Trọng Sinh Biên Bất Phụ - Chương 4: Đông Minh Phu Nhân Đan Mỹ Tiên (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
271


Trọng Sinh Biên Bất Phụ


Chương 4: Đông Minh Phu Nhân Đan Mỹ Tiên (1)


Dịch: Long Ngạo Thiên(YY)

Sự tình Đan Uyển Tinh rời nhà trốn đi khiến cho toàn bộ Đông Minh Phái náo loạn, thương thuyền Đông Minh Phái phải dừng lại gần ba ngày mới có thể tìm thấy Đan Uyển Tinh, Nha đầu này bị Đan Mỹ Tiên trong lúc tức giận hạ lệnh cấm túc, trong vòng một tháng không thể bước ra khỏi gian phòng một bước.

Mà cũng vì nguyên nhân này, việc tiểu nha đầu đã mất thân lại may mắn không bị phát hiện.

Biên Bất Phụ hướng về phía Đan Uyển Tinh nhìn lại, đã thấy Đan Uyển Tinh cũng lén lút quay sang nhìn mình, hai ánh mắt chạm nhau, không ngờ khuôn mặt của tiểu cô nương này thoáng chốc đỏ chót, ngượng ngùng cúi đầu, Chẳng lẽ sau khi nha đầu bị mình thôi miên nghĩ việc mình làm là ở trong mộng xuân, sau đó tin là thật thì biến thành mốt đứa luyến phụ cuồng? Nghĩ đến đây Biên Bất Phụ không khỏi có chút thẹn thùng.

Việc đáng nói ở đây chính là lão bà tiện nghi Đan Mỹ Tiên của Biên Bất Phụ, sau khi thấy nàng, Biên Bất Phụ mới hiểu được vì sao trước đây mình lại liều lĩnh bất chấp nguy hiểm đến tính mạng cũng phải XXX nàng, nữ nhân này thực sự quá mê người rồi! Đan Mỹ Tiên là phiên bản trưởng thành của Đan Uyển Tinh, tuy rằng đã làm mẹ, nhưng nhìn qua thì lại giống như chỉ hơn hai mươi tuổi, vừa xinh đẹp mê người nhưng một cái nhíu mày kèm theo nụ cười lại tràn ngập thành thục phong tình. Vóc người cực tốt khiến người ta thán phục, eo nhỏ kết hợp với ngực đầy đặn, thân thể lồi lõm linh lung ngay cả y phục rộng rãi cũng không che lấp được, lộ ra đường cong mê người.

Càng khiến người ta say mê chính là trên thân Đan Mỹ Tiên dường như có một cỗ mị lực thần bí, giơ tay nhấc chân đều tràn ngập mê hoặc, giống như một cái hố sâu, khiến người ta rơi vào liền vĩnh viễn trầm luân vào bên trong ma huyễn này.

Giống như Ám Dạ Tinh Linh vừa nguy hiểm lại tràn đầy mị lực thần bí kích thích như thế hẳn là điểm giống nhau của những nữ tử tu luyện Thiên Ma Đại Pháp, giống như tiên hóa khí chất của truyền nhân Từ Hàng Tĩnh Trai, có thể nói là bảng hiệu của môn phái.

Nói đi nói lại, việc làm của cả hai đều là tranh đoạt thế lực thiên hạ, nhưng thế lực đứng đầu Phật Môn Từ Hàng Tĩnh Trai lại mạnh hơn Ma Môn nhiều lắm, ít nhất là lý niệm cùng phương thức làm việc của Ma Môn rất khó chiếm được sự tán đồng của đa số dân chúng. Hiện nay mình lại là một thành viên của Ma Môn, tốt nhất là nhanh chóng tăng lên võ công đồng thời nghĩ biện pháp làm một thân phận giả cho mình, chỉ có như vậy thì mình mới có sống yên phận ở trong thời loạn thế.

Lúc này, sắc trời đã tối, Biên Bất Phụ cùng Đan Mỹ Tiên cùng nhau dùng bữa ăn tối, đang ở trong khuyền thưởng thức trà.

Lại nói vật phẩm trà này hẳn là sau khi Đường triều thành lập mới có, hiện tại vẫn là những năm cuối của Tùy triều thế mà lại xuất hiện thịnh hành, nhưng đối với lịch sử chân thật của tiểu thuyết thế giới cũng không cần tra cứu.

Cùng nam nhân của mình ở một chỗ, Đan Mỹ Tiên không có mang hắc sa che mặt, dung nhan tuyệt sắc có tên tuổi ở Đại Đường dưới bóng đêm phụ trợ càng thêm mê người. Nàng lười biếng duỗi lưng một cái, trong lúc lơ đãng triển lộ đường cong lả lướt khiến cho Biên Bất Phụ trợn cả mắt lên, sau đó hắn lắc đầu, thở dài nói: “Nha đầu Uyển Tinh này thực sự là không biết trời cao đất rộng, còn nhỏ như vậy lại chạy đi xông xáo giang hồ, thật không biết bên trong cái đầu nhỏ kia chứa vật gì.”

Biên Bất Phụ giả trang thành nho sinh, khuôn mặt thành thục tuấn lãng, thân thể thon dài rất có phong thái, nhìn qua thật giống văn sĩ thanh nhã ba mươi, bốn mươi tuổi. Hắn cười nói: “Con gái của chúng ta trưởng thành rồi.”

Nói đến chỗ này, Biên Bất Phụ ngừng lại một chút, trong mắt lóe lên vẻ hồi ức, than thở: “Bất chi bất giác, hơn mười năm trôi qua rồi.”

Sau đó, hắn sâu sắc nhìn Đan Mỹ Tiên một chút, cảm khái nói: “Tiên nhi, những năm gần đây khổ cho ngươi rồi.”

Đan Mỹ Tiên nghe vậy, vẻ mặt hiện lên vẻ nhu hòa, cúi đầu nói: “Đều đã qua, chuyện trước kia cũng đừng nhắc đến nữa.”

Biên Bất Phụ ôn nhu nói: “Những năm gần đây, ngươi vừa lo liệu cho mấy ngàn người Đông Minh Phái, lại phải chăm sóc cho nha đầu Uyển Tinh này, xem dáng dấp của ngươi tiều tụy như thế thật làm cho ta đau lòng.”

Dứt lời, hắn đứng dậy đi tới sau lưng Đan Mỹ Tiên, nói rằng: “Để ta giúp Tiên nhi xoa bóp bả vai một chút đi.”

Đan Mỹ Tiên nghe vậy, mặt liền đỏ lên, kiều mị liếc xéo hắn một cái, thủ pháp xoa bóp của Biên Bất Phụ rất tốt, thông thường cuối cùng sẽ bóp đến trên giường.

Khoảng thời gian này Đan Mỹ Tiên đều ở bên ngoài bôn ba, thời gian rất dài đã không làm cái chuyện ấy, nói thật là trong lòng vẫn có chút khát vọng, nhưng do bản thân là con gái rụt rè, cân nhắc lại cảm thấy không thể quá dễ dàng làm thỏa mãn ý nghĩ của nam nhân.

Đôi mắt đẹp của Đan Mỹ Tiên lưu chuyển, khóe miệng lộ ra giống như bé gái cười trộm, cười nói: “Nhân gia đột nhiên muốn nghe Bất Phụ ngươi ngâm thơ đây, ngươi hãy làm một bài thơ cho ta đi.”

Đây chính là trò chơi trước đây bọn họ thường xuyên chơi, trên thực tế khi còn bé Đan Mỹ Tiên sùng bài văn tài của Biên Bất Phụ nhất, chính là cái hình tượng tài tử phong lưu này đã đã khiến cho Đan Mỹ Tiên vùi sâu vào trong hố tình, thành tựu nghiệt duyên.

Từ lúc Biên Bất Phụ thấy Đan Mỹ Tiên liền cẩn thận kiểm duyệt ký ức giữa bọn họ, đối với việc này đã sớm có chuẩn bị, liền cười tủm tỉm nói: “Tốt lắm, ta liền vì Tiên nhi làm một câu thơ, xin mời Tiên nhi đánh giá.”

Tiếp theo hắn dừng một chút, liền mở miệng ngâm thơ:

“Biên thành tuế nguyệt chứng tang điền, bất giác biệt ly dĩ kinh niên.

Phụ khanh bản phi tâm sở nguyện, tương tư thành tai đối thiền quyên.

Thụy mộng mê ly hữu trọc lệ, đan hình độc vũ ảnh biên tiên.

Mỹ hảo thì quang chính nhãn tiền, tiên nhi khởi khả đương vân yên?”(Ai biết thì nói ta nhé)

Đan Mỹ Tiên nghe xong, nhíu mày nói: “Hàm ý của bài thơ này chẳng ra sao cả, cách luật cũng không được ngay ngắn, Bất Phụ trình độ của ngươi giảm sút a.”

Biên Bất Phụ cười hắc hắc, nói: “Tiên nhi, ngươi đem mỗi câu chữ thứ nhất của bài thơ nối liền lại với nhau xem.”

Đan Mỹ TIên nghe vậy ngẩn ngơ, không tự chủ ngâm thơ: “Biên Bất Phụ muốn ngủ cùng Đan Mỹ Tiên… A! Ngươi, cái tên bại hoại này!”

Dứt lời, trên mặt hiện lên màu đỏ thẫm, đùa giỡn không ngừng với Biên Bất Phụ.

Trên thực tế, Đan Mỹ Tiên là một nữ nhân lại có thể chưởng khống mấy ngàn người Đông Minh Phái, thực sự là một nữ cường nhân hiếm thấy. Ở trong mắt những người khác, nàng là người đứng đầu một môn phái ung dung hoa quý, hoặc thanh lãnh tự ngạo, nói tóm lại là một Kỳ Nữ Tử xử sự sát phạt quyết đoán, giỏi xử lí mọi việc.

Mà ở trước mặt nam nhân duy nhất trong đời của nàng, cái vẻ xinh đẹp cùng đáng yêu của con gái mới có thể bày ra.

Phải nói Đan Mỹ Tiên đối với Biên Bất Phụ đúng là tình thâm ý trọng, làm truyền nhân của môn phái Âm Quý Phái vậy mà lại hiến thân cho mình, tri thức của Đan Mỹ Tiên khẳng định là biết không ít cách tránh thai. Dưới tình huống bị mình phản bội nổi giận đi xa đến Đông Minh, lại còn nguyện ý sinh ra kết tinh tình yêu của hai người, có thể nói Đan Mỹ Tiên là một người vì yêu mà có thể tha thứ mọi thứ cho người mình yêu, Sau này Biên Bất Phụ đến Đông Minh, Đan Mỹ Tiên dễ dàng tha thứ cho người nam nhân đã làm tổn thương mình, bọn họ làm hòa với nhau, Biên Bất Phụ thật sự là gặp may a.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN