Trọng sinh chi song sinh kỳ nữ - Chương 1: Như Nguyệt Như Song
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
89


Trọng sinh chi song sinh kỳ nữ


Chương 1: Như Nguyệt Như Song


Lưu Ly Quốc – An Hòa thứ ba mươi ba.

Phủ Hỏa Ly Vương:

Tiết trời đông lạnh lẽo mang theo từng bông tuyết bay lất phất, phủ trắng từng chiếc lá trên cây. Bất chợt, từ xa xa hai thiếu nữ mặc y phục thật dày chân đi giày da, từng bước nặng nề dẫm lên mặt đất phủ đầy tuyết phát ra âm thanh khe khẽ.

Hai thiếu nữ cùng đi tới trước cửa phòng chứa củi. Nữ tử đi đằng sau vận một thân váy hoa tinh xảo, khoác áo choàng lông hồ ly trắng muốt. Nữ tử còn lại ăn vận phục sức đơn giản hơn, xem chừng là thị tỳ. Nàng ta thô bạo đẩy cửa ra, dìu nữ tử phía sau đi vào trong.

“Rầm” một tiếng, cánh cửa ngay lập tức đóng sập lại.

Trong phòng chứa củi có một thiếu nữ gầy gò nằm trên mặt đất, áo mỏng quấn chặt thành một đống, trong khoảnh khắc cửa bị đẩy ra, gió lạnh mang theo bông tuyết bay vào khiến nàng run rẩy một trận. Đôi tay mảnh khảnh lập tức ôm lấy cơ thể để sưởi ấm, cặp mắt trống rỗng vô lực nhìn người tới có chút kích động, đôi môi khô nứt khẽ run rẩy.

– Tỷ tỷ?

Thiếu nữ vận trang phục tinh xảo ban nãy kéo xuống mũ trùm, để lộ một khuôn mặt thập phần diễm lệ, cùng với thiếu nữ nằm trên mặt đất tựa như khắc ra từ một khuôn.

Người đang đứng ở kia chính là tỷ tỷ song sinh của Hạ Như Song – Hạ Như Nguyệt. Mẫu thân các nàng là phu nhân phủ thừa tướng, sau khi sinh hạ một đôi nữ nhi liền băng huyết mà qua đời. Quyền lực xử lý mọi việc trong phủ thừa tướng rơi vào tay Nhị di nương. Mà hai tỷ muội các nàng, một người được đưa đến cho Nhị di nương nuôi lớn, người còn lại được đích thân lão phu nhân thu dưỡng bên người.

Hai tỷ muội dung mạo kiều diễm, tính tình lại khác biệt vô cùng.

Hạ Như Nguyệt bọc cơ thể mình trong áo choàng ấm áp mềm mại, đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn thằng vào Hạ Như Song run rẩy trên nền đất. Môi mỏng khẽ mấp máy, khuôn mặt lại không có bao nhiêu cảm xúc.

– Hỏa Ly Vương muốn ta đem thứ này qua cho ngươi.

Giọng nói nàng ta lạnh nhạt không chút tình cảm, ánh mắt liếc sang ra hiệu cho thị tỳ bên cạnh lấy ra một tờ giấy. Tờ giấy bị ném qua, lạnh lẽo tựa băng đập thẳng vào mặt Hạ Như Song. Giấy trắng mực đen, hai chữ “Hưu thư” rồng bay phượng múa, tựa như một mũi dao sắc nhọn ghim thẳng vào tim nàng.

Hạ Như Song vươn tay trái run lẩy bẩy nhặt lên, nhìn lướt qua, trong mắt không gợn sóng, từ tim lan ra một thứ cảm giác lạnh lẽo so với mùa đông còn lạnh hơn.

Bất chợt, nàng bật cười ha hả. Nước mắt đã sớm khóc cạn, đau đớn cũng đã hóa thành chết lặng.

– Quả nhiên, hắn cư nhiên muốn hưu ta!

Từ bả vai dọc xuống mắt cá chân, khắp người nàng đủ loại vết thương lớn nhỏ. Có những cái, vì không được chữa trị kịp thời mà trở nên thối rữa. Hạ Như Song ngước mắt nhìn lên khuôn mặt giống mình như đúc kia, đáy lòng là một mảnh bi ai không nói nên lời, giọng nói khô khốc vang lên:

– Tại sao? Tại sao lại đối xử với ta như vậy?

Hai tỷ muội dung mạo xinh đẹp giống hệt nhau, cả kinh thành ai cũng biết, là hai viên minh châu trong tay Thừa tướng. Bốn năm trước, cả hai người cùng nhau xuất giá, gả vào hoàng thất khiến bao nhiêu danh môn tiểu thư trong kinh thành ghen tị đến đỏ cả mắt. Nhưng trong đêm động phòng hoa chúc, khi cõi lòng nàng tràn ngập niềm hân hoan chờ phu quân vén khăn hỉ, chờ đợi một cuộc sống hạnh phúc ngập tràn. Ấy vậy mà, người tới không phải là vị phu quân cùng nàng đính ước mà lại là tỷ phu vốn nên đang cùng thân tỷ tỷ động phòng mới. Đáng cười chính là, y không những không thể phân biệt nàng với tỷ tỷ, mà sau khi nghe nàng giải thích, lại trả cho nàng muôn ngàn lời đường mật. Nàng nhớ như in, y từng nói:

– Song Nhi, lên nhầm kiệu hoa, có lẽ chính là thiên ý muốn để hai ta kết nghĩa phu thê. Nếu đã như vậy, ta sao có thể trách nàng.

Nàng làm sao có thể ngờ được, sự nhầm lẫn đó nào phải là vô tình. Tỷ tỷ nàng vì muốn gả cho Yên Thế Tử nên mua chuộc hỉ nương để hỉ nương dẫn hai người lên kiệu hoa của đối phương. Cùng gả, người sai không phải nàng, mà là thân tỷ của nàng; cùng gả, người hối hận là nàng, hối hận vì ban đầu đã xuất giá cùng ngày với tỷ tỷ; cùng gả, bị tổn thương là nàng, tổn thương trái tim của nàng, phá huỷ hi vọng của nàng; cùng gả, huỷ cả cuộc đời, hết thảy đều mất đi, thế nhưng tất cả lại trở thành trò cười cho cả thiên hạ

Hạ Như Song ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hạ Như Nguyệt. Các di nương của Tướng phủ cười nhạo nàng, cơ thiếp của phu quân cười nhạo nàng, phu quân khinh bỉ, người người đều xem nàng là thứ lẳng lơ dơ bẩn.

Gả vào Hỏa Ly Vương phủ chưa được một năm, phu quân từng nàng thề thốt cả đời chỉ yêu một mình nàng lại lần lượt nạp từng mỹ thiếp vào phủ. Từng lời từng lời đường mật lúc động phòng hoa chúc tựa như lời nói chót lưỡi đầu môi cứ thế chẳng còn lại gì. Hơn ba năm phòng không gối chiếc, nước mắt nàng thấm ướt gối, nỗi đau khắc khoải đó nào có ai hay. Nàng đã từng cầu xin, hèn mọn khẩn cầu y cho nàng rời đi. Vậy mà, đổi lại, cái nàng có được chỉ là ánh mắt hờ hứng không chút quan tâm.

– Kể từ lúc gả vào Hỏa Ly Vương Phủ, ngươi sống là người của ta, chết cũng là ma của ta. – Từng câu tuyệt tình không chút nể mặt, bức nàng đến bờ vực của tuyệt vọng.

Mấy tháng trước, nàng vẫn chưa sa sút tinh thần đến vậy, ít nhất cũng không bị giam vào phòng chứa củi. Trong yến tiệc ở Tề Vương phủ, nàng bị người gài bẫy, thế nhưng cùng với Hoài An Thế Tử ở cùng một chỗ. Ngay cả một cơ hội giải thích y cũng không cho nàng, cứ thế nhốt nàng vào phòng chứa củi, không cho ăn uống, không hỏi ấm lạnh, mặc nàng tự sinh tự diệt. Nếu không phải có nha hoàn tốt bụng đưa cơm cho nàng, chỉ sợ bây giờ nàng đã sớm chỉ còn bộ xương khô.

Về sau nàng rốt cuộc hiểu, không phải là do nàng xui xẻo chọc trúng người không nên chọc, mà là vị tỷ tỷ thân sinh kia của nàng cố ý sắp đặt tất cả mọi chuyện. Đưa Hoài An Thế Tử đến phòng nghỉ của khách nhân, dụ nàng đi tới. Sắp xếp mê hương, an bài người tới bắt gian.

Từ đầu đến cuối, là một âm mưu thiên y vô phùng.

Nàng sờ trán, phía trên có một vết sẹo to bằng ngón tay cái, đến nay vẫn chưa biến mất, mỗi lần chải tóc đều phải kéo một đoạn tóc vừa dày vừa nặng che đi cái trán trơn bóng, đây là vào hôm cập kê bị cháu họ của Nhị di nương đẩy vào trong núi giả làm bị thương. Tỷ tỷ có lòng tốt đưa đến một hộp dược cao đến, vết thương khép miệng rất nhanh, nhưng lại lưu hẳn trên trán nàng một sẹo không bao giờ phai nhạt.

Ngay lúc nàng còn đang miên man chìm vào hồi ức, cánh cửa lần nữa bị đẩy ra. Một nha hoàn bưng ly rượu đi tới mang theo chút gió tuyết, chóp mũi hơi đỏ, nàng ta khẽ gật đầu với Hạ Như Nguyệt. Bởi vì đứng xoay lưng, Hạ Như Song vô pháp nhìn thấy được biểu tình lúc này của Hạ Như Nguyệt.

– Đây là rượu độc Thái Hậu ban cho người.

Nha hoàn cúi đầu, âm thanh khẽ run. Nàng ta chính là thị nữ thiếp thân của Hạ Như Song, nhưng kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, không muốn chết thì phải trả giá lớn.

– Nể vì tỷ muội, ta tiễn ngươi một đoạn cuối cùng này.

Thanh âm lãnh đạm, lại ẩn ẩn chút ngoan độc thốt ra như đánh thẳng vào tai nàng. Hạ Như Song nàng có lẽ chẳng bao giờ nghĩ tới, người tận tay đưa nàng đến địa ngục, lại chính là vị tỷ tỷ dung mạo giống nàng như đúc này

– Tại sao tỷ lại đối xử với ta như vậy? Chúng ta là tỷ muội thân sinh kia mà. – Lần thứ hai cất giọng hỏi lại khúc mắc sâu thẳm từ đáy lòng, tim như đang rỉ từng giọt máu.

Hạ Như Nguyệt xoay người lại, vẻ mặt bình tĩnh mà đôi mắt lạnh lẽo toát ra hận ý khôn cùng.

– Tại sao ư? Bởi vì dung mạo giống nhau, ta không được phụ thân yêu thương, thế nhưng ngươi lại làm được; dung mạo giống nhau ta phải gả cho một Hỏa Ly Vương phế vật tính khí nóng nảy, còn ngươi lại được gả cho Yên Thế Tử gia thân phận tôn quý; dung mạo giống nhau, nhưng ngươi từ khi sinh ra đã là muôn vàn sủng ái, mà ta chỉ nhận được từng cái trút giận của di nương.

Đôi mắt Hạ Như Nguyệt trong khoảnh khắc bùng lên sát ý nồng đậm rồi lại nhanh chong tan biến như chưa từng xuất hiện. Đôi môi nàng ta mấp máy, mang theo chút mơ hồ:

– Chúng ta là song sinh tỷ muội, ta làm sao có thể đối ngươi như vậy? Rốt cuộc là từ khi nào, chúng ta liền trở nên như vậy? Tại sao tổ mẫu không thể một lần thu cả hai ta, tại sao lại để ta bên cạnh di nương độc ác như vậy, tại sao lại gả ta cho một kẻ đáng sợ như vậy? Hạ Như Song, ngươi hỏi ta tại sao lại đối ngươi vô tình, ta lại muốn hỏi lão thiên gia, cùng là tỷ muội, cùng một dung mạo từ một mẹ sinh ra, tại sao số mệnh của ta lại không bằng được ngươi.

Nàng ta cúi đầu, vô thanh vô tức rơi xuống một giọt lệ. Ấy vậy mà, ngay lập tức, Hạ Như Nguyệt vươn tay lau khô nước mắt, ngước mặt lên vẫn là một khuôn mặt diện biểu vô tình.

Ánh mắt lần nữa quét qua. Nha hoàn ban nãy liền rót rượu đưa thẳng đến bên môi Hạ Như Song.

Toàn bộ ly rượu độc đổ vào trong miệng nàng, thị tỳ đứng phía sau tiến lên hỗ trợ, dùng sức bóp cổ họng nàng để nàng nuốt xuống. Nếu đã làm thì tuyệt không thể quay đầu.

– Song Nhi. – Nàng nghe thấy giọng nói không thể quen thuộc hơn được nữa vang lên bên tai, lần duy nhất gọi nàng bằng cái tên này, lần duy nhất dùng giọng nói dịu dàng này đối với nàng. – Đừng hận ta, song sinh tỷ muội không thể có kết thúc tốt đẹp. Ta đưa ngươi đi tìm mẫu thân, cùng nàng ấy ở cùng một chỗ, tốt hơn so với ta từng ngày sống không bằng chết.

Trước mắt Hạ Như Song dần biến thành màu đen. Đầu óc mơ hồ, hình ảnh cuối cùng nhìn thấy là chút thống khổ trong mắt phượng xinh đẹp giống bản thân y như đúc kia. Chợt nghĩ, nếu tỷ muội các nàng không bị tách ra, nếu mẫu thân còn sống, có lẽ tỷ muội nàng sẽ không biến thành như vậy.

Có lẽ nàng không bao giờ biết được tỷ tỷ rốt cuộc có bao nhiêu đau khổ suốt những năm qua, biết được tỷ tỷ đối nàng là tâm trạng gì. Cũng chẳng bao giờ biết được, tỷ tỷ Hạ Như Nguyệt này của nàng, từng vì nàng mà khóc, vì nàng đau.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN