Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn
Chương 28
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vào trong siêu thị, Giang Nam phụ trách đẩy xe hàng đi trước, ta và Mã tiểu thư theo sau hắn. Rõ ràng đã mang rất nhiều thức ăn rồi, Mã tiểu thư vẫn muốn mua thêm đồ. Chỉ bay mấy tiếng, cũng không phải đi chạy nạn, có cần phải mang nhiều như vậy hay không.
“Chỉ biết ăn thôi, cô là đồ tham ăn!” Ta liếc nàng một cái, sau đó dùng cùi chỏ đụng nàng.
“Cô là đồ ngu ngốc.” Mã tiểu thư cũng lấy cùi chỏ đáp trả, trực tiếp đụng bay ta ra ngoài, ta lùi lại hai bước suýt nữa thì ngã.
“Ôi…” Đối với chuyện Mã tiểu thư ra tay không nặng không nhẹ này, ta chẳng muốn phỉ nhổ, mỗi ngày ăn nhiều thứ như vậy đều chuyển hóa thành thể lực à?!
Mã tiểu thư đi tới dìu ta, “Xin lỗi…” Nàng không ngờ ta lại dễ dàng bị đẩy ngã như vậy (các ngươi đang nghĩ gì thế?!).
“Xin lỗi có tác dụng không? Có năng lực thì bồi thường cho tôi… Quên đi, tôi không so đo với nữ cơ bắp như cô, hừ.” Ta khịt mũi, hất đầu, chắp tay sau lưng đi tới quầy xúc xích phía trước. Cuối cùng cũng có một ngày, ta có thể hào khí vạn trượng cầm vài túi lớn từ trên kệ bỏ vào trong xe.
“Mẹ cô có muốn ăn cái này không?” Mã tiểu thư đứng sau lưng ta, thoải mái đưa tay ra lấy mấy thứ ta không với tới rồi đưa cho ta.
Đệt, ngay trước mặt ta khoe khoang chiều cao của ngươi à!
Ta nhận đồ rồi ném vào trong xe, “Có nha, tuy khẩu vị bắc nam rất khác nhau nhưng mẹ tôi luôn sẵn sàng ăn những thứ này đó, tôi cũng không hiểu nổi. Lần trước có gửi cho bà mấy món, bà ăn xong cứ kêu tôi gửi thêm, tôi cảm thấy một tháng tiền lương của tôi chỉ đủ để chi đồ ăn và bưu phí cho bà thôi! Tôi hoài nghi có phải bà lấy cái này đem chia cho hàng xóm xung quang hay không. Thật là, để mình ăn được rồi, cần gì phải thánh mẫu như vậy.” Tính ra, sao xung quanh ta toàn đầy rẫy mấy người tham ăn không thế!
“Ò, vậy mua nhiều một chút.” Nói xong, nàng càng phát rồ bỏ thêm nhiều thứ vào xe hàng.
“Này! Tôi không có nhiều tiền như vậy, cô đừng lấy nữa! Tôi đập ống heo mất rồi, trời muốn tuyệt đường tôi còn chưa tính, cô đừng làm loạn thêm chứ.”
Ta muốn lấy đồ ra khỏi xe nhưng Mã tiểu thư đè tay ta lại, “Không sao, tính cho tôi.” Sau đó lại bồi thêm một câu, “Nếu như cô không ngại.”
“Khục, tôi đương nhiên không ngại~” Dù sao cũng không phải tiêu tiền của ta, nếu nàng đối xử với nhà chồng như thế này đã sớm không sao rồi mà. Có điều nói đi cũng phải nói lại, nàng như vậy sao giống như ta đang dắt về ra mắt cha mẹ vậy, sao nàng để bụng đến thế!?
Có lẽ nàng cảm thấy ngượng ngùng khi ở nhờ nhà ta nên muốn mang một ít lễ gặp mặt, ừ, nhất định là như vậy. Nghĩ như thế, ta liền thản nhiên tiếp tục lấy những món đặc sản khác ném vào xe hàng.
Thời gian ước tính sắp đến, ta cũng không biết ngượng mà vơ vét của Mã tiểu thư quá, cho dù nàng là con nhà giàu, tiền cũng không phải gió thổi tới, tài trợ mấy trăm đồng là đủ rồi~
Khi đến quầy thu ngân, Giang Nam lại đứng ra giành thanh toán. Ta thực sự lau nước mắt đắng cay cho hắn một phen, rốt cuộc đã yêu Mã tiểu thư đến bao nhiêu, yêu ai yêu cả đường đi, ngay cả hóa đơn của ta cũng tính tiền luôn.
Ta phát hiện với những người khác, Mã tiểu thư dường như cũng không ngốc, nàng chỉ nhún nhường một hồi rồi tùy theo Giang Nam trả tiền, đậu, ta nên biết nữ nhân phúc hắc miệng lưỡi ác độc này sao có thể là tên ngốc được!
“Cô thật xấu*.” Thừa dịp Giang Nam bận bỏ đồ vào túi, ta lén lút nói bên tai Mã tiểu thư.
*nguyên văn: ngươi thật hắc (你好黑), hắc cũng có thể hiểu là xấu xa.
Bởi vì nàng quá cao, ta không thể không kéo áo của nàng làm cho nàng cúi người xuống, ta còn phải hơi nhón chân lên rồi ghé vào tai nàng thì thầm, đậu má, vì sao lại phát triển cao như vậy! Thật muốn cưa đứt chân nàng, đứng cạnh nàng thực sự một chút khí thế của người làm công cũng không có!
“Hả? Tôi thường bôi kem chống nắng mà, nhất định là hai ngày nay ở nhà cô chưa bôi kem gì cả, cho nên da mới đen như vậy.” Mã tiểu thư hơi nghi hoặc sờ mặt mình, vẻ mặt kia nhìn thế nào cũng thấy như tự kỷ.
“Ngớ ngẩn, ai nói mặt cô! Tôi đang nói nhân phẩm của cô!” Cuộc đối thoại giữa hai chúng ta có nên trái ngược như vậy hay không.
“Là cô ngốc mới đúng, nói chuyện còn nói không rõ.” Mã tiểu thư ôm tay, đứng thẳng người từ trên cao nhìn xuống khinh thường ta, đuôi lông mày hơi nhướng lên.
“Khốn nạn! Đại não cô không phát triển tiểu não cũng bị teo lại, thế nên tư duy logic mới kém như vậy.” Ta hóp bụng ngẩng đầu không để nàng hạ thấp, tuy chiều cao có chỗ thiếu hụt nhưng khí thế tuyệt đối không thể thua!
“So với cô vẫn còn kém xa lắm, cám ơn.”
“Người ta nói sinh con xong sẽ ngốc ba năm, cô như vậy sau này nếu có con, chỉ số thông minh có thể sang số âm hay không.”
“Tôi sẽ không có con.”
“Đệt, cô chỉ được cái miệng, đến lúc đó xem cô có muốn hay không.”
“Tôi không thích trẻ em, nếu ngu xuẩn như cô, tôi lập tức bóp chết nó.”
“Hận nhất những người nhẫn tâm như vậy, không thích thì tốt nhất đừng sinh, miễn cho sau này đứa nhỏ có mẹ nhưng không được nuôi dưỡng thì đáng thương biết bao nhiêu!” Nói xong, ta kích động không hiểu vì sao, đại khái là nhớ tới rất nhiều chuyện trước đây. Cảm xúc tuột dốc không phanh, đủ để giải thích nữ nhân trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Mã tiểu thư có vẻ bị ta chặn họng không biết nên nói gì, nàng chắc chắn không biết cơn giận của ta đến từ đâu, thật hiếm khi thấy kinh ngạc vì ta, nhưng bây giờ ta không có tâm trạng để tiếp tục nói móc nàng, một mình đi nhanh về phía trước.
Kiếp trước, kể từ khi ta hiểu chuyện đã hiểu được tình người ấm lạnh. Không có gia trưởng họp phụ huynh, mỗi lần như thế giáo viên rất sốt ruột bảo ta về nhà gọi gia trưởng, cuối cùng cũng chỉ có bà nội đến.
Đánh nhau với bạn cùng lớp vì bọn chúng nói ta là một đứa trẻ không có cha mẹ, những nỗi đau đó ta sẽ mãi mãi không bao giờ quên. Bây giờ ta không hình thành tâm lý biến thái muốn trả thù xã hội là nhờ có cha mẹ đời này của ta, trở thành con của họ, họ đối xử với ta vô cùng tốt và ta cũng rất yêu thương họ.
Dù sao thì kiếp trước không còn liên quan gì đến ta nữa, hà tất phải rối răm với những chuyện tồi tệ kia, đáng lẽ nên thoải mái tận hưởng kiếp này mới đúng. Vì vậy rất nhiều lúc, ta sẽ cảm thấy rất nhiều thứ, so với sinh tử thì mọi chuyện đều quá tầm thường.
“Này, sáng nay cô ăn trúng đồ hỏng gì à?” Mã tiểu thư vẫn theo sát ta, dò hỏi từ phía sau.
Ta không nên vì những chuyện kia mà trút giận lên nàng, dù sao nàng đâu có liên quan gì, chỉ là vô tâm nói ra mà thôi, quá so đo làm ta trở nên quá mức lập dị.
“Cô nghĩ tôi là cô sao, đầu óc phát triển trong dạ dày. Tôi đoán do dì cả sắp tới nên tâm tình có chút cáu kỉnh, tốt nhất là cô không có chuyện gì chớ chọc tôi, cẩn thận tôi đánh cô.”
“Ha, ha. Tốt nhất là cô đánh thắng được tôi.” Lại cái kiểu cười quái đản đó, không, đó còn không phải là tiếng cười!
“Cô đừng dùng bản mặt tê liệt đó mà tạo ra âm thanh haha quỷ dị đó được không, giữa trưa hè mà tôi nổi hết cả da gà!” Ta quay lại xoa xoa cánh tay.
“Vậy thì sao? He, he? Ha, ha?”
“Mịa nó, còn hừ hừ ha he nữa!”
“Ờm, cái này… Nếu không đến sân bay đoán chừng sẽ không kịp mất.” Giang Nam luôn bị chúng ta lãng quên lên tiếng nhắc nhở, đứa trẻ không may mắn này, cảm giác tồn tại càng ngày càng yếu.
Đợi ở bến xe buýt một hồi, xe buýt của sân bay đã tới rồi. Mã tiểu thư cuối cùng vẫn từ chối lời đề nghị đưa nàng lên máy bay của Giang Nam, hai chúng ta vận chuyển một đống đồ lên xe buýt.
Mã tiểu thư ngồi bên cạnh ta, mới đó mà đã không thể chờ được xé một bịch đồ ăn vặt rồi bắt đầu ăn, ta liếc mắt nhếch miệng nhìn nàng, “Cô ăn mỗi ngày như vậy sẽ không bị chết no chứ?”
“Tôi không phải cá vàng.” Nàng chộp lấy đồ ăn vặt ném vào trong miệng, tướng ăn không thục nữ chút nào, dù sao thì nàng cũng không phù hợp với từ thục nữ này.
“Xì, cái này ăn ngon không? Việt quất xanh nhân khoai tím? Đây là thứ quỷ gì vậy, ăn xong có biến thân thành King Kong Barbie* không?”
*King Kong Barbie: dùng để chỉ một người phụ nữ có khuôn mặt barbie nhưng lại có thân hình rất vạm vỡ.
Ngay lúc ta muốn tiếp tục nói móc khẩu vị thần kì của nàng, nàng lại nắm một khối nhét vào miệng ta, ngón tay của nàng chạm nhẹ vào môi ta, khiến lòng thật ngứa ngáy.
“Uầy, mùi này thật sự rất lạ, giống như… Ô…” Mới nói phân nửa, nàng lấy thêm một miếng khác nhét vào miệng ta, phải nói, mùi vị này đúng là quá tệ.
“Con em cô… Ô…” Trong miệng sắp bị thứ chết tiệc này nhồi nhét hết rồi!
Ta nắm lấy cổ tay nàng, miễn cưỡng nuốt mớ đồ trong miệng xuống, “Đậu má, đừng cho tôi ăn nữa, thứ này còn khó ăn hơn cứt chim, quá buồn nôn!”
“Cô từng nếm rồi?”
“Đậu… Cô có thể đừng nghiền ngẫm từng chữ một được không?”
Nàng dùng đôi mắt lúc nào cũng như chưa tỉnh ngủ kia nhìn chằm chằm vào ta một hồi lâu, “Cô cũng chưa biến thân mà.”
“Hả? Biến thân cái gì?”
” King Kong Barbie.”
“Cô soi gương mỗi ngày có thể nhìn thấy đủ loại King Kong Barbie đó, cám ơn.”
“Không bất hòa với tôi, cô sẽ khó chịu sao?”
“Đúng đấy, cô vừa nói chuyện ta đã muốn phỉ nhổ cô, không được sao.”
“Nhưng lần nào cô có nói lại tôi đâu.”
“Đệt… Tôi không muốn nói chuyện với cô nữa, cô vừa lòng chưa.” Ta ôm cánh tay quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý tới nàng .
Sao người này còn thích ăn đòn hơn ta, nói chuyện với nàng ta chỉ muốn tát nàng vài cái! Sau đó nâng cằm của nàng đè nàng lên tường, ánh mắt khiêu khích nhìn nàng rồi nói những lời hạ lưu.
Ôi—— Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy ta càng ngày càng biến thái rồi, hơn nữa ta làm những chuyện này, đầu tiên cần tìm hai cục gạch lót dưới chân mới được, tình cảnh quá bất lực, vẫn nên bỏ cuộc thôi.
Ta vậy mà lại tồn tại những suy nghĩ vượt qua khuôn phép với nàng như vậy, hơn nữa nàng luôn hữu ý vô tình trêu chọc ta, lỡ như có một ngày ta không kiềm chế được mà mắc phải sai lầm lớn thì làm sao bây giờ.
Chạy ngang qua khu cao ốc, xe chạy lên cầu vượt, ánh chiều tà chiếu vào bức tường thủy tinh kia, phản quang chiếu sáng chói khiến ta có chút không mở mắt nổi.
Nơi đó như có đám lửa, trong lòng ta cũng thắp lên ngọn lửa nhỏ, đốt cháy trong lòng, nhưng ngọn lửa nhỏ* đó không phải ta có thể khống chế được.
*nguyên văn: tinh hỏa liệu nguyên (星火燎原)
Lúc xe chạy lắc lư làm ta thiêu thiêu ngủ thì đã đến sân bay. Thời gian vẫn còn kịp, hai chúng ta chậm rãi đi đăng ký lên máy bay.
Ta đứng trước nàng, sau khi đổi xong thì cười cười quay lại, “Cho tôi nhìn ảnh thẻ căn cước của cô chút đi.” Họ đều nói ảnh trên thẻ căn cước là vết nhơ trong cuộc sống của mỗi người, chuyện như vậy sao ta có thể bỏ qua.
“Không cho.” Mã tiểu thư mặt lạnh lùng, sau đó nhanh chóng đưa thẻ căn cước cho nhân viên.
Nàng càng như vậy, chứng tỏ bức ảnh kia càng khó coi, ta nhất định phải nhân cơ hội này để nắm lấy tất cả nhược điểm có thể cười nhạo nàng. Khi nhân viên trả thẻ căn cước cùng vé máy bay, ta vô cùng nhanh nhẹn cướp thẻ căn cước của nàng.
Ngay khi ta vừa chạm được thẻ căn cước, nàng vỗ một phát lên tay ta, suýt chút nữa đập gãy xương tay của ta! Nhưng ta vẫn tinh mắt không chỉ nhìn thấy bức ảnh trên đó mà còn thấy được họ của nàng.
Cái họ kia quá đặc biệt, đặc biệt đến mức khiến người ta đã gặp qua là không thể quên, mãi đến tận bây giờ ta vẫn chưa bao giờ gặp được người thứ hai có họ Vân, đây chẳng lẽ là trùng hợp sao?!
Hoa Hoa:
Để cho mọi người dễ hình dung từ King Kong Barbie là thế nào, thì đây:
Chị này là một vận động viên thể hình, cụ thể thì tui lười tìm hiểu.
Không liên quan nhưng mà, sau khi biết King Kong Barbie nghĩa là gì, tưởng tượng gương mặt bị liệt của Mã tiểu thư có thân hình vạm vỡ đứng soi gương làm những động tác khoe cơ bắp như mấy người hay tập thể hình thì tui không thể nhịn được mà cười phá lên, cmn còn đáng sợ hơn phim kinh dị nữa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!