Bate: Linh Lê
Ngày thứ hai sau khi lui binh, bên trong quân doanh Thanh Tiêu.
“Một đám phế vật! Còn cần các ngươi làm gì nữa!” Đồ bị đạp xuống phát ra tiếng bộp bộp, vài binh sĩ quỳ ở dưới đất, cơ thẩn chấn động mạnh, khuôn mặt Lưu Diễm phẫn nộ dưới ánh nến trông dữ tợn vô cùng, hắn đạp một cú vào gã binh sĩ quỳ trước mặt, chửi ầm lên.
Hắn vốn tưởng rằng trận chiến Cửu Phong cốc này, bọn họ bao vây đại quân Bắc Địch, lại để cho mãnh thú tấn công có thể khiến bọn họ đại thương, không nghĩ tới hai người Tiêu Quân Mặc và Tô Lan Thanh lại khó đối phó đến vậy, còn để cho bọn họ mang binh phá vây ra ngoài, nếu đã vậy chỉ đành hy vọng nỗ pháo vận chuyển tới, không để cho đại quân Bắc Địch có cơ hội phản kích lần nữa.
Nghĩ đến nỗ pháo, hắn để binh sĩ trong trướng cút ra ngoài, gọi một tướng sĩ tiến vào, người này là kẻ phụ trách liên lạc với Triệu Hùng, đảm bảo nỗ pháo được vận chuyển thuận lợi đến hộ quân Tào Duy Mục, Lưu Diễm xoay người đến gần hỏi: “Nỗ pháo vận chuyển đến đâu rồi? Sao còn chưa đến?”
“Bẩm Thái tử điện hạ, thuộc hạ đã liên lạc với Triệu tướng quân, không lâu nữa có thể chuyển đến, thỉnh điện hạ yên tâm.” Tào Duy Mục thấp giọng nói.
Lưu Diễm hừ lạnh một tiếng, yên lòng, để Tào Duy Mục ra ngoài, hắn đi đến cạnh bàn, hung hăng uống một hớp nước trà, ánh mắt độc ác. Chờ nỗ pháo tới nơi, hắn nhất định phải để Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh chết không chỗ chôn để tế tôn nghiêm của bản thân!
Trong quân quân doanh Bắc Địch lúc này, Tiêu Quân Mặc đang tắm rửa, hắn cố gắng tránh đi miệng vết thương trên miệng cánh tay, may mắn là vết thương do vuốt hổ gây ra, nhìn thì chảy không ít máu nhưng thực ra không hề nặng. Cả người Tiêu Quân Mặc ngâm trong nước ấm, thở ra một hơi thật dài.
Chốc lát hắn đi ra từ trong thùng tắm, lau qua bọt nước trên người, ngồi ở bên giường, xiêm y nửa cởi, bắt đầu tự mình bôi thuốc, mà khi Tô Lan Thanh tiến vào đập vào mắt chính là hình ảnh này.
Tô Lan Thanh bưng chén thuốc đi vào trong trướng, theo ánh nến nhìn tấm lưng màu mật ong của Tiêu Quân Mặc, lưng rộng lớn,cơ bắp rắn chắc, một chút bọt nước còn vương theo vân da lăn xuống, y nhất thời xấu hổ mà quay đầu, bên tai đỏ ửng.
“Lan Thanh, sao ngươi lại tới đây?” Tiêu Quân Mặc quay đầu, nhanh chóng băng bó tốt cánh tay bị thương, đứng dậy mặc quần áo.
“Điện hạ cần uống thuốc.” Y hắng giọng một cái, Tô Lan Thanh cầm chén thuốc đưa tới trước mặt Tiêu Quân Mặc, nhìn hắn ngửa đầu một hơi uống cạn, y lấy ra từ trong ngực một cái bọc giấy nho nhỏ, nhét vào trong tay Tiêu Quân Mặc.
“Đây là cái gì?” Tiêu Quân Mặc nhận bọc giấy mở ra, bên trong có mấy miếng mứt táo, hắn chợt nhận ra dụng ý của Tô Lan Thanh, trong lòng có chút cảm động, ôn nhu hỏi: “Lan Thanh, cho ta?”
Tô Lan Thanh ừ một tiếng, cúi đầu không dám nhìn thẳng mặt Tiêu Quân Mặc, cảm thấy không khí có chút xấu hổ, kiếm cớ xoay người đi ra ngoài.
Nhéo một viên mứt táo bỏ vào miệng, vị thuốc đắng chát trong miệng Tiêu Quân Mặc nhất thời bị vị thơm ngọt của mứt táo hòa tan, trong miệng đầy hương vị sot lại, hắn cẩn thận gói kỹ những miếng mứt táo còn thừa lại, có lẽ là vì được đặt trong ngực Lan Thanh, trên mặt tự nhiên còn giữ lại hơi ấm cơ thể của Lan Thanh, Tiêu Quân Mặc nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của Tô Lan Thanh, đi về giường đem thứ này đặt ở dưới đầu gối, cẩn thận mà gìn giữ.
“Điện hạ, nỗ pháo vận chuyển đến, đặt ở trong doanh vũ khí bên ngoài năm dặm.” Tả hộ quân Phó Thuần tiến đến bẩm báo, nhìn thấy Tiêu Quân Mặc đang cất một bọc giấy, hắn liếc một cái có thể nhận ra, cười nói: “Điện hạ, trong bọc giấy là mứt táo?”
“Làm sao ngươi biết?” Tiêu Quân Mặc nghi hoặc.
Phó Thuần mỉn cười đáp: “Hôm qua thu binh về, ta nghe Tô tướng quân hỏi thôn trấn phụ cận nơi nào có bán mứt táo, ta đáp, sau đó ta thấy Tô tướng quân ra ngoài đến khuya mới trở về, trong tay cầm chính là bọc giấy này, y còn không cho chúng ta nói với điện hạ nữa.”
Hắn vừa nói xong, Tiêu Quân Mặc nghĩ, chẳng trách hôm qua trở về thì không thấy Tô Lan Thanh, thì ra là đi mua mứt táo cho hắn, chỉ vì quân y nói thuốc này bên trong có bỏ thêm mấy vị thuốc, có lẽ sẽ càng đắng.
Cảm động tăng vọt trong tim, Tiêu Quân Mặc để lại một mình Phó Thuần, không thể chờ nữa mà đi ra ngoài tìm Tô Lan Thanh, dưới ánh trăng, Tô Lan Thanh ngồi trên đống cỏ khô, ánh mắt hắn dịu dàng nhìn, chân bước nhẹ lại đi qua ngồi xuống cạnh y.
“Lan Thanh, cám ơn ngươi.” Tiêu Quân Mặc quay đầu nhìn người bên cạnh,ánh trăng chiếu lên hai người, giống như phủ lên kim quang, Tô Lan Thanh cũng dịu dàng nghiêng mặt.
Tô Lan Thanh lắc đầu không đáp, cảm giác được bàn tay ấm áp của Tiêu Quân Mặc tham lam mà tiến lại đây, cẩm thận vuốt phẳng lòng bàn tay nắm chặt của y, y giật giật ngón tay, lại nghe Tiêu Quân Mặc nói: “Vừa rồi Phó Thuần báo lại, nỗ pháo đã chuyển đến, đặt ở kho binh cách doanh năm dặm.”
“Tốt, vậy thì dùng nỗ pháo này giết cho Lưu Diễm trở tay không kịp!” Nói đến chiến sự, trong mắt Lan Thanh sáng lên thần thái, khóe môi bất giác gợi nên nụ cười tự tin.
“Được!” Tiêu Quân Mặc gật đầu thật mạnh, Lưu Diễm âm mưu dùng nỗ pháo toàn diệt quân của hắn, đúng là mơ mộng hão huyền! đã vậy bọn họ sẽ dùng chính nỗ pháo này giết bọn chúng không còn manh giáp!
Mấy ngày sau, trên chiến trường, Lưu Diễm ngồi trên ghế cao, ngẩng cao đầu nghe Tào Duy Mục nói, hôm nay nỗ pháo có thể vận chuyển đến, hắn để bọn họ trực tiếp vận chuyển đến chiến trường, nhất định phải cho Bắc Địch từ từ ném thử sự lợi hại của bọn họ!
Nghĩ, trong lòng Lưu Diễm đột nhiên truyền đến sự lo lắng khó hiểu, cười lạnh lớn tiếng nói: “ Tiêu Quân Mặc, hôm nay chính là ngày chết của ngươi! Chờ nộp mạng đi!”
Tiêu Quân Mặc nghe vậy liếc mắt cùng Tô Lan Thanh, trong lòng chỉ có cười nhạo, kẻ này sắp chết đến nơi rồi mà còn không tự biết, vô cùng buồn cười.
Đại quân giao chiến, Tiêu Quân Mặc trực tiếp vượt qua biển người, đi đến trước mặt Lưu Diễm, hắn vung kiếm chém đến, kiếm thế sắc bén mà bay nhanh, hắn cười lạnh nhìn về phía Lưu Diễm, phi thân đến sau lưng hắn, kiếm thứ hai đập vào giáp trên vai hắn.
Ngay lúc này, bên tai truyền đến thanh âm của pháo nổ, thanh âm kia so với pháo bình thường vang hơn một chút, thoáng chốc bốn phía xung quanh khói thuốc súng bốc lên, không ít binh sĩ Thanh Tiêu ở trong biển lửa bị nổ bay lên không, thi cổ không còn, Lưu Diễm tập trung nhìn, chỉ thấy hơn mười giá đại bác được đưa ra, kia rõ ràng là nỗ pháo mà hắn sai người vận chuyển!
Tạo sao lại xuất hiện trong tay đại quân Bắc Địch? Lưu Diễm nhất thời thất thần không kịp phản ứng bị một kiếm của Tiêu Quân Mặc đâm trúng bụng, mũi kiếm sắc nhọn xuyên vào trong bụng, máu chảy không ngừng, đau dớn vạn phẩn, hắn ép lùi lại, sống lưng cong lại.
“Lưu Diễm, biết nỗ pháo này từ đâu ra không?” Tiêu Quân Mặc chỉ kiếm vào Lưu Diễm, trên mũi kiếm máu nhỏ xuống, máu đỏ tươi rơi xuống mặt đất bụi đất nổi lên bốn phía, giống như cười nhạo sự ngu ngốc của Lưu Diễm, một lúc lâu sau, Tiêu Quân Mặc cười lạnh mà nói ra sự thật, hắn thấy sắc mặt Lưu Diễm từ trắng chuyển sang xanh, càng lúc càng khói coi.
Lửa đạn nổi lên bốn phía, sức mạnh của nỗ pháo rõ như ban ngày, trên chiến trường xung quanh đều là ánh lửa, bốn bề đều là báo hiệu không ổn, bụi đất tứ tung, thi thể cùng máu tươi đầy đất, kích thích thần kinh bạo loạn của Lưu Diễm, hòi lâu,hắn trừng hai mắt, hét lớn một tiếng, không để ý miệng vết thương trên bugj, giơ đao bổ về phía Tiêu Quân Mặc.
Tô Lan Thanh xuyên qua chiến trường, nhìn thấy Lưu Diễm đang dây dưa cừng vưới Tiêu Quân Mặc, hai đại tướng Thanh Tiêu mưu toan phối hợp với Lưu Diễm vây công Tiêu Quân Mặc, mắt y nhíu lại, giục ngựa tiến lên, một kiếm phá vỡ thế tiến công của hai người, dẫn bọn sang một bên.
Hai tên đại tướng bị Tô Lan Thanh quấn lấy không thể thoát thân, không cách nào đi trợ giúp Lưu Diễm, chỉ có thể mở mắt nhìn trừng trừng vết thương trên người Lưu Diễm ngày càng nhiều, máu tươi như nhuộn hết cả người hắn, bộ mặt dữ tợn, không cùng khủng khiếp.
Lửa đạn nổ vang xung quanh mọi người mang theo sóng nhiệt hất Lưu Diễm vốn đã vô lực chống đỡ xuống ngựa, hắn lăn vài vòng trên mặt đất, ra sức bỏ lên, kiếm trong tay như nặng ngàn cân, không cách nào giơ lên được nữa.
“Lưu Diễm, đi chết đi!” Tiêu Quân Mặc nhìn đúng thời cơ, một kiếm bổ về phía người Lưu Diễm, thấy Lưu Diễm muốn chạy, thân kiếm theo sát mà chém, mạnh mẽ xoẹt qua cổ hắn, lại nhanh chóng cắt đứt đầu hắn! Lưu Diễm đáng thương đến hừ một tiếng cũng không kịp liền mạng cũng không còn.
“Thái tử!” Hai tên đại tướng rống giận, liếc mắt với những người khác, trong mắt đều không thể tin nổi, những binh lính Thanh Tiêu nhìn thấy Thái tử nhà mình bị giết nhất thời loạn trận tuyến, tử thương vô số.
Tào Duy Mục chờ người thấy thế đành phải mang binh rút lui, hốt hoảng mà chạy trốn, mà phía sau Tô Lan Thanh đuổi theo không rời, không muốn để bọn hắn có chút đường lui, đến trước Mạt Hà,Tào Duy Mục nhìn quanh, lệnh binh sĩ sau khi qua cầu lại vội vàng tìm thuốc nổ, chỉ nghe một tiếng ầm thật lớn vang vọng, cầu trên mặt nước hóa thành đá vụn.
Tô Lan Thanh mang binh đuổi tới bờ Mạt Hà, còn chưa kịp đuổi tới đã thấy cầu đột nhiên bị oanh tạc, khói bụi nổi lên bốn phía, không có cầu Mạt Hà, khả năng truy đuối thêm khó khăn, Tô Lan Thanh nghĩ nghĩ, đành tạm thời dừng truy đuổi, hạ trại ở bên kia bờ Mạt Hà, xem kỳ biến mà quyết định.
Tiêu Quân Mặc mang theo một ít binh sĩ tới sau, thấy thế đi lên vỗ bả vai Tô Lan Thanh an ủi: “Không sao, sẽ có cách, thoát được nhất thời không thoát được cả đời.”
“Thần biết.” Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh sóng vai trở về, trong ánh lửa, y liếc mắt nhìn thấy màu sắc quần áo trên cánh tay Tiêu Quân Mặc đậm hơn với những nơi khác, y ngẩn người, lôi kéo vào trong trướng, gấp giọng nói: “Điện hạ, là miệng vết thương nứt ra rồi? Để thần nhìn một cái.”
Tiêu Quân Mặc không động, để Tô Lan Thanh tùy ý cởi áo trên cánh tay của hắn, lộ ra chỗ vết thương hơi bị xé rách, hắn giật giật cánh tay, đúng là có chút đau, nếu không phải Lan Thanh nhắc nhở hắn, bản thân hắn cũng không phát giác.
Vội vàng mang hòm thuốc tới, Tô Lan Thanh để Tiêu Quân Mặc ngồi trên giường, cẩn thận giúp hắn bôi thuốc, tuy rằng miệng vết thương không sâu, nhưng từ thương thế nhìn ra được rất có thể lưu lại sẹo, y cẩn thận bôi thuốc bột lên miệng vết thương, giúp hắn quấn băng gạc, cố hết sức không làm đau hắn.
Ngoài trướng thi thoảng có binh lính tuần tra đi qua, trong trướng cũng lạnh ngắt như tờ, dưới ánh nến ấm áp, Tiêu Quân Mặc si ngốc mà nhìn khuôn mặt tinh xảo mà ôn hòa của Tô Lan Thanh, ngón tay hơi lạnh của y liên tục lướt qua miệng vết thương cuẩ hắn, rõ ràng gió đêm thổi lạnh, Tiêu Quân Mặc lại cảm thấy yết hầu hay thậm chí toàn bộ thân thể đều khô nóng không chịu được, hơi thở ấm ấp của Tô Lan Thanh thông qua không khí mà chuyền tới tim hắn, đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ mà thân thể đã theo bản năng mà hành động, Tiêu Quân Mặc lôi kéo Tô Lan Thanh để y ngồi trong lồng ngực mình, cúi đầu chăm chú nhìn hai mắt y.
“Đừng động, để ta ôm chốc lát, có được không?” Một tay Tiêu Quân Mặc ôm thắt lưng Tô Lan Thanh, ôm y cực nhẹ, cằm chôn vào vai y, tham lam hít một hơi loại hương vị chỉ thuộc về người này, mát lạnh mà thoải mái.
Thân thể Tô Lan Thanh cương cứng, một lúc lâu mới mềm xuống, không nhúc nhích để Tiêu Quân Mặc ôm, màu hồng lan trên hai má, y chớp mắt vài cái, lại không nghĩ đến việc đẩy hắn ra.
Thật lâu sau, Tiêu Quân Mặc mới quyến luyến mà buông y ra, nhìn y đi ra ngoài, khóe miệng hắn hiện lên nụ cười dịu dàng mà si ngốc.