Phương Tây Ngạn đến đón Lê Khinh Chu quay về Bắc Kinh.
Trong đoạn thời gian Lê Khinh Chu điều dưỡng tại nhà, Phương Tây Ngạn theo chỉ dẫn của ông chủ điều tra tin tức về mảnh đất ở ngoại ô phía Bắc.
Kết quả tra được vẫn không có gì tiến triển, giống như ban đầu.
Miếng đất đó là hạng mục trọng điểm đợi chính phủ khai phá, dự kiến được xây dựng như một thành phố Bắc Kinh mới.
Một số trọng tâm kinh tế của Bắc Kinh cũng sẽ chuyển dời qua đó, đối với các thương nghiệp là cơ hội hiếm, cần phải nắm chắc.
Lê gia hiển nhiên cũng không ngoại lệ.
Bắt được nó, dù là thực lực lẫn địa vị, tài phú đều tăng lên một bậc, khiến người ta bất ngờ mà bật ngửa.
Có điều, “đền bù” mà Liễu gia đưa đến đã loại trừ yêu cầu về mảnh đất này làm Phương Tây Ngạn sinh ra hiềm nghi – thương vụ đó phải chăng có vấn đề?
Hoặc là, chỗ đất đó thu được lợi nhuận rất lớn, Liễu gia cũng muốn chen chân vào?
Xe chạy đến căn biệt thự Lê Khinh Chu mua tại Bắc Kinh.
Phương Tây Ngạn tạm thời chưa đi luôn, ở trong phòng khách báo cáo công tác.
Thời gian Lê Khinh Chu tĩnh dưỡng, anh và trợ lí Trâu Minh của Liễu Bạc Hoài đã có liên hệ trao đổi, chọn một ngày để bàn chuyện hợp tác.
Phương Tây Ngạn nói: “Liễu Bạc Hoài sẽ không ra mặt, người phụ trách bàn bạc với chúng ta là cháu trai hắn – Liễu Hạ Huy, thời gian và địa điểm là hai ngày sau ở khách sạn Cẩm Hiên Các.”
“Mặt khác, thương vụ ở vùng ngoại ô đó, cậu tính toán xử lý thế nào?”
Lê Khinh Chu tựa đầu vào sofa nhắm mắt dưỡng thần, trên đùi đắp chăn mỏng, nghe thấy Phương Tây Ngạn hỏi, mở mắt nói: “Rút khỏi đấu giá.”
“Cậu thật sự quyết định thế?”Phương Tây Ngạn hỏi.
Anh biết rõ giai đoạn trước Lê Khinh Chu nhọc công chuẩn bị kỹ càng cho vụ đấu giá, hiện tại nói bỏ là suy nghĩ thông suốt rồi sao.
Lê Khinh Chu gật đầu: “Liễu gia nếu đã nói rõ ràng loại trừ mảnh đất đó thì tuyệt đối không vươn tay giúp chúng ta tranh giành cơ hội đấu giá.”
“Khu đất quy hoạch đó là hạng mục trọng điểm của chính phủ, nếu thực sự có vấn đề, chúng ta khó mà kiểm soát được…”
“Tỷ lệ thành công đấu giá của Lê gia không lớn, trừ phi bỏ vốn tài chính lượng lớn.”
“Vạn nhất nảy sinh cái gì ngoài ý muốn… Đến lúc đó khó mà thoát thân.”
Phương Tây Ngạn dao động trước lời Lê Khinh Chu: “Nếu đã như vậy, phương án chuẩn bị đấu thầu có thể gác lại.”
“Về đền bù của Liễu gia, cậu muốn bàn điều kiện như thế nào?”
Lê Khinh Chu: “Một cái…cơ hội hợp tác có thể so bì với khu đất quy hoạch kia.”
Bất kể lựa chọn cái nào, mục đích ban đầu của cậu vẫn là lợi dụng chiếm chỗ đứng cho Lê gia.
Phương Tây Ngạn đã về, Lê Khinh Chu một mình ở nhà nhàn nhã thoải mái.
Cậu nằm mềm nhũn trên sofa, tay cầm một chùm nho ăn, ngọt ngọt vui vui đến mắt cũng cong thành hình trăng khuyết.
Cốt truyện cũng đề cập đến quá trình tranh giành khu đất quy hoạch.
Miếng đất này xác thực là hạng mục quan trọng chính phủ đợi khai phá, chuẩn bị xây dựng thành phố Bắc Kinh mới – một thành phố ăn chơi giải trí hiện đại.
Nhưng về sau, bởi vì quốc gia dốc sức chủ trương mục tiêu hệ sinh thái qua việc phát triển năng lượng xanh và bảo vệ môi trường nên đã ban hành quyết định mới.
Chính quyền lâm thời thành phố Bắc Kinh sửa đổi quyết định, nhà máy nhiệt điện nguyên bản ở nội thành Bắc Kinh sẽ được chuyển sang xây dựng trên khu đất quy hoạch, mà hạng mục xây dựng thành phố mới trên khu đất quy hoạch đó được di chuyển tới nơi khác.
Quyết định này khiến cho những thương nghiệp muốn xâu xé miếng thịt lớn chịu không ít tổn hại.
Có điều Lê gia không bại ở chốn này.
Chiếu theo nội dung truyện, “Lê Khinh Chu” sau khi xuất viện chưa quay lại Tây Thành.
Mặc dù Lê lão gia tử ra lệnh hết lần này đến lần khác, “Lê Khinh Chu” vì muốn xử lý khu đất quy hoạch ở ngoại ô phía Bắc và công chuyện với Liễu gia nên từ chối trở về.
“Lê Khinh Chu” lần đầu chạm trán Liễu Hạ Huy chính là ở khách sạn Cẩm Hiên Các.
Đây cũng là nơi nữ chủ Hứa Mộng Ngưng tranh thủ thời gian sau giờ học tới làm thêm.
Kịch bản không thay đổi, ba người đụng mặt tại khách sạn.
Nam chủ và vai ác đương nhiên vì nữ chủ nảy sinh mâu thuẫn, xảy ra chuyện không vui, nảy sinh ghen ghét nhau.Việc trao đổi cơ hội hợp tác gì đó tạm thời không giải quyết được gì.
Kỳ thật cơ hội này về sau cũng không được dùng tới.
“Lê Khinh Chu” đã chủ động cự tuyệt sau khi biết Liễu Hạ Huy muốn theo đuổi Hứa Mộng Ngưng.
“Lê Khinh Chu” nhạy cảm, lòng tự trọng mạnh mẽ khiến hắn không chấp nhận mình thua kém nam chủ, nhất là khi buộc phải lệ thuộc vào người ta.
Từ chối bồi thường của Liễu gia, “Lê Khinh Chu” đem tinh lực dồn vào miếng đất ngoại ô Bắc Kinh.
Chẳng qua xét theo lời Liễu gia từng nói, hắn vẫn chưa dốc toàn lực tham gia đấu giá, để lại hậu chiêu.
Quả nhiên…
Sự cẩn thận của “Lê Khinh Chu” giúp Lê gia tránh khỏi tổn thất.
Mượn cơ hội này, “Lê Khinh Chu” thừa cơ thâu tóm những thương nghiệp ăn thiệt trong vụ đấu giá, những công ty bị tổn thất lớn, nổi lên trong giới thượng lưu Bắc Kinh với thủ đoạn tàn nhẫn.
Lê gia nhờ đó vững gót chân tại Bắc Kinh.
Tiếp đó, “Lê Khinh Chu” và nam chủ Liễu Hạ Huy tranh đấu gay gắt, không ngừng mở rộng thế lực, còn tranh thủ lòng áy náy và muốn bù đắp của nữ chủ vì đôi chân của mình mà hạn chế tự do của cô.
Sau cùng, “Lê Khinh Chu” thua cuộc, Lê gia tổn thất nặng nề.
Kết cục của nhân vật phản diện – “Lê Khinh Chu” bay ra nước ngoài, xui xẻo gặp tai nạn máy bay…
“Hức, về sau không nên ngồi máy bay.”
Lê Khinh Chu há miệng ăn nốt miếng cuối, ợ một hơi toàn mùi nho đầy thỏa mãn.
Hai ngày sau, khách sạn Cẩm Hiên Các.
Lê Khinh Chu cố ý tác động để Phương Tây Ngạn đặt phòng bao khác với nơi trong nguyên tác, cách xa khu vực phục vụ của nữ chủ.
Có câu người tính không bằng trời tính, một nhân viên phục vụ ở khu vực phòng bao của Lê Khinh Chu đột nhiên đau bụng dữ dội, buộc phải xin nghỉ còn nhờ nữ chủ đến thay ca.
Lê Khinh Chu ngồi chờ mãi trong phòng mà không thấy Liễu Hạ Huy, nhất thời có dự cảm xấu…
Cậu mở cửa ra ngoài xem, quả nhiên là thế, nam nữ chủ lại “tình cờ” đụng mặt.
Trong một góc hành lang Cẩm Hiên Các, Liễu Hạ Huy lạnh lùng nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của Hứa Mộng Ngưng, tư thế cưỡng đoạt bức người vào vách tường, hạ giọng nói chuyện.
Trên mặt đất la liệt những mảnh ly rượu vỡ, khay đựng hoa hoa quả, một bên là Hứa Mộng Ngưng không chịu khuất phục, phản bác rõ ràng: “Đó không phải lỗi của tôi.”
“Tôi đang đi bình thường, rõ ràng là anh từ đâu nhảy ra lôi kéo, làm mọi chuyện thành ra thế này.”
“Nếu đòi bồi thường cũng là trách nhiệm anh phải trả.”
Một thân tây trang của Liễu Hạ Huy dính rượu ướt sũng, y cười lạnh vừa muốn nói gì đó lại bị một âm thanh đánh gãy.
“A Ngưng, xảy ra chuyện gì vậy?”
Hứa Mộng Ngưng và Liễu Hạ Huy đồng thời quay đầu, người trước mừng rỡ, người sau nhíu mày.
Liễu Hạ Huy đánh giá người đến, từ xe lăn và tuổi tác nhận ra thân phận cậu, mải suy nghĩ nên vô thức nới lỏng bàn tay đang nắm chặt tay Hứa Mộng Ngưng.
Hứa Mộng Ngưng nhân cơ hội giãy ra, chạy trốn phía sau Lê Khinh Chu.
“Lê gia?” Liễu Hạ Huy hỏi không mấy tôn trọng.
Lê Khinh Chu quyết định chán ghét hắn.
Cậu bình tĩnh, đáp lại ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Liễu Hạ Huy, nói: “Liễu tổng, tôi nghĩ điều cơ bản nhất của một thương nhân là tuân thủ giờ giấc, anh đến muộn rồi.”
Liễu Hạ Huy cũng không ngạc nhiên khi Lê Khinh Chu nhận ra mình.
Y thản nhiên kéo cổ áo nói: “Chẳng lẽ Lê tổng đây không nhìn thấy trên người tôi bị dính gì sao?”
Lê Khinh Chu: “Xin lỗi, cận thị.”
Liễu Hạ Huy cười nhạt, ánh mắt lướt qua cậu, nhìn Hứa Mộng Ngưng nép đằng sau, nhướn mày hời hợt nói: “Quan hệ hai người xem ra rất tốt.”
Lê Khinh Chu không đáp lại ngay, cậu cúi đầu nhìn hiện trường hỗn độn trên mặt đất nói: “Nếu cần chứng minh ai mới là người phải bồi thường, chi bằng chúng ta cùng xem camera an ninh của khách sạn.”
“Anh cảm thấy thế nào, Liễu tổng?”
Liễu Hạ Huy lạnh mặt nhìn cậu, Lê Khinh Chu không hề kinh sợ.
Lúc lâu sau, Liễu Hạ Huy đá nhẹ mảnh vỡ bên chân nói: “Chút tiền này Liễu gia còn trả nổi.”
“Có điều Lê tổng muốn bàn công chuyện với Liễu gia chỉ sợ phải hoãn lại…”
Y chỉ vào bộ tây trang đầy mùi rượu trên người, khóe miệng cong lên nhưng không mang ý cười nói: “Tôi cần trở về thay quần áo.”
Lê Khinh Chu nói: “Liễu tổng cứ tự nhiên.”
Liễu Hạ Huy nhìn Hứa Mộng Ngưng lần cuối sau đó xoay người rời đi.
Giám đốc khách sạn chốc lát ra mặt xử lý chuyện này.
Cổ tay Hứa Mộng Ngưng bị nắm chặt hằn lên rõ từng vệt xanh tím, giám đốc khách sạn nể mặt Lê Khinh Chu nên để cho cô tạm nghỉ ngơi trước.
Trong phòng nghỉ dành cho nhân viên, Lê Khinh Chu đang thoa thuốc tiêu sưng giúp Hứa Mộng Ngưng.
Hứa Mộng Ngưng thấp thỏm nói: “Khinh Chu…Có phải em làm hỏng hợp tác của anh với Liễu tổng kia không…”
Cô nghe thấy hình như hôm nay hai người định bàn việc làm ăn gì đó.
Lê Khinh Chu nói: “Vẫn chưa có hợp tác gì cả, còn nữa, đây không phải lỗi của em, đừng quá bận tâm.”
Cậu cẩn thận thoa thuốc xong để Hứa Mộng Ngưng thu tay về.
“Còn việc gì cần làm nữa không?”
Hứa Mộng Ngưng gật đầu: “Có, ca tối đến 10 giờ mới kết thúc.”
Lê Khinh Chu: “Ừ, lúc về nhớ chú ý an toàn, anh đi trước.”
Cậu bỏ qua vẻ mặt do dự của nữ chủ, gọi Phương Tây Ngạn tới đẩy cậu đi.
Bên ngoài không biết đổ mưa to tự lúc nào, hiệu quả cách âm của khách sạn thật quá tốt.
Phương Tây Ngạn nói: “Cậu ở đây đợi một lát, tôi đi mượn ô.”
Lê Khinh Chu ừ một tiếng.
Một chiếc Maybach đã qua sửa chữa, màu đen huyền bí nổi bật giữa dòng xe, dừng trước cửa khách sạn Cẩm Hiên Các.
Trâu Minh mở ô xuống xe trước, theo sau là Liễu Bạc Hoài từ trong bước ra.
Tuy rằng mưa to hơi che khuất tầm mắt nhưng Trâu Minh nhìn một cái liền nhận ra bóng người yên lặng ngồi đợi cạnh cửa ra vào khách sạn.
Trâu Minh kinh hô khẽ một tiếng, ngay sau đó nhớ ra chuyện gì.
Liễu Bạc Hoài nhìn sang trợ lý nhà mình.
Trâu Minh vội vàng giải thích nói: “Tam gia, hôm nay thiếu gia cũng ở đây cùng Lê gia đàm phán, người hình như vừa đi ra…”
Trợ lý hiểu rõ sếp nhà mình không nhớ, nhắc nhở một tiếng, chỉ hướng lối vào khách sạn.
Liễu Bạc Hoài thuận thế nhìn theo.
Phạm vi 10 mét.
Trên đỉnh đầu Lê Khinh Chu lơ lửng một cái bong bóng khí ước chừng bằng quả bóng rổ, bên trong bong bóng lại có một bé chibi mặc áo mưa màu vàng, chân đi đôi ủng nhỏ.
Những hạt mưa tí tách rơi bên trong, tích thành một vũng nước dưới đất.
Ngoại hình bé chibi với Lê Khinh Chu như đúc ra từ một khuôn, giống hệt nhau, chỉ khác dáng người tròn vo non nớt, đáng yêu hơn.
Liễu Bạc Hoài đột nhiên trừng mắt không thể tin nổi, bé con mặc áo mưa màu vàng, chân đi ủng nghịch ngợm đạp đạp vũng nước mưa, nom như chú vịt nhỏ vui vẻ vì trời mưa.
__________________________________
Review cái buff đầu truyện, nghe hiểu tâm tư người trong lòng của anh công:
– Phạm vi 10m: nhìn thấy bong bóng tâm tình của em ny
– Lại gần phạm vi 3m: nghe thấy tiếng lòng của em ny
(Cái buff này kiểu bói trước tương lai 2 ông là bạn đời chăng:)))
________________________________
Editor: Vì cái đầu tui nó choáng quay mòng mòng 2 ngày liền nên ko up được chứ tui chưa định lười đâu:(((((.