“Lan Thanh, hoa đào nở.”
Tô Lan Thanh trầm mặc, hắn yêu thích hoa đào mà Tiêu Quân Mặc biết điều đó, mà kiếp trước thời điểm chết đi cũng là lúc hoa đào nở đẹp nhất, nhưng hắn còn chưa kịp nhìn đến liền vĩnh biệt cõi đời.
Hắn đây là đang nhắc nhở mình đời trước đã chết như thế nào sao?
Thật ra thì Tiêu Quân Mặc chỉ cảm thấy vui vẻ, cả đời này hắn sai người cấy ghép rất nhiều giống cây đào chỉ vì một ngày có thể làm cho Tô Lan Thanh nhìn đến, nhưng tâm ý lần này vẫn chưa để hắn biết được sự thật. Tiêu Quân Mặc dừng trong chốc lát liền mang Tô Lan Thanh xuyên qua hành lang thật dài, bước ra khỏi môn liền thấy một chiếc xe ngựa chờ ở phía trước, bên cạnh xe có một thị vệ.
Tô Lan Thanh sửng sốt hỏi:
“Đi chỗ nào?”
“Xuất cung.”
Tiêu Quân Mặc không quay đầu thản nhiên trả lời, hắn chui vào xe ngựa xong liền trở lại xốc lên màn xe, ánh mắt nhìn thẳng vào Tô Lan Thanh đang ở ngoài, không nói lời nào cứ như vậy kiên nhẫn chờ.
Nội tâm Tô Lan Thanh rối loạn một phen, tuy rằng không muốn lên xe nhưng vẫn là kiên trì đi lên, ngồi tại một chỗ cách xa Tiêu Quân Mặc.
Dọc theo đường đi hai người đều trầm mặc, không người mở miệng đánh vỡ không khí xấu hổ này, hôm nay Tiêu Quân Mặc dị thường an tĩnh cũng không chủ động cùng hắn nói chuyện, vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ im lặng.
Xe ngựa đi ra khỏi chốn hoàng cung an tĩnh, bên ngoài dần truyền đến tiếng người huyên náo, trong lòng Tô Lan Thanh nghĩ chắc xe ngựa đang đi trên con đường náo nhiệt, hắn quay đầu nhìn Tiêu Quân Mặc mặt vô biểu tình, trong lòng âm thầm suy đoán hắn muốn dẫn mình đi nơi nào.
Bỗng xe ngựa ngừng lại.
Tô Lan Thanh theo sau Tiêu Quân Mặc xuống xe, ánh vào mắt chính là bảng hiệu Túy Tiên lâu treo trên cao, trước cửa người đến người đi thật náo nhiệt. Túy Tiên lâu là đệ nhất tửu lâu ở kinh thành, rượu được ủ bên trong chính là cống phẩm hàng năm cho triều đình.
Tiêu Quân Mặc dẫn hắn tới chỗ này làm gì?
Tô Lan Thanh không hỏi mà theo hắn vào trong, đi lên lầu hai vào một cái nhã gian liền ngồi xuống, Tiêu Quân Mặc cũng không nhìn thực đơn mà nói ra vài món cùng hai vò rượu ngon.
Tô Lan Thanh ngây người, vì những món ăn mà hắn kêu… Tất cả đều là món mình thích.
Hắn đến tột cùng muốn làm gì? Đáy lòng Tô Lan Thanh bỗng dưng bối rối, lúc này rất muốn rời khỏi nơi này.
“Điện hạ đây là ý gì, nếu không có gì để bàn, thần xin đi trước một bước, cáo từ.”
Nói xong, Tô Lan Thanh muốn xoay người rời đi, cổ tay chợt bị kéo lại, hắn quay đầu liền thấy Tiêu Quân Mặc không biết từ khi nào đã đứng phía sau mình, ánh mắt có chút phức tạp lặng yên nhìn hắn.
“Lan Thanh, ngươi thật sự quên hôm nay là ngày gì sao?”
Kéo chặt cổ tay hắn, Tiêu Quân Mặc hỏi.
Ngày gì? Tô Lan Thanh ngẩn ra, không nhớ ra được hôm nay là ngày gì.
Đúng lúc này, tiểu nhị đem đồ ăn mới gọi đưa vào đặt từng món lên bàn, lại đem hai vò rượu vào mở hủ nút ra, mùi rượu liền tràn ngập khắp gian phòng, tiểu nhị mang lên xong liền lui ra ngoài, Tiêu Quân Mặc kéo Tô Lan Thanh ngồi vào bàn, chỉ vào một bàn đồ ăn, thở dài:
“Thật không biết nên nói gì với ngươi, hôm nay là sinh thần của ngươi.”
Nói xong, Tiêu Quân Mặc từ trong lòng lấy ra một khối khăn màu tím, mở ra để Tô trước mặt Tô Lan Thanh, bên trong là một khối ngọc bội lẳng lặng nằm ở đó, ngọc bội trong suốt giống như ánh nắng có thể xuyên qua, liếc mắt liền biết đây là một khối ngọc tốt có giá trị xa xỉ, ngọc bội được khắc hoa văn đơn giản, phía dưới là dải tua nhỏ, hồng điểm bạch châu, hàng loạt hạt đều là cẩm thạch, ngọc tròn sáng bóng, làm ngọc bội thoạt nhìn càng tinh xảo cẩn thận.
Mà chính giữa ngọc bội chạm khắc một danh tự, không hề nghi ngờ chính là tên của hắn, Tô Lan Thanh nhìn chằm chằm ngọc bội trước mắt, nhìn hồi lâu mới hỏi:
“Điện hạ đây là ý gì?”
“Đây là lễ vật sinh thần tặng ngươi, hôm nay mang ngươi ra ngoài cũng là muốn tổ chức lễ sinh thần cho ngươi.”
Tiêu Quân Mặc trả lời, đem ngọc bội bỏ vào trong khăn tím đặt trên bàn trước mặt Tô Lan Thanh, hắn cúi đầu nhìn người trước mặt, trong ánh mắt mang chút khẩn cầu.
“Lan Thanh, ngươi sẽ nhận lấy nó sao?”
Tô Lan Thanh không trả lời, hắn đột nhiên nhớ tới kiếp trước vào thời gian này, Tiêu Quân Mặc tổ chức lễ sinh thần cho hắn nhưng tâm tình khi đó cùng hiện tại hoàn toàn bất đồng, khi đó tâm hắn rất vui vẻ nhưng hiện tại hắn chỉ cảm thấy khổ sở.
Tô Lan Thanh nhìn ngọc bội trước mặt, cười miễn cưỡng.
“Điện hạ cần gì phải làm vậy? Chúng ta đã không còn liên quan gì cả.”
Tiêu Quân Mặc chỉ hơi sửng sốt một chút liền ngoảnh mặt làm ngơ mà cười, tự duy trì gắp đồ ăn vào trong bát hắn, đồ ăn trong chén rất nhanh liền xếp thành tòa núi nhỏ, Tô Lan Thanh ngây người lẩm bẩm nói:
“Ngươi…”
“Lan Thanh, sinh thần vui vẻ.”
Tiêu Quân Mặc buông xuống bát đũa trong tay, đi đến trước mặt hắn, hơi do dự vươn tay muốn ôm lấy hắn nhưng lại bị Tô Lan Thanh nghiêng người né tránh, hai tay Tiêu Quân Mặc cứng đờ, lập tức rủ xuống bên người, khóe miệng cười khổ.
“Xin lỗi, là do ta nóng vội.”
Hắn nháy mắt mấy cái, trở lại chỗ ngồi xuống, vẻ mặt tươi cười hoàn toàn không nhìn ra vẻ khổ sở như vừa rồi.
Tô Lan Thanh nhếch môi, cầm lấy bát đũa bắt đầu ăn, rõ ràng là món mình thích nhưng giờ phút này chỉ cảm thấy không nuốt trôi được.
Dùng cơm xong, Tiêu Quân Mặc lại mang Tô Lan Thanh đi vào diễn lâu nổi danh ở kinh thành, hai người đi vào nhã gian, Tô Lan Thanh phát hiện từ cửa sổ nơi này nhìn ra có tầm quan sát rất tốt, không nghĩ cũng biết là Tiêu Quân Mặc đã tính trước, hắn nhìn trở lại trên bàn, trên bàn là vài hộp điểm tâm tinh xảo nhưng lại không có khẩu vị.
Chờ một hồi không lâu kịch liền bắt đầu diễn, mà Tô Lan Thanh thật không biết nói gì, mặc dù hắn văn võ song toàn nhưng đối với vở kịch gì đó thật sự dốt đặc cán mai, cộng thêm tối hôm qua ngủ đến chiều, cảm thấy có chút buồn ngủ, nghe trong chốc lát mí mắt liền bắt đầu đánh nhau, bên tai cũng nghe không rõ, bỗng nhiên âm thanh xung quanh đều biến mất.
Tiêu Quân Mặc ngồi bên cạnh Tô Lan Thanh, ánh mắt ngắm nhìn đầu người bên cạnh từng chút một, ánh mắt nheo lại, hiển nhiên là đang buồn ngủ, hắn nhịn không được cười khẽ, nhỏ giọng đến gần hắn từng chút, đúng lúc đầu Tô Lan Thanh nghiêng trong nháy mắt gối lên vai hắn.
Không lâu trên vai truyền đến cảm giác yên tĩnh, nhưng Tiêu Quân Mặc không nhúc nhích, sợ đánh thức Tô Lan Thanh đang gối đầu trên vai hắn, cả đời này cho tới bây giờ đây là thời gian hiếm khi hai người an tĩnh ở chung như vậy, hắn không nghĩ phá hủy nó.
Nghiêng đầu nhìn người trên vai, ánh mắt Tiêu Quân Mặc tinh tế miêu tả ngũ quan Tô Lan Thanh, từ ánh mắt đến sườn mặt, không một chỗ nào không dễ nhìn, tầm mắt liền dừng ở cánh môi đạm sắc mềm mại. Tiêu Quân Mặc nháy mắt mấy cái, rất muốn nếm thử cánh môi đó là hương vị gì nhưng bây giờ không phải thời điểm tốt, tựa như mới vừa rồi ở Túy Tiên lâu ôm lấy hắn một chút hắn tỏ ra hỗn loạn, làm hắn cảm thấy đối với Tô Lan Thanh không phải thật tâm.
Tô Lan Thanh nằm mộng, mơ thấy hắn với Tiêu Quân Mặc dắt tay nhau du ngoạn, nụ cười trên mặt hắn ôn nhu làm hắn không rời mắt được, đột nhiên bóng dáng Tiêu Quân Mặc tiêu thất, hắn mãnh liệt đuổi theo nhưng lại ngã vào một cái bẫy, giật mình tỉnh dậy phát hiện đây là mơ.
Tô Lan Thanh mở mắt ra, phát giác chính mình lại gối trên vai Tiêu Quân Mặc, nâng mắt đón nhận ánh nhìn của hắn, Tô Lan Thanh giật mình lui về phía sau, động tác quá mạnh đụng phải cái bàn ở sau, thắt lưng đụng đến cạnh bàn liền cứng lại, hắn nhíu mày đem âm thanh đau nuốt trở về.
“Đụng trúng sao?”
Tiêu Quân Mặc đứng dậy muốn nhìn nơi đụng trúng nhưng lại bị Tô Lan Thanh né tránh, đối mặt hắn ánh mắt có chút bối rối, hắn đành nói: “Không có việc gì thì tốt, mới vừa rồi ngươi ngủ quên, tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt sao?”
“Vô sự.”
Tô Lan Thanh lắc đầu mới phát hiện bên ngoài thế nhưng đã là buổi chiều, xem ra hắn ngủ thời gian rất dài, đang suy nghĩ thì tiểu nhị ở diễn lâu đẩy cửa tiến vào, đưa lên thức ăn liền rời đi.
“Ăn đi, ăn xong rồi tản bộ một chút.”
Tiêu Quân Mặc cũng như lúc dùng cơm, gắp cho hắn rất nhiều đồ ăn, Tô Lan Thanh mắt thấy trong bát lần thứ hai sắp chất cao ngọn núi nhỏ, bất đắc dĩ cầm lấy đũa bắt đầu ăn. Ăn xong, Tiêu Quân Mặc mang hắn tản bộ trên đường không mục đích. Tô Lan Thanh nâng mắt nhìn bóng dáng cao lớn trước mắt, mãi suy nghĩ khi nào có thể hồi phủ.
Đi ngang qua hồ Minh Tâm, Tô Lan Thanh liếc mắt một cái nhìn thấy rất nhiều dân chúng đang thả hoa đăng, hoa đăng hình thái duyên dáng bên trong là ngọn nến, một cái lại một cái trôi nổi lấp lánh trong hồ, cước bộ Tô Lan Thanh chậm lại.
Một cái hoa đăng thốt nhiên xuất hiện trước mặt hắn, Tô Lan Thanh ngẩn người, chỉ thấy Tiêu Quân Mặc dẫn hắn đến bên hồ cầm hoa đăng trong tay thật cẩn thận đi đến chỗ nước cạn, hạ thấp người thả vào trong nước cười nói:
“Lan Thanh, cầu nguyện xem.”
Tô Lan Thanh sững sờ, bỗng một vật từ trong ngực Tiêu Quân Mặc rơi ra, nhìn kỹ đúng là ngọc bội kia, ngọc bội rơi ở trên hoa đăng, phụ giúp hoa đăng trôi về phía trước.
Tiêu Quân Mặc nhìn chằm chằm hoa đăng kia một khắc, kịp phản ứng thấp người nhặt ngọc bội kia lên, thật vất vả đem ngọc bội nhặt trở về lại bởi vì thò người ra quá xa liền mất cân bằng hướng trong hồ ngã xuống!
“Điện hạ cẩn thận!” Thân thể hành động với đầu óc, Tô Lan Thanh vươn tay giữ chặt ống tay áo Tiêu Quân Mặc, đem hắn kéo trở về, lực kéo lớn khiến hai người cùng lui về sau vài bước. Tô Lan Thanh chỉ cảm thấy chóp mũi của mình có chút đau đụng vào lồng ngực rắn chắc của Tiêu Quân Mặc, hắn xoa xoa cái mũi mới phát giác chính mình dựa vào trong ngực Tiêu Quân Mặc, vội vàng lui về sau một bước.
Tiêu Quân Mặc ôm Tô Lan Thanh vào lòng mới biết Lan Thanh vừa rồi là cứu hắn, ánh mắt tràn đầy vui sướng không so đo hắn lui về phía sau, Tiêu Quân Mặc xoay người cùng người phía sau nhìn theo hoa đăng dần trôi xa, biến mất tại tầm mắt.
Đây là lần đầu chúc mừng sinh nhật mà cả đời hắn làm cho Lan Thanh, tin tưởng sau này sẽ còn nhiều cơ hội để làm. Cùng hắn vượt qua một ngày đặc biệt, Tiêu Quân Mặc mỉm cười thần sắc kiên định.
“Không còn sớm, ta đưa ngươi trở về.” Lần thứ hai hai người cùng ngồi trên xe ngựa, Tiêu Quân Mặc tâm tình tốt xem xét khuôn mặt Tô Lan Thanh cách đó không xa, khóe môi cười ôn nhu. Ngày mai liền đi sứ ở Phù Kim quốc, hắn lại cảm thấy có chút gấp không thể chờ được, cơ hội khó có được nên hắn nhất định phải nắm chặt thời gian cùng Lan Thanh ở chung nhiều hơn.
Không lâu sau, xe ngựa liền tới trước cửa phủ tướng quân, Tô Lan Thanh nhảy xuống xe, nhìn Tiêu Quân Mặc liếc mắt một cái, cái gì đều không nói liền xoay người rời đi, Tiêu Quân Mặc cũng theo đi xuống gấp giọng kêu: “Lan Thanh!”
Tô Lan Thanh cước bộ khựng lại, nhưng không quay đầu.
“Cái này tặng ngươi, ngươi nhận lấy.” Tiêu Quân Mặc bước nhanh qua, đem ngọc bội trong ngực lần thứ hai móc ra, ngọc bội ấm áp nhiễm nhiệt độ cơ thể của hắn, đem nhét vào tay Tô Lan Thanh, như là sợ hắn cự tuyệt lập tức xoay người trở lại mã xa, đối hắn khoát tay: “Ngày mai gặp.”
Xe ngựa từ từ rời đi, Tô Lan Thanh đứng yên tại chỗ thật lâu, mới nâng bước đi vào trong phủ, ngọc bội còn mang nhiệt độ ấm áp của Tiêu Quân Mặc, trở lại phòng, ánh nến liền sáng lên, Tô Lan Thanh đem ngọc bội trong tay nhìn, cuối cùng than nhẹ một tiếng, đi đến mở ngăn kéo đem ngọc bội bỏ vào.
Hắn không phải không cảm nhận được Tiêu Quân Mặc đối với hắn rất tốt, nhưng bởi vì như thế mới cảm thấy tất cả đều không chân thật, nếu không được trọng sinh, liệu ấm áp này có hay không vĩnh viễn không thuộc về hắn?
Bây giờ nghĩ tới nam tử đối hắn ôn nhu cười nhạt, bỗng một ngày khả năng mất đi hạnh phúc này, nhượng hắn lần thứ hai trải qua thống khổ của kiếp trước, Tô Lan Thanh cảm thấy đau lòng đến khó thở. Bọn họ cứ bảo trì quan hệ như vậy liền tốt, hắn là Thái tử cao quý, chung quy sẽ có một ngày trở thành hoàng đế Bắc Địch, mà hắn chỉ là một thần tử, ở biên quan sa mạc trải qua quãng đời còn lại.
Cuộc sống cô độc như vậy, có gì là không thể?