Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về
Chương 32: Phân tổ
Lan Địch nhướng mày nhìn đám đông học sinh nghiêm túc nói “Trật tự, ai còn ồn ào, lập tức hủy bỏ tư cách khảo thí.”
Nhất thời phía dưới lặng ngắt như tờ.
Lan Địch quan sát đám học viên bên dưới, đừng nhìn hiện tại người rất đông, cũng không biết sau một tháng còn lưu lại được mấy người.
“Các vị đều biết, muốn thăng cấp cơ giáp chiến sĩ, ngoại trừ tự thân rèn luyện đề cao chính mình thể thuật, tinh thần lực cùng độ phù hợp cơ giáp, còn cần phải hấp thu năng lượng tinh hạch, cho nên vòng khảo thí thứ hai là liệp sát ma thú cùng tang thi, cướp lấy tinh hạch trong đầu bọn chúng, sau đó hấp thu tinh hạch đó để tăng thành chiến sĩ cơ giáp cấp 3, thời gian khảo thí là một tháng, trong một tháng này ta sẽ cho các ngươi tiến vào trong rừng rậm Tử Vong, cho nên các ngươi lúc này nên nghĩ kĩ, trong rừng rậm Tử Vong có ma thú, tang thi cùng thực vật biến dị, hết sức nguy hiểm, tùy thời đều sẽ gặp phải cái chết, chỉ cần ngươi tiến vào trong đó, chúng ta cũng không thể cam đoan an toàn cho các ngươi, bên trong rừng rậm Tử Vong, hoặc là chết, hoặc là sống, học sinh nào muốn rút lui hiện tại đều có thể rời đi.”
Sau khi Lan Địch nói xong, sân tập trung lại lần nữa sôi trào.
“Ta không muốn đi rừng rậm Tử Vong tìm chết, ta phải rời đi.”
“Chúng ta còn chưa tiến vào trường học, làm sao đã bắt đầu đi công kích ma thú cùng tang thi?”
“…”
Nhất thời, âm thanh kêu thảm một vùng.
Rừng rậm tử vong cách Khăn ha ra đát tinh cầu không xa, rừng rậm lớn ngăn cách tang thi, ma thú với nhân loại, nhưng là trong rừng cũng có không ít tang thi cùng ma thú hoạt động, trên cơ bản đều là một ít tang thi cùng ma thú cấp hai, có điều những thứ này đối với nhóm học viên chưa từng bước qua chiến trường mà nói đã hết sức khủng bố rồi.
Xem ra, trường quân đội số 1 quả nhiên không hổ là trường quân đội số 1, chỉ là một cuộc khảo thí cũng đã nghiêm khắc cùng tàn khốc như vậy, chỉ mới khảo thí đã có chết chóc, trách không được chỉ cần là học sinh từ trường quân đội số 1 đi ra đã được liên bang cùng đế quốc hoan nghênh, quả thật là khảo thí tàn khốc.
Có một ít người tuy không cam lòng, nhưng là bọn họ nội tâm sợ hãi đám tang thi cùng ma thú, cho nên chỉ có thể lựa chọn rời khỏi.
Lan Địch nhìn đám người vẻ mặt mất mát rời đi, khuôn mặt nghiêm túc không có biểu tình gì, nhưng là trong đáy mắt lại có nồng đậm khinh bỉ trào phúng, làm quân nhân, bọn họ tồn tại chính là để bảo vệ gia viên không bị tang thi cùng ma thú xâm nhập, nếu ngay cả tang thi cùng ma thú cũng sợ vậy còn tư cách gì làm quân nhân?
Có điều nhìn đám người không rời đi, đáy mắt Lan Địch có tán thưởng, vui mừng tươi cười, năm nay nhân số người ở lại nhiều hơn năm trước không ít, hy vọng kết thúc khảo thí năm nay người có thể tiến vào trường quân đội số 1 cũng không ít đ!
Kế tiếp chính là phân tổ, bởi vì trong rừng rậm Tử Vong nguy hiểm rất lớn, cho nên Lan Địch để giảm bớt thiệt mạng xuống thấp nhất liền phân phối 5 người một tổ.
“Cái gì? Muốn ta cùng phế vật này một tổ, ta không muốn!”
“Ta cũng không muốn.”
“Dựa vào cái gì chúng ta phải cùng một tổ với phế vật này?”
“…”
Bốn người còn lại sau khi biết mình cùng tổ với Hạ Thiên Tịch lập tức phản đối, bọn họ tuyệt đối không đồng ý cùng một tên phế vật ở chung một tổ.”
“Các ngươi ai không đồng ý, hiện tại có thể lui ra ngoài.”
Lan Địch ánh mắt lạnh lùng quét qua những người này, sau đó ánh mắt dừng lại trên vẻ mặt bình tĩnh củaHạ Thiên Tịch, phát hiện trên mặt y không có biểu tình gì, mới thu hồi ánh mắt.
Bốn người kia không dám lên tiếng, chẳng qua ánh mắt nhìnHạ Thiên Tịch tuyệt đối không tốt, không có cách nào, ai bảoHạ Thiên Tịch trong mắt mọi người là một tên phế vật, cho dù y có thể qua được khảo thí vòng một, ai biết có phải y chỉ được cái nhìn được nhưng không dùng được chứ!
“Này, tiểu tử, ngươi nếu là sợ hãi hiện tại có thể lui ra, bằng không một lát nữa đi rừng rậm Tử Vong ngươi nếu sợ hãi, chúng ta cũng không quản ngươi a!” Một đội viên vẻ mặt kiêu ngạo đi đến trước mặt Hạ Thiên Tịch, biểu tình kia quả thực chính là nhìn người bằng nửa con mắt.
Ba người còn lại lập tức phụ họa lời người này.
Hạ Thiên Tịch liếc mắt nhìn qua bọn họ, sau đó lập tức nhắm mắt lại dưỡng thần.
“Ai, Vân thiếu, y thật đúng là kiêu ngạo a!” Một đội viên trong đó rất là khinh thường Hạ Thiên Tịch nói.
Người được kêu là lão đại cũng là đội trưởng của tiểu đội năm người, thí nghiệm ở cửa thứ nhất của hắn tuy không có cao bằng Hạ Thiên Tịch, nhưng là người này chính là con cháu gia đình giàu có, là thiếu công tử của tập đoàn Vân thị, Vân thị là tập đoàn tài phú số một của liên bang, cho nên hắn kiêu ngạo là việc thực bình thường.
Tuy rằng thân phận Hạ Thiên Tịch so với tên Vân Duệ này cao hơn nhưng Hạ Thiên Tịch trong mắt mọi người chỉ là một tên phế vật, cho nên sẽ không có người đi nịnh bợ kết giao.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!