Cậu ta lặng lẽ âm thầm quan sát, cuối cùng rút ra một kết luận: tâm tư của Liễu tổng dành cho Lê tổng cũng giống như cậu ta…
Hơn nữa, Chu Tinh Vệ có cảm giác, Liễu tổng hình như cũng biết tình cảm của cậu.
Dù lại một lần nữa bị Liễu tổng đối xử lạnh nhạt, Chu Tinh Vệ vẫn đang kiên cường ngồi xổm bên Lê Khinh Chu, cho cậu xem bức minh họa bối cảnh trò chơi mình vừa vẽ xong.
Vì sau lưng đang đổ mồ hôi lạnh nên ánh mắt của Chu Tinh Vệ có phần long lanh hơn, trông rất tội nghiệp.
Lê Khinh Chu nghe xong phần trình bày của cậu liền gật gù: “Làm tốt lắm.”
Chu Tinh Vệ mím môi cười, bên má trái lộ ra một cái lúm đồng tiền, hai mắt sáng rực nói: “Người làm tốt là Lê tổng mới đúng.”
[ Cậu ta thật là ngoan, cái miệng đúng là khéo léo. ]
—— Người tí hon trong bong bóng đang ôm một con cún bông xù trong lòng, xoa mạnh cái đầu xù của nó.
Liễu Bạc Hoài sầm mặt, đứng lên từ ghế sofa, trùng hợp sao lại có một cuộc điện thoại gọi đến. Hắn đành rút điện thoại, tạm thời rời khỏi phòng làm việc.
Khi thấy người đã rời đi, Chu Tinh Vệ lấy hết can đảm hỏi: “Lê tổng, anh, anh cảm thấy Liễu tổng là người như thế nào?”
Lê Khinh Chu nghe vậy có chút khó hiểu, nhưng vẫn nói: “Tam gia là người tốt.”
Cực kì, cực kì tốt.
Lê Khinh Chu thêm thắt mấy câu trong âm thầm, tam gia là người tốt nhất.
Nhưng mà, tại sao Chu Tinh Vệ lại muốn hỏi chuyện này?
Khóe miệng Chu Tinh Vệ hơi trùng xuống, có chút thất vọng.
Nhưng Lê Khinh Chu không chú ý tới điều đó. Chu Tinh Vệ lại hỏi: “Liễu, Liễu tổng vô cùng đẹp trai, lại có tiền có thế, người theo đuổi anh ấy hẳn là rất nhiều?”
“Anh Liễu chắc là không có nhiều bạn tra… bạn gái…”
Chu Tinh Vệ suýt chút nữa thì thốt ra từ “bạn trai”, nhưng cậu lại nghĩ Lê tổng bây giờ hẳn là vẫn chưa biết tâm tư của Liễu tổng, vì thế lập tức sửa sai.
Cũng may, Lê Khinh Chu không hề để ý.
Lúc này, Lê Khinh Chu chỉ để ý tới biểu cảm của Chu Tinh Vệ.
Cậu vừa muốn mở miệng trả lời, thì cánh cửa bật mở, Liễu Bạc Hoài một lần nữa bước đến.
[ Tam gia chưa từng có bạn gái, tam gia không thích phụ nữ, mà thích đàn ông, Chu Tinh Vệ hỏi như vậy…… Chẳng lẽ là có ý với tam gia? ]
—— Người tí hon trong bong bóng nhíu đôi lông mày nhỏ, một tay xoa xoa cằm tự hỏi.
Đôi chân đang rảo bước của Liễu Bạc Hoài khựng lại.
[ Tam gia có hứng thú với Chu Tinh Vệ không nhỉ? ]
[ Chà… Hình như mấy ngày trước tam gia cũng hỏi mình chuyện của Chu Tinh Vệ, hai người này chẳng lẽ… ]
Lê Khinh Chu đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, hoàn toàn không chú ý tới Liễu Bạc Hoài đang tới gần.
—— Cho đến khi có một bàn tay đeo chuỗi hạt phật đè lên vai cậu, và giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên bên tai.
“Khinh Chu, đang nghĩ gì vậy?”
Một bên tai của Lê Khinh Chu giật nảy lên vì ngứa.
—— Người tí hon trong bong bóng vội vàng xoa xoa tai nhỏ.
Cậu vẫn không quay đầu, chỉ sợ vừa quay đầu thì khoảng cách hai bên quá gần, sẽ chạm vào nhau mất, nên chỉ nói: “Không có gì cả, tam gia.”
Liễu Bạc Hoài nghe vậy khẽ cười một tiếng, giọng nói hơi khàn khàn gợi cảm của hắn truyền thẳng vào tai của Lê Khinh Chu, khiến cho cậu nổi da gà khắp người, da đầu như muốn nứt toác ra.
Lê Khinh Chu bất giác quay đầu đi chỗ khác, mắt hơi nhắm lại.
Tư thế này của hai người cứ như thể đang ở chốn không người vậy, vô cùng thân thiết.
Chu Tinh Vệ ở một bên cảm thấy dường như sự tồn tại của mình thật dư thừa.
“Lê tổng, trò chơi…” Chu Tinh Vệ mở miệng.
Lê Khinh Chu nhân cơ hội ấy, điều khiển xe lăn thoát khỏi Liễu Bạc Hoài.
Cậu nói: “Bối cảnh game làm rất tốt. Theo như những gì cậu trình bày thì vẫn còn thiếu một chút, sau khi làm xong thì đem cho tôi xem một lần nữa.”
“Được, Lê tổng.” Chu Tinh Vệ gật đầu.
Tinh Vệ nói xong liền trở lại chỗ ngồi tiếp tục làm việc, nhưng ánh mắt lại thỉnh thoảng lén nhìn về phía Liễu Bạc Hoài và Lê Khinh Chu, khi bị Lê Khinh Chu bắt gặp, cậu lại hoảng hốt cúi đầu xuống.
Lê Khinh Chu đặc biệt chú ý điều đó.
[ Quả nhiên, Chu Tinh Vệ là có ý với tam gia, không biết tam gia… ]
Hay là thử tác hợp một chút? Có khi sẽ thành công đấy.
—— Người tí hon trong bong bóng liếc nhìn Chu Tinh Vệ, rồi lại nhìn về Liễu Bạc Hoài, tay trái có một con tò te hình người, tay phải cũng có một con.
Hai con tò te bị tơ hồng quấn chặt vào nhau.
Lúc này ý tứ đã rõ ràng.
Liễu Bạc Hoài khó khăn hít sâu một hơi, rồi từ từ thở ra, nếu không có khi hắn sẽ vì tức quá mà ngạt thở chết.
Hắn nắm chặt chuỗi hạt Phật và thầm niệm vài câu kinh Phật, lúc này mới miễn cưỡng đè nén sự bực bội trong lòng, sau khi nhắm mắt tĩnh tâm liền nói: “Khinh Chu, hôm nay có vui không?”
[ Hả? Rất vui. ]
—— Người tí hon trong bong bóng ngạc nhiên, không hiểu vì sao Liễu Bạc Hoài lại đột nhiên hỏi vậy, nhưng sau đó liền cười thật tươi, nhe răng trắng nhỏ.
Lê Khinh Chu: “Ừ.”
Khóe miệng Liễu Bạc Hoài hơi cong lên, dường như hàm chứa một thứ gì đó: “Vậy là tốt rồi.”
Một ngày làm việc thoắt cái đã trôi qua.
Chu Tinh Vệ hơi do dự khi ra về, định nói gì đó nhưng rốt cuộc lại chẳng nói gì cả. Cậu ta chầm chậm bước đi, chốc chốc lại ngoái lại nhìn hai người Lê tổng và Liễu tổng một mình ở trong phòng làm việc.
Lê Khinh Chu vẫn còn một số mã game chưa hoàn thành, nên Liễu Bạc Hoài đã bảo Trâu Minh về trước.
Trước khi ra về, Trâu Minh kéo theo Phương Tây Ngạn: “Đi thôi, tan làm rồi, làm vài chén với tôi không?”
—— Nếu như Liễu tổng ở lại, chắc chắn sẽ hộ tống Lê tổng về nhà.
Hai ngày nay Lê Khinh Chu rất bận rộn, vậy nên cứ đến chiều Lê Hạm Ngữ sẽ đi đón Lê Húc Sanh khi tan học.
Trong phòng làm việc.
Lê Khinh Chu chăm chú viết mã game, màn hình máy tính phát ra một ánh sáng nhàn nhạt, những dòng chương trình phức tạp không ngừng chuyển động, phản chiếu lên mắt cậu.
Liễu Bạc Hoài ngồi trên sofa, một tay chống lên tay vịn ghế đỡ lấy đầu, chăm chú nhìn Lê Khinh Chu gõ đến những dòng mã cuối cùng.
Lê Khinh Chu đan hai tay vào nhau, vươn vai vặn vặn đôi tay cứng ngắc khi phải làm việc lâu.
[ Cuối cùng cũng xong! ]
—— Người tí hon trong bong bóng lười nhác ưỡn lưng, khiến cái bụng nhỏ trắng nõn lộ ra.
Liễu Bạc Hoài đứng dậy, đi ra cửa.
Hắn ấn hai cái công tắc, ngay lập tức, tất cả đèn phía trước trong phòng sản xuất game đều đen ngòm, chỉ còn một vài bóng ở phía sau.
Phòng làm việc ở tầng này rất rộng, bàn làm việc của Lê Khinh Chu chính là ở phía sau ấy.
Khu vực phía trước vẫn còn khá rộng, vì tạm thời vẫn chưa tuyển đủ nhân lực.
Nhìn thấy Liễu Bạc Hoài tắt hết đèn ở phía trước, tuy Lê Khinh Chu có chút khó hiểu, nhưng nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Cậu tuân theo trình tự, tắt máy tính đi.
Sau đó, cậu điều khiển xe lăn, muốn rời khỏi bàn làm việc.
Nhưng Liễu Bạc Hoài bỗng tiến về phía cậu, một tay đặt trên tay vịn của xe lăn, khiến cậu dừng lại.
Lê Khinh Chu thả tay đang điều khiển xe ra, ngẩng đầu: “Tam gia?”
[ Có chuyện gì nhỉ? ]
—— Người tí hon trong bong bóng khó hiểu.
Liễu Bạc Hoài đẩy Lê Khinh Chu đến bên cửa sổ trước ghế sofa lớn.
Hắn ngồi trên tay vịn của ghế sofa, cầm lấy tay của Lê Khinh Chu, xoa bóp tay cho cậu, nói: “Khinh Chu, có còn nhớ lần trước tôi đã nói cái gì không?”
“Tôi đã nói ——‘ Sau này, đừng sắp xếp tôi cùng Lữ Mi San, hay bất kì một người phụ nữ nào khác, tôi không thích điều đó. ’, có còn nhớ không?”
“Nhớ chứ.” Lê Khinh Chu gật đầu.
[ Lời của tam gia chắc chắn phải ghi nhớ thật kĩ, cũng vì vậy mà mình đã phân tích một chút —— tam gia không thích phụ nữ, há không phải là tam gia thích đàn ông sao, mình thật thông minh quá. ]
—— Người tí hon trong bong bóng giơ ngón tay cái lên, chỉ chỉ chính mình, vẻ mặt kiêu ngạo hất lên tận trời.
Liễu Bạc Hoài hơi cong khóe miệng, cười nói: “Quả thật là vậy.”
“Hả?” Lê Khinh Chu khó hiểu nhìn hắn.
[ Cái gì thật cơ? ]
Liễu Bạc Hoài buông tay Lê Khinh Chu.
Hắn hơi cúi đầu, tháo kính không gọng xuống, tùy ý ném xuống ghế sofa.
Khi gương mặt của hắn không có gì che chắn, đôi lông mày sắc bén cực phẩm của Liễu Bạc Hoài lộ ra, khiến cho gương mặt quen thuộc ấy dường như mang theo một cảm giác khác với thường ngày.
—— Nếu như Lê Khinh Chu phải miêu tả, thì hẳn là khí chất tao nhã, thanh đạm tinh tế của hắn ta hàng ngày đã nhường chỗ cho sự ngang tàng, hung hăng và không coi ai ra gì.
Và, sâu trong đôi mắt u ám kia dường như bóng tối đang dần hiện ra…
Liễu Bạc Hoài nghiêng người, tiếng lại gần Lê Khinh Chu, chống tay lên hai tay vịn bên cạnh, nói: “Khinh Chu, cậu nghĩ tôi sẽ thích kiểu người như nào?”
[ Em trai đẹp trai? Một người đàn ông tri thức, trưởng thành và dịu dàng? Hay là ngọt ngào như thể một chú cún con? hừm… Có giống như Chu Tinh Vệ không? ]
—— Người tí hon trong bong bóng bấm ngón tay nêu ví dụ.
Lê Khinh Chu không khỏi tò mò hỏi: “Tam gia thích kiểu người như nào?”
[ Tam gia cứ nói trực tiếp cho mình, thì chẳng phải mình dễ tìm người hơn sao. ]
—— Người tí hon trong bong bóng vỗ ngực tự tán thưởng sự thông minh của mình.
Liễu Bạc Hoài nói: “Có tò mò không?”
Lê Khinh Chu ậm ừ.
Liễu Bạc Hoài nghe vậy, vươn tay vén tóc rủ trước mặt Lê Khinh Chu, sau đó từ từ hạ tay xuống, che hai mắt của cậu, chậm chậm nói: “Vậy tôi sẽ nói cho cậu…”
Hai mắt Lê Khinh Chu tối sầm, không thể nhìn thấy gì cả.
Lúc ấy, cậu ấy chưa kịp phản ứng, chỉ cảm nhận được trên môi có một hơi ấm truyền đến, thượng cực nóng đích xúc cảm, sau đó lập tức bị người cuốn lấy, mềm mại mà cuốn hút.
Nhưng như thể đã bị kìm nén quá lâu, sự mềm mại ấy dần dần chuyển sang sự cuồng nhiệt..
Cơn mưa nhỏ ngoài cửa sổ đột nhiên trở nên điên cuồng, tiếng mưa rơi liên miên không ngừng, ngoài kia như thể có một màn mưa, che khuất mọi giác quan, nhưng vẫn có thể cảm nhận được đóa hoa mỏng manh đang bị tàn phá…
Lê Khinh Chu không thể chịu nổi nữa, âm thanh rên rỉ trong cổ họng không thể phát ra..
[ Hộc, không thể thở nổi nữa rồi, mau buông ra…]
—— Người tí hon trong bong bóng hai má đỏ bừng, ngay cả hai bên tai, hay cả cổ cũng đều đỏ bừng.
Nó trốn vào chiếc chăn nhỏ, chỉ để lòi ra chiếc đuôi nhỏ bên ngoài cùng với mấy cái ngón chân trắng nhỏ đang cuộn vào, nhanh đến mức không thấy được hình dáng của nó.
Lê Khinh Chu dùng cả hai tay đẩy ngực Liễu Bạc Hoài, nhưng lại bị hắn giữ lại, một tay bị nắm chặt cổ tay, một tay cùng đan vào tay hắn rất thân mật..
Sau một lúc lâu, Liễu Bạc Hoài mới dừng lại.
Đóa hoa mềm mại đỏ bừng, rất đáng thương.
Liễu Bạc Hoài buông cổ tay Lê Khinh Chu ra, ngón cái đặt lên khóe môi cậu ấy, nhìn hắn bây giờ như thể con sư tử thỏa mãn sau khi chén mồi.
Hắn nhẹ giọng nói: “Bây giờ đã biết người tôi thích rồi chứ.”
Lê Khinh Chu sững sờ.
—— Người tí hon trong bong bóng lén lút thò cái đầu nhỏ ra khỏi cái chăn, biểu cảm của nó đã hoàn toàn lí giải được tâm trạng nó bây giờ: “Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Ta đang làm gì?” đích mộng bức tâm lý hoạt động.
“Tôi…”
[ A ——]
—— Sau một lúc lâu, người tí hon trong bong bóng rốt cục cũng ý thức được tình hình hiện tại, chấn chỉnh lại tinh thần, hai tay đập đập vào má, mắt mở to và hét lên chói tai.
Lê Khinh Chu thở dốc, mở miệng dường như định nói gì đó, nhưng lại im lặng.
Liễu Bạc Hoài sa sầm mặt, hắn vươn tay nâng cằm Lê Khinh Chu lên, lại đặt lên môi cậu một nụ hôn.
Lần này dù chỉ là một cái chạm nhẹ nhàng lướt qua, nhưng tất cả tình cảm của hắn dường như đã trút hết vào trong đó, là tình cảm sâu sắc từ tận đáy lòng…
Liễu Bạc Hoài nói: “Không cần giới thiệu ai khác đâu, tôi chỉ muốn được giới thiệu cho người đang ở trước mặt thôi.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Chu Chu: Không, là do ta sơ suất!
Hoài hoài: Ngoan, ngoan nào,… Lần sau đừng như vậy nữa..
Chu Chu: Muốn hôn? Xòe tiền! ‘Tiểu nhân chống nạnh. jpg’