Trọng Sinh Chi Quân Tẩu - Chương 20: Anh trông bọn trẻ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Trọng Sinh Chi Quân Tẩu


Chương 20: Anh trông bọn trẻ


Editor: Tứ Phương Team

Đời trước anh quay về chính là nhấc chân bước đi như thế này giúp cô thu dọn phòng giặt quần áo sao? Thật đúng là không biết nói gì nam nhân này mới tốt đây.

Đúng là vừa tức vừa không biết làm sao, cầm lấy gối đặt lên giường, sau đó nói: “Anh cởi quần áo rồi nằm xuống nghỉ ngơi một lát, em đi làm chút đồ ăn cho anh, nhưng anh phải giúp em trông bé Hổ một lát.

“Ừm.” Triệu Kiến Quốc cởi quần áo, lộ ra áo lót quân dụng cùng với cơ bắp cả người và đường cong khoẻ mạnh, Hứa Hân nóng mũi. Ăn chay lâu như vậy, đói khát nhìn một tảng thịt to như vậy, quả nhiên cô bị chấn động mạnh, còn may là chưa duỗi tay sờ sờ cảm nhận một chút.

Không được, đi ngay lập tức, không đi thì sẽ phạm sai lầm.

Cô mau chóng ra ngoài làm cơm, bởi vì anh vừa quay lại cô nhất định phải khoe khoang tay nghề. Bây giờ món làm tốt nhất chính là tự tay cán bột làm mì, lại thêm món dưa muối cũng chua rồi vừa hay có thể làm cho anh chút dưa kho ăn

Đình Đình và Tiểu Đường căn bản không cần phải trông nhiều, bọn chúng rất ngoan ngoãn viết chữ đọc sách, nhất là lúc cô làm cơm sẽ không đến quấy rầy cô. Đây chính là có giáo dưỡng, Hứa Hân đoán chắc hẳn chị Quách đã nhắc nhở chúng không được quấy rầy cô lúc cô đang làm việc.

Trước tiên làm món kho, rồi tự tay cán mì, quay đầu nhìn một cái thì phát hiện người đang tựa vào cửa phòng sách nhìn theo cô, tâm tình dường như có chút không yên tâm.

Mặt bỗng chốc đỏ lên, cuối cùng cũng biết mặc dù biểu hiện rất tốt, nhưng bản thân mình đời trước quả thực là rất quá đáng, quá lười, vậy nên người ta không yên tâm, sợ cô đốt luôn nhà bếp?

Haizzz..

“Không phải không cho anh đi loạn sao? Nhanh quay lại phòng nghỉ ngơi, cho dù có làm thành cái gì anh cũng phải ăn hết cho em, biết không?” Bởi vì quá xấu hổ nên mặt cũng có chút cứng nhắc.

Triệu Kiến Quốc nhìn cô mấy cái từ trên xuống, dường như vẫn còn đang nghi ngờ, Hứa Hân lập tức nói: “Gần đây em học chị Quách làm rất nhiều món, anh không cần lo lắng, em sẽ không đốt phòng bếp.”

Triệu Kiến Quốc nói: “Ừm”.

Ừm?

Ừm cái đầu anh, lúc này không phải là nên khen ngợi cô một câu sao?

Được rồi, anh ấy chính là người như vậy, làm bao giờ cũng nhiều hơn nói. Nghĩ rồi vẫn không cần để ý đến anh nữa. Đời trước nợ nhà người ta vẫn phải trả. Làm xong mì liền đem bàn nhỏ vào trong phòng Triệu Kiến Quốc, anh không thích hợp đi đi lại lại, vậy nên chỉ có thể đến phòng của anh.

Đặt bàn lên giường anh, sau đó bảo hai đứa nhỏ ngồi vào một bên, mà cô đến lúc đó đứng trên đất ăn là được rồi. Lấy củ cải và tương ớt bỏ một ít lên trên, sau đó lấy vài nhánh tỏi, nhưng nghĩ nghĩ lại cất tỏi đi.

Triệu Kiến Quốc vươn tay đang muốn lấy, tay đông cứng lại ở trên không, ngẩng đầu kỳ quái nhìn cô, ý chính là tại sao đem đồ để lên còn muốn lấy lại?

“Cái đó, anh bị thương không thể ăn đồ quá cay. Tương ớt cũng ăn ít thôi, chấm một chút là được rồi.” Học theo dáng vẻ của đời trước, không hề biểu hiện quá dịu dàng, giọng điệu có chút không nhẫn nại, nhưng mà không tin anh không nghe ra đây là đang quan tâm anh.

Triệu Kiến Quốc cũng không có muốn ăn tỏi nữa, chỉ là bưng bát to múc một chút dưa kho lên ăn. Anh ăn hầu như không phát ra tiếng, nhưng tốc độ lại rất nhanh, Hứa Hân vừa ăn xong một bát nhỏ, anh đã ăn xong hai bát to.

Trong lòng lại nghĩ: Không nghĩ đến vợ mình làm món kho này còn rất ngon, mì làm cũng không tệ, xem ra cô thật đã thay đổi rồi. Chỉ là tại sao lại thay đổi, như thế nào lại thay đổi nhỉ?

Mặc dù lời nói vẫn không dễ nghe, nhưng mỗi câu đều là đang quan tâm anh. Không được, mình không được nghĩ nhiều, vẫn nên yên tâm ăn cơm thôi.

Sau đó ăn xong ba bát lớn, tất cả ánh mắt đều đặt lên người anh.

“woa, bố cháu chỉ có thể ăn hai bát, thúc thật lợi hại.” Đình Đình nói.

“Cháu chỉ có thể ăn một bát nhỏ.” Tiểu Đường nhìn theo bát nói.

Hứa Hân cũng chỉ có thể ăn một bát rồi đặt xuống, người cũng quay lại rồi, cô phải càng nhanh chóng giảm cân. Sau đó phát hiện Triệu Kiến Quốc tự mình gắp mì cho cô, đặt bát trước mặt cô nói: “Ăn thêm chút nữa đi, vẫn còn mà.”

Hứa Hân không phải sợ không đủ, là không thể ăn nhiều như thế có được không?

“Em không thể ăn nhiều như thế.”

“Em gầy rồi.”

Cái gì cái gì?

Anh nhìn ra cô gầy đi rồi sao, không tự giác cao hứng sờ mặt nói: “Em thật sự gầy rồi sao, quá tốt rồi.” Mặc dù biết mình giảm một chút, nhưng nghe từ miệng người khác nói ra, nhất là do Triệu Kiến Quốc nói ra tự nhiên đặc biệt vui mừng.

“Ừm, đúng rồi, em đang giảm cân, vậy nên không thể ăn nhiều như thế.” Vui mừng nói xong liền đi xuống phòng bếp dọn đồ, nhưng trong lòng rất thoải mái nhẹ nhõm, hi vọng giảm thêm hơn mười cân nữa là được rồi. Thực ra không cần phải quá gầy yếu, thời đại này là thời đại lấy tròn trịa làm tiêu chuẩn của đẹp.

Triệu Kiến Quốc ở trong phòng nhưng lại đang trầm tư suy nghĩ, đầy đặn một chút mới tốt, giảm cân cái gì chứ. Nhưng mà, chuyện của cô anh cũng không tiện nói nhiều, chỉ là cảm thấy sức khoẻ là quan trọng nhất, thật sự không cần phải giảm. Nhỡ đâu đói đến hỏng thì làm thế nào?

Hứa Hân thu dọn phòng bếp xong vào trong phòng phát hiện bọn họ đều ăn xong rồi, thế là dọn bàn đi rồi nói: “Đình Đình Tiểu Đường, lát nữa dì muốn đi vào thành một chuyến, các con có thể ở nhà với chú được không, nếu mệt thì vào phòng dì ngủ, viết chữ xong thì đọc truyện tranh, thế nào?”

“Dạ.” Đình Đình và Tiểu Đường đồng ý, sau đó liền ra phòng khách viết chữ. Hứa Hân nhìn Triệu Kiến Quốc vẫn đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô, cảm thấy anh nhất định là vì thay đổi của cô quá lớn mà nghĩ lung trung.

“Anh có nhìn bé Tiểu Hổ không, nó bình thường buổi chiều sẽ ngủ rất lâu anh không cần lo lắng, em sẽ quay lại rất nhanh.” Giao xong liền đi nhìn tiểu Hổ một cái, sau đó quay lại mặc quần áo muốn ra ngoài, nhưng lúc đi vẫn là rót cho Triệu Kiến Quốc một cốc nước, sau đó nói: “Anh đừng đi lung tung, biết chưa?”

Triệu Kiến Quốc ngẩn ra một lúc mới gật đầu, sau đó nói: “Túi của anh có hai mươi đồng, em cầm đi đi.”

“Ồ, được, vừa hay có thể mua một túi sữa cho tiểu Hổ.” Nói xong liền đi tìm hai mươi đồng, thật ra trên người đúng là không có bao nhiêu tiền. Còn Triệu Kiến Quốc nghi ngờ cái gì đó thì tuỳ anh đi, dẫu sao thì người vẫn người đó.

Lúc cô đi Triệu Kiến Quốc dường như mở miệng đang muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn lại được. Anh vốn là bảo cô cầm tiền mua chút đồ ăn ngon, đừng quá dày vò bản thân, anh lấy cô không phải bắt cô chịu tội. Nhưng cô lại lấy tiền để mua sữa, liền biết cô là người lương thiện. Nghĩ đến, mặt vô duyên vô cớ mà nóng lên.

Được rồi, thực ra bệnh trạng này của Triệu Kiến Quốc chính là dấu hiệu trúng độc tình yêu, đại khái chính là đối phương có nói cái gì cũng đúng, cô làm cái gì cũng không sai, nếu không đúng thì chính là anh nghĩ nhiều rồi.

Hứa Hân nào có biết những cái đó, suy nghĩ của cô chính là để anh biết thực ra bản thân mình rất quan tâm đối với người nhà anh, đơn giản như vậy mà thôi.

Nhưng mua sữa cần có phiếu, chỗ này của cô vừa hay có một tờ, cũng không biết thế nào lại lẫn vào trong đây. Nếu không thì cái này có thể đến cửa bộ Hữu Quan khai chứng minh gì đó mới có thể lấy được, không dễ dàng gì.

Mặc đồ xong Hứa Hân liền đến nơi đỗ xe, bởi vì cô ở trên đường đợi xe không đúng thời gian cũng không có người để ý đến cô, dẫu sao thì thanh danh cô cũng không tốt. Có lẽ đến đây nói chuyện với lái xe một lúc, như thế cũng được đi.

Đúng lúc cô nhìn thấy một chiến sĩ đang muốn lên xe, cô nhanh chóng chạy qua nói: “Đồng chí, anh muốn lên huyện sao?”

Vị chiến sĩ kia nhìn thấy đó là vợ của Triệu doanh trưởng mặt lập tức lộ ra biểu tình ghét bỏ, nói: “Đúng vậy.”

Trong lòng Hứa Hân có chút tức giận nhưng không biểu lộ ra mặt, liền nói: “Là như thế này, đại ca của chồng tôi bị bệnh nhập viện, anh ấy bây giờ đang bị thương không thể đi thăm, vậy nên tôi phải đi thay anh ấy, anh xem có thể mang tôi cùng đi không?”

“Được thôi, nhưng phía trước không có chỗ, có người nói trước rồi.”

“Vậy được, tôi ngồi đằng sau.” Đằng sau là một cái thùng xe to, vừa lạnh vừa rung, vừa hay cô mặc nhiều cũng không cần để ý.

Vừa qua phía sau leo nửa ngày mới lên trên được, liền nghe thấy một âm thanh nói: “Ngô đại ca, anh đợi lâu rồi đi. Thật ngại quá.”

Là Tống Tiểu Hoa, không nghĩ đến người nói trước lại là cô ta, tiểu chiến sĩ ngày họ Ngô à, xem ra là có ý với Tống Tiểu Hoa, nếu không tại sao xe có thể chen ba người lại đuổi cô ra phía sau?

Không có quan hệ, cô còn lười quản bọn họ.

Thùng xe không quá sạch sẽ, Hứa Hân không dễ dàng tìm được nơi ngồi xuống, sau đó xe liền chạy.

Một đường nghiêng nghiêng ngả ngả, lúc này không có áo ngực, mà Hứa Hân người béo ngực cũng cao, rung một lúc liền có chút chịu không được. Nhanh chóng đứng dậy bám vào thùng xe tiếp tục kiên trì. Thực ra cô đoán được Tống Tiểu Hoa nhìn thấy mình rồi, nhưng xe này cũng không dừng lại, thậm chí vẫn luôn thần tốc đi về phía trước. Xem ra Tống Tiểu Hoa đây là đang báo thù cô đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN