Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhất Thế - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhất Thế


Chương 5


Edit: Shi

Beta: Ngân Nguyễn

Tiêu Quân Mặc trở lại hoàng cung, lập tức hướng Văn Hoa điện của hoàng hậu đi đến, nhíu nhíu đôi mày, tâm sự nặng nề. hắn nhớ rõ kiếp trước Lan Thanh bị thương rất lâu mới khỏi hẳn, cả đời cố gắng tìm tốt nhất thuốc trị cho y thương, cũng không biết đối với y có hữu dụng dụng không.

Đến Văn Hoa điện, Tiêu Quân Mặc tiến vào, hoàng hậu Từ thị đã chờ hắn sẵn. hắn đi đến trước mặt nàng hành lễ, sau đó ngồi xuống bàn: “Mẫu hậu sốt ruột tìm nhi thần đến, có việc gì quan trọng hay không?”

“Là có chuyện muốn nói cùng với ngươi.” Hoàng hậu đưa tay nắm chặt lấy bàn tay to lớn của Tiêu Quân Mặc, cười ôn nhu, một lúc lâu mới dịu dàng, hỏi: “Quân Mặc cũng không còn nhỏ, nghe nói nữ nhi của Thừa tướng cũng đã đến tuổi xuất giá, nàng xinh như hoa như ngọc, học thức cũng vô cùng tốt, không bằng triệu nàng vào cung đến trò chuyện?”

Hoàng hậu nói rất hàm súc, nhưng Tiêu Quân Mặc nghe ra bên trong còn có ý tứ khác, muốn hắn chọn ra Thái tử phi. kiếp trước cũng như thế, chẳng qua kiếp trước hắn không có cự tuyệt, đồng ý gặp mặt vị tiểu thư kia nhưng nàng thật đem lòng yêu hắn vì vậy không giải quyết được gì. nhưng kiếp này không giống, nếu hắn lại gặp tiểu thư kia, Lan Thanh sẽ cho rằng hắn không thật tâm hối lỗi, cũng sẽ không đối tốt với hắn, bởi vậy trăm không thể triệu cũng không thể.

Tiêu Quân Mặc trầm giọng trả lời: “Trong lòng nhi thần biết mẫu hậu có ý tốt nhưng nhi thần đã có người trong lòng, thật sự không muốn cô phụ người nọ. vì vậy chuyện này cũng đừng nhắc lại.”

“Là cô nương nhà ai?” Hoàng hậu nghe vậy phượng mâu mở lớn, vẻ mặt kinh ngạc.

Tiêu Quân Mặc lắc đầu, buông mi mắt hạ xuống nhè nhẹ thở dài: “Hiện giờ không phải thời điểm thích hợp, đợi thời cơ đến, nhi thần sẽ tự bẩm báo mẫu hậu, thỉnh mẫu hậu chớ buồn.”

Hắn còn chưa hồi chuyển được tâm của Lan Thanh, tự nhiên không thể đem việc này nói ra được, hiện giờ hắn phải tìm cơ hội ở cùng Lan Thanh nhiều một chút, như vậy có khả năng y đối với hắn càng tốt, tin rằng có một ngày, y sẽ bị hắn làm cho động tâm.

“Một khi đã như vậy, mẫu hậu cũng không bắt buộc.” Hoàng hậu thu hồi tay, ánh mắt ôn hòa. Con trai của nàng từ nhỏ đã thập phần hiểu chuyện lại vô cùng ưu tú, bất cứ sự tình gì đều có thể xử lý thực tốt. tin tưởng trong chuyện này hắn cũng sẽ cho bọn họ một câu trả lời thỏa đáng.

Tiêu Quân Mặc đi không lâu, Thái Hòa đế đi vào trong điện, hoàng hậu nhìn hắn, liền đem sự tình vừa rồi đều báo lại, sau đó thở dài một tiếng, nói: “Mặc dù không biết người nọ là người ra sao, nhưng thiếp tin tưởng Quân Mặc có thể xử lý tốt chuyện của mình, Hoàng Thượng cảm thấy đúng không?”

Thái Hòa đế đem nàng kéo vào trong ngực, ôn nhu mà ôm lấy, “Nếu Quân Mặc đã có đúng mực, chúng ta đây cũng không cần quan tâm, quan sát kỹ lại nói.”

“Hảo.” Hoàng hậu gật đầu lên tiếng trả lời.

******

Cho dù thái độ Tô Lan Thanh lãnh đạm, Tiêu Quân Mặc vẫn là không buông tha chỉ cần có lý do liền đến tướng quân phủ tìm Tô Lan Thanh, nhưng ngại y đang có thương trên người. Tiêu Quân Mặc cũng không cùng y nói nhiều mà chỉ an tĩnh ngồi xuống, thảo luận một chút về vấn đề võ học tâm đắc.

Ngay từ đầu Tiêu Quân Mặc đã nhìn thấy trong mắt Tô Lan Thanh không kiên nhẫn, nhưng hắn bức bách chính mình làm bộ như không có gì, chậm rãi, hắn phát giác Lan Thanh tựa hồ không chán ghét hắn đến như vậy, Tiêu Quân Mặc nâng mắt nhìn đối diện Tô Lan Thanh, thấy y thần sắc thản nhiên, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Nhìn sắc trời đã không sai biệt lắm, Tiêu Quân Mặc liền cáo từ rời đi, hắn đi rồi, Tô Lan Thanh đứng dậy trở lại trong phòng, trên mặt không có bất cứ biểu tình gì, chỉ có lúc đi ngang qua cái góc phòng, y mới chậm lại cước bộ.

Trong góc phòng có một cái bình sứ tinh xảo, là Tiêu Quân Mặc lần trước đưa tới, y vẫn luôn ném ở nơi đó không xem tới, Tô Lan Thanh thần sai quỷ bảo mà đi qua đem cái chai nhặt lên, bình sứ ôn nhuận xúc cảm giống như bàn tay to lớn của người nọ, Tô Lan Thanh giật mình, đem nó thả lại chỗ cũ.

Hôm sau cuộc săn hoàng gia bắn bắt đầu, điều khiến Tô Lan Thanh bất đắc dĩ chính là Tiêu Quân Mặc thế mà lại cùng với y một đội. Y vốn không nghĩ đến một mình ở chung với hắn, cái này muốn tránh cũng không được.

Hai người dẫn theo vài ảnh vệ đi vào bên trong rừng, ảnh vệ đều rất có nhãn lực thấy vừa vào rừng liền chia làm bốn phía, tận lực không quấy rầy hai người bọn họ ở chung, như thế càng làm Tô Lan Thanh không được tự nhiên, quay mặt nhìn nơi khác, không nhìn Tiêu Quân Mặc.

Rừng chia làm hai khu vực lớn, một bên thường là các con mồi nhỏ, như hoẵng, thỏ các loại. Bên kia phần lớn đều là mãnh thú nên có nhiều con mồi bự, địa hình đương nhiên phức tạp hơn, nguy hiểm cũng cao hơn.

Tiêu Quân Mặc nhàn nhã tự đắc mà dạo một vòng bên ngoài rừng, thường thường nhìn con hoẵng chạy qua một cái, liền bắn ra mũi tên trong tay, đem con hoẵng xếp vào trong phạm vi con mồi của mình, mắt thấy các hoàng tử khác đều đi khu mãnh thú để săn con mồi bự, Tiêu Quân Mặc vẫn là một bộ dáng nhàn nhã. Tô Lan Thanh khẽ nhíu mày, nhịn không được hỏi: “Điện hạ thoải mái như thế, chính là đã nắm chắc?”

Lan Thanh đây là đang lo lắng hắn lấy không được hạng nhất sao? Tiêu Quân Mặc ánh mắt sáng ngời, ngữ khí vui mừng nói: “Đó là đương nhiên, huống hồ có Lan Thanh ở đây, giải nhất lo gì không thuộc về chúng ta.” Mãnh thú dữ dội khó săn, hắn trước nhường những người khác đi giảm bớt nhuệ khí của chúng nó, chờ mãnh thú mỏi mệt, hắn liền nhất cử đem chúng nó bắt lấy.

Tô Lan Thanh không có tiếp lời, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ đi bên cạnh hắn, tập trung săn con mồi. thật lâu sau chợt nghe Tiêu Quân Mặc hỏi: “Lan Thanh, bình thuốc trị thương kia, ngươi có dùng không?”

Tô Lan Thanh nâng mắt liếc hắn một cái không trả lời nhưng ánh mắt đã thay y trả lời, y không nghĩ sẽ tiếp thu hảo ý của Tiêu Quân Mặc, y sợ một khi rơi vào, sẽ vạn kiếp bất phục.

Bỗng nhiên một đám hoẵng chạy qua trước mặt hai người, Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh liếc nhau, vội vàng lấp tên, tên bắn ra rất bay nhanh “phù” một tiếng cấm vào thân thể con hoẵng, một con hoẵng thừa dịp hỗn loạn muốn chạy trốn, Tô Lan Thanh lắc mình nhắm ngay con hoẵng bắn ra một mũi tên, không để nó trốn thoát. Đang tại lúc này, một mũi tên khác bắn vào bụng nó, con hoẵng kêu lên một tiếng liền ngã xuống đất, Tô Lan Thanh sắc mặt vui mừng, chợt thấy có người nhìn y, theo bản năng mà quay đầu lại chỉ thấy Tiêu Quân Mặc đứng ở phía sau y, chậm rãi buông xuống cung trong tay, khóe môi cong lên cười đắc ý, Tô Lan Thanh đột nhiên thu hồi ý cười, cúi đầu không nói.

Lại đợi khoảng trái phải một chén trà nhỏ, hai người chậm rãi tới gần khu mãnh thú, mơ hồ có thể nghe được bên trong truyền đến tiếng dã thú gầm nhẹ, Tiêu Quân Mặc đi phía trước Tô Lan Thanh, cẩn thận chú ý động tĩnh chung quanh.

Đột nhiên, Tiêu Quân Mặc nhạy cảm nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân cực nhẹ, dường như có vật gì đó thật cẩn thận mà tới gần bọn họ, hắn chậm rãi xoay người, đón nhận một đôi ánh mắt lục quang _ là một con lão hổ.

Lão hổ thân hình to lớn, đường vân màu nâu che kín màu vàng thân thể, một đôi mắt lóe tinh quang, không nhanh không chậm mà tiếp cận hai người, trong miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng hô thấp thấp, răng nanh lộ ra một nữa, bộ dáng chuẩn bị tấn công.

“ Thanh, đến phía sau ta.” Tiêu Quân Mặc vươn tay đem Tô Lan Thanh ngăn ở phía sau, lại cách không làm động tác để bọn họ ảnh vệ ở chung quanh bảo hộ không cần nhúng tay, hắn híp mắt nhìn chằm chằm lão hổ, trong tay nắm chặt cung tiễn, lòng bàn tay chảy một tầng mồ hôi mỏng.

Bỗng nhiên lão hổ động.

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, Tiêu Quân Mặc ánh mắt đại biến, nhanh chóng giương cung, đem tiễn trong tay bắn ra, nhưng lão hổ linh hoạt mà tránh né, hắn vội vàng xuất một kiếm, kiên nhẫn cùng nó giao đấu, tiêu hao thể lực lão hổ.

Phía sau Tô Lan Thanh cũng không nhàn rỗi, y phối hợp với Tiêu Quân Mặc, từ bên hông rút ra bội kiếm, thừa dịp lão hổ hướng y vồ tới, y tìm đúng thời cơ, từ dưới thân nó lướt qua, thân kiếm cắt qua lão hổ bụng, y một thân máu tươi, Tô Lan Thanh chống đỡ dựng lên, mũi kiếm hướng về lão hổ.

Lão hổ yếu ớt nằm trên mặt đất, máu chảy đầy rất nhiều nằm im bất động, Tô Lan Thanh thu hồi kiếm, xoay người đi hướng Tiêu Quân Mặc, chuẩn bị cho ảnh vệ tới thu thập lão hổ này, chợt thấy Tiêu Quân Mặc hai mắt bạo trừng, rống to: “LAN THANH, PHÍA SAU.”

Tô Lan Thanh quay đầu lại, chỉ thấy lão hổ nhảy lên, hướng y vồ mạnh tới, khoảng cách gần quá y lại không kịp né tránh, y mở to hai mắt, huy kiếm muốn động, một cánh tay mạnh mẽ đem y tránh ra, ngay sau đó tên bắn vào mắt lão hổ, thoáng chốc lão hổ từ trên không trung rơi xuống, rống giận liên tục, không đứng dậy nổi.

Dùng nhiều sức làm Tô Lan Thanh liên tiếp lui vài bước, đứng ở một cái sườn dốc bên cạnh, y đang muốn thu chân đi phía trước đi, đột nhiên dưới chân bùn đất buông lỏng, không kịp phản ứng, cả người y liền  rơi xuống.

“Lan Thanh!” Tiêu Quân Mặc quay đầu lại, nhìn thấy thân ảnh Tô Lan Thanh lảo đảo, hắn tiến đến lãm trụ y thắt lưng, hai người đồng thời té xuống sườn núi.

Tô Lan Thanh chỉ cảm thấy phía sau lưng một trận đau đớn, vết thương trên người cũng kịch liệt đau, Tiêu Quân Mặc nắm y không buông, hai người đồng thời ngã nhào xuống núi, chợt thấy Tiêu Quân Mặc nhíu mày thật sâu, đến khi đụng phải một tảng đá, hai người này mới ngừng lại được.

Dừng lại, Tô Lan Thanh từ bên người Tiêu Quân Mặc bò lên, cảm giác được vết thương trên người có độ nóng trào ra, y nhíu mày trong lòng biết miệng vết thương lại bị xé rách nhưng chưa biểu hiện ra ngoài. Bên cạnh Tiêu Quân Mặc cũng chịu đựng sau lưng đau đớn bò dậy, mới vừa rồi nếu không phải hắn lấy chính mình ngăn cản tảng đá lớn phía sau lưng, bọn họ cũng sẽ không dừng lại nhanh như vậy đâu.

“Ngươi…” Vốn muốn hỏi có sao không, nhưng nói đến bên miệng vẫn là dừng lại, nhìn dáng vẻ của hắn hẳn là không có gì nghiêm trọng. Tô Lan Thanh cúi đầu trầm mặc, chịu đựng miệng vết thương bị xé rách đau đớn, đứng lên. Y mới phát giác sắc trời đúng là âm trầm vô cùng, mây đen bay đến, chắc chắn sẽ có mưa lớn.

Tiêu Quân Mặc cũng đứng lên theo, sau lưng ước chừng là máu ứ đọng nhưng Lan Thanh không có việc gì là tốt rồi. Hắn ngửa đầu nhìn sắc trời mây đen dày đặc, không nói hai lời cùng Tô Lan Thanh trở lại trên sườn núi, kêu ảnh vệ tới thu thập lão hổ đã tắt thở, đang muốn rời đi, chợt nghe chân trời truyền đến một tiếng ầm vang, ngay sau đó, mưa lớn đổ xuống chỗ hai người, chỉ một cái chớp mắt liền làm cả người bọn họ ướt hết.

Mưa to che khuất tầm mắt, Tiêu Quân Mặc vội không ngừng mà dẫn dắt Tô Lan Thanh đến một chỗ tránh mưa, sợi tóc ướt đẫm dán lên mặt, sau lưng vết thương gặp nước truyền đến từng đợt đau đớn, nhưng hắn không rảnh bận tâm, quay đầu nhìn bên cạnh người, thấy y môi trở nên trắng bệch, vội hỏi: “Lan Thanh, ngươi lạnh không?”

Tô Lan Thanh lắc đầu, không ở trước mặt Tiêu Quân Mặc biểu hiện ra một chút khó chịu nào, đợi hai khắc mưa to mới chậm rãi nhỏ dần, suy xét đến an toàn, Tiêu Quân Mặc quyết định hôm nay không tiếp tục nữa, vì thế Tô Lan Thanh vội vàng cáo từ, cỡi ngựa hồi phủ.

Nhanh chống về đến đại môn tướng quân phủ, Tô Lan Thanh chỉ cảm thấy choáng váng đầu, mệt mỏi suýt nữa té xuống, y chống trở lại trong phòng, muốn cẩn thận tắm rửa một phen, lại lần nữa thượng dược lên miệng vết thương, mới nằm vật xuống giường nghỉ ngơi.

Nhưng ngủ được một nửa, Tô Lan Thanh chỉ cảm thấy trong mộng phảng phất có người gắt gao ách trụ cổ họng của y, làm y mất dưỡng khí, gần như hít thở không thông, y sặc sụa, hiển nhiên không biết cả người mình đều nóng lên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN