Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích - Chương 16: Cái gọi là phu thê
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
170


Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích


Chương 16: Cái gọi là phu thê


TSCPTĐK – Chương 16

Chương 16: Cái gọi là phu thê

Dịch Phàm trở lại biệt viện liền thấy một thị nữ diện mạo tiếu lệ chống eo đứng ở cửa, vẻ mặt rất không kiên nhẫn.

“Phàm thiếu gia, ngươi lại chạy đi đâu?” Hương Vân cười lạnh, lại nói: “Ra ngoài trễ thế này, còn hơn nửa đêm mới về, ngươi là đến hoa lâu lêu lổng đi?”

Dịch Phàm liếc mắt nhìn Hương Vân một cái: “Đúng vậy! Ngươi đoán không sai, ngươi thật thông minh.”

Hương Vân tức giận mắng: “Ngươi đã có tiểu thư còn chạy tới hoa lâu?”

Dịch Phàm nhàn nhạt nói: “Tiểu thư ngươi có thể nhìn lại không thể dùng, xinh đẹp hơn nữa thì có ích lợi gì? Huống chi, nàng xinh đẹp thì xinh đẹp, cả ngày lại trưng một bộ mặt mẹ kế làm người nhìn mất hết hứng thú ăn uống.”

Hương Vân có chút tức giận nhìn Dịch Phàm: “Phàm thiếu gia, thực lực ngươi kém như vậy mà cũng kén cá chọn canh với tiểu thư? Ngươi có thời gian rảnh đến hoa lâu lêu lổng, còn không bằng học tập hai ca ca ngươi, nỗ lực hơn một chút, nếu ngươi biết tiến tới một ít, phụ thân ngươi cũng sẽ không ngay cả liếc mắt nhìn ngươi một cái cũng lười.”

“Tiểu nha đầu, ngươi coi trọng người nào trong bọn họ thì tự mình đi thông đồng là được, hà tất phải tới quản ta?” Dịch Phàm nhàn nhạt nói.

Hương Vân nhìn bóng dáng Dịch Phàm, hung hăng dậm dậm chân.

Dịch Phàm không để ý tới Hương Vân, trực tiếp bỏ đi, Mộ Tuyết Lam đi ra, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Dịch Phàm một cái, đi vào phòng ngủ của mình.

Hương Vân nhìn Mộ Tuyết Lam: “Tiểu thư, ngươi nhìn hắn xem!”

“Ngươi cũng không phải ngày đầu nhận thức hắn, bỏ đi.” Mộ Tuyết Lam nói.

Hương Vân tràn đầy không vui nhìn Mộ Tuyết Lam: “Tiểu tử này không có bản lĩnh gì, tính tình lại rất lớn, hắn cho rằng hắn là ai chứ! Đối mặt tiểu thư ngươi cư nhiên còn lạnh lùng.” Hương Vân là nha đầu thông phòng Mộ Tuyết Lam bồi dưỡng, Hương Vân luôn cảm thấy, nếu vận khí của nàng tốt, không chừng nàng có thể cùng thờ một chồng với Mộ Tuyết Lam, cho dù không bằng Mộ Tuyết Lam nhưng cũng tốt hơn nhưng nữ tử tầm thường rất nhiều.

Mộ Tuyết Lam quốc sắc thiên hương, Hương Vân vẫn luôn cho rằng Mộ Tuyết Lam sẽ gả cho một người tuấn kiệt, không nghĩ tới, Mộ Tuyết Lam chia tay nhị hoàng tử, xoay người liền gả cho Dịch Phàm, hai tu giả Dịch gia Dịch Hỏa, Dịch Băng đứng thứ tư cùng thứ năm trong Hoàng Đô Thất Tú, đương nhiên đều là người tuấn kiệt, nhưng Dịch Phàm này……

“Được rồi, đừng nói nữa.” Mộ Tuyết Lam hít sâu một hơi.

Năm đó, nhị hoàng tử cưới Thẩm Mạn Vũ, nàng dưới sự giận dữ liền gả cho Dịch Phàm.

Mộ Tuyết Lam nguyên bản còn cho rằng mình sẽ không hối hận. Trên thực tế, nàng hối hận, sau khi gả cho Dịch Phàm, nàng cùng Dịch Phàm đã ước pháp tam chương (lập ra những quy ước đơn giản) không cho Dịch Phàm chạm vào nàng, Dịch Phàm liền vui vẻ tiếp nhận. Mộ Tuyết Lam nguyên bản còn cho rằng người không được coi trọng trong Dịch gia này sẽ rất đắn đo.

Thực tế, Dịch Phàm rất chán ghét nàng. Không sai, Mộ Tuyết Lam không nghĩ tới, Dịch Phàm lại chán ghét nàng. Nàng chướng mắt Dịch Phàm, Dịch Phàm cũng chướng mắt nàng.

“Tiểu thư, ngươi nhìn hắn xem! Tư chất kém còn không biết tiến tới, khó trách Dịch Tầm chỉ đặt lực chú ý trên người Dịch Hỏa cùng Dịch Băng mà mặc kệ người này. Chính hắn không được coi trọng còn liên luỵ tiểu thư ngươi.” Hương Vân tràn đầy lòng tràn đầy không vui nhìn Mộ Tuyết Lam.

“Được rồi, hắn thích thế nào thì thế đó đi.” Mộ Tuyết Lam nói.

“Tên kia nếu có một nửa bản lĩnh của Dịch Hỏa cùng Dịch Băng, tiểu thư ngươi cũng không cần bị người chê cười theo hắn.” Hương Vân không cam lòng cắn chặt răng.

“Được rồi, dù sao cũng không còn bao lâu nữa.” Nhị hoàng tử đã nói, chờ thời cuộc ổn định xuống sẽ đón nàng vào cửa. Nhiều năm như vậy, Mộ Tuyết Lam chịu đủ mọi trào phúng, đã sớm không còn tâm cao khí ngạo (hành xử bất chấp tình lý, cố chấp, làm gì cũng tỏ ra hơn người) năm đó.

“Tiểu thư, nhị hoàng tử nói thế nào rồi?” Hương Vân thật cẩn thận hỏi.

Mộ Tuyết Lam liếc mắt nhìn Hương Vân một cái: “Ngươi hỏi thăm nhiều như vậy làm cái gì?”

Hương Vân có chút không cao hứng cắn môi: “Ta cũng là lo lắng cho tiểu thư.”

…………

Biệt viện Tà Y.

“Thiếu gia, ngươi tỉnh rồi?” Kỳ Hằng nhìn Kỳ Thiếu Vinh hỏi.

Kỳ Thiếu Vinh đỡ trán: “Có chút đau đầu a!”

“Hôm qua ngươi cùng Trang đại thiếu uống rượu nói chuyện phiếm đến khuya.” Kỳ Hằng nói.

Kỳ Thiếu Vinh híp mắt: “Khó trách có chút đau đầu.”

Kỳ Hằng tò mò hỏi: “Thiếu gia, ngươi đối với Trang đại thiếu, một chút tình cảm cũng không có?”

Kỳ Thiếu Vinh híp mắt: “Làm sao có thể nói như vậy, đó chính là một đại soái ca a! Chính là hơi nhỏ một chút, vừa nhìn đã biết còn chưa có phát dục hoàn toàn.”

Kỳ Hằng đỡ trán: “Thiếu gia, ngươi cũng không lớn lắm, trên thực tế, ngươi so với Trang đại thiếu còn nhỏ hơn một ít……”

Kỳ Thiếu Vinh nhìn Kỳ Hằng: “Thật đúng là phải cảm ơn ngươi nhắc nhở.”

“Không cần khách khí.”

“Tuy rằng ta nhỏ nhưng ta là ông cụ non.” Kỳ Thiếu Vinh nói.

Kỳ Hằng: “……”

“Tà Y tiền bối, Tà Y tiền bối!” Một tiếng gọi ầm ĩ truyền vào.

Kỳ Thiếu Vinh xoa xoa huyệt thái dương: “Đệ đệ này của Trang Hạo đúng là có sức sống mười phần!”

Kỳ Hằng: “……”

“Trang nhị thiếu a! Sao ngươi lại tới đây?” Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Khiêm cao hứng phấn chấn đi vào nhà hỏi.

“Ca ta ra ngoài làm nhiệm vụ, hắn muốn hỏi ngươi một chút xem ngài có muốn ra ngoài cùng chúng ta không, Tà Y tiền bối, nếu ngươi ra ngoài cùng chúng ta, không chừng có thể nhìn thấy ca ta đại hiện thần uy.” Trang Khiêm mong chờ nhìn Kỳ Thiếu Vinh.

Kỳ Thiếu Vinh: “……”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN