Hạ Giản Tầm theo đuôi đến tận phòng hội nghị, đến khi tự mình nhìn rõ chân dung vị thiếu gia Lê gia kia mới thỏa mãn lòng ham hiểu biết, nhanh chân chạy biến.
Đùa à nếu còn ở lì đấy chỉ sợ bạn tốt lại bắn mắt lạnh, không dám vuốt râu hùm đâu.
Lát sau, Trâu Minh và Phương Tây Ngạn cũng theo chân ra ngoài.
Cửa trượt bằng gỗ chậm rãi khép lại, bên trong chỉ còn hai người Lê Khinh Chu và Liễu Bạc Hoài.
Hôm nay vừa hợp nắng đẹp, ánh sáng dồi dào, vị trí thanh tịnh, là nơi thích hợp để trao đổi công việc, có điều người trong phòng tạm thời chưa có ý tứ muốn mở lời.
Liễu Bạc Hoài sớm đã thu hồi sự kinh ngạc đến sững sờ vào trong lòng.
Hắn bình tĩnh chuyên chú đánh giá Lê Khinh Chu.
Lê thiếu gia này tuy rằng có liên hệ với hắn trong vụ tai nạn xe cộ, nhưng đây là lần đầu hai người chính diện gặp mặt.
Ngũ quan Lê Khinh Chu xinh đẹp ưa nhìn, mái tóc đen mềm hơi xoăn, mắt phượng môi nhỏ hồng hồng.
Có lẽ vì vấn đề thân thể, da mặt hơi trắng không mấy huyết sắc, ánh mắt thời thời đều lạnh lùng thâm trầm, thoạt nhìn đem đến cảm giác xa cách, khó mà ở chung.
Biết Boss đích thân gặp mặt Lê Khinh Chu, Trâu Minh lập tức thu thập tài liệu chi tiết đưa đến cho Liễu Bạc Hoài.
Từ nhỏ bị lạc đường, thời gian học cao trung được cha mẹ tìm về, đại học vượt cấp, tốt nghiệp khoa máy tính.
Hiện tại tiến vào công ty Lê thị, nhậm chức tổng giám đốc.
Tuổi còn trẻ nhưng ra tay quyết đoán, thủ đoạn tàn nhẫn.
Một ít bô lão cấp cao trong công ty ban đầu bày tỏ thái độ xem thường, không nể mặt mũi đều bị Lê Khinh Chu đàn áp cho ngoan ngoãn, trong đó gồm cả lão nhị Lê gia.
Một người như thế…
Ánh mắt Liễu Bạc Hoài đầy phức tạp.
Vốn cho rằng việc đến hội sở Lan Uyển bản thân hắn đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng, nhưng chưa hề tính đến việc “ngoài ý muốn” – không chỉ mắt nhìn thấy mà tai còn nghe được.
Bong bóng khí trong suốt, bé con mặc tây trang ngồi xếp bằng, đầu nhỏ ngó nghiêng, bộ dáng tò mò.
Đồng thời trong lòng là vô vàn lời khen hội sở Lan Uyển bố cục lịch sự thanh nhã, tươi mát.
Qua một lát.
[…Sao cứ nhìn mình chằm chằm vậy? Thấy mình đẹp lắm à?]
Bên trong bóng khí, bé con hai tay bưng mặt nở thành một bông hoa nhỏ xinh đẹp.
Liễu Bạc Hoài lần tràng hạt trên tay thêm một hồi, yên lặng dời mắt.
[ Mặc dù chính mình sinh ra đã đẹp khó chối bỏ, nhưng người ta trông cũng đẹp mắt đó, chà chà…cánh mũi anh tuấn, khí chất xuất chúng, hình như đeo kính không độ thì phải.]
[ Oa, người ta còn cầm chuỗi hạt kìa…Ơ, sao không lăn lăn cái vòng?]
Bé con trên đỉnh đầu Lê Khinh Chu thay đổi tư thế, cả người dán sát vào màng bong bóng như thể đang chăm chú ngắm nhìn vật trang trí bày biện bên trong tủ kính.
Ngực Liễu Bạc Hoài rõ ràng phập phồng trong chốc lát, chuỗi tràng hạt chuyển từ cầm sang đeo luôn lên cổ tay, sóng lớn nổi trong lòng.
Hắn nói: “Không biết cậu Lê muốn Liễu gia đáp lễ thế nào?”
Lê Khinh Chu thẳng thắn nói: “Tôi mong rằng Lê gia có thể tham gia hợp tác với Liễu gia phát triển hạng mục xe năng lượng mới.
“
Dưới trướng tập đoàn Liễu thị có công ty TNHH khoa học kỹ thuật LIN, dĩ nhiên là hội tụ quy mô lớn những nhóm nghiên cứu khoa học, đầy đủ chuỗi dây chuyền sản xuất ô tô.
Hiện tại còn nắm trong tay tài liệu nghiên cứu rõ ràng về triển khai xe năng lượng mới, đúng là cơ hội nhanh gọn mà Lê Khinh Chu cần.
Bé con trong bóng khí ngồi ngay ngắn, không nói thầm gì.
Liễu Bạc Hoài: “Câu Lê ăn một miếng thật không nhỏ.”
Lê Khinh Chu nói: “Vì Lê gia muốn vững chân tại Bắc Kinh thôi.”
“Nếu đã có thể đứng trên thuyền lớn Liễu gia, dù không nhận được lô đất phía Bắc kia tôi tin mình vẫn sẽ nhận được thứ khác đúng mong muốn.”
Cậu lập tức đổi giọng: “Dĩ nhiên yêu cầu của tôi quả thực quá phận, nhưng Lê gia sẽ không ngồi không hưởng lộc.”
“Xe năng lượng mới chưa phải là dấu chấm hết cho lĩnh vực ô tô.”
“Lịch sử nhân loại đã trải qua hai bước ngoặt với những phát minh mang lại hiệu quả lớn trong năng lượng giao thông vận tải.”
“Lần thứ nhất chứng kiến sự ra đời của động cơ hơi nước, lần đổi mới thứ hai là sự phát triển của động cơ đốt trong.”
“Tôi tin rằng lần thay đổi thứ ba sẽ sắp sửa diễn ra, dầu mỏ và động cơ đốt trong được thay thế bằng điện, pin điện, pin nhiên liệu…!đưa con người bước vào kỷ nguyên năng lượng sạch.”
“Nhưng đây mới chỉ là sự phát triển của động học ô tô.”
“Tại sao chúng ta không thử đem kỹ thuật AI ứng dụng trong lĩnh vực ô tô?”
Liễu Bạc Hoài ngả người tựa vào ghế, thản nhiên nói: “Về mặt lý thuyết, trí tuệ nhân tạo quả thật có thể áp dụng vào vấn đề này, nhưng cũng chỉ là có thể.”
“Hiện giờ quốc gia vẫn chưa có bất kỳ kết quả nghiên cứu khả quan nào về mối quan hệ của AI và ô tô.”
“Huống hồ theo tôi được biết, sản nghiệp của Lê gia chỉ là sản xuất linh kiện, ô tô bình thường, chưa từng tiếp xúc với trí năng.”
“Cậu Lê định dùng lời nói suông mà thuyết phục tôi sao.”
Lê Khinh Chu: “Bây giờ chưa nhưng không có nghĩa là sau này cũng thế.”
“Chưa kể, tôi có thể cam đoan với Liễu tiên sinh, lý luận trí tuệ nhân tạo dùng trong ô tô của chúng tôi đã hoàn thành kỹ càng, trước mắt chỉ còn thiếu R&D và sản xuất.”
*R&D [research and development] Nghiên cứu và phát triển, bao gồm việc đầu tư, tiến hành và/hoặc mua bán các nghiên cứu, công nghệ mới.
Công tác nghiên cứu và phát triển cũng nhằm khám phá những tri thức mới về các sản phẩm, quá trình, và dịch vụ, sau đó áp dụng những tri thức đó để tạo ra sản phẩm, quá trình và dịch vụ mới, có tính cải tiến để đáp ứng nhu cầu của khách hàng hoặc của thị trường tốt hơn.
Liễu Bạc Hoài hơi ngạc nhiên.
Hắn nói: “Ba hệ thống truy xuất tài liệu khoa học và công nghệ nổi tiếng cũng không tìm thấy bất cứ lý luận liên quan nào được công bố, cậu Lê muốn chứng minh như thế nào đây.”
*Ba hệ thống được ISI [ viết tắt của Institute for Scientific Information (Viện Thông tin Khoa học) – Hoa Kỳ] phân loại xét chọn các tạp chí khoa học theo các lĩnh vực: KHTN, KHXH, Nghệ thuật và nhân văn.
Lê Khinh Chu: “Dĩ nhiên là sử dụng vật thật để chứng minh.”
Cậu mở máy tính mang theo bên người, trong đó là những lý luận nghiên cứu AI và ô tô được nhập từ hệ thống trước khi đến hội sở Lan Uyển.
(nhắc lại chút là em Chu nhờ hệ thống của mình sao lưu lại tài liệu nghiên cứu của ẻm trước khi đi)
Đây đều là thành quả nghiên cứu khoa học của cậu từ khi bắt đầu đến giờ.
Trải qua cắt giảm sửa chữa, cậu chỉnh sửa chúng thành bản nghiên cứu phù hợp với khoa học kỹ thuật của quốc gia bây giờ.
Lê Khinh Chu trong lúc chờ Liễu Bạc Hoài đọc tư liệu nói: “Tôi không vội đạt thành hợp tác ngay lập tức, dù sao vẫn còn vài thứ cần nghiệm chứng.”
“Đây là cơ hội thích hợp, tôi tin vào quyết định của Liễu tiên sinh.”
Trâu Minh và Phương Tây Ngạn chờ ở sân nhỏ yên tĩnh bên ngoài, không biết qua bao lâu, cửa trượt bằng gỗ được người từ từ kéo mở.
“Tam gia.” Trâu Minh đứng lên nói.
“Lê tổng.” Phương Tây Ngạn bước tới đón xe Lê Khinh Chu rồi dừng lại ở hành lang.
Lê Khinh Chu vươn tay nói: “Cảm ơn Liễu tiên sinh đã coi trọng, tôi rất mong chờ hợp tác của chúng ta.”
Bé con trên đỉnh đầu cũng vươn tay, mắt sáng lấp lánh.
Liễu Bạc Hoài dừng mắt, sau đó bắt tay: “Tôi tin ngày đó không còn xa.”
Vẻ mặt Lê Khinh Chu không đổi, thong dong tự nhiên.
Bé con cười híp mắt, cả hai tay đều duỗi ra, bàn tay nhỏ khép lại lắc lư lên xuống mạnh mẽ.
Sau khi Phương Tây Ngạn đẩy Lê Khinh Chu rời khỏi hội sở Lan Uyển, Tưởng Đại Khôn như có tâm tư gì vòng ra từ sau một cây cột, nhìn bóng dáng hai người lẩm bẩm nói: “Vậy mà lại đi từ đình viện nhỏ ra…”
Hội sở Lan Uyển là một hệ thống thành viên VIP.
Khách hàng cần nạp đủ tiền mới có thể trở thành hội viên, ưu đãi hưởng thụ theo tiền nạp, tiêu chuẩn không giống cho nên cấp bậc hội viên được phân chia.
Cấp bậc hắc kim cao nhất đâu đơn giản nạp tiền thật nhiều là có thẻ limited, không chỉ cần tiền mà cần cả quyền thế, ví dụ như vòng tròn thế gia lâu đời tại Bắc Kinh.
Tưởng gia ở Tây Thành tuy rằng có quyền lực và địa vị nhưng ở Bắc Kinh này lại rất bình thường.
Lê gia lại càng như vậy.
Thế nhưng vừa rồi Lê Khinh Chu ở đình viện nhỏ mà chỉ hội viên hắc kim mới có thể tiến vào…!Tưởng Đại Khôn híp mắt suy nghĩ, chẳng lẽ Lê gia muốn nhảy vào vòng gia tộc ở đây rồi sao?
Hội sở Lan Uyển không có khả năng để lộ tin tức hội viện, Tưởng Đại Khôn nghĩ nghĩ, lấy điện thoại gọi cho Tưởng Tất Linh.
Tây Thành.
Tưởng Tất Linh ngắt liên lạc, quay sang nói với Lê Thừa Khang: “Ông cũng nghe hết rồi đấy, Đại Khôn thấy tên tạp chủng đó từ đình viện hội sở Lan Uyển đi ra…”
“Ông nói xem nó có thể gặp ai?”
Lê Thừa Khang tự hỏi: “Bắc Kinh đủ tư cách sở hữu thẻ hắc kim chỉ vài gia tộc, một tay trong số đó…”
“Có khả năng là Liễu gia hay không?”
Tưởng Tất Linh giật mình nói:
“Liễu gia? Sao có thể?!”
“Cái thứ tạp chủng đó lại dám đặt quan hệ với Liễu gia…Ông nói có phải là vụ tai nạn xe cộ kia hay không?!”
Lê Thừa Khang cười lạnh gật đầu: “Tôi còn nghĩ dù gì Lê Khinh Chu cũng giúp Liễu tam gia cản tai ương, Liễu gia sao có thể một chút lễ vật cũng không có…”
“Hóa ra là nó ém nhẹm đi, cả ông nội cũng giấu giếm.”
Tưởng Tất Linh thầm mắng một tiếng: “Con rùa nhỏ mà bụng dạ khôn lường.”
“Nó âm mưu muốn đánh chủ ý gì?”
“Trùng hợp Đại Khôn gặp nó ở hội sở Lan Uyển, nếu không chỉ sợ hai ta chẳng biết cái khỉ gì…!Lẽ nào tình hình khu đất quy hoạch có biến hóa?”
Lê Thừa Khang: “Có khả năng…Chỉ là miếng đất cỏn con hẳn Liễu gia cũng lười để mắt, chuyện này tôi sẽ tra rõ.”
“Bà nhắc Đại Khôn ở Bắc Kinh thì chú ý chút phía Lê Khinh Chu.”
Tường Tất Linh đồng ý.
Bắc Kinh, B đại.
Kiều Hoán Minh ngồi mất tập trung trước bàn máy móc.
Cậu ta nắm chặt một tấm danh thiếp trong tay, biểu tình do dự, lúc lâu cũng không cử động.
Một đàn anh thấy thế, đi đến vòng tay ôm bả vai Kiều Hoán Minh cười nói: “Kiều tiến sĩ của chúng ta có phải dính vào tình yêu rồi không?”
“Cả ngày tới giờ anh chỉ thấy chú hết cầm lên lại bỏ xuống cái card visit này.”
“Nếu không dám tiến quân thì nói một tiếng, anh giúp chú.”
Kiều Hoán Minh cười khổ: “Đàn anh, em…”
Lời còn chưa dứt, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Kiều Hoán Minh liếc nhìn di động, lập tức kích động bật dậy, nhanh chóng nói: “Đàn anh, em ra nghe điện thoại trước đã…”
Cậu ta ấn nút kết nối, đầu dây bên kia yên tĩnh.
“Lê…Lê tổng?”
Điện thoại truyền tiếng của Lê Khinh Chu: “Chào cậu Kiều, là tôi.”
“Tôi xem tài liệu có ghi cậu là nghiên cứu sinh tiến sĩ tại B đại Bắc Kinh, gần đây cậu có rảnh không? Chúng ta hẹn thời gian nói chuyện một chút đi.”
Kiều Hoán Minh đè nén vui sướng, tận lực bình ổn giọng nói: “Có, tôi có rảnh.”
“Xin hỏi Lê tổng muốn gặp ở chỗ nào?”
Lê Khinh Chu: “Thiết bị thực nghiệp ở Yên đại so với B đại chất lượng hơn một chút.”
“Trùng hợp tôi tốt nghiệp từ khoa máy tính Yên đại…chi bằng hẹn tại Yên đại, cậu Kiều thấy thế nào?”
Kiều Hoán Minh đương nhiên không có vấn đề.
Địa điểm và thời gian cụ thể đã được định, Kiều Hoán Minh cất điện thoại, lúc này mới thư thái trở về.
Cùng lúc đó.
Liễu Hạ Huy gọi một cú cho Khúc Quân Phàm: “Ngày mai Yên đại tổ chức buổi tọa đạm y học thì phải, mày sẽ tham gia đúng không?”
Khúc Quân Phàm: “Ừ có đi.”
Liễu Hạ Huy: “Sinh viên Yên đại đến không?”
“Nếu đăng ký thì được đi nghe…”
Khúc Quân Phàm kỳ quái nói: “Làm sao thế? Mày một không phải sinh viên trường hai không học y, hỏi thăm cái này làm gì?”
“Có việc.”
Liễu Hạ Huy dừng một chút nói: “Ngày mai tao cũng đến Yên đại.”
Nói xong thì ngắt máy.
Khúc Quân Phàm nhìn di động, vẻ mặt chấm hỏi..