Trọng Sinh Chi Đế Sư
Chương 14: Đến chết mới thôi
Kỳ thật, sở dĩ Ôn Như Ngọc nhất định phải cường thế kéo Vũ Văn Bùi ở trong cung đi nhiều hơn một chút đều có nguyên nhân, là bởi vì, y muốn ngẫu nhiên gặp được hoàng đế, y cảm thấy, y cần thiết phải gặp một lần vị hoàng đế này.
Ôn Cát làm thừa tướng, vốn đã quyền cao chức trọng, hẳn là từ xưa đến nay hoàng đế chỉ kiêng kị một loại người.
Khi đã kiêng kị loại người này, Vũ Văn đế lại cố tình ở ngay lúc này làm y vào cung dạy dỗ hoàng tử đã năm năm không để ý tới, không thể không làm người nhận thấy bên trong có một ít dụng tâm kín đáo.
Y thân là tiểu nhi tử Ôn Cát, bởi vì duyên cớ thân thể cứ hàng năm lại như những cô nương dưỡng ở trong khuê phòng, cơ hồ là không bước ra khỏi cửa phủ, lại không biết hoàng đế ngồi phía trên cao kia như thế nào biết được y tồn tại, trong này tất có điều cổ quái.
Ôn Như Ngọc đoán rằng, phương diện này đại khái có một người ở bên trong sắm vai đề cử y, nhưng người này sẽ là ai? Lại có âm mưu gì? Vì sao phải chú ý đến Vũ Văn Bùi không được sủng ái này, đủ loại nguyên cớ, khiến Ôn Như Ngọc nghi hoặc rất nhiều.
……
Vũ Văn Bùi vẫn còn đang trong cảm xúc bên trong còn chưa kịp thoát ra ngoài, dọc theo đường đi khuôn mặt nhỏ đều thất thần, miệng mím thật chặt, hai con mắt đen nhánh, nhìn không ra bất luận cảm xúc gì.
Bọn họ một đường đi đến Ngự Hoa Viên, Ngự Hoa Viên vẫn như cũ trăm hoa đua nở. Rất mỹ lệ, Ôn Như Ngọc kéo Vũ Văn Bùi đi tới, nhìn thấy có một ít cung nữ trong cung điện tới tới lui lui, một ít cung nữ cầm rổ ở ngay những bụi hoa ngắt lấy cánh hoa, chỉ chốc lát sau, trong rổ đã đầy các loại cánh hoa khoe sắc.
Đóa hoa kiều diễm ướt át dường như trên mặt vẫn còn lưu lại giọt sương sáng sớm, có vẻ đã hấp thụ đủ tinh hoa……
Vũ Văn Bùi nhìn cung nữ tới tới lui lui ngắt lấy cánh hoa, khinh thường cười nhạo ra tiếng, “Tiên sinh, các nàng không rõ, cho dù có đổ đầy hương liệu lên người, phụ hoàng cũng sẽ không liếc mắt nhìn các nàng, trừ phi, đối với phụ hoàng đó là người hữu dụng, có lẽ còn có thể khiến ông ta để vào mắt.” Thanh âm này rất nhỏ, chỉ có Ôn Như Ngọc mới có thể nghe được.
Nhưng Ôn Như Ngọc lại nhíu mày không tán đồng nhìn Vũ Văn Bùi, ôn nhu trách cứ nói: “Bùi Nhi, tính nhẫn nại của ngươi chạy đi đâu rồi, sao có thể nói ra những lời này.”
Vũ Văn Bùi bị Ôn Như Ngọc nói thế, cúi đầu xuống, “Tiên sinh, Bùi Nhi biết sai rồi.”
Ôn Như Ngọc không nói gì, chỉ là sờ sờ đầu cậu, sau đó lắc lắc đầu. Nghĩ đến, rốt cục vẫn chỉ là đứa nhỏ, ánh mắt đầy ý cười. Y có thể hiểu ý nghĩ trong lòng đứa nhỏ này, đơn giản là bởi vì vừa rồi ánh mắt Vũ Văn Hoằng kia, làm cậu cảm thấy không vui.
Hai người trong lúc nói chuyện, xung quanh cung nữ thái giám bỗng nhiên toàn bộ quỳ xuống, cao giọng cất tiếng: “Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn an.”
Một tiếng này làm Ôn Như Ngọc cùng Vũ Văn Bùi đồng thời quay đầu lại, liền thấy mọi người quây chung quanh nghênh diện Vũ Văn đế đi tới.
……
Vũ Văn đế tuy đã gần năm mươi tuổi, nhưng do bảo dưỡng thích đáng, thoạt nhìn như vừa mới qua tuổi ba mươi, ánh mắt ông sắc bén, khóe miệng hơi giương lên, ánh mắt lộ ra cười mà như không cười, ông cao lớn đĩnh bạt, khuôn mặt tuấn lãng, Ôn Như Ngọc chớp chớp mắt, khó trách Địch Liễu từ trong miệng Vũ Văn Bùi lại ái mộ như thế.
Y cảm khái, dáng vẻ người trong hoàng thất đều đặc biệt xuất chúng, chẳng lẽ là do huyết thống tốt gen cực hoàn mỹ sao! Bất quá cũng đúng, cứ ba tháng mỗi năm đều tuyển phi, tuyển đều là các mỹ nữ, tuấn nam mỹ nữ sinh ra hài tử, gen sao lại không tốt cho được? Có tướng mạo khác với thường nhân cũng là lẽ thường tình!
Xuy một tiếng, Ôn Như Ngọc cảm thấy chính mình tuyệt đối là chân tướng.
Vì thế Ôn Như Ngọc hiện tại còn đang trong thế giới riêng của mình, chờ đến khi Vũ Văn đế đã muốn đi tới trước mặt, còn chưa phục hồi tinh thần lại, Vũ Văn Bùi liều mạng kéo tay Ôn Như Ngọc, nhưng Ôn Như Ngọc một chút phản ứng đều không có.
Không thể làm gì khác hơn, Vũ Văn Bùi đành phải la lớn: “Nhi thần kiến quá phụ hoàng, phụ hoàng vạn an.”
Khi âm thanh này cất lên, đem Ôn Như Ngọc dọa đến hoàn hồn, sau đó y liền thấy Vũ Văn đế đứng trước mặt, cười mà như không cười nhìn mình.
Phúc Toàn thấy Ôn Như Ngọc còn đứng ngơ ngác, cất tiếng nói: “Lớn mật! Nhìn thấy hoàng đế vì sao không quỳ.” Thanh âm vô cùng tiêm tế, lúc này đem Ôn Như Ngọc thật sự thanh tỉnh triệt để.
Phục hồi tinh thần, Ôn Như Ngọc không nhanh không chậm quỳ xuống, hành lễ với Vũ Văn đế, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt thanh triệt nhìn từ trên cao nhìn xuống đánh giá hoàng đế.
“Miễn lễ bình thân.” Lại xoay người nhìn Ôn Như Ngọc đứng bên người tiểu nhi tử, khóe miệng gợi lên, nói: “Ngươi là chi tử Ôn thừa tướng Ôn Như Ngọc?”
“Đúng vậy, vi thần chính là Ôn Như Ngọc.”
Thiếu niên đứng trước mặt ánh mắt thẳng tắp không mang chút thần sắc a dua nào, Vũ Văn đế cảm khái nói: “Quả thật đúng là quân tử như ngọc, phiên phiên thiếu niên lang a.”
“Tạ bệ hạ đã khen.” Rũ xuống mi mắt, Ôn Như Ngọc biểu hiện thập phần không giống như thiếu niên mười lăm tuổi mới gặp hoàng đế lần đầu.
Vũ Văn đế thoáng nhìn qua tiểu nhi tử nhà mình, lại nhìn Ôn Như Ngọc đứng trước mặt mình, ánh mắt xẹt lên tia thần sắc, rồi sau đó nói: “Các ngươi theo trẫm đến đây đi, vào trong đình này ngồi xuống.” Lại phân phó Phúc Toàn phía sau, “Các ngươi đi xuống chuẩn bị một ít điểm tâm trà bánh, trẫm tính toán ở lại Ngự Hoa Viên ngắm hoa thưởng thức.”
Phía sau bọn thái giám cung nữ cúi người sau đó lui xuống, chỉ có Phúc Toàn cùng vài tỳ nữ vẫn như cũ theo bước chân Vũ Văn đế bước vào trong đình đứng ở phía sau Vũ Văn đế.
Ôn Như Ngọc kéo tay Vũ Văn Bùi cũng đi theo phía sau Vũ Văn đế, đợi cho Vũ Văn đế ngồi xuống, hai người họ đều đứng, chờ đợi được cho phép mới ngồi xuống.
Quả thật, không bao lâu sau Vũ Văn đế liền cho bọn họ ngồi xuống, ánh mắt ôn nhu dừng trên người Vũ Văn Bùi, “Hoàng nhi, gần đây học tập như thế nào?”
Nghe Vũ Văn đế hỏi chính mình, hơn nữa trong giọng nói còn có chút quan tâm, trong ánh mắt Vũ Văn Bùi hiện lên ánh sáng, vừa lúc bị Vũ Văn đế nắm lấy, ông cười lên, chờ tiểu nhi tử trả lời mình.
“Nhi thần có nghiêm túc học tập, đa tạ phụ hoàng vì nhi thần tìm tới tiên sinh, tiên sinh là một người rất lợi hại. Nhi thần thật thích tiên sinh.”
Nghe xong lời này, Vũ Văn đế tiếp tục nói: “Nếu tiên sinh đã tốt như vậy, phỏng chừng việc học tập của hoàng nhi gần đây cũng không tồi, thế phụ hoàng có thể khảo con có được không? Nếu như đáp đúng, phụ hoàng sẽ ban thưởng cho con.”
Vũ Văn Bùi nhìn Vũ Văn đế, đôi mắt phóng ánh sáng.
Ôn Như Ngọc xem thần sắc Vũ Văn Bùi, phân không rõ đây thật sự là vui vẻ hay vẫn là mặt nạ ngụy trang, chỉ phải an tĩnh ngồi ở một bên, nhìn phụ tử huyết thống đang ngầm sóng gió mãnh liệt.
Cúi đầu cười trào phúng, Vũ Văn đế này thật sự có sở đồ khác, quang minh chính đại thân cận với một hoàng tử không được sủng ái như vậy, quả thật dụng tâm, một màn này khiến cho người có tâm chứng kiến, nhất định sẽ có bước miêu kế tiếp theo…… Thật sự là, đế vương vô tình.
Ngày hôm nay qua đi, Ôn Như Ngọc tin tưởng, hoàng đế một lần nữa sủng ái Lục hoàng tử sẽ được đồn đãi truyền lưu ra ngoài, muốn có ý nghĩ trước khi Vũ Văn Bùi thành niên sẽ đem lại hồi ức tốt đẹp nhất, phỏng chừng là thất bại.
Sớm biết thế, y sẽ không kéo Vũ Văn Bùi chạy ra đây, chuyện này, là do y thất sách.
Có điều nếu không thể điệu thấp, như vậy liền cứ điệu cao đi, dù sao bổn ý của y cũng không phải muốn Vũ Văn Bùi vẫn luôn an tĩnh điệu thấp sinh tồn ở trong hoàng cung này.
……
Còn nói về bên này, Vũ Văn đế nhắm mắt lại suy tư trong chốc lát, sau đó mở to mắt nhìn Vũ Văn Bùi, mở miệng hỏi: “Hoàng nhi, con có biết muốn phán đoán một người thiện ác thị phi phải như thế nào?”
Vũ Văn Bùi cung kính trả lời: “Nghe này ngôn mà xem này hành.”
Vũ Văn đế nghe vậy nhướng mày, hỏi: “Nga, vì sao lại nói như vậy?”
“Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần cho rằng, muốn quan sát một người có phải là người tốt hay không, không chỉ có lỗ tai để nghe lời hắn nói, còn phải dùng đôi mắt để xem, thấy hành vi của hắn. Cái gọi là tai nghe vì hư, mắt thấy vì thật, nhi thần cho đó là như vậy.”
Một lời nói này, trả lời thật đáng giá, Vũ Văn đế gật gật đầu, vừa lòng cười một chút, nói: “Thật tốt, trẫm cũng có ý nghĩ như thế, tận mắt nhìn thấy mới vì thật.”
Vũ Văn Bùi trên khuôn mặt nhỏ nở lộ ra nụ cười thật tươi, đôi mắt hơi cong lên, tâm tình hưng phấn đều treo ngay trên mặt.
Lúc này, các cung nữ đưa tới nước trà cùng điểm tâm, sau đó lại cung kính lui xuống.
Vũ Văn đế cầm lấy một khối điểm tâm, đưa cho Vũ Văn Bùi, trên mặt treo nụ cười từ phụ, khẩu khí ôn hòa nói: “Ăn đi, cái này là món bánh mà các hài đồng trong dân gian đều yêu thích, trẫm nghĩ, con cũng sẽ thích.”
Vũ Văn Bùi tiếp nhận điểm tâm, cảm tạ Vũ Văn đế lúc sau bỏ vào trong miệng, rũ xuống mi mắt, che khuất cảm xúc trong mắt.
Nhìn tiểu nhi tử cái miệng nhỏ nhắn ăn điểm tâm, Vũ Văn đế quay đầu nhìn về phía Ôn Như Ngọc ngồi ở một bên, mở miệng nói: “Ái khanh không cần cư lễ, trẫm đây chỉ nói một ít chuyện phiếm thôi.”
“Dạ, bệ hạ.” Âm thanh cung kính trả lời.
Vũ Văn đế cúi đầu nhìn nhẫn ban chỉ trên tay, không chút để ý mở miệng: “Ái khanh thế trẫm dạy hoàng nhi thật giỏi, có muốn ban thưởng gì không?”
Ôn Như Ngọc vội vàng trả lời: “Vi thần không dám, dạy dỗ Lục hoàng tử là bổn phận của thần, chỉ muốn cúc cung tận tụy, không dám nghĩ đến muốn ban thưởng điều gì.”
Nâng một con mắt lên, lại quay đầu đối với Vũ Văn Bùi nói: “Kia hoàng nhỉ muốn ban thưởng cái gì? Vừa rồi trẫm đã nhận lời, trả lời thật tốt, trẫm liền có thưởng.”
Vũ Văn Bùi liếc mắt nhìn Ôn Như Ngọc, sau đó âm thanh cung kính mở miệng nói: “Phụ hoàng, nhi thần không cần ban thưởng gì cả, phụ hoàng có thể mời tiên sinh dạy dỗ nhi thần đối với nhi thần đã là ban thưởng lớn nhất rồi.”
Ôn Như Ngọc đôi mắt buông xuống, không có chút động tác nào.
Vũ Văn đế đại khái cũng cảm thấy tiểu hài tử này thật vừa lòng lại cung kính đối với mình, vì thế bàn tay vung lên, nói: “Trẫm nói qua sẽ có thưởng không thể nuốt lời.” Đối với Phúc Toàn phía sau phân phó nói: “Phúc Toàn, truyền khẩu dụ trẫm, ngay trong ngày ban cho Lục hoàng tử trụ Cảnh Nhân Cung, bài vài tên thái giám cung nữ.”
Vũ Văn Bùi khiếp sợ nhìn Vũ Văn đế, biểu tình trên mặt quá mức kinh ngạc, hoàn toàn không dự đoán được sẽ có kết quả này. Mà Ôn Như Ngọc tắc liễm hạ tâm thần, đối với cách làm của Vũ Văn đế, một lần nữa liền minh bạch, đây là muốn đem Vũ Văn Bùi đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió.
Kinh ngạc qua đi, Vũ Văn Bùi chỉ đành phải tạ ơn, sau đó Vũ Văn đế tâm tình rất tốt vung tay áo đứng lên, nói với tiểu nhi tử: “Tốt, các ngươi trở về dọn dẹp Cảnh Nhân Cung trước rồi sau đó vào ở đi. Trẫm hồi ngự thư phòng.”
Sau khi cung nghênh Vũ Văn đế rời khỏi đây, Ôn Như Ngọc ôm lấy Vũ Văn Bùi cả người run rẩy, an ủi nói: “Bùi Nhi, Bùi Nhi, tiên sinh ở đây.”
Vũ Văn Bùi thanh âm rất nhỏ, run rẩy nói: “Tiên sinh, tiên sinh, phụ hoàng vì sao đối đãi với ta như vậy, muốn đem ta đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió ——“
Ôn Như Ngọc không nói gì, chỉ vỗ nhẹ sau lưng Vũ Văn Bùi, không tiếng động an ủi……
Một lúc sau, Ôn Như Ngọc mới mờ miệng, trong giọng nói đầy kiên định, âm thanh y truyền vào trong lòng Vũ Văn Bùi, nhấc lên sóng gió động trời.
Ôn Như Ngọc nói: “Bùi Nhi, nếu ngươi nguyện ý, tiên sinh sẽ trợ ngươi quân lâm thiên hạ, cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi.”
Vũ Văn Bùi giương mắt nhìn Ôn Như Ngọc, sắc mặt lộ ra tươi cười chân thật, “Tiên sinh, có ngươi ở đây, Bùi Nhi vĩnh viễn không sợ hãi.”
Thầy trò hai người nhìn nhau cười, con đường về sau cho dù có xa xôi, tuy rằng chú định gian khổ, nhưng hai người vẫn tín nhiệm lẫn nhau, nâng đỡ lẫn nhau…… Sẽ không sợ hãi bất luận thành bại gì!
……
Một đường này, Ôn Như Ngọc từ đầu đến cuối, chẳng sợ khó khăn, con đường càng khó đi, y sẵn sàng đón đầu, thân hình đơn bạc phá tan các loại quấy nhiễu ——
……
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!