Trọng Sinh Chi Bạo Quân
Chương 19: Giang sơn xã tắc
Edit: Ngũ Ngũ
` Ngồi kiệu đến Giao Thái điện, phất tay ngăn cản Trác Văn Tĩnh hành lễ thỉnh an, ta cùng hắn chậm rãi tiến vào trong điện.
Vào điện, những đồ vật bị ta đập vỡ sớm đã được thu dọn sạch sẽ rồi, tuy nhiên vẫn còn chưa có bổ sung cái mới.
Vốn là ban đầu Giao Thái điện không được xa hoa lắm thì nay lại càng hiu quạnh. Vừa nghĩ đến chuyện này, ta không khỏi nhìn về phía Trác Văn Tĩnh, chỉ thấy hắn đứng ở đó yên tĩnh như trúc. Trong lòng liền cảm thấy áy náy, liền phân phó Nguyên Bảo đến Tàng Bảo Các lựa chọn ít đồ cổ, tranh họa, sách sử các loại đưa đến đây.
Nguyên Bảo nghe xong vội vàng lĩnh mệnh. Trác Văn Tĩnh đứng bên cạnh liên tục nói không cần, ta lắc đầu cười ngăn cản nói: “Sao có thể không cần, ở Giao Thái điện vốn đã không có đồ đạc gì, lại còn bị ta đập phá lần nữa, không vỡ cũng bị mất. Dù là kiểu gì, ngươi cũng là Hoàng hậu của trẫm. Nơi này là chỗ ở của ngươi, cũng không thể để mấy cung nhân nói lén sau lưng trẫm đối xử không công bằng.”
Trác Văn Tĩnh nghe ta nói xong vội vàng tạ ơn.
Ta nhẹ gật đầu với Nguyên Bảo, hắn liền khom người lui ra. Chờ hắn đi rồi, Trác Văn Tĩnh đến bên cạnh ta ngồi xuống, phân phó nội thị đem thuốc đã sắc xong bưng lên. Ta nhìn chén thuốc đen như mực kia, vốn không có ý định muốn uống. Nhưng khi nhìn thấy thần sắc lo lắng của Trác Văn Tĩnh, ta vẫn bịt mũi cố gắng nuốt vào.
Sau khi uống xong, Trác Văn Tĩnh lại để cho các nội thị hầu hạ lui ra hết. Ta liền xoa xoa trán thở dài nói: “Mẫu hậu trong hai ngày này vì chuyện của Lữ Trung chỉ sợ tâm trạng không được tốt lắm. Lúc ngươi đi thỉnh an, nếu bà nói cái gì không dễ nghe, thì ngươi đừng để ở trong lòng.”
“… Hoàng thượng, vi thần đã rõ.” Trác Văn Tĩnh nhìn ta cười nói: “Thái hậu, bà chung quy vẫn là mẫu hậu của Hoàng thượng, vi thần cũng hiểu Hoàng thượng rất khó xử.”
Nghe được lời này của Trác Văn Tĩnh ngược lại làm ta ngây ngẩn cả người, không khỏi đưa mắt nhìn thẳng vào hắn.
Nói thật, ta nghĩ rằng sau khi hắn nghe ta nói xong sẽ vẫn như trước đây mà nói vài lời không nặng không nhẹ mà tạ ơn. Không nghĩ tới hắn sẽ mở miệng nói như vậy, vì thế ta sửng sốt nhìn hắn. Hắn cũng nhìn ta, thần sắc bình tĩnh, con ngươi trong suốt, trên mặt không có ý né tránh.
Nhìn một lúc, ta mấp máy môi, rồi sau đó thở dài nói: “Ngươi nói rất đúng, dù sao bà cũng là mẫu hậu của trẫm…”
Nói tới chuyện này ta cười khổ. Bà nếu không là mẫu hậu thân sinh của ta, có thể bây giờ đã xuống gặp phụ hoàng, hoặc làm một Thái phi chốn thâm cung lạnh lẽo rồi.
Cũng bởi vì bà là mẫu hậu của ta, cho nên rất nhiều chuyện ta không thể lạnh lùng với bà được. Hổ dữ không ăn thịt con, huống hồ bà làm mọi chuyện cũng vì muốn tốt cho ta. Tuy nhiên ý tốt này đã làm sai cách, đặt sai chỗ rồi.
Kiếp trước vào thời điểm ta hồ đồ nhất, ta cũng biết lấy chữ hiếu làm đầu. Ta đối với mẫu hậu không có nửa phần hà khắc, huống chi là bây giờ.
Nghĩ tới đây trong lòng ta có chút phiền muộn, ta mặc dù biết chữ hiếu làm đầu. Nhưng khi nhìn thấy mẫu hậu nhục mạ Trác Văn Tĩnh, trong lòng ta dĩ nhiên là không thích.
Trác Văn Tĩnh là một sự tồn tại rất đặc biệt với ta. Ta có thể để cho hắn vì ta mà chịu oan ức một lần, lại tiếp tục để hắn vì ta mà bị mẫu hậu trách mắng một lần, lẽ nào ta có thể muốn để hắn chịu ủy khuất vĩnh viễn như vậy. Đợi cho đến lúc mẫu hậu qua đời ta mới đến bù đắp tổn thất cho hắn sao?
Không cần người khác nói, ta cũng hiểu rõ chuyện này tuyệt đối không có khả năng, đây không phải là đồ vật vô tri vô giác mà chính là nhân tâm con người.
Hiện tại Trác Văn Tĩnh có thể thấu hiểu nỗi khổ sở của ta, tương lai hắn cũng có thể minh bạch như vậy. Nhưng mà ai có thể chắc chắn được lòng hắn sẽ không cảm thấy lạnh lẽo, phải chờ đến mẫu hậu qua đời mới toàn tâm toàn ý với hắn. Nếu ta là hắn, lòng ta cũng sẽ nguội lạnh đấy.
Giữa tình cảm phu thê, thấu hiểu nhau là một chuyện, nhưng có tiếp nhận được không lại là một chuyện khác. Trên đời này ai mà không có tâm tư riêng, ta làm sao có thể ép buộc Trác Văn Tĩnh như vậy. Hắn có sự kiêu ngạo của hắn, ta không có cách gì bẻ gãy nó.
Ta không muốn sau này sẽ trở thành người xa lạ với Trác Văn Tĩnh, gặp nhau mà làm như không quen biết, mấy chữ này đối với ta là quá nặng nề.
Nghĩ tới đây, tim ta đập có chút dồn dập, có chút đau nhói, tựa như là có ai đó đang dùng kim đâm vào.
Có lẽ là sắc mặt ta không tốt, Trác Văn Tĩnh nhìn ta nhíu mày hỏi: “Hoàng thượng, sắc mặt của người không tốt, có phải là không khỏe ở đâu không? Vi thần sẽ đi truyền thái y đến.”
Hắn nói xong liền đứng lên, ta vội cười khổ lắc đầu nói: “Đã là tâm bệnh thì thái y có thể làm được gì.” Nghe ta nói xong Trác Văn Tĩnh sửng sốt, sau đó nhìn ta không nói gì.
“Trác Văn Tĩnh, trẫm biết ở trước mặt mẫu hậu ngươi đã chịu nhiều ủy khuất. Trẫm hứa với ngươi, nếu có một ngày phải lựa chọn một trong hai, trẫm sẽ không làm tổn thương ngươi.” Nhìn bộ dạng hắn nhíu mày, ta thấp giọng mở miệng nói. Ý tứ là nếu như ngày nào đó mẫu hậu ép ta phải lựa chọn, ta đây đành phụ lòng của bà rồi. Ta sẽ không buông tay Trác Văn Tĩnh.
Ta vừa dứt lời, vẻ mặt của Trác Văn Tĩnh liền kinh sợ, mở miệng muốn nói gì đó lại bị ta phất tay ngăn cản, có chút mệt mỏi mà nói: “Ngươi hiểu trẫm khó xử, chẳng lẽ trẫm lại không hiểu ngươi hay sao? Ngươi thường nói mình không ngại, không ngại đấy. Nhưng mà tim con người cũng làm bằng thịt, sao có thể ngoài miệng nói không sao là thật sự không sao, sẽ rất đau đấy. Trẫm đều hiểu rõ, cho nên trẫm không để ngươi chịu ủy khuất mãi được, trẫm nhìn thấy cũng đau lòng.” Nói đến đây ta dừng lại, thời khắc này ta cũng không phân biệt được hai câu cuối cùng kia chính mình nói ra là thật hay giả, hoặc là cả hai.
Trác Văn Tĩnh không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn ta. Ta biết hắn muốn nói gì với ta, có lẽ là do trở ngại thân phận và địa vị của mình nên không tiện mở miệng mà thôi. Hắn không mở miệng, ta cũng không nói gì thêm.
Lúc này ta chợt nghĩ, chính mình mang nặng quá khứ của kiếp trước phải chống chọi một mình không đêm nào ngủ an giấc. Nếu đem nói hết cho người trước mặt này, vậy hắn có thể chia sẻ một phần đau khổ đó với ta hay không, như vậy trong lòng ta sẽ bớt khổ sở hơn.
Nếu trên đời này thực sự có người cùng ta gánh vác những chuyện kia, ta đây có sống dễ chịu hơn chút nào không.
Nhìn đến Trác Văn Tĩnh đang ngây ngẩn, lúc đầu là hắn và ta nhìn nhau. Chỉ là một lát sau, gương mặt hắn đỏ lên. Sau đó trốn tránh ánh mắt ta nhìn về phía hắn.
Nhìn bộ dạng bối rối của hắn, ta giật mình lấy lại tinh thần. Lúng túng thu hồi ánh mắt, ta ho khan một tiếng, định muốn nói gì đó để hóa giải bầu không khí ngượng ngịu này. Chỉ là vừa mở miệng gọi tên hắn thì bên ngoài truyền đến tiếng bẩm báo của nội thị, nói là quốc cữu đến đây cầu kiến. Một tiếng này, đã đánh gãy bầu không khí mờ ám vừa rồi.
Nói đến quốc cữu, ta đầu tiên nghĩ đến cái tên đi du ngoạn kia đã trở về, chính là Tiết Vân phong lưu kia. Nghe nói đến hắn, trong lòng ta quả thực có chút tò mò. Tiết Vân vậy mà sẽ đến đây bái kiến Trác Văn Tĩnh, muốn biết hắn vì sao mà đến cho nên ta tuyên vào.
Hiếu kỳ ngồi ở đây, cho đến lúc bên ngoài có một người mặc thanh sam đi tới. Hắn bước nhanh đi vào trong điện, thần sắc mang theo kinh hỉ, tiến đến gọi một tiếng ca. Chỉ là lúc nhìn đến ta bỗng nhiên ngừng lại, kinh ngạc ngẩn người.
Hắn sửng sốt, ta cũng có chút bất ngờ. Nhìn thấy hắn ta liền biết rõ người nọ chính là Trác Nhiên mà không phải là Tiết Vân rồi.
Lại nói, huynh đệ ruột thịt chắc tướng mạo cũng không chênh lệch nhau lắm. Nhưng Trác gia thì khác, Trác Văn Tĩnh lớn lên nho nhã tuấn tú. Mà Trác Nhiên lớn lên lại là một bộ dạng của hài tử, nhìn giống như vĩnh viễn đều chưa trưởng thành vậy.
Nói đến Trác Nhiên so với ta còn lớn hơn một tuổi. Giờ phút này lại là một khuôn mặt chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, quả thật làm cho người ta có một loại cảm giác thất bại không nói nên lời.
Trong lúc Trác Nhiên sững sờ, ta đã lấy lại tinh thần. Cũng không trách tội hắn thất lễ, nhìn hắn nhíu mày cười nói: “Lần trước gặp nhau lúc Trác ái khanh vẫn còn là hài tử, không nghĩ tới hôm nay ở chỗ này gặp được, âu cũng là duyên phận.”
Trác Văn Tĩnh nghe lời của ta vội vàng đứng lên nói: “Hoàng thượng thứ tội…”
Hắn còn chưa dứt lời, nụ cười trên mặt Trác Nhiên đã thu lại. Sau đó nhìn ta quỳ xuống hành lễ quy củ nói: “Thảo dân phạm tội khi quân, xin Hoàng thượng thứ tội.”
Đưa mắt nhìn Trác Văn Tĩnh lại nhìn đến Trác Nhiên đang quỳ trên mặt đất, ta nhẹ cười nói: “Đều là người trong nhà, làm gì có hiều quy củ như vậy, đứng lên đi, ngồi xuống rồi nói.”
“Thảo dân tạ Hoàng thượng khai ân.” Trác Nhiên cúi người cung kính nói, sắc mặt căng thẳng.
Sau khi Trác Nhiên ngồi xuống, bầu không khí có chút ngượng ngập.
Ta biết Trác Nhiên cũng không thích ta, chỉ là ngại ta là Hoàng thượng nên hắn không có biện pháp đuổi ta đi. Điều này cũng đúng thôi, Trác Văn Tĩnh là ca ca của hắn. Trác Văn Tĩnh từ lúc tiến cung đến nay đã chịu bao nhiêu khổ sở không ai rõ ràng hơn so với Trác Nhiên. Mà ngay cả Trác Luân nếu không ngại là thần tử của ta e là cũng không cho ta sắc mặt tốt… Nghĩ đến đây, ta đưa mắt nhìn Trác Văn Tĩnh. Hắn nhìn Trác Nhiên không lên tiếng, đương nhiên loại tình huống này hắn cũng không tiện mở miệng nói gì.
Đúng lúc này, ngoài điện truyền đến tiếng nội thị bẩm báo, nói là Đại hoàng tử cầu kiến. Chỉ là âm thanh còn chưa dứt, ta liền nhìn thấy Thẩm Vân chạy đến. Hơn nữa vừa tiến đến đã xông vào lòng Trác Nhiên gọi hắn là cữu cữa trước tiên, một chút quy củ cũng không có.
Trác Nhiên đỡ lấy Thẩm Vân ho nhẹ một tiếng. Thẩm Vân ngẩng đầu bĩu môi định nói gì đó. Bỗng nhiên nhìn thấy ta, vẻ mặt biến đổi, cuống quýt quỳ xuống hành lễ.
Nhìn bộ dạng hoang mang hoảng sợ của nó đối với ta, trong lòng ta có chút không vui. Cho phép nó đứng lên, khuôn mặt tươi cười vừa rồi của Thẩm Vân liền biến thành bộ dạng dè chừng, căng thẳng đến nỗi dường như không biết để tay vào đâu.
Ta nhìn Trác Nhiên một chút lại nhìn phía Thẩm Vân, nói: “Đều ngồi đi, Thẩm Vân, cánh tay của ngươi còn chưa lành, sau này cẩn thận một chút.”
“Dạ, phụ hoàng.” Thẩm Vân nhẹ đáp lời.
Biết rõ nếu ta ở đây bọn họ nói chuyện sẽ cảm thấy bất tiện, vì vậy ta đứng lên nhìn Trác Văn Tĩnh nói: “Thời gian không còn sớm, trẫm sẽ không quấy rầy huynh đệ các ngươi hàn huyên nữa. Nên để ngự y đến khám cho Thẩm Vân lần nữa, hai ngày sau trẫm sẽ tuyển chọn thư đồng cho nó. Dù sao tuổi cũng không còn nhỏ, sau này cũng không nên hấp tấp như vậy.”
Trác Văn Tĩnh vội vàng đứng lên tạ ơn.
Ta đứng dậy ly khai, không cho bọn họ ra ngoài đưa tiễn.
Vừa đi đến khúc ngoặc, liền nghe tiếng Thẩm Vân bên trong ngọt ngào gọi cữu cữu, trong lòng ta có chút đắng chát. Nó là nhi tử của ta, mà lại gọi cữu cữu một cách thân thiết như vậy, thật là có chút quá mức.
Cũng không biết Trác Văn Tĩnh đã dạy dỗ tiểu hài tử này như thế nào…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!