”
Lê Khinh Chu còn đang nói cái gì đó.
Nhưng lúc này Liễu Bạc Hoài nghe không lọt vào tai, trong lòng hắn không kiềm chế được tâm tình đen tối khó phân biệt, hắn càng tức điên cười, nhẹ nhàng a một tiếng.
Lê Khinh Chu dừng câu chuyện, ánh mắt vô tội nghi ngờ.
[Sao vậy? Đây là vui vẻ sao?]
Trong lòng Liễu Bạc Hoài cứ việc tức giận cuồn cuộn nhưng trên mắt hắn không biến sắc, không lộ ra mảy máy tức giận.
Thậm chí khóe miệng cũng nhẹ nhàng cong lên, vẻ mặt đang nghe.
Chẳng trách…
Không trách cậu mấy ngày trước đó trước mắt hắn khen Lữ Mi San hóa ra là muốn mai mối cho hắn.
Lúc này Liễu Bạc Hoài rất muốn mở đầu Lê Khinh Chu xem bên trong suy nghĩ đến cùng của cậu là gì… Muốn ôm đồm chuyện mai mối?
Không, không cần mở ra cũng có thể xem.
Ánh mắt Liễu Bạc Hoài u ám khó hiểu không dấu vết quét về phi đỉnh đầu Lê Khinh Chu.
Hắn đứng bên cạnh Lê Khinh Chu, rõ ràng bên trong ba mét nhưng âm thanh chưa từng vang lên.
—— Đây là cái gì cũng không nghĩ đến?
Giọng nói Liễu Bạc Hoài lạnh nhạt nói: “Khinh Chu, cậu muốn hợp tác với Lữ Mi San?”
Lê Khinh Chu: “Đương nhiên, nếu tam gia không có ý đó…”
Không phải cô Lữ cũng được sau này cậu có thể giới thiệu người khác cho tam gia, chắc chắn hài lòng.
—— Người tí hon bên trong bong bóng gãi gãi đầu nhỏ.
“Ầm ầm” một tiếng, mây đen bên ngoài lói một tia chớp.
Trong phòng khách, hai bạn nhỏ giống như sợ hết hồn.
—— Chung Lan với Từ San an ủi, cậu có thể thấy tiếng mưa xem lẫn với ồn ào của TV.
Lê Khinh Chu vừa định quay đầu lại nhìn nhưng đột nhiên cậu không chuẩn bị bị một cánh tay nắm sau cổ.
Động tác rất nhẹ nhưng cậu lập tức quay đầu lại.
Chỉ cảm thấy có hạt mưa bé rơi xuống da, làm cậu ngứa khiến cho cậu thoáng cảm thấy không dễ chịu nhưng không nói được là nơi nào khó chịu.
[Ai, ai nha.]
—— Người tí hon bên trong bong bóng giống như con gà bị bóp cổ, không chỉ cổ co rút lại hai tay cũng ngoan ngoãn nắm lại, jiojio ở một chỗ thỉnh thoảng còn giẫm lên nhau.
Liễu Bạc Hoài khom lưng cúi người tới gần tai Lê Khinh Chu, chậm rãi nói: “Khinh Chu, trời mưa lớn như vậy, cậu ở lại đi.”
“Ngoan, gọi điện thoại cho em gái cậu. Tối nay cậu không về, được chứ?”
Không biết vì sao, Lê Khinh Chu luôn cảm thấy cậu không thể từ chối người này, không phải vậy…
Thế là cậu gật gù: “Hay hay là tôi với Sanh Sanh ở lại, làm phiền.”
Liễu Bạc Hoài nhìn kỹ cậu, nhẹ giọng nở nụ cười, âm thanh nhỏ đến mức không nghe thấy: “Làm sao biết chứ…”