Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhất Thế - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhất Thế


Chương 21


Editor: Raizel

Beta: Huỳnh Tử

Mưa lớn rơi tầm tã, mùi bùn đất xông vào mũi, qua giờ Tuất đến giờ Hợi, trận mưa không những không dừng mà ngược lại có xu thế ngày càng lớn, đây chính là loại thời tiết mà Tô Lan Thanh muốn, Thanh Tiêu càng cảm thấy bọn họ không dám mạo hiểm giữa mưa lớn như vậy mà tiến đánh thì bọn họ lại càng muốn đánh cho chúng trở tay không kịp!

Qua giờ Hợi nửa canh, Tô Lan Thanh cảm thấy đã đến lúc liền đi lấy bội kiếm của mình, chuẩn bị xuất phát.

Tiêu Quân Mặc vội vàng tiến vào trong trướng, trong tay bưng một chén thuốc đen đặc nóng hôi hổi, tản ra mùi vị đắng chát nồng nặc. Tô Lan Thanh quay đầu lại nhìn, khó hiểu: “Điện hạ, ngươi bị thương sao?”

“Không có, đây là thuốc phòng cảm lạnh, bên ngoài mưa lớn, dầm lâu sợ sẽ khiến ngươi bị bệnh, trước tiên uống chút thuốc có lẽ sẽ tốt hơn.” Tiêu Quân Mặc đưa bát thuốc tới trước mặt Tô Lan Thanh, ánh mắt quan tâm.

“Điện hạ đã uống rồi chứ?” Tô Lan Thanh tiếp nhận bát thuốc ngẩng đầu hỏi, thấy người trước mặt gật đầu y mới yên tâm mà uống một hơi cạn sạch bát thuốc đắng chát, vị đắng chảy qua yết hầu, y ngăn cảm giác buồn nôn lại, đặt chén thuốc xuống.

Nước thuốc bị uống cạn lưu lại bên môi vài vết nước, Tiêu Quân Mặc đưa tay ra dùng ngón cái đem chúng lau đi, Tô Lan Thanh sửng sốt, mắt dừng lại trên mu bàn tay của Tiêu Quân Mặc. Tiêu Quân Mặc đưa tay xuống dưới nắm chặt lấy tay Tô Lan Thanh, ngón tay nắm chặt lại, nghiêm túc dặn dò: “Lan Thanh, đồng ý với ta, nhất định phải cẩn thận, nhanh thôi ta sẽ đến giúp ngươi.”

Một dòng nước ấm mạnh mẽ chảy qua, Tô Lan Thanh vô thức bị cảm động, y giật giật ngón tay, cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của lòng bàn tay Tiêu Quân Mặc, gật đầu thật mạnh: “Được!”

Sau thời gian một chén trà nhỏ Tô Lan Thanh mang binh xuất phát, hạt mưa rơi trên người chẳng bao lâu đã ướt đẫm, y ngồi trên lưng ngựa, khoảnh khắc ra khỏi quân doanh y quay đầu lại nhìn Tiêu Quân Mặc đang đứng ở ngoài trướng nhìn theo y, lập tức khẽ quát một tiếng, bóng dáng biến mất trong đêm tối.

Tô Lan Thanh dẫn một đội kỵ binh đội mưa đi trước, mưa làm nhòa ánh mắt, y lau đi nước mưa trên mặt, đến phụ cận Gia Thành quan, chính là sườn núi chỗ lúc đó y cùng Tiêu Quân Mặc đi do thám, nằm trên sườn núi quan sát doanh trại Thanh Tiêu ở xa xa.

Quân doanh có vẻ rất yên tĩnh, binh lính tuần tra ngay ngắn trật tự tuần tra trong doanh. Ở trong soái trướng, một quân y đang bôi thuốc cho Lưu Diễm, vết thương do kiếm ở ngực cũng không quá nghiêm trọng, chỉ là đầu vai bị tên bắn trúng chảy không ít máu, sắc mặt hắn tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi.

“Tê.” Thuốc trị thương chạm vào vết thương mang lại cảm giác đau xót, Lưu Diễm trừng mắt nhìn quân y đang nơm nớp lo sợ, giận quát: “Nhẹ một chút!” Đều là do Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh, sẽ có một ngày hắn phải băm bọn họ thành vạn mảnh!

Màn chướng bị xốc lên, một nam tử đi tới, người này là một viên đại tướng trong quân đội Thanh Tiêu tên là Triệu Hùng, người cũng như tên, thân hình mạnh mẽ, khổng vũ hữu lực. Hắn đi đến trước mặt Lưu Diễm, quỳ xuống nói: “Thái tử, ngài tìm ta.”

“Chuyện đó sao rồi?” Phất tay để quân y lui xuống, Lưu Diễm giật giật bả vai đau đớn, không cẩn thận đụng đến miệng vết thương lập tức đau đến nhăn mày há miệng, hắn liếc mắt nhìn Triệu Hùng hỏi.

“Xin Thái tử yên tâm, một chút tin tức cũng sẽ không lộ ra.”

“Rất tốt, lại phái thêm chút người đi, phải đảm bảo vạn vô nhất thất.” Lưu Diễm âm trầm mà cười rộ lên, Tiêu Quân Mặc, Tô Lan Thanh, hai người người hãy chờ xem! Ta nhất định phải khiến các ngươi chết không có chỗ chôn!

Cùng lúc đó, Tô Lan Thanh cùng một đội kỵ binh nằm ở trên sườn núi, y thấp giọng bài bố: “Chốc nữa tất cả mọi người dàn thành trùy hình trận(*), đánh từ chính diện đến, phải tạo thanh thế cho quân giống như có rất nhiều người khiến cho quân địch tự loạn trận tuyến, mở cửa đột phá!”

(*) thế trận hình hình cái dùi ( thế trận có hình mũi nhọn như đỉnh của một tam giác ấy)

“Dạ!” Mọi người đáp ứng, xoa tay, phải cho bọn ôn con Thanh Tiêu một trận đẹp mắt.

Trời mưa ngày càng lớn, Tô Lan Thanh lau đi nước mưa trên mặt, khẽ quát: “Đi!”

Tất cả mọi người dàn thành trùy hình trận, hình trận giống như lưỡi kiếm, kiếm phong lợi hại, tiếng võ ngựa vang vọng giữa trời đêm làm đại quân Thanh Tiêu đang nghỉ ngơi trong trướng phải bừng tỉnh.

“Không xong rồi! Quân địch tập kích!” Binh lính canh giữ ở cửa doanh trại hô lên, Lưu Diễm từ trên giường nhảy xuống, cố gắng không chạm vào vết thương mà vội vàng mặc áo giáp lên, Tiêu Quân Mặc chết tiệt, thế mà lại chọn đánh lén giữa lúc thời tiết như vậy! Hai mắt hắn bắn ra lửa, cầm lên đại đao đi ra ngoài lại bị Triệu Hùng ngăn lại: “Thái tử dưỡng thương cho tốt, giao cho chúng tôi là được rồi.”

Lưu Diễm gật đầu, lui trở lại trong trướng yên lặng theo dõi kỳ biến.

Tô Lan Thanh đi đầu tiên, kiếm thế hạ xuống không ngừng, không chút lưu tình mà cắt qua cổ của binh sĩ quân địch, nhất kiếm phong hầu, máu tươi bắn ra tung tóe, binh sĩ trừng mắt ngã xuống, chết không nhắm mắt.

Kỵ binh phía sau nhảy vào trong địch doanh, quậy bọn chúng đến long trời lở đất, binh sĩ  Thanh tiêu vội cầm lấy binh khí chiến đấu, song phương giao chiến, giữa đêm tối yên tĩnh tiếng binh khí va chạm phát ra tiếng vang.

Chỉ chốc lát, đại quân Thanh Tiêu đã bị bọn họ đột phá mở ra một cửa, Tiêu Quân Mặc đúng hẹn tới, Tô Lan Thanh quay đầu nhìn hắn một cái, tâm nhộn nhạo, chỉ nghe phía sau có tiếng giận dữ gầm lên: “Tô Lan Thanh, nộp mạng đi!”

Y quay đầu lại nhìn thấy một nam tử, y nhận ra người này, là một viên đại tướng của Thanh Tiêu tên Triệu Hùng, trời sinh khổng vũ hữu lực, đáng tiếc… bên môi Tô Lan Thanh gợi lên nụ cười đắc ý, thu lại kiếm chỉ dùng tay không cùng hắn đối quyền.

Mặc dù có một thân sức lực lớn, đáng tiếc thân thể quá mức cồng kềnh, này có gì đáng sợ?

Một quyền của Tô Lan Thanh đánh vào ngực của Triệu Hùng như đánh vào một khối đá cứng rắn, y lui lại một bước, thừa dịp hắn tiến đến quét một cước về phía nửa người dưới của hắn, khiến Triệu Hùng suýt nữa mất thăng bằng mà ngã lăn ra đất.

“Xem ra là ta coi thường ngươi.” Sắc mặt Triệu Hùng lạnh xuống, hắn vốn tưởng rằng người trước mặt gầy yếu như vậy chỉ có thể bị đánh, xem ra là hắn đánh giá thấp tên Tô Lan Thanh này, nghĩ một chút, hắn xuống tay lại càng dùng lực, nắm tay tạo ra gió, từ bên tai Tô Lan Thanh đánh qua.

Tô Lan Thanh tập trung toàn bộ sự chú ý đến việc đánh nhau, nhất thời không tránh được một đấm đánh tới bên hông, một trận đau nhức lập tức lan tỏa đến toàn thân, bên tai ù ù cạc cạc, trước mắt một trận đen kịt, suýt nữa ngã xuống, hắn cắn răng nhịn xuống đánh Triệu Hùng đang ở phía sau, đang định tấn công nửa người dưới của hắn bỗng nhiên một mũi tên xé gió mà đến, thẳng tắp mà đâm vào bụng của Triệu Hùng, một tiếng ầm thật lớn vang lên, Triệu Hùng không kịp lên tiếng đã ngã xuống đất.

Lúc này Tiêu Quân Mặc mang binh dàn thành phương trận (*), cắt đứt đường lui của quân địch, hắn đảo mắt đến Lưu Diễm tâm tình giận dữ, xuống tay lại càng tàn nhẫn, nhiều quân địch liên tục bị đánh đến thương nặng.

(*) phương trận là đội hình quân sự số đông là hinh chữ nhật, thường được tập hợp hoàn toàn từ bộ binh nặng được vũ trang giáo, kích, hoặc những vũ khí tương tự như vậy.

Quay đầu lại thấy Tô Lan Thanh cùng Triệu Hùng đang dây dưa, lần này hắn mang theo cung nỏ, một mũi tên nhắm ngay Triệu Hùng mà bắn, hắn nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục đối địch.

Triệu Hùng bị thương khiến cho đại quân Thanh Tiêu vốn đã có chút tan rã lại càng loạn trận tuyến, chẳng bao lâu quân lính đã tan rã, thây đổ khắp nơi, máu chảy thành sông. Lưu Diễm nhìn thấy hết thảy, tuy trong lòng lửa giận ngập trời nhưng không thể không đi ra, dẫn dắt binh sĩ rút lui, núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt!

Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh liếc nhau, cấp tốc mang binh đến Gia Thành quan trước, đem quân giữ thành của địch ra chém giết toàn bộ, Bắc Địch đại quân nhập quan, Tô Lan Thanh đứng ở nơi cao nhìn binh sĩ Thanh Tiêu bị thương hoảng loạn mà chạy, trong ngực thở ra một hơi.

Gia Thành quan, cuối cùng cũng thành công đoạt lại!

Mưa lớn vẫn tiếp tục rơi, sắc trời tờ mờ sáng, từ xa nhìn thấy một tầng u ám, Tiêu Quân Mặc kéo Tô Lan Thanh đến chỗ tối, rốt cuộc vẫn không kìm nén được kích động dưới đáy lòng, một tay kéo Tô Lan Thanh đến trước ngực mà ôm thật chặt, giọng khàn khàn nói: “Lan Thanh, làm tốt lắm!”

Đáy mắt Tô Lan Thanh hiện lên ý cười kiêu ngạo, đột nhiên tay Tiêu Quân Mặc đụng đến nơi nào đó bên hông,  nhíu mày thật mạnh, kêu lên một tiếng tê thật nhẹ.

“Sao vậy?” Tiêu Quân Mặc nghe được lập tức buông người trong ngực ra, cẩn thận kiểm tra bên hông của y, khi tay lần thứ hai chạm vào nơi nào đó lại thấy Tô Lan Thanh nhíu mày, trên mặt hiện lên biểu tình nhịn đau, hắn kinh hãi: “Lan Thanh, ngươi bị thương sao?” Nhưng sao hắn không sờ thấy máu.

Tiêu Quân Mặc tỉ mỉ hồi tưởng lại giật mình nhận ra, nhất định là lúc Lan hanh đánh nhau với tên Triệu Hùng kia làm bị thương, cũng không rõ thương thế ra sao, hắn vội vàng lôi kéo Lan Thanh trở lại quân doanh, đi qua bên cạnh Triệu Hùng đang bị thương ngã trên đất, âm thanh lạnh lùng: “Giải hắn vào trong, tìm quân y xem vết thương cho hắn, đừng để hắn chết là được.”

“Dạ, Thái tử.” Tiểu binh sĩ nhận lệnh Tiêu Quân Mặc lôi kéo Tô Lan Thanh lên ngựa, giục ngựa hồi doanh, đem  việc dọn dẹp chiến trường giao lại cho Phó Thuần, bước nhanh bước chậm mà đi, đến quân doanh, hắn truyền quân y đến.

Cởi quần áo ra, một khối máu ứ đọng phản chiếu vào mắt hắn, màu sắc thâm tím, Tiêu Quân Mặc cực kỳ đau lòng, muốn vươn tay xem thử nhưng lại sợ làm y đau.

Quân y mang theo hòm thuốc tiến vào, cẩn thận kiểm tra một lượt, để lại một bình thuốc mỡ, nghiêm túc nói: “Vết thương của tướng quân không có gì đáng ngại, mỗi ngày bôi thuốc mỡ này lên, đợi máu tụ tan hết là khỏi hẳn.”

“Đi xuống đi.” Tiêu Quân Mặc nhận lấy thuốc mỡ, mở nắp bình ra, mùi thuốc đông y nồng đậm xông vào mũi, mắt hắn nhìn chỗ bị thương bên hông của Tô Lan Thanh, ánh mắt tràn đầy đau lòng.

“Điện hạ, để thần tự mình bôi.” Tô Lan Thanh vươn tay muốn lấy thuốc mỡ đi lại bị Tiêu Quân Mặc Dương tay né tránh.

“Đừng động, ngồi xuống.” Tiêu Quân Mặc không giải thích mà ấn y ngồi ở trên giường đối mặt với mình, đem tóc tán loạn vuốt sang một bên, ngón tay chạm vào da thịt nhẵn nhụi làm thần kinh của hắn kích động. Tiêu Quân Mặc nháy mắt mấy cái, lấy một ít thuốc mỡ ra lòng bàn tay, dùng hai tay chà xát cho nóng rồi nhẹ nhàng áp vào bên hông chỗ tụ máu của Tô Lan Thanh.

Tô Lan Thanh nhíu mày, cắn răng nhịn đau nhưng thân thể lại không tự chủ mà phát run lên, trên trán chảy mồ hôi lạnh. Không thể không nói sức lực Triệu Hùng đúng là lớn, thời điểm nắm đấm đánh tới bên người, y còn rằng cho mình bị đánh thành hai nửa, một mũi tên của Tiêu Quân Mặc đến rất đúng lúc, giải quyết Triệu Hùng.

Tùy rằng không nỡ làm Lan Thanh đau nhưng vì để làm tan máu tụ, Tiêu Quân Mặc không thể tăng thêm lực trên tay, thật lâu sau đến bên chậu nước nửa tay rồi trở lại bên giường.

Tô Lan Thanh thong thả bình phục hơi thở với đau đớn bên hông, tiếp đó đứng lên mặc quần áo cẩn thận, đối mặt với ánh mắt ân cần của Tiêu Quân Mặc, há miệng, qua loa nói: “Thần đi xem tên Triệu Hùng kia.”

Tiêu Quân Mặc không lên tiếng trả lời, ngay lúc Tô Lan Thanh định rời đi thì lập tức nắm lấy cổ tay y, ôm người thật chặt ở trong lồng ngực mình, nghiêm túc nói: “Lan Thanh đã một đêm không ngủ, nghỉ ngơi cho tốt đã, tên Triệu Hùng kia bị thương, để ta đến.”

“Này…” Tô Lan Thanh trở lại, vốn muốn cự tuyệt nhưng nhìn đến sự tức giận trong mắt Tiêu Quân Mặc, lại không nhẫn tâm làm như vậy, chỗ bị thương bên hông y lại thêm đâu đớn, đành phải gật đầu đấp ứng.

Tiêu Quân Mặc nhìn Tô Lan Thanh trở lại, chậm rãi đến bên giường nằm xuống, hắn cúi đầu giúp y dịch góc chăn cho tốt, nhìn y nhắm mắt yên tĩnh nghỉ ngơi mới vừa lòng mà xoay người bước nhanh ra ngoài, đi ra bên ngoài, hắn dặn dò binh sĩ: “Canh giữ cho tốt, có bất thường lập tức báo cho ta biết.” Nói xong thì lập tức rời đi.

Trong hoàng cung Thanh Tiêu, Thanh Tiêu hoàng đế Lưu Uyên đang nghe tin thủ chiến đại bại, lại còn bị bức lui hơn mấy chục dặm, giận tím mặt, lúc này lại phái thêm một viên Đại tướng khác mang tám vạn quân đến trợ giúp.

Lưu Uyên đem giấy bút ném xuống đất, răng nanh nghiến ken két, Tiêu Quân Mặc, Tô Lan Thanh, hắn muốn bọn chúng không được chết tử tế!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN