——Bên trên tranh thủ đia điểm tổ chức trận chung kết tại đây, ở Yến Kinh.
Lê Khinh Châu được nghe Liễu Bạc Hoài tiết lộ sau đó.
Cơ hội xác nhân địa điểm tổ chức là nhờ nhà họ Hạ giành báo cáo trước, cố gắng tranh thủ được.
——Mục đích là đảm bảo cho Lê Khinh Châu và robot trí tuệ nhân tạo tham gia cuộc thi không cần lo lắng.
Liễu Bạc Hoài nói: “Vào trận chung kết còn chuẩn bị vệ sĩ cho em.”
Lê Khinh Châu: “Ừ, tam gia, anh giúp em cảm ơn Hạ tiên sinh nhé.”
…
Trước đó bởi vì độ nổi tiếng mà Cứu Hộ Số 1 mang tới, không ít cư dân mạng bắt đầu liên tục chú ý tới cuộc thi robot trí tuệ nhân tạo.
Trên mạng có video trận đấu của các quốc gia khác.
Xem hết mới phát hiện ra thật sự có không ít người lợi hại.
Ví dụ như thiếu niên thiên tài Albert của nước M.
——Mới 19 tuổi mà đã chế tạo được robot chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ.
Cậu ta đi xuyên suốt từ vòng loại tới trận chung kết và đạt quán quân, chưa từng thua một trận nào, trực tiếp chờ đợi để tiến vào chung kết trận đấu quốc tế.
Còn có Sakata Ichiro ở Nhật Bản.
Loại hình chủ yếu tham gia cuộc thi robot là loại phục vụ và loại cứu hộ.
Nhưng robot cứu hộ của Sakata Ichiro đã thua trong trận đấu bán kết khu vực, nên chỉ robot phục vụ được vào vòng trong.
Park Nam Ji ở nước H cũng thành công chiến thắng với robot cứu hộ dưới nước.
Còn người nữa chính là sinh viên đại học danh tiếng 22 tuổi, Bernie nước Y.
Robot cứu hộ và robot phục vụ do cậu ta chế tạo đều xuất sắc tiến vào vòng chung kết, nhận được cơ hội trực tiếp tham gia trận chung kết cuộc thi robot trí tuệ nhân tạo quốc tế.
Về phần Keys, sinh viên của giáo sư Buffett.
Anh ta cố ý tới khu vực Hoa Quốc để tham gia thi đấu, nhưng không ngờ chỉ lấy được thành tích á quân trong trận chung kết, tự nhiên lại mất cơ hội được vào vòng trong.
Cho nên giáo sư Buffett muốn đưa Keys về nước đăng ký tham gia cuộc thi quốc tế, điều chỉnh chế tạo robot trí tuệ nhân tạo lại một lần nữa, mong đợi có thể chiến thẳng trong trận đấu quốc tế.
Đáng tiếc, biểu hiện của Keys trong lúc thi đấu bình thường, không có gì đặc biệt.
Mặc dù cũng tiến vào trận chung kết, nhưng xếp hạng cuối cùng.
Bây giờ thời gian diễn ra trận chung kết đã xác định, địa điểm tổ chức là ở Yến Kinh, Hoa Quốc.
Tuyển thủ dự thi thành công tiến vào trận chung kết đã sớm bắt đầu rục rịch chuẩn bị.
Mà không chỉ là tuyển thủ dự thi, một vài bên truyền thông cũng dần nghe tin và lập tức hành động.
Mấy ngày gần đây đã có vài phương tiện truyền thông phỏng vấn thiếu niên thiên tài Albert.
Màn ảnh sắc nét, trong phòng làm việc riêng, Albert không ngẩng đầu lên mà đang sửa chữa một cánh tay robot.
Vẻ ngoài của cậu ta không thể coi là quá xuất sắc, hai bên má còn có tàn nhang, mặc quần jean dính đầy dầu nhớt dơ bẩn và, giày cao cổ, một bộ dáng thiếu niên ngây ngô.
Phóng viên phỏng vấn cầm microphone đưa tới bên miệng cậu ta hỏi: “Albert, cậu là tuyển thủ trẻ tuổi nhất trong cuộc thi robot trí tuệ nhân tạo quốc tế.”
“Đối với việc này, cậu có gì muốn nói không?”
Albert ngẩng đầu nhìn, ngay sau đó không cho là đúng nói: “Cái này thì có gì mà nói, đó là sự thật thôi.”
“Những tuyển thủ dự thi lớn tuổi hơn tôi, tốt hơn hết là họ nên cho tôi thấy bản lĩnh thật sự trong cuộc thi.”
“Nếu không lại là tôi đạt giải quán quân, không thú vị, có khiêu chiến mới có tiến bộ.”
Albert vừa nói vừa vỗ cánh tay robot bên cạnh cậu ta, hiển nhiên là cực kỳ tự tin và kiêu ngạo.
Phóng viên hỏi: “Vậy cậu nghĩ sao về các tuyển thủ đến từ quốc gia khác?”
“Chính là những người cùng đạt giải quán quân trong trận đấu khu vực giống cậu, lấy được cơ hội trực tiếp tiến vào trận chung kết.”
“Đặc biệt là anh Lê ở Hoa Quốc, robot cứu hộ của anh ấy cũng nhận được rất nhiều lời khen ngợi ở nước M.”
Lúc ấy còn có cả nhật báo thế giới đặc biệt đưa tin.
Không chỉ vậy, video thi đấu liên quan tới tuyển thủ Hoa Quốc này bây giờ vẫn còn đang lan truyền trên mạng.
Dù sao, hướng phát triển của trận đấu này thật sự khiến người ta cảm thấy ngoài dự đoán, rất là ngạc nhiên.
Cho nên số lượt xem và lượt download sau khi video được đăng tải vẫn luôn không giảm, được cư dân mạng đánh giá rất cao.
Albert nghe vậy nói: “Lê là một tuyển thủ rất mạnh, video của anh ấy tôi từng xem qua.”
“Không thể không nói tồn tại của Cứu Hộ Số 1 là vô vùng hoàn mỹ, thậm chí có thể hơn so với robot cứu hộ tôi chế tạo.”
“Nhưng Avery của tôi chính là loại hình robot chiến đấu, nó cũng cực kỳ hoàn mỹ.”
“Robot chiến đấu của Lê tôi cảm thấy không được, tôi không nghĩ nó tốt hơn Avery của tôi.”
“Trừ khi trước trận chung kết diễn ra, anh ấy có thể tạo ra robot trí tuệ nhân tạo tốt hơn, nếu không anh ấy sẽ thua trong trận đấu robot chiến đấu.”
Albert khẳng định chắc nịch.
Quán quân trận chung kết cuộc thi quốc tế chỉ có một.
Nhưng robot lại phân ra chủng loại, chúng cần cạnh tranh thi đấu trong nhiều hạng mục khác nhau để tiến tiếp.
Mà tiêu chuẩn cho điểm cũng cộng thêm cả lượt bình chọn của cư dân mạng, cuối cùng tổng hợp đưa ra kết quả.
Nhưng nhìn chung, do thời gian có hạn, tinh lực cũng hữu hạn, tuyển thủ tham gia cuộc thi quốc tế thông thường đều lựa chọn một loại hình robot, đảm bảo quá trình thi đấu diễn ra suôn sẻ.
Tuyển thủ lựa chọn đồng thời ba loại hình robot để dự thi giống như Lê Khinh Châu quả thật khá hiếm thấy.
….
Vài ngày sau, video phỏng vấn Albert được đăng lên weibo.
Tuyển thủ đồng thời tiếp nhận phỏng vấn còn có Park Nam Ji nước H.
——Anh ta biểu đạt một chút chờ mong của mình đối với trận đấu quốc tế, hơn nữa cũng khiêm tốn tỏ vẻ mọi người đều rất mạnh, anh ta có áp lực, v.v…
Đoạn phỏng vấn Park Nam Ji không thú vị, Lê Khinh Châu chỉ xem tuyển thủ Albert nước M.
Dù sao cũng được truyền thông nước ngoài khen ngợi là thiếu niên thiên tài.
Nghe nói từng có trường đại học chìa cành oliu với cậu ta nhưng đều bị từ chối, người ta thích tự học thành tài.
[Có cá tính.]
——Người tí hon trong bong bóng nằm ngửa trên một cái ghế bập bênh, một chân gập lên, một jiojio nhỏ khác lắc lắc ở đầu gối, vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ.
Lê Khinh Châu hé miệng, ăn một miếng trái cây đã được rửa sạch, cắt thành miếng, ăn vừa ngon vừa ngọt.
Liễu Bạc Hoài thấy khóe môi cậu tràn ra một ít nước hoa quả, hắn buông tăm xỉa răng xuống, lấy khăn giấy lau cho cậu.
Lúc này họ đang ở nhà cũ nhà họ Liệu, buổi chiều không phải đi làm.
Nói một cách hoa mỹ là bồi dưỡng tình cảm, tình cảm phát triển như sau——
Đầu tiên là Lê Khinh Châu thưởng thức một phần cơm trưa được Liễu Bạc Hoài tỷ mỉ chuẩn bị.
Nghỉ ngơi một lát xong, buổi chiều bọn họ cùng nhau xem phim trong nhà cũ nhà họ Liễu.
Xem xong phim, Liễu Bạc Hoài lại đẩy Lê Khinh Châu đi dạo quanh nhà cũ nhà họ Liễu thưởng thức một vài cảnh đẹp xung quanh.
Bây giờ trở lại ăn chút trái cây và đồ ăn nhẹ ngọt.
Máy tính được đặt trên bàn trà, đang phát một số tin tức liên quan tới tư liệu của tuyển thủ mạnh.
[A~Đây là viên đạn bọc đường đến từ Tam gia, nhưng mà trái cây ngọt quá, làm sao bây giờ….Có nên đầu hàng chủ nghĩa đế quốc không?]
——Người tí hon trong bong bóng ôm chân lăn qua lăn lại trên ghế bập bênh, lông mày nhỏ hơi nhướng lên, hai mắt trợn to, lúc cười lúc lại ra vẻ do dự.
Miệng Lê Khinh Châu lại được đưa vào một miếng trái cây, ánh mắt nhìn chằm chằm máy tính, nhưng thực tế đầu óc không biết đã bay đến phương nào rồi.
Liễu Bạc Hoài thấy tế, duỗi tay nhéo nhéo một bên má phình phình của cậu.
Lê Khinh Châu hoàn hồn.
[To gan! Cái tên chủ nghĩa tư bản này dám phản loạn nhanh như vậy sao?! Cho một đấm bây giờ.]
——Người tí hon trong bong bóng rầm rì mà đeo lên hai chiếc găng tay đấm bốc lớn, hai tay đập đập nhau, nở nụ cười xấu xa.
Yết hầu Liễu Bạc Hoài giật giật, miễn cưỡng kìm nén nụ cười.
——Yêu người đáng yêu như thế, mỗi ngày hắn đều phải nhẫn nhịn rất gian nan.
Liễu Bạc Hoài nói: “Hết trái cây rồi, em còn muốn ăn không?”
Lê Khinh Châu lắc đầu: “Không được, chờ lát nữa ăn cơm tối.”
Hôm nay là cuối tuần, không cần đi đón Sanh Sanh tan học.
Hơn nữa Lê Hạm Ngữ cũng ở nhà, vừa rồi cậu gọi điện thoại đặt bữa tối cho em trai em gái.
“Ok, anh đi chuẩn bị, em xem TV một lát nhé.” Liễu Bạc Hoài đứng lên nói.
“Vâng.”
Liễu Bạc Hoài đứng lên lại tạm thời chưa đi, mà khom lưng xuống, khẽ hói: “Khinh Châu, cho phép anh hôn em nhé?”
[Cho phép, tui không muốn tình yêu thuần khiết đâu! Tui muốn tình yêu thực chiến ấy! Moa.]
——Người tí hon trong bong bóng dang rộng hai tay, dẩu môi hôn một cái.
Lê Khinh Châu hơi cụp mi xuống, tỏ vẻ ngượng ngùng đã muốn lại còn làm bộ.
[Đừng nói nữa, hôn tui đi.]
Cuối cùng, hai người họ hôn nhau, ngã vào ghế sô pha, bữa tối bị hoãn lại…
*
Ngày hôm sau, thời gian tốt đẹp đã không còn nữa.
Bởi vì Lê Khinh Châu nhận được cuộc gọi từ Hứa Mộng Ngưng.
Cô ấy báo cô Thầm dạy bọn họ hồi cấp ba tới Yến Kinh công tác.
Bà ấy thấy địa điểm giảng dạy tình cờ cách đại học Yến Kinh không xa nên tới đây thăm học sinh cũ.
Cô Thẩm này từng làm chủ nhiệm lớp hồi cấp ba của Lê Khinh Châu và Hứa Mộng Ngưng.
Tính cách bà ấy dịu dàng, đặc biệt quan tâm Lê Khinh Châu xuất thân từ cô nhi viện.
Hứa Mộng Ngưng nói: “Khinh Châu, năm đó anh, anh vì em mà bị thương nằm viện, không lâu sau liền có người tới trường học xử lý thủ tục nghỉ học.”
“Cô Thẩm rất lo lắng cho anh, từng ngầm hỏi em…”
“Em chỉ nói anh được cha mẹ đón về chữa trị.”
“Bây giờ cô Thẩm tới đại học Yến Kinh tìm em, em nói với cô gặp lại anh ở đại học.”
“Cô vui lắm, mặc dù không nói rõ ra, nhưng em nhìn ra được cô rất muốn gặp anh một lần…Khinh Châu, anh muốn tới gặp cô không?”
Lê Khinh Châu nói: “Em hẹn thời gian và địa điểm đi.”
Cuối cùng bọn họ quyết định mời cô Thẩm đi ăn cơm, địa điểm là ở khách sạn Cẩm Hiên Các.
Mà bên Liễu Bạc Hoài cũng có một số việc.
Liễu Cảnh Nguyên cố ý vào nhà cũ nhà họ Liễu nói—— về nước lâu như vậy, ông ta muốn người một nhà cùng ăn một bữa cơm, địa điểm là ở khách sạn Cẩm Hiên Các, ông ta đã hẹn xong.
Làm em trai, Liễu Bạc Hoài không thể không nể mặt mà từ chối.
Nếu đã nói đến thế, Liễu Bạc Hoài đương nhiên đồng ý.
Vì thế, dưới tình huống Lê Khinh Châu và Liễu Bạc Hoài đều không biết gì, bọn họ mộ trước một sau tới khách sạn Cẩm Hiên Các.
Lê Khinh Châu cùng Hứa Mộng Ngưng đưa cô Thẩm tới trước.
Khi đi ngang qua sảnh lớn, bọn họ trùng hợp gặp được Hạ Giản Tầm tới khách sạn kiểm tra, hỏi thăm vài câu xong, Hạ Giản Tầm tự mình đưa mấy người Lê Khinh Châu vào bàn.
Khoảng nữa giờ sau, cả nhà Liễu Cảnh Nguyên mang hai người tới.
Lúc này Hạ Giản Tầm không còn ở sảnh lớn khách sạn, giám đốc khách sạn tiếp đãi, dẫn họ tới bàn đã đặt trước.
Sau đó, Liễu Bạc Hoài và Liễu Hạ Huy tới cửa khách sạn.
Trước đó Liễu Cảnh Nguyên đã gửi số bàn cho Liễu Bạc Hoài, bọn họ chỉ cần trực tiếp đến đó là được.
Nhưng mà chờ khi Liễu Bạc Hoài đẩy cửa phòng ra.
Ngoại trừ nhà Liễu Cảnh Nguyên, bên trong còn có hai người——Bùi Tình và chồng của bà ta, Vu Tư Đống.
Liễu Hạ Huy đứng phía sau Liễu Bạc Hoài, sắc mặt trực tiếp trầm xuống.