Hạ Giản Tầm vừa thấy muốn mệt —— đây là vẫn chưa nói thông ư?!
Hai người rốt cuộc mâu thuẫn gì, sao mãi vẫn không chịu khai…… Đừng nói do cả cuộc hội thoại mặt Bạc Hoài cứ sầm sầm khó chịu, nên dọa đến Lê tổng chứ.
Thật làm người nhọc lòng.
Hạ Giản Tầm đi lên nói: “Bạc Hoài, cậu và Lê tổng……”
Liễu Bạc Hoài dừng bước, nhẹ chuyển động Phật châu trong tay, đạm thanh nói: “Không có việc gì đâu, chỉ là trong người Lê tổng không thoải mái chút, tí nữa sẽ đi về trước, cậu đưa cậu ấy về đi.”
“À còn nữa, phần còn lại của bữa tiệc cậu cũng xử lý nốt nhé, tôi đi lên lầu trước đây.”
Nói xong, Liễu Bạc Hoài xoay người rời đi.
Hạ Giản Tầm thấp thì thầm: “Xong rồi…… Đây là muốn đuổi Lê tổng à.”
—— Bạc Hoài đã không muốn cho Lê tổng ở lại nhà cũ Liễu gia ư?!
Không thể nào…… Chẳng lẽ mâu thuẫn giữa hai người lại sâu như vậy.
Cát Nhạc đi tới bên người Hạ Giản Tầm, hỏi: “Cậu ơi, cậu làm sao vậy ạ?”
Hạ Giản Tầm há miệng thở dốc: “Cậu……”
Còn chưa có nói xong, cách đó không xa, Lê Khinh Chu di chuyển xe lăn đi qua đây.
Cậu dừng lại bên người Hạ Giản Tầm và Cát Nhạc, nói: “Hạ tiên sinh, trong người tôi không quá thoải mái, phiền anh nói một tiếng với tam gia giúp tôi, tôi xin phép đi trước.”
Lê Khinh Chu nhìn nhìn xung quanh, không nhìn thấy bóng dáng của Liễu Bạc Hoài.
Vừa nãy cậu ta chắc đang suy nghĩ lấy cớ để rời đi trước nhỉ, lúc này thừa dịp tam gia không ở đây thì lại qua.
Hạ Giản Tầm: “…… Lê tổng, không biết cậu chơi trong bữa tiệc như thế nào, có vui vẻ không?”
Lê Khinh Chu biểu tình bình đạm gật gật đầu: “Vẫn tốt.”
—— đứng một mình ở một góc nhìn người ta vui đùa nửa ngày, không bị ai quấy rầy, rất thanh tĩnh, hơn nữa cậu cũng ăn no rồi.
“Lê tổng, tôi thấy vừa rồi cậu và Bạc Hoài nói chuyện phiếm với nhau, không biết đã nói về cái gì, như thế nào vậy?” Hạ Giản Tầm mịt mờ thử hỏi.
Hắn muốn từ Lê Khinh Chu để biết chút tin tức.
Lê Khinh Chu nghe thấy câu hỏi này, trong đầu không khỏi nhớ lại lời nói kia vang ở bên tai……
Không, không thể lại suy nghĩ về nó nữa.
Mắt thấy sắp không khống chế được biểu tình trên mặt nữa rồi, mặt đỏ lên, Lê Khinh Chu vội vàng chỉnh lại biểu cảm của mình, hơi hơi nhíu mày, thế cho nên khuôn mặt lại càng có vẻ nghiêm túc hơn.
Cậu nói: “Không có cái gì đâu, chỉ là một ít việc trên công ty mà thôi.”
—— xem ra giữa hai người này đúng thật là có chuyện gì đó, hơn nữa mâu thuẫn cũng chưa được gỡ bỏ.
Trong lòng Hạ Giản Tầm cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng không có cách nào, hắn nói: “Vậy để tôi đây đưa Lê tổng về nhé.”
“Ừ.” Lê Khinh Chu nói.
Cát Nhạc cũng đi theo phía sau cậu mình, cùng tiễn bạn mình ra khỏi nhà cũ Liễu gia, tạm biệt Phương Tây Ngạn và Trâu Minh.
Động tĩnh này tuy không tính là lớn nhưng cũng không tính là nhỏ được, ít nhất cũng khiến đám người Liễu Hạ Huy chú ý.
Huống chi, Lê Khinh Chu còn cố ý đi qua để chào tạm biệt với Hứa Mộng Ngưng nữa.
Kỳ Hạo không khỏi bĩu môi nói: “Trong bữa tiệc Lê Khinh Chu cũng không thèm tham gia, trước đó cũng chỉ một mình đứng yên ở một chỗ, hiện tại tự nhiên lại là người rời đi đầu tiên……”
“Cậu ta làm vậy không cho chú ba cậu chút mặt mũi nào sao?!”
Đây tốt xấu gì cũng là tiệc sinh nhật của tam gia mà.
Liễu Hạ Huy không lên tiếng trả lời.
Vừa nãy hắn nhìn thấy tam thúc lên lầu, sắc mặt nhìn qua cũng không được tốt lắm, mà bây giờ Lê Khinh Chu lại đi về đầu tiên……
—— mới vừa rồi hai người ở trong góc của đình viện nói chuyện phiếm, chẳng lẽ xảy chuyện gì không thoải mái ư?
Không thể không nói, Liễu Hạ Huy và Hạ Giản Tầm cùng “nghĩ” đến một chuyện.
…………
Sau hôm sinh nhật của Liễu Bạc Hoài.
Hai chị em Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh nghỉ cuối tuần, Lê Khinh Chu quyết định đưa theo bọn họ về Tây Thành để thăm Lê lão gia tử.
Từ sáng tinh mơ đã rời giường, rồi đến khi Phương Tây Ngạn lái xe đưa bọn họ về nhà cũ Lê gia, cả hành trình cũng chỉ mất hơn hai giờ.
Đợi một lúc, Phương Tây Ngạn cũng không ở lâu, sau đó cũng rời đi ngay.
Ba người Lê Khinh Chu đã sớm được thông báo, chờ ở bên ngoài được lão quản gia mời vào.
“Ông nội đang làm gì thế?” Lê Khinh Chu hỏi.
Lê Hạm Ngữ nắm tay Lê Húc Sanh đi ở bên cạnh.
Lão quản gia nói: “Bạn tốt của Lão gia là ông Triệu tới đây, hai người vẫn đang chơi cờ cùng nhau.”
Triệu lão gia cũng có một mảnh đất ở gần đây, xem như hàng xóm, đã quen Lê lão gia tử từ rất nhiều năm trước rồi.
Hai năm trước đi ra ngoài vòng quanh thế giới với người nhà, gần đây mới trở về không lâu.
Lê Khinh Chu cũng biết vị Triệu lão này, vì thế gật gật đầu.
Còn chưa chờ bọn họ đi vào đình viện, Lê Khinh Chu đã nghe thấy một trận tiếng cười ha ha truyền đến, nhưng trong đó còn xen lẫn với một giọng nữ ôn nhu nữa.
Lê Khinh Chu không khỏi cảm thấy khó hiểu.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía lão quản gia, trên mặt hiện lên biểu tình dò hỏi.
Lão quản gia thấy thế, mới nhớ tới rồi giải thích: “Đại thiếu gia, cháu gái của Triệu lão là tiểu thư Triệu Duyệt Tình hôm nay cũng cùng đi tới đây, muốn chào hỏi lão gia chút.”
“Triệu tiểu thư mới về nước không lâu, chuyên ngành là học luật, học vị tiến sĩ.”
Lê Khinh Chu nhướng mày, ngay sau đó sắc mặt nhàn nhạt nói: “Ừ, tôi biết rồi.”
Lão quản gia không cần phải nói thêm nữa.
Bọn họ đi vào đình viện.
Lê Húc Sanh vui vui vẻ vẻ mà chạy đến chỗ Lê lão gia tử, trong miệng kêu: “Ông nội ơi, chúng con đã về rồi nè.”
Lê lão gia tử lập tức quay đầu, trên mặt ngăn không được ý cười, vội lên tiếng, ngay sau đó đứng lên đón các cháu nội: “Sanh Sanh cao hơn rồi này, giọng nói cũng trầm hơn.”
Lê lão gia tử bế Lê Húc Sanh đang nghịch ngợm lên, rồi sau đó buông xuống, xoa đầu cháu nhỏ hỏi: “Ở Yến Kinh có nghe lời anh chị không?”
Lần này trở về rõ ràng hoạt bát hơn rất nhiều, có thể thấy đã được chăm sóc rất tốt.
“Dạ có ạ.” Biểu tình Lê Húc Sanh ngoan ngoãn, nheo mắt to lại cười nói.
Lê Hạm Ngữ lúc này cũng đi tới ôm ôm Lê lão gia tử.
Lê Khinh Chu yên lặng chờ ở một bên.
—— người trưởng thành có phải kìm nén tình cảm nhớ nhung không thôi, một lúc sau mới ôm Lê lão gia tử một cái.
Lê lão gia tử hiển nhiên đặc biệt cao hứng, vỗ vỗ lên bả vai Lê Khinh Chu rồi giới thiệu cho Triệu lão và Triệu Duyệt Tình.
Triệu lão tươi cười đầy mặt nói: “Lão Lê này, cháu nội này của ông tuổi trẻ đầy hứa hẹn đấy, lên chức tổng giám đốc Lê thị ngắn ngủn hơn một năm mà đã phát triển công ty đến tận Yến Kinh rồi kìa.”
“Còn nghiên cứu ra ô tô trí tuệ nhân tạo AI, à, còn tham gia cái gì mà tái chế người máy à, ghê gớm thật, ghê gớm thật.”
Khoé miệng Lê lão gia tử từ sau khi Lê Khinh Chu đến vẫn chưa hạ xuống chút nào.
Ông cười ha ha, khiêm tốn nói: “Quá khen rồi, cháu gái ông cũng vô cùng ưu tú.”
“Tuổi còn trẻ như thế mà đã được học vị tiến sĩ rồi, lớn lên còn xinh đẹp như thế, bình thường nhất định có không ít người theo đuổi nhỉ.”
Triệu lão nghe vậy xua xua tay, cố tình thở dài nói: “Duyệt Tình nhà tôi suốt ngày nói cái gì mà phải đợi công việc ổn định trước rồi mới bàn đến chuyện yêu đương cơ, những người theo đuổi nó trước kia đều bị nó từ chối hết ấy.”
“Quá yêu sự nghiệp, lại không muốn tìm đối tượng, tôi cảm thấy sốt ruột thay nó luôn đấy.”
Câu cuối cùng, Triệu lão rõ ràng là nói cho Triệu Duyệt Tình nghe, còn cố ý làm ra biểu cảm tức giận.
Triệu Duyệt Tình mặc một bộ quần áo nghiêm chỉnh, tóc búi lên, cả người nhìn có vẻ giỏi giang lại rất có tinh thần.
Cô cũng không sợ Triệu lão như vậy, đi tới cười nói: “Ông ơi, yêu đương dù sao cũng phải gặp được rồi chọn người hợp với mình mà, làm sao có thể ở bên nhau một cách tuỳ tiện như thế được cơ chứ.”
“Con không suốt ruột, chờ hai năm nữa cũng được mà.”
Cô không sốt ruột nhưng mà Triệu lão suốt ruột: “Hai năm?! Không được không được, thế ông đến khi nào mới có thể bế được cháu trai, cháu gái cơ chứ.”
“Chọn người thích hợp cũng phải quen biết trước, con không đi làm quen làm sao biết có hợp hay không……”
Triệu lão thoạt nhìn bình thường không nhọc lòng tình cảm của cháu gái mình có vấn đề, nói một tràng dài.
Nhưng dù gì Triệu Duyệt Tình cũng học chuyên ngành luật sư mà ra, cuối cùng từng câu từng câu một bị bẻ hết.
Triệu lão cãi không lại, lúc sau cũng chỉ hầm hừ mà không nói gì thêm
Lê Khinh Chu thấy thú vị, khuôn mặt trong lúc lơ đãng liền mang theo ý cười.
Triệu Duyệt Tình trùng hợp nhìn thấy, đi tới thoải mái hào phóng vươn tay với Lê Khinh Chu nói: “Xấu hổ quá, Lê tiên sinh, để anh chê cười rồi.”
Nàng nói, như không cố tình mà chớp chớp mắt vài cái —— hai vị lão nhân cũng hiểu ý, trong lòng bọn họ xem như cũng hiểu rất rõ lẫn nhau.
Triệu Duyệt Tình nói: “Tôi đã lâu không về nước, hôm nay qua đây chào hỏi bạn ông nội chút, thật ra cũng là lần đầu tiên gặp Lê tiên sinh.”
Ngay cả Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh, cô cũng đã từng cũng là gặp qua vài lần, không tính là xa lạ lắm.
Mà vị đại thiếu gia Lê gia này, nghe nói bị lạc từ nhỏ, không, là ngày trước nghe ông nội đại khái kể qua.
—— việc đại thiếu gia Lê gia bị lạc thật ra lại có liên quan đến chú hai của cậu ấy là đôi vợ chồng Lê Thừa Khang…… Mà hiện tại đôi vợ chồng Lê Thừa Khang kia cũng đang ở trong tù rồi.
Tóm lại, khoảng thời gian trước kia những chuyện xảy ra trong Lê gia không khỏi làm người ta thổn thức cảm thán.
Nhưng chuyện đó cũng không ngăn việc Triệu Duyệt Tình thật sự rất thưởng thức Lê Khinh Chu.
Dù sao thì cô cũng có một chiếc ô tô trí tuệ nhân tạo AI do công ty Lê thị sản xuất, cũng biết một ít sự tích của Lê Khinh Chu.
Lê Khinh Chu duỗi tay bắt lấy tay cô rồi lập tức buông ra, cậu đáp: “Xin chào, Triệu tiểu thư.”
Lê lão gia tử và Triệu lão liếc nhau, cười nói: “Người trẻ tuổi các con chắc hẳn là có rất nhiều lời nói chung nhỉ.”
“Hôm nay lão Triệu ở nhà mình ăn cơm, đều là hàng xóm với nhau cả, mọi người làm quen với nhau đi.”
“Duyệt Tình là khách, nếu thích đồ gì, để ông bảo phòng bếp……”
Đang nói, Lê lão gia tử đột nhiên cảm giác được ống quần mình bị ai đó kéo hai cái.
Ông vừa cúi đầu thì thấy Lê Húc Sanh.
“Sanh Sanh, làm sao vậy?”
Lê Húc Sanh thu tay lại, nhéo nhéo đầu ngón tay ngại ngùng nói: “Gia gia, Sanh Sanh cũng có khách…… Có thể chuẩn bị thêm một ít điểm tâm không ạ.”
Lời này vừa nói ra, không chỉ khiến Lê lão gia tử cảm thấy khó hiểu, ngay cả Lê Khinh Chu và Lê Hạm Ngữ cũng đều lộ vẻ nghi hoặc.
Lê Hạm Ngữ hỏi: “Sanh Sanh, con thì có thể có người khách nào nhỉ? Sao ông lại không biết?”
Lê Khinh Chu cũng không biết rõ lắm, chờ em trai trả lời.
Lê Húc Sanh ngẩng cái đầu nhỏ lên nói: “Là Quân Quân đó ạ, đêm qua con và Quân Quân gọi điện thoại nói phải về nhà, Quân Quân hỏi con có thể mời cậu ấy đến Tây Thành làm khách không.”
Nhóc bẻ bẻ ngón tay nói: “Con từng qua nhà Quân Quân làm khách, có qua có lại, con nghĩ mình cũng nên mời Quân Quân tới đây.”
“Cho nên con ngay lập tức đồng ý ạ.”
“Quân Quân nói con không cần thông báo cho anh với chị trước để cho bất ngờ á.”
Lê Khinh Chu: “…………”
Lê Hạm Ngữ hiểu hiểu gật đầu: “Hoá ra là như thế à.”
Lê Khinh Chu nhấp môi hỏi: “Nếu Quân Quân muốn tới…… Thì ai đưa nó tới đây?”
Lê Húc Sanh nói: “Chú Liễu.”
Quả nhiên!
Tai Lê Khinh Chu thoáng chốc phát ngứa.
Lê lão gia tử lúc này mới hiểu rốt cuộc ai tới nhà làm khách, vì thế nhìn về phía Triệu Duyệt Tình hỏi: “Thế không bằng cùng nhau ăn một bữa cơm nhỉ?”
Triệu lão và Triệu Duyệt Tình đều không có ý kiến gì.
……
Không lâu sau, một chiếc xe dừng lại ở trước cửa nhà cũ Lê gia, Liễu Bạc Hoài mang theo Hạ Dịch Quân xuống xe.
Hai bạn nhỏ như là rất lâu mới gặp mà ôm nhau thật chặt.
Hạ Dịch Quân hưng phấn hô: “Sanh Sanh, đã lâu không thấy! Tớ nhớ cậu gần chết!”
Lê Húc Sanh cũng cao hứng như vậy: “Quân Quân, tớ cũng rất nhớ cậu!”
Lê Hạm Ngữ trực tiếp im lặng, cũng vô cùng bất đắc dĩ.
—— hiện tại mấy bạn nhỏ đều như thế này sao?! Cũng không cần như thế chứ…… Ngày hôm qua không phải còn đi học tan học với nhau, chỉ mới qua một đêm không gặp thôi mà.
Lê Khinh Chu mặt ngoài bình tĩnh gật gật đầu với Liễu Bạc Hoài: “Tam gia.”
[ tôi, tôi không hề chạy trốn đâu nha! Đây là về nhà thăm người thân như bình thường thôi! ]
—— em bé phản diện rầm rì nắm chặt tay nhỏ, đôi mắt nhỏ lặng lẽ liếc về hướng Liễu Bạc Hoài, cảm giác như chỉ cần có một chỗ nào đó không ổn lắm là sẽ trốn ngay đi.
Trong mắt Liễu Bạc Hoài không khỏi hiện lên một tia ý cười, nhưng rất nhanh đã biến mất không thấy bóng dáng.
Hắn vừa định nói cái gì đó, liền thấy đằng sau cửa nhà cũ dần dần hiện lên một bóng hình……
Triệu Duyệt Tình đi đến bên người Lê Khinh Chu, nói: “Khinh Chu, Lê gia gia bảo tôi tới nhìn xem là khách đã đến hay chưa.”
Ánh mắt Liễu Bạc Hoài hơi bị mắt kính che một chút, rồi lập tức nhìn về phía Lê Khinh Chu.
[ Khẩn cấp! Không thể để cho tam gia nhìn ra là ông nội muốn giới thiệu đối tượng cho tôi! Ừm…… Thôi thì đừng nói gì thì hơi, để họ nhận biết nhau một chút. ]
—— em bé phản diện hai tay nắm vào nhau, mặt khác một bàn tay cấu chặt vào trong.
Lê Khinh Chu nói: “Tam gia, đây là cháu gái của Triệu lão hàng xóm bên cạnh, tiểu thư Triệu Duyệt Tình, Triệu tiểu thư, còn đây là……”
Triệu Duyệt Tình cười nói: “Liễu tiên sinh, rất vui được gặp mặt.”
Liễu Bạc Hoài chuyền động Phật châu trong tay một chút, biểu tình lãnh đạm gật đầu: “Xin chào.”
[ đã làm quen thành công, chắc chắn tam gia không phát hiện ra cái gì, dù sao thì chuyện hàng xóm sang nhà ăn cơm là chuyện bình thường thôi. ]
—— em bé phản diện vỗ vỗ ngực nhỏ thở ra một cái.
Bọn họ đi về hướng nhà cũ.
Lê Khinh Chu và Liễu Bạc Hoài dừng lại ở đằng sau một chút, Lê Hạm Ngữ và Triệu Duyệt Tình nói chuyện ở phía trước.
Mà đôi bạn nhỏ Lê Húc Sanh và Hạ Dịch Quân đã tay nắm tay chạy lên đầu tiên rồi.
Rẽ một khúc, thân hình bốn người phía trước đã bị bụi cây che khuất, tạm thời biến mất không thể nhìn thấy.
Liễu Bạc Hoài bỗng chốc duỗi tay đè lên tay vịn xe lăn Lê Khinh Chu, giữ xe lăn lại.
Lê Khinh Chu kinh ngạc ngẩng đầu: “Tam gia?”
[ sao lại như thế rồi? ]
Liễu Bạc Hoài cúi người nói nhỏ bên tai của Lê Khinh Chu: “Quên hỏi, Khinh Chu từ trước tới giờ đã bao giờ cảm nắng ai chưa nhỉ? Là con trai hay con gái vậy?”
“Hay là…… Có thích anh một chút nào không?”