Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về
Chương 5: Tình thương của cha như núi
Edit: Bilun
Chính là hiện tại nhìn thấy Hạ Thiên Tịch sống lại, trong lòng Libor không những không cao hứng ngược lại lại càng hy vọng những điều này chỉ là một giấc mơ mà thôi, ông thật hy vọng Hạ Thiên Tịch có thể chết đi, để cho nguyên soái thoát khỏi châm chọc của mọi người.
Hạ Thiên Tịch nhắm mắt lại, y đương nhiên cũng không biết suy nghĩ lúc này của Libor, nghỉ ngơi một lúc cảm giác được đầu mình không còn choáng váng như vậy, Hạ Thiên Tịch hỏi “Libor quản gia, phụ thân đâu?”
“Thưa tiểu thiếu gia, nguyên soái đang ở phòng nghị sự.” Thanh âm Libor không gợn sóng, cũng không có cao hứng khi biết Hạ Thiên Tịch tỉnh lại.
Hạ Thiên Tịch có thể từ trong lời nói của Libor nghe ra, ông tựa hồ cũng không muốn cho mình trọng sinh.
Ha hả…Hạ Thiên Tịch gợi lên khóe môi cười cười, đã từng chính mình xác thực là đối tượng rất nhiều người ghét bỏ đi! Rõ ràng là một cái phế vật, lại là con trai của thống soái cao nhất liên bang, so với một vị thống soái khác của liên bang, bọn họ hai người một được xưng là thiên tài, một được coi là phế vật, nghe nói đã từng có người lấy bọn họ ra so sánh, nhưng là vị con trai thiên tài của thống soái kia từng nói qua một câu “Không nên lấy ta cùng một người không là gì ra so sánh, y căn bản là không có tư cách.”
Ngay lúc đó y nghe xong những lời này tuy rằng tức giận, nhưng là cũng không nhớ trong lòng, bởi vì y xác thực không có tư cách, y là phế vật, tinh thần lực mới 108, thể thuật bậc 1, độ phù hợp cơ giáp là 0, không thể khống chế cơ giáp, không có sức chiến đấu, tại thế giới cường giả vi tôn, cho dù y sinh ra trong gia đình thống soái cao nhất liên bang, cũng không có cách nào thay đổi hiện trạng phế vật của y, bị thiên chi kiêu tử kia coi thường là đúng.
Nhưng là hiện tại không giống vậy, y sẽ không còn giống như lúc trước không biết tích cực tiến thủ, chỉ biết thô bạo dùng thân phận quý tộc của y khoe ra, một đời này, y cũng muốn làm một cái quý tộc chi tử, đoạt được vinh quang tôn quý nhất.
Hạ Thiên Tịch mở to mắt, một đôi ánh mắt tối đen thâm thúy đáng sợ giống như vực sâu, ánh mắt lạnh băng nhìn trên người Libor, nháy mắt tản mát ra một cỗ cường đại khí thế lạnh băng, ẩn ẩn có một chút khí thế của Hạ nguyên soái, làm cho trong lòng Libor liền cả kinh, đôi mắt nhìn Hạ Thiên Tịch có chút khiếp sợ, ông vừa mới từ trên người Hạ Thiên Tịch tựa hồ cảm nhận được khí thế của nguyên soái sao?
Tuy rằng không có cường đại như nguyên soái, nhưng là lại có thể làm cho người ta trong lòng nháy mắt sinh ra một loại sợ hãi.
Lại nhìn lại, trên người Hạ Thiên Tịch đã không có loại khí thế này, là ông hoa mắt đi! Libor nghĩ.
“Libor quản gia, phụ thân tại phòng nghị sự làm gì?”
“…Là đang thương thảo chiến tranh chính phạt đế quốc.” Libor nhíu mày, thống soái cao nhất liên bang ngoại trừ Hạ nguyên soái còn có Lăng nguyên soái, nhưng Lăng nguyên soái căn bản là không đồng ý xuất chiến, chỉ vì việc tư của Hạ nguyên soái mà gây chiến giữa liên bang và đế quốc là cử chỉ tuyệt đối không sáng suốt.
Nhưng Hạ nguyên soái lại rất kiên trì, anh chỉ có một người con trai độc nhất là Hạ Thiên Tịch, con trai độc nhất của mình vì vương tử đế quốc tự sát, anh cần phải vì chính con trai độc nhất của mình đòi một công đạo.
Đơn giản là, anh thật sự thực yêu thương Hạ Thiên Tịch.
Trong lòng Hạ Thiên Tịch hơi kinh hãi, trong đầu đột nhiên nhớ lại lời nó của Lancet nói trong đại điện – Tọa sơn quan hổ đấu.
Phụ thân muốn chiến với đế quốc, Lăng nguyên soái khẳng định không muốn, đến lúc đó phụ thân khẳng định sẽ cùng Lăng nguyên soái tranh chấp, sau đó chờ thời điểm bọn họ lưỡng bại câu thương, đế quốc sấn hư mà vào, quả thực là kế sách rất độc.
Lancet!
Hạ Thiên Tịch kìm nén tình tự bản thân, đem cừu hận trong lòng với Lancet áp xuống, chậm rãi đứng lên nói “Ta đi nhìn xem”
Y cần phải ngăn cản phụ thân.
Y không thể khiến phụ thân vì y trở thành tội nhân của liên bang.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!