Liễu Bạc Hoài muốn đưa Liễu Hạ Huy ra nước ngoài trước, do cả nhà Liễu Cảnh Nguyên đã đi từ sớm.
Công ty đã bắt đầu nghỉ, Lê Khinh Châu muốn đưa em trai em gái trở về Tây Thành.
Liễu Bạc Hoài không cho Lê Khinh Chu tới sân bay tiễn hắn.
Nếu không hắn sợ mình sẽ lập tức buông hành lý, không đi nữa.
Nhưng trước khi rời khỏi Yến Kinh còn một vấn đề nữa—— đó chính là hướng đi của nữ chính nguyên tác, Hứa Mộng Ngưng.
Cô ấy gần như không còn bất cứ liên hệ gì với nhà họ Hứa nữa.
Cha Hứa, mẹ Hứa bởi vì chuyện Hứa Khải Tiến mà vô cùng oán trách cô, thậm chí còn từng gọi điện thoại nhục mạ và làm tổn thương cô ấy.
Hứa Mộng Ngưng nghĩ nhà họ Hứa có ơn nuôi dưỡng mình, nhưng cũng không muốn quay về nữa.
Vì thế, ngoại trừ nhà thuê ở Yến Kinh, thì cô ấy không còn nơi nào để về.
Lê Khinh Chu vẫn còn liên lạc với Hứa Mộng Ngưng, chẳng qua không thường xuyên như trước thôi.
Cậu gọi điện dò hỏi Hứa Mộng Ngưng, có muốn cùng cậu về Tây Thành ăn tết với thân phận bạn bè không.
Hứa Mộng Ngưng từ chối, nói cô ấy đã nhận lời mời của Triệu Tinh Tinh.
Hứa Mộng Ngưng nói: “Quê Tinh Tinh ở phía nam Vân Thành, chỗ đó khi tuyết rơi có phong cảnh tuyệt đẹp, em đến đó sẵn tiện đi du lịch luôn.”
“Khinh Chu, cảm ơn anh, khi nào quay lại em sẽ mang đặc sản Vân Thành cho anh.”
Lê Khinh Chu đồng ý, nói: “Được, vậy chúc em năm mới vui vẻ trước.”
“Anh cũng thế, năm mới vui vẻ.” Hứa Mộng Ngưng mang theo ý cười, trả lời.
Sau khi cúp điện thoại, Lê Khinh Chu cảm thấy Hứa Mộng Ngưng vui vẻ hơn trước kia nhiều.
Có lẽ không có vai phản diện như cậu “ngáng đường”, tình cảm giữa Hứa Mộng Ngưng và Liễu Hạ Huy hẳn là phát triển tương đối thuận lợi.
Không biết bọn họ có ở bên nhau không?
Cuối cùng Lê Khinh Chu gửi tin nhắn báo bình an cho Liễu Bạc Hoài, để sau khi hắn xuống máy bay có thể nhìn thấy, ngay sau đó liền đưa em trai em gái thu dọn đồ đạc rời khỏi Yến Kinh.
Phương Tây Ngạn đưa họ trở lại Tây Thành, sau đó anh ta cũng về quê ăn tết.
…
Tây Thành, nhà cũ nhà họ Lê.
Phục Vụ Số 1 đứng chờ ngoài cửa cùng ông cụ Lê.
Trên người ông cụ mặc một chiếc áo khoác dày cộp, ở cổ Phục Vụ Số 1 đeo một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, vẻ mặt mang nụ cười.
Nhìn thấy chiếc xe từ xa đang chậm rãi chạy đến cửa.
Nụ cười trên mặt ông cụ Lê tăng lên, mang theo Phục vụ số 1 tiến lên hai bước. Không lâu sau, Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh xuống xe, Phương Tây Ngạn vòng ra cốp xe lấy xe lăn, đỡ Lê Khinh Chu xuống xe.
Ông cụ Lê dắt tay Lê Húc Sanh, mời Phương Tây Ngạn ở lại ăn cơm.
Phương Tây Ngạn vội xua tay, lễ phép từ chối lời mời nhiệt tình của ông cụ Lê.
——Hôm nay anh ta muốn về nhà kịp giờ, nếu trì hoàn thêm nữa, có lẽ sau nửa đêm mới về nhà được.
Ông cụ Lê thấy vậy, cũng không nói gì nữa.
Lê Khinh Chu dặn Phương Tây Ngạn chú ý an toàn.
Phương Tây Ngạn gật gật đầu, lên xe rời đi.
Ông cụ Lê dắt Lê Húc Sanh, Lê Hạm Ngữ đẩy Lê Khinh Chu vào nhà, Phục Vụ Số 1 ngoan ngoãn đi theo đằng sau, bật một bản nhạc nhẹ nhàng thư giãn.
Lê Khinh Chu về nhà, sáng sớm hôm sau Lê Thành đã có một trận tuyết rơi dày đặc.
Không biết có phải bắt đầu rơi từ nửa đêm không.
Sau khi cậu thức giấc mở cửa ra ngoài xem, bên ngoài mặt đất đã tích lũy một tầng băng tuyết trong suốt, tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời.
Hơi thở lạnh lẽo phả ra từ cửa sổ, Lê Khinh Chu ngắm nhìn tuyết rơi không ngớt một lúc, sau đó mới đóng cửa sổ lại.
——Mở điện thoại lên, bên trong đa số là tin nhắn của Liễu Bạc Hoài.
Lê Khinh Chu trả lời từng tin, nhưng không call video.
Dù sao giờ này ở bên đó vẫn đang là nửa đêm.
Cảm thán một chút về sự gian nan của yêu xa, Lê Khinh Chu mím môi cất điện thoại.
Tây Thành thuộc phương Bắc, tuyết rơi không thương tiếc chút nào, chỉ mới sáng ớm, xung quanh đã bao phủ một tầng trắng bạc.
May là trong phòng có máy sưởi, ngồi trước cửa sổ sát đất, thưởng thức cảnh tuyết rơi trước sân, cũng là một loại hưởng thụ.
Lê Khinh Chu và ông cụ Lê ngồi đối diện nhau, ở giữa là cái tròn gỗ nhỏ, bên trên có trà nóng và đồ ăn nhẹ.
Một già một trẻ, nhàn nhã hiếm thấy.
Quản ga và bảo mẫu cũng bận rộn chuẩn bị đón Tết, nụ cười không ngớt, lộ ra sự vui vẻ
Lúc này, Lê Húc Sanh chạy xuống lầu, đằng sau là Lê Hạm Ngữ ôm theo một chiếc áo khoác.
“Ông, anh, con muốn ra ngoài nghịch tuyết.”
Lê Húc Sanh mặc một chiếc áo lông nhỏ màu trắng, đầu đội mũ len cùng màu.
Cậu bé đứng trước mặt Lê Khinh Chu và ông cụ Lê, hai tay giắt sau lưng, sắc mặt hồng hào, ánh mắt chờ mong.
Ông cụ Lê cười ha ha nói: “Được, ra ngoài nghịch tuyết, nhớ mặc áo khoác cẩn thận, đeo găng tay vào…”
Lê Khinh Chu cho em trai uống một ngụm trà nóng.
Lê Húc Sanh gật đầu, mặc áo khoác lông màu lam nhạt, đôi găng tay nhung treo trên cổ.
Lê Hạm Ngữ đi cùng cậu bé ra ngoài, trong tay cầm theo xẻng tuyết nhỏ ông quản gia đưa.
Nhìn thân ảnh hai đứa nhỏ chơi đùa ngoài cửa sổ, bên tai vang lên tiếng nói chuyện rôm rả khiến người ta yên tâm, ông cụ Lê thở dài nói: “Khinh Chu, chuyện lúc trước ông nói với cháu, cháu suy nghĩ thế nào rồi?”
Tay nâng ly trà của Lê Khinh Chu hơi khựng lại.
Là chuyện giới thiệu đối tượng nam cho cậu.
Từ lúc ông cụ Lê biết được cậu thích đàn ông, ông không khỏi nhọc lòng.
Hiển nhiên, so với thích phụ nữ, ông cụ càng không yên tâm về đàn ông hơn, sợ Lê Khinh Chu bị tổn thương tình cảm.
Tốt hơn là nên tìm một người mà mình biết rõ gốc rễ.
Sau đó, ông cụ Lê ở Tây Thành, liền bắt đầu chú ý tới một người——nhà họ Dương mở một chuỗi công ty thực phẩm.
Nhị thiếu gia nhà họ sinh ra đã thích đàn ông, hơn nữa đã sớm độc lập, người trong nhà cũng khôn quản được anh ta, về sau cũng mặc kệ.
Trước kia ông cụ Lê chưa từng để ý tới mấy tin tức này nên không hiểu rõ lắm.
Nhưng sau khi nghe ngóng, tin tức liên quan tự nhiên đến.
Nhà họ Dương cũng rất buồn phiền vì vấn đề của đứa con thứ này, đặc biệt là tính cách của đứa con thứ này lại phóng khoáng, thích chơi bời, họ sợ anh ta làm bậy.
Cho nên, mặc dù người nhà không hề phản đối chuyện anh ta thích đàn ông, nhưng lại không cho phép anh ta tìm đối tượng lung tung.
Nhà họ Dương vừa tiếp xúc với ông cụ Lê đã kinh ngạc.
Họ không ngờ ông cụ Lê đã lớn tuổi vậy rồi, mà sống rất thoáng, ủng hộ cháu trai mình thích đàn ông.
Không chỉ ủng hộ mà còn lo lắng, tìm đối tượng cho cậu.
Về sau, người nhà họ Dương tìm hiểu kỹ hơn về nhà họ Lê, biết được tình huống của Lê Khinh Chu.
——Mặc dù cơ thể có khiếm khuyết, nhưng vị Lê tổng này không thể khinh thường, gần đây vô cùng nổi bật ở Yến Kinh, công nghệ ô tô AI, chung kết robot trí tuệ nhân tạo….
Công ty nhà họ Dương mặc dù hoạt động chủ yếu trong lĩnh vực sản xuất thực phẩm, nhưng chắc gì họ không muốn mở rộng xí nghiệp của mình.
Vả lại, địa vị nhà họ Dương ở Tây Thành vẫn kém hơn nhà họ Lê.
Ông cụ Lê vừa tỏ ý, nhà họ Dương liền gật đầu.
——Chẳng qua để thằng hai hẹn hò thôi, cũng không mất miếng thịt nào, không có gì phải luyến tiếc.
Biết đâu chuyện thành, nhà họ Dương bọn họ không phải leo lên được nhà họ Lê sao.
Chuyện này dù sao cũng không nên từ chối.
Đương nhiên, trước đó ông cụ Lê cũng đã điều tra phẩm hạnh của nhị thiếu gia nhà họ Dương.
——Dù thích chơi bời, nhưng trước nay chưa từng làm ra chuyện gì khác người, từng có hai người bạn trai, đều chia tay trong hòa bình, cũng coi như biết giữ mình trong sạch.
Nhà họ Dương tiết lộ ý định cho nhị thiếu gia nhà họ, anh ta cũng có ý muốn gặp mặt Lê Khinh Chu một lần.
Phòng khách nhà họ Lê, ông cụ Lê dò hỏi xem ý Lê Khinh Chu như thế nào.
Lê Khinh Chu trầm tư một lát.
——Cậu không biết lúc này có nên nói chuyện mình và Liễu Bạc Hoài ở bên nhau cho ông biết hay không.
Cậu luôn cảm thấy vẫn chưa đến lúc, lỡ đâu dọa ông…
Chủ yếu là, cậu muốn tìm thời cơ thích hợp để giới thiệu—A Hoài là người bên cạnh cậu.
Tuy nói mùng một Liễu Bạc Hoài sẽ về, nhưng ngày tết là dịp để gia đình đoàn tụ.
Lâu lắm rồi hắn không gặp người nhà, có dịp đoàn tụ thì nên ở bên cạnh họ lâu hơn, có lý nào lại trở về ngay.
Lỡ đâu, mẹ A Hoài vì vậy mà có ấn tượng không tốt với cậu…
Lúc ấy Lê Khinh Chu liền khuyên Liễu Bạc Hoài, bảo hắn ở nước ngoài thêm mấy ngày nữa.
Về chuyện cậu và tam gia nhà họ Liễu ở bên nhau——cần phải tìm thời cơ thích hợp để báo với gia đình.
Vì thế, Lê Khinh Chu tìm cớ từ chối.
Ông cụ Lê nói: “Chỉ gặp mặt thôi, ông cũng không bắt các cháu phải ở bên nhau.”
“Nhị thiếu gia nhà họ Dương này cũng coi như khá ổn, thái độ thành khẩn, ông chỉ đề nghị một hai câu, cậu ta đã đưa tới không ít quà tết, có cả phần của cháu nữa.”
Ông cụ Lê chỉ ra đằng sau.
——Góc phòng khách có không ít hộp quà được xếp ngay ngắn, trong đó có quà của nhị thiếu gia nhà họ Dương.
Lê Khinh Chu nói: “Gặp mặt cũng chỉ lãng phí thời gian thôi, cháu sẽ không thích anh ta đâu.”
“Tiền đề của thích là quen biết nhau, cháu không gặp người ta, làm sao biết được người ta là người như thế nào.” Ông cụ Lê nói.
Lê Khinh Chu: “Công việc bận rộn, tạm thời cháu chưa muốn yêu đương.”
“Không phải ông ép cháu yêu đương, không thành thì vẫn làm bạn được mà.”
Thái độ ông cụ kiên quyết, cố gắng khuyên bảo.
Lê Khinh Chu thấy càng nói càng lòng vòng không ra được.
Cuối cùng, cậu bất lực nói: “Ông, cháu thật sự không muốn gặp nhị thiếu gia nhà họ Dương, cháu…”
Cậu nghĩ nếu nói mình có người thích rồi, lộ ra một chút, như vậy ông cũng sẽ không giục nữa.
Ông cụ liền nói: “Vậy thì không hẹn hò.”
“Nhưng nhị thiếu gia nhà họ Dương đưa tới nhiều lễ vật quý giá, dù sao chúng ta cũng cần đáp lễ.”
“Cậu ta là tiểu bối, hay là tìm thời gian mời cậu ta tới nhà ăn một bữa cơm?”
Ông cụ Lê cẩn thận hỏi.
Lê Khinh Chu: “Ông tiếp đãi, cháu không gặp.”
Quà là ông nhận, cậu đâu có muốn.
——Ông muốn dùng chiến thuật đánh vòng, nhưng câu không tiếp chiêu.
Ông cụ Lê nghe vậy bất đắc dĩ gật đầu.
Lê Khinh Chu dò hỏi: “Vậy ông muốn khi nào chiêu đãi nhị thiếu gia nhà họ Dương?”
Để cậu còn trốn ra ngoài.
Ông cụ Lê suy tư trả lời: “Ăn tết bận quá, còn phải tới nhà họ hàng, ông thương lượng với nhà họ Dương, hẹn vào mùng ba là tốt nhất.”
Lê Khinh Chu ừ một tiếng.
Cậu nghĩ, sau tết Âm Lịch mình sẽ bảo với ông là mình có người thích.
Chờ A Hoài từ nước ngoài trở về, lại chính thức đưa tới giới thiệu trước mặt ông.
Hy vọng ông không bị Tam gia dọa.
Sau đó, cậu về phòng xem điện thoại mới phát hiện——mùng ba là ngày lễ tình nhân.
“…”
Lê Khinh Chu không khỏi nhỏ giọng nói thầm: “Không biết A Hoài trải qua lễ tình nhân như thế nào.
Nhưng nói thật, cậu từng thấy dáng vẻ trải qua lễ tình nhân của tam gia, hắn sẽ tặng hoa hồng và chocolate sao?
Làm sao bây giờ, hình như có hơi mong chờ.
*
Vào ngày tết, mới sáng sớm tiếng pháo đã vang lên liên tiếp.
Đêm qua, Lê Khinh Chu và Liễu Bạc Hoài call video nói chuyện phiếm đến tận nửa đêm, sáng nay có chút không dậy nổi.
Nhưng Lê Húc Sanh mặc áo bông màu đỏ gõ cửa tiến vào, đằng sau là Lê Hạm Ngữ cầm bộ câu đối xuân.
Trong tay Lê Húc Sanh cầm một chiếc đèn lồng đỏ nhỏ, cậu nhóc bổ nhào vào mép giường, túm tay áo Lê Khinh Chu nói: “Anh, chúng ta ra ngoài cửa dán câu đối, rồi đi đốt pháo đi.”
Nói xong, cậu nhóc bắt chước tiếng pháo nổ rầm vang.
Lê Hạm Ngữ nói: “Anh, năm mới vui vẻ!”
Âm thanh trong trẻo, mang theo ý cười tràn ngập.
Lê Húc Sanh dường như nhớ tới cái gì, cũng nói năm mới vui vẻ.
Ngay sau đó, cậu nhóc bỏ đèn lồng đỏ xuống, duỗi tay tới trước mặt Lê Khinh Chu, thẹn thùng nói: “Anh, lì xì.”
Lê Hạm Ngữ phụt cười, không cần đoán, chắc chắn là Quân Quân dạy.
Khóe miệng Lê Khinh Chu không khỏi hiện lên ý cười rõ ràng.
Cậu lấy bao lì xì đã sớm chuẩn bị từ dưới gối ra, lần lượt đặt vào tay mỗi người: “Hạm Ngữ, Sanh Sanh, năm mới vui vẻ, khỏe mạnh.”
Ba người ở trong phòng cùng cười.
Ông cụ Lê ở trong phòng khách nghe thấy âm thanh này, vui mừng uống trà.
Vừa rồi ông gọi điện thoại cho Lê Hoành Kiệt ở nước ngoài.
Lê Hoành Kiệt đưa em trai tham gia tiệc tất niên phố người Hoa ở bên đó nên không trở về ăn tết,
Nhưng cậu ta chủ động chúc mừng năm mới ông cụ Lê, đồng thời còn có đám Lê Khinh Chu, quà cũng đã gửi về.
Ông cụ Lê nói câu ta trưởng thành rồi.
Lê Hoành Kiệt học được không ít thứ ở nước ngoài.
Cậu ta rất thích máy ảnh, hy vọng sau này có thể thăm thú khắp nơi, chụp được những tấm ảnh quý giá.
Hai ông cháu nói chuyện hồi lâu mới cúp điện thoại.
Không lâu sau, Lê Khinh Chu mặc áo lông cao cổ màu đỏ đi từ trong phòng ra, Lê Hạm Ngữ và Lê Húc Sanh đi theo phía sau.
Ba anh em đều mặc màu đỏ.
Lê Khinh Chu mặc thêm áo khoác, họ muốn ra ngoài cửa dán câu đối.