Trọng Sinh Chi Phu Lang Nghĩ Ta Là Tra Nam
Chương 31
Ngày hôm sau, Ninh Vũ hỏi cha ngay trước mặt Tống Ngôn Khê: “Cha, ngươi nói ta có phải tiểu phúc bảo không? Tối hôm qua Tống Ngôn Khê không chịu tin ta đó.”
Tống Ngôn Khê chỉ muốn khâu miệng Ninh Vũ lại, đúng là mất mặt mà.
Ninh cha sững người, sau đó liền nở một nụ cười: “Đúng đúng, Ninh Vũ là tiểu phúc bảo của chúng ta.” Ninh cha liền nhớ lại chuyện cũ: “Hồi đó khi ta sinh Vũ nhi thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, suýt nữa một thi hai mạng. Nếu không phải trong lúc sắp hôn mê ta nghe thấy tiếng khóc của Vũ nhi mà có khí lực trở lại, thần trí thức tỉnh, chỉ sợ sẽ không sống qua được, Vũ nhi là tiểu phúc bảo lớn nhất của cha.”
“Cha.” Thanh âm của Ninh Vũ có chút nghẹn ngào, hắn mới không phải là một tiểu phúc bảo hợp lệ đâu, hắn đã để tên yêu quái kia tới, để tên yêu quái kia dùng thân thể của hắn chọc giận cha cùng phụ thân.
Cha hắn vì sinh hắn ra vốn đã nguyên khí đại thương, cẩn thận điều dưỡng nhiều năm, vẫn không thể chống đỡ nổi hành động liên tục chọc cha tức giận của tên yêu quái kia, hại cha nửa đời sau đều phải nằm trên giường.
Đại phu theo lệ đến Ninh phủ bắt mạch, nghe thấy cha hắn khí sắc không tệ, mạch tượng vững vàng, lúc này Ninh Vũ mới yên tâm.
Ninh cha còn mời đại phu thuận tiện xem cho Tống Ngôn Khê một chút, cũng coi như đề phòng.
Ninh Vũ trơ mắt nhìn cổ tay của Tống Ngôn Khê, nghe thấy đại phu nói rằng thiếu chủ quân thân thể khoẻ mạnh, không có gì đáng lo.
Thế nhưng lại không nói gì về việc có tiểu bảo bảo.
Trong lòng Tống Ngôn Khê cũng hơi thất vọng, thấy biểu tình của Ninh Vũ thì trong lòng càng khó chịu hơn nữa.
Ninh cha buồn cười xoa xoa đầu Ninh Vũ: “Chuyện như vậy không thể vội được, thân duyên phụ tử đều do duyên phận cả thôi. Duyên phận đến thì chúng sẽ đến.”
“Vũ nhi chắc chắn không nhớ rõ chuyện hồi bé của ngươi.” Ninh cha khoa tay múa chân: “Khi đó ngươi cao khoảng nhiêu đây, lúc bé vô cùng bụ bẫm, cả cánh tay cũng chỉ có ba khúc thôi.” Ninh cha thấy sự chú ý của hai người đã dời sang đây, liền kể tiếp: “Từ lúc còn bé ngươi đã không ngoan ngoãn rồi, suốt ngày cứ thích nghịch ngợm gây sự. Ngươi thừa dịp tiểu thị không để ý liền trèo lên ghế tựa rồi leo lên bàn, sau đó bóc điểm tâm ăn. Thấy điểm tâm ăn ngon, liền trút hết điểm tâm trong mâm vào túi, rồi lén lút đem cho ta ăn.”
Ninh cha nhớ tới chuyện năm xưa, nếp nhăn trên khoé mắt càng hiện rõ: “Lúc ngươi bóc từ túi ra thì điểm tâm đều đã nát vụn, ngươi thấy thế liền khóc không ngừng. Nói là đồ ăn ngon ngươi giấu đều mất hết rồi, không còn cái nào cho cha ăn. Ta phải dỗ thật lâu ngươi mới không khóc nữa.”
“Ta mới không ngốc nghếch như vậy đâu.” Điểm tâm bị nát mà cũng không nhận ra.
“Ừa, mãi đến khi ta ăn mấy cái điểm tâm nát vụn kia, nói đây chính là đồ ăn ngon, đồng thời còn đút cho ngươi ăn, chứng tỏ rằng hương vị giống hệt như đồ ăn của ngươi thì ngươi mới nín khóc. Lần sau điểm tâm thay đổi kiểu dáng ngươi cũng không chấp nhận, phải làm giống y như cái kia mới chịu ăn. Từ nhỏ đã vô cùng bướng bỉnh. Khiến cho phụ thân ngươi rất đau đầu.”
“Có một lần phụ thân ngươi trách mắng ngươi có hai câu thôi, ngươi đã hờn dỗi, ngồi bệt xuống sân không nhúc nhích tí nào. Ôm ngươi trở về phòng thì ngươi lại ra sân ngồi ngay chỗ cũ, còn lấy tay đào hố xung quanh nữa chứ. Đào một cái lại một cái, phơi mình giữa trời nắng chang chang, khiến cho phụ thân ngươi đau lòng muốn hỏng.”
Tống Ngôn Khê nghe kể vô cùng say sưa, Ninh Vũ thì lại vô cùng ngại ngùng: “Cha, ngươi đừng kể nữa. Ta hồi còn bé mới không có ngốc như vậy đâu.”
“Không chỉ lúc còn bé, ta thấy ngươi bây giờ cũng chẳng thông minh hơn chút nào. Thấy chưa, chê ngươi ngốc ngươi còn không chịu. May mà có Ngôn Khê trông chừng ngươi, nhờ thế ta cũng yên tâm hơn nhiều.”
Ninh Vũ nhỏ giọng phản bác: “Tống Ngôn Khê cũng rất ngốc.”
“Được rồi được rồi, một đôi ngốc nghếch. Ngươi học bù hôm qua xong chưa?”
“Hừ, ta không nói chuyện với cha nữa.”
Ninh Vũ kéo tay Tống Ngôn Khê định rời đi, Tống Ngôn Khê bèn nhìn về phía Ninh cha.
Ninh cha vẫy tay: “Đi đi, đừng cắm chân ở chỗ của ta nữa, mau xử lý chính sự cho xong đi.”
Trong lúc Ninh Vũ vô cùng chăm chú học bù, Tống Ngôn Khê lại ngồi đó xuất thần, chẳng lẽ một người có thể thay đổi nhiều như vậy sao? Từ những gì cha kể lại cùng biểu hiện bây giờ của Ninh Vũ, rất dễ nhận ra Ninh Vũ vô cùng thương yêu, quý trọng cha. Tuy ngoài miệng luôn không phục với những gì phụ thân giáo huấn, nhưng trong lòng vẫn nghe theo lời phụ thân.
Nếu không hắn cũng sẽ không mệt muốn chết vẫn kiên trì cột bao cát trên chân, chỉ khi không có người mới lén lút tháo xuống, tuy Ninh Vũ có hơi tuỳ hứng quậy phá, nhưng cũng không phải người thích dùng các loại mánh lới gian xảo xấu xa, vô cùng xem thường mấy thứ tâm cơ lén lút này nọ.
Làm chuyện xấu cũng làm vô cùng đường hoàng, không hề nói dối, luôn quang minh chính đại mà chơi xấu, khiến người ta phải hận đến nghiến răng.
Người kia ở đời trước thật sự là Ninh Vũ sao? Tại sao Ninh Vũ lại trở thành như thế vậy?
Chỉ vì một chút việc nhỏ mà cãi lời cha, không có kiên nhẫn ngồi xuống nghe cha căn dặn. Vì thị lang mà trở mặt với cha. Căn cứ vào biểu hiện quan tâm tới sức khoẻ của cha vừa nãy của Ninh Vũ, tại sao sau này hắn lại không thèm lo lắng tới sức khoẻ của cha chút nào nữa vậy? Trong lúc cha bị bệnh, Ninh Vũ cũng rất ít khi đến thăm cha.
Rốt cuộc phải xảy ra chuyện gì mới có thể khiến cho một người thay đổi đảo điên đến thế?
Suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, Tống Ngôn Khê thừa dịp mình đang rảnh rỗi, ngồi may y phục cho tên quỷ hẹp hòi Ninh Vũ kia.
Đã lớn như vậy rồi, vậy mà vẫn ấu trĩ hệt như trẻ con, cứ thích tính toán chi li, chỉ không may y phục cho hắn thôi mà suốt ngày cứ oan ức lên án nhìn y từ sau lưng, tưởng y không nhận ra chắc.
Ninh Vũ thấy cha mặc bộ y phục màu tím nhạt kia, trong mắt tràn đầy vẻ ước ao, miệng lại không nói lời nào.
Ninh cha tham gia tiệc trà xã giao xong, vừa về nhà liền gọi Ninh Vũ cùng Tống Ngôn Khê tới.
“Vũ nhi, Ngôn Khê, chuyện hôm đó các ngươi nhìn thấy trên đường hiện tại đã truyền khắp Uyển thành rồi.”
“Chuyện của Viên Trí Chi ạ?”
Ninh cha gật gật đầu: “Khắp phố lớn ngõ nhỏ đều đang bàn luận về chuyện này. Viên phủ cũng đã đưa tên ăn mày kia về quý phủ rồi.”
Ninh Vũ phấn khởi hỏi: “Viên phủ định đánh tên ăn mày kia một trận sao?”
“Ta không rõ Viên phủ định làm gì. Bất quá nghe nói họ để cho tên ăn mày kia tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo sạch vào thì thấy bộ dạng của người nọ khá đoan chính, tuổi cũng không quá già.”
Tống Ngôn Khê nghĩ đến một khả năng nào đó, hai mắt đều trợn to cả lên: “Đừng bảo là họ định gả Viên Trí Chi cho tên ăn mày kia nha?”
“Theo cách xử lý của Viên gia thì phỏng chừng họ đang có ý định này.”
“Nhưng nếu vậy thì, thì…” Tống Ngôn Khê lắp bắp, không biết tìm từ nào để hình dung cảm giác hiện tại của mình.
Ninh cha thở dài: “Tướng mạo của tiểu ca nhi Viên gia vốn đã không đẹp rồi, tính tình cũng không hề ôn nhu hiền thục. Thanh danh trong những đại gia tộc như chúng ta cũng không tốt. Rõ ràng là một tiểu ca nhi, vậy mà lại hành xử hệt như nam nhân, chẳng những rêu rao ngoài đường cả ngày, còn thường hay gây chuyện thị phi nữa. Những đại gia tộc như chúng ta căn bản sẽ không để tiểu ca nhi như vậy vào mắt. Những nhà có gia thế kém hơn Viên phủ thì Viên phủ lại không vừa lòng, từ chối rất nhiều mối hôn sự. Tuổi của các ngươi chẳng chênh lệch nhau bao nhiêu, vậy mà ngươi từ sớm đã đính hôn với Vũ nhi, còn Viên Trí Chi thì vẫn kiêu căng tự mãn, ai đến cầu hôn cũng không chịu, cứ kéo dài cho đến bây giờ.”
“Hiện tại lại xảy ra chuyện như thế, e là không thể làm chính quân của gia tộc chính kinh nào rồi. Nhưng địa vị của thị lang chung quy vẫn không thể sánh bằng địa vị của chính quân. Câu nói “thà làm chính quân chốn hàn môn, còn hơn làm thị lang nơi nhà cao cửa rộng” cũng từ sự thật này mà ra. Kỳ thực tên ăn mày kia vốn không quyền không thế, được vào làm phu quân ở rể của Viên phủ, Viên phủ bắt được thóp của người này, cho nên không sợ gã sẽ đối xử không tốt với Viên Trí Chi, đây có thể được coi là việc tốt duy nhất trong chuyện này.”
Hiện tại trong lòng Tống Ngôn Khê chứa trăm ngàn tư vị, mặc dù không biết phải nói gì, nhưng Viên Trí Chi không gả cho Ninh Vũ giống đời trước thì y cũng có thể yên tâm hơn. Mọi chuyện diễn ra ở đời này, ngay từ đầu đã khác với đời trước rồi, có lẽ là do y trọng sinh nên mới ảnh hưởng tới tất cả mọi thứ, nói chung xét theo tình hình hiện tại, hết thảy đều đang phát triển theo xu hướng vô cùng tốt.
Nếu như Viên Trí Chi thật sự được gả cho người khác, vậy Hạ Tử Câm cùng Bạch Vô Trần có thể hay không cũng…
Xem ra đời trước diễm phúc của Ninh Vũ thật không cạn tí nào, Tứ đại công tử Uyển thành đều nằm trong hậu viện của hắn.
Ninh Vũ thấy Tống Ngôn Khê nhìn chằm chằm vào mình thì vô cùng khó hiểu: “Tống Ngôn Khê, ngươi trừng ta chi vậy? Chẳng phải ta không đánh tên ăn mày kia nữa sao?”
“Sao thế? Sao Vũ nhi lại muốn đánh tên ăn mày kia?”
Ninh Vũ lập tức có cớ để nói chuyện này ra: “Cha, lúc đó ta và Tống Ngôn Khê gặp phải họ đang tranh chấp với nhau, ánh mắt của tên ăn mày kia nhìn về phía Tống Ngôn Khê rất không tốt, vừa buồn nôn vừa ô uế, doạ Tống Ngôn Khê sợ không chỉ một lần. Còn chỉ vào Tống Ngôn Khê bảo y không xinh đẹp nữa.”
“Có chuyện đó luôn sao? Nói vậy thì, tên ăn mày kia nếu đã sỉ nhục tiểu ca nhi, làm ra chuyện bất nhã khiến thanh danh của tiểu ca nhi bị bại hoại trước mặt bao người như thế, chỉ sợ là một người tâm tư bất chính, tính cách ác liệt, cũng không phải là một phu quân tốt. Viên phủ mà thật sự định để gã làm phu quân ở rể, e rằng cũng không phải là chuyện vui gì.”
“Chờ đến lúc phụ thân ngươi về ta sẽ nói hắn một chút, để hắn điều một ít binh lính tới đây. Uyển thành chúng ta đã rất lâu rồi chưa xảy ra mấy chuyện như vậy, sau này nếu các ngươi muốn ra ngoài thì nhớ phải mang hộ vệ theo đó.”
“Cha cứ yên tâm, ta sẽ bảo vệ Tống Ngôn Khê thật tốt.”
“Đừng mạnh miệng nha, thế ai hay bị đánh nhiều nhất ấy nhỉ? Trên người trải đầy vết bầm xanh tím luôn.”
“Do bọn hắn đều đã tập luyện từ nhỏ thôi, nếu ta cũng tập luyện từ nhỏ thì chắc chắn sẽ lợi hại hơn tất cả bọn họ.”
Tống Ngôn Khê bĩu môi: “Vậy tại sao ngươi lại không tập luyện từ nhỏ đi?”
“Hiện tại ta bắt đầu tập luyện cũng không muộn, Tống Ngôn Khê, ngươi cứ chờ xem.”
Ninh cha ngồi nhìn hai người cãi nhau, cũng không lên tiếng xen vào. Trong nhà ầm ầm ĩ ĩ mới vui. Đợi đến khi Vũ nhi cùng Ngôn Khê sinh hài tử, quý phủ nhất định sẽ càng ngày càng náo nhiệt.
Bánh bao nhỏ nhà y chưa gì đã lớn như vậy rồi, chỉ trong chớp mắt đã có thể làm phụ thân.
Ninh cha cũng nhận được thiệp mời của Viên phủ. Viên phủ thật sự để Viên Trí Chi thành thân với tên ăn mày kia, dù sao đó hoàn toàn không phải là chuyện của bọn họ, Ninh cha cũng không tiện quơ tay múa chân gì. Nếu Viên phủ luôn luôn có thể bắt thóp tên ăn mày kia, với tính tình của Viên Trí Chi, cuối cùng cũng coi như có một nơi để thuộc về. Dù sao, theo suy nghĩ của Ninh cha thì chỉ cần là người có tính đại thiếu gia một chút đều sẽ không chịu nổi tính cách của Viên Trí Chi.
Ninh Vũ cùng Tống Ngôn Khê cũng đi theo uống rượu góp vui.
Ninh Vũ nhìn Tống Ngôn Khê một cách ngờ vực: “Tống Ngôn Khê, ngươi bị gì vậy?” Hắn cảm thấy hình như Tống Ngôn Khê đang vô cùng căng thẳng mà nhìn về phía hắn, luôn dõi theo hắn mọi lúc mọi nơi. Ninh Vũ âm thầm nắm chặt tay Tống Ngôn Khê: “Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không để lạc ngươi đâu.”
“Ta đang sợ ngươi đi lạc đó, chỗ này nhiều người như vậy, ta lo ngươi không tìm được ta và cha sẽ khóc nhè.”
Trong lòng Ninh Vũ không đồng tình chút nào: “Ngươi chỉ đang nói một đằng làm một nẻo thôi chứ gì, nhất định ngươi đang lo mình sẽ đi lạc. Nếu ngươi lạc đường thật thì cứ đứng yên ở một nơi an toàn nào đó đi, ta sẽ nhanh chóng quay lại tìm ngươi, ngươi còn sợ cái gì nữa?”
“Này, Ninh hỗn đản.” Tống Ngôn Khê lắc lắc tay Ninh Vũ: “Viên Trí Chi sắp thành thân rồi kìa, ngươi có cái gì muốn nói không?”
“Nói gì? Chúc hắn cung hỷ cung hỷ à? Ta không quen hắn, tại sao phải nói chuyện với hắn chứ. Chúng ta tới đây chủ yếu để ăn thôi. Tống Ngôn Khê, ta cho ngươi biết, ngươi không được nhìn những nam nhân khác đó, chỉ được nhìn ta thôi.” Không ngờ số thiếu gia trẻ tuổi đến uống rượu mừng hôm nay lại nhiều như vậy, thật phiền mà.
“Thế ngươi có nhìn tiểu ca nhi khác không?”
“Bọn họ không ai đẹp hơn ngươi hết.”
Tống Ngôn Khê sờ sờ mặt mình, lẩm bẩm: “Thật sự xinh đẹp đến vậy ư? Thế tại sao đời trước Ninh Vũ lại không thích?”
Đôi lời của tác giả: “người xuyên việt” sẽ có đầy đủ diễm phúc vốn có của mình giống như đời trước. Chỉ là không biết khi không còn thân thế hiển hách của Ninh Tiểu Vũ chống lưng nữa, liệu gã có còn nhận được những tấm “chân tình” nông cạn kia không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!