Lăng Sầm ở bên ngoài chờ, chán muốn chết lắc lư hai chân. Cậu không cần ở bên trong đó cũng biết Lục Kiêu cùng chủ nhiệm thảo luận cái gì, đơn giản là vấn đề thân thể của cậu, mang thai có ảnh hưởng gì hay không. Lăng Sầm hơi vẩu môi, chồng cậu chỉ là buồn lo vô cớ. Trong lòng thì phun tào chồng mình nhưng trên môi lại không giấu được ý cười. Có một người, đặt mình lên trên tất cả mọi thứ bao gồm lợi ích, con cái… cảm giác này thật sự rất hạnh phúc, trước đây cũng chỉ có mình mẹ yêu thương cậu như vậy, giờ có thêm Lục Kiêu.
Hoa Hồng Nhỏ không phải là người được Lục Kiêu thương nhất, mà là Hoa Hồng Lớn nha. Lăng Sầm vừa nghĩ vừa vui vẻ không thôi, không hề lo lắng bác sĩ sẽ nói gì với chồng mình. Thân thể mình cậu biết, khi mang thai Hoa Hồng Nhỏ cậu cũng đã đọc thêm rất nhiều kiến thức về phương diện này.
Lục Kiêu chắc cũng hiểu rõ, chỉ là bất cứ chuyện gì liên quan đến Lăng Sầm, anh sẽ càng thêm cẩn thận suy xét.
Trong phòng, lời của chủ nhiệm cũng khẳng định: “Thượng tướng, ngài không cần quá mức lo lắng. Thân thể của Lăng tiên sinh rất khỏe mạnh. Các kết quả xét nghiệm hiện tại đều cho thấy mang thai không có ảnh hưởng xấu gì đến cơ thể, thành và vách, độ dày túi dựng dục đều nằm trong tiêu chuẩn, xem xét dưới góc độ y học thì cơ thể của ngài ấy đã hoàn toàn khôi phục sau lần sinh con trước.”
Mày Lục Kiêu vẫn chưa giãn ra, vẫn tiếp tục hỏi: “Em ấy đã hoàn toàn khôi phục? Lần trước em ấy mang thai con trưởng của chúng tôi, một Alpha, tạo thành gánh nặng rất lớn cho cơ thể, em ấy lại lựa chọn tự mang thai đến khi bé con được sinh ra, lúc đó bé con rất lớn, vết mổ cũng rất lớn…”
Bác sĩ chủ nhiệm đành mở màn hình thực tế ảo, chiếu hình ảnh hồ sơ khám chữa bệnh của Lăng Sầm, kiên nhẫn giải thích: “Chúng tôi cũng đã chú ý tới điểm này, ngài xem, đây là túi dựng dục trước khi mang thai, đây là túi dựng dục sau khi phẫu thuật lần trước, còn đây là hình ảnh rà quét túi dựng dục hiện tại. Túi dựng dục của ngài ấy đã có hai lần thay đổi, đây là vết sẹo mổ, đã hoàn toàn khôi phục, những nơi này bị giãn mỏng khi mang thai, hiện tại đều đã co lại, độ dày như trước khi mang thai. Lăng tiên sinh đang ở độ tuổi sinh sản tốt nhất của Omega, phục hồi như vậy là rất bình thường.”
Lục Kiêu có học qua y học cơ bản trong quân huấn nên đọc báo cáo cũng hiểu những điều này, tự mình xem kỹ lại một lượt các hình ảnh, chậm rãi gật đầu. Gật đầu thì gật đầu, xong vẫn hỏi thêm:
“Hiện tại vị trí sẹo mổ đã khôi phục nhưng khi thai nhi càng ngày càng lớn, áp lực lớn hơn nữa có thể tạo thành gánh nặng hoặc nguy hiểm gì không?”
… Chủ nhiệm nãy giờ đứng thẳng giải thích một hồi, đến lưng cũng mỏi mà người nhà bệnh nhân vẫn chưa hết lo lắng về cùng một vấn đề, ông cũng thật là mệt tâm. Vị này, lúc trước khi bị thương trở về thân thể xảy ra chuyện nghiêm trọng, ông cũng là người đứng bên cùng nghe kiểm tra báo cáo, về tất cả các vấn đề liên quan đến chính bản thân mình, vị này đều bình tĩnh chấp nhận, cả quá trình ngắn gọn nghiêm túc không vượt quá 15 phút. Hiện tại chỉ một vấn đề nhỏ liên quan đến thân thể bạn đời, thế mà lại dong dong dài dài. Nhưng vì chức trách, chủ nhiệm vẫn tận tình giải thích đảm bảo thêm lần nữa.
“Cái này… Thượng tướng, như tôi đã nói qua, trình độ khôi phục của Lăng tiên sinh rất tốt, thậm chí túi dựng dục sau phục hồi còn tốt hơn một số Omega chưa từng mang thai. Về vấn đề ngài lo lắng độ dày vách túi không đồng đều, áp lực khi đứa trẻ phát triển tác động lên vết mổ cũ gây vỡ vết mổ thì tôi có thể khẳng định chuyện này sẽ không xảy ra với Lăng tiên sinh, từ kết luận đánh giá từ máy móc hay góc độ đánh giá chuyên môn, chúng tôi đảm bảo không có nguy hiểm gì, ngài có thể yên tâm.”
“Vậy R3Z thì có vấn đề gì không?” Bệnh viện Hạo Hồ là sản nghiệp của nhà mình, Lục Kiêu cũng không cần giấu giếm việc sử dụng thuốc cấm, trực tiếp hỏi. Lúc nãy trước khi kiểm tra hai người cũng đã thông báo để bệnh viện có thể đặc biệt kiểm tra ở phương diện này.
Vấn đề này theo báo cáo chủ nhiệm có thể nói kết luận, nhưng giải thích chuyên sâu vẫn nên do người chuyên nghiệp, chủ nhiệm nhấn đầu cuối gọi một bác sĩ từ phòng xét nghiệm gen và sinh hóa.
“Chào ngài.” Bác sĩ mới đến cũng cung kính chào Lục Kiêu. Sau đó chủ nhiệm lặp lại vấn đề Lục Kiêu thắc mắc cho ông. Vị bác sĩ này gật đầu, vừa nói vừa nhấn đầu cuối chiếu ra các báo cáo xét nghiệm.
“Thượng tướng, kết quả báo cáo kiểm tra ở phương diện này cho thấy trước mắt không phát hiện có bất cứ vấn đề gì.”
Ông chỉ vào một chuỗi các chỉ số số liệu trên màn hình giả lập giải thích: “Loại thuốc này sở dĩ có thời hạn sử dụng chính xác tính đến từng ngày, chứng tỏ dược hiệu sẽ bị đào thải dần, khi thời hạn kết thúc chính là thuốc đã hoàn toàn bị đào thải khỏi cơ thể. Xét về tố chất thân thể ngài…” Bác sĩ chăm chú nhìn Lục Kiêu.
Lục Kiêu liền hiểu, tố chất tổng hợp thân thể của anh là cấp S, dược hiệu trong cơ thể anh một khi mất đi hiệu lực chính là hoàn toàn đào thải, so với các Alpha bình thường sẽ càng triệt để hơn. Ngày đó khi hai người bọn họ phát sinh quan hệ, cũng đã qua thời hạn mấy ngày, trị số dư lượng thuốc còn lại trong cơ thể cơ hồ thấp đến mức có thể bỏ qua.
“Để đảm bảo an tâm, chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi về phương diện này trong suốt thời gian Lăng tiên sinh mang thai, ngài và Lăng tiên sinh có thể yên tâm.” Bác sĩ ngắn gọn tổng kết.
Lục Kiêu lúc này xem như tạm yên tâm, nhưng anh phải đợi khi đứa bé khỏe mạnh sinh ra mới có thể chính thức hoàn toàn yên tâm.
“Sao rồi anh?” Lăng Sầm thấy Lục Kiêu ra khỏi phòng, tươi cười đứng lên bước qua đón anh.
“Rất tốt.” Chỉ cần không ảnh hưởng sức khỏe Lăng Sầm, mọi thứ đều tốt. Tuy nhiên Hạo Hồ là sản nghiệp của nhà mình, không biết có theo ý mẹ mà tốt khoe xấu che phần nào hay không, tốt nhất anh sẽ gửi báo cáo của Lăng Sầm nhờ thêm một vài chuyên gia của các bệnh viện khác xem xét cho chắc ăn. Lục Kiêu trong lòng thầm tính toán nhưng không nói ra.
“Giờ mình về nhà hả anh?”
Lục Kiêu im lặng gật đầu, Lăng Sầm ngoan ngoãn đẩy xe lăn cho Lục Kiêu hướng về phía thang máy.
“Nãy giờ anh nói chuyện gì với chủ nhiệm vậy? Còn không cho em ở cùng…” Lăng Sầm nửa thật nửa giả oán giận, tay thì s.ờ soạng trên cổ xác nhận diện mạo giả lập đã được bật lên, cũng lấy khẩu trang và mũ đặt ở phía sau xe lăn đưa cho Lục Kiêu. Xe huyền phù đậu ở bãi đỗ, họ có thể trực tiếp đi thang máy xuống.
Lục Kiêu tháo mặt nạ đưa cho Lăng Sầm, mang khẩu trang lên, trầm mặc một chốc thì nói: “Đứa bé này đến quá nhanh, ta có chút lo lắng sẽ gây ảnh hưởng xấu đến sức khỏe của em.”
Chuyện này anh cũng không cần giấu Lăng Sầm, hơn nữa, Lăng Sầm không có cảm giác an toàn, cậu yêu cầu phải có một bạn đời thành thật, có thể khiến cậu tin tưởng, đây chính là bài học gần đây Lục Kiêu mới học được để xây dựng gia đình hài hòa, bền vững và hạnh phúc.
Lục Kiêu thẳng thắn bày tỏ sự quan tâm khiến Lăng Sầm vui đến không thể thu liễm ý cười, trong mắt cũng sáng lấp lánh, vẫn cố nhỏ giọng là nịnh chồng: “Em cảm thấy mình khỏe mà… Chỉ là thật sự không ngờ, chồng em thật sự là siêu nhân… một thần súng thiện xạ.” Bách phát bách trúng.
Lục Kiêu bị Lăng Sầm nịnh đến lâng lâng, có Alpha nào được Omega nhà mình khẳng định năng lực lại không thấy sướng đâu cơ chứ. Suốt từ khi biết tin Lăng Sầm có thai đến giờ anh bị vây trong trạng thái lo lắng cho sức khỏe của cậu, giờ nghe Lăng Sầm nói thẳng ra, Lục Kiêu mới ý thức được trong chuyện này vận khí của anh đúng là siêu tốt, hay có thể nói thực lực bản thân anh đúng là siêu mạnh mẽ.
“…Nhưng lúc đó vẫn cứ nên tiêm thuốc thì hơn.” Dù sướng nhưng Lục Kiêu vẫn cố giữ chút lý trí, vẫn nhớ sức khỏe Lăng Sầm quan trọng hơn, vẫn hơi hối hận. Tuy đúng thật sự không thể ngờ ở cái thời đại mà sinh sản khó khăn như hiện tại, hai người bọn họ chỉ sơ sẩy lại có thể ngay lập tức làm nên kỳ tích. Với anh thì nhẹ nhàng nhưng Lăng Sầm thì làm sao bây giở?
Lăng Sầm thật sự không quá để tâm, nhẹ nhàng lái lụa: “Mấy hôm trước Hailey có đi báo cáo thuế, cô ấy nói với em phòng làm việc được giảm thuế đến 300 vạn tinh tệ, nếu chúng ta lại có thêm vài bé con, sẽ lại được giảm thêm một khoảng nữa, thậm chí có khi còn được Liên Bang cho thêm, em sẽ trở thành Omega biết giữ tiền nhất Đế Tinh.”
“300 vạn?” Lục Kiêu không tin quay đầu nhìn Lăng Sầm, cậu gật đầu toe toét cười xác nhận.
Lục Kiêu khiếp sợ, tuy vợ mình không có gia tộc chống lưng nhưng giá trị con người và năng lực kiếm tiền hiện tại đúng là không phải là dạng vừa đâu.
Sau khi hai người đã yên vị trên xe huyền phù bắt đầu về nhà, Lăng Sầm mới dựa vào vai Lục Kiêu, hai bàn tay mân mê bàn tay to bự của chồng mình, bắt đầu rủ rỉ: “Chồng yêu à, bộ phim truyền hình em đang quay còn cần một thời gian ngắn nữa mới xong, nếu lúc này em rút khỏi đoàn phim…” Lăng Sầm là diễn viên chính, phim đã quay quá nửa, giờ mà rời khỏi đoàn phim chính là đẩy tất cả mọi người vào tình huống khó xử.
“Tại sao em lại muốn rời khỏi đoàn phim?” Lục Kiêu kỳ quái hỏi.
Lăng Sầm cũng sửng sốt, hai người bốn mắt nhìn nhau, Lăng Sầm chớp chớp mắt ấp úng giải thích: “Khi chúng ta… lần trước phát hiện có Hoa Hồng Nhỏ, em không phải liền hoàn toàn ở nhà nghỉ ngơi sao? Bên mẹ…”
Trong lòng Lục lão phu nhân không có chuyện gì quan trọng bằng chuyện con cháu, chưa kể nghiệp diễn viên bé nhỏ của cậu không đáng nhắc đến so với gia đại nghiệp đại của Lục gia, chắc chắn nàng sẽ muốn cậu ở nhà để nghỉ dưỡng, chăm sóc tốt cho bé con trong bụng.
“Để ta nói với mẹ.” Lục Kiêu vỗ vỗ tay Lăng Sầm trấn an, lại bổ sung thêm: “Nhưng em cũng nên bàn bạc với Hailey để sắp xếp các công việc tiếp theo, cố gắng cân bằng cường độ công tác.”
Lăng Sầm gật gật đầu: “Em biết, em chỉ quay xong bộ phim này thôi, sẽ không nhận dự án mới, quay xong lập tức về nhà nghỉ ngơi.” Vì chu kỳ dùng thuốc R3Z nên lần này hai người biết được chính xác thời điểm có bé con, tính đến hiện tại mới được một tháng, sức khỏe cậu lại tốt, vẫn còn nhiều thời gian để sắp xếp ổn thỏa công việc.
Nếu không có gì trục trặc chỉ tầm khoảng 1 tháng nữa là <<Reflection in the Sky>> có thể đóng máy. Sau khi <> đóng máy cậu vẫn có thời gian để hoàn thành quay chụp cho các đại ngôn đã nhận lời. Lăng Sầm yên lặng tính toán trong đầu, xong xuôi đâu đó, cậu chợt nghĩ đến một chuyện khác, quay sang nói với Lục Kiêu: “Chồng chồng, anh đặt cho bé con một cái tên đi.”
“Không được kêu Nhị Cẩu.” Lăng Sầm nhanh chóng chặn trước khi Lục Kiêu lại đưa ra cái tên này, cậu biết chồng mình quá mà.
Lục Kiêu tỏ vẻ mất mát thở dài một cái, Nhị Cẩu có gì không tốt chứ? Nếu lần này vẫn sinh một Alpha, anh nhất định gọi tên cúng cơm của bé là Nhị Cẩu.
Lăng Sầm nhìn thấy biểu cảm của chồng mình, tức giận nhéo hổ khẩu của anh một cái. Bạn nhỏ Lục Nhạc đúng là phải cảm ơn cậu đã có một ba ba vô cùng nỗ lực, bằng không bây giờ chắc chắn gọi đến gọi đi sẽ là Nhị Cẩu.
Lục Kiêu không đùa Lăng Sầm nữa, nghiêm túc nhưng đầy dịu dàng nói: “Ta cảm thấy bé con lần này là một Omega.”
“Vì sao chứ?” Lăng Sầm yên ổn lần nữa dựa vào vai Lục Kiêu, rủ rỉ hỏi.
Lục Kiêu ôm lấy bả vai cậu, nhỏ giọng kể: “Tối hôm qua ta có nằm mơ, ta không biết đó là nơi nào nhưng trong thâm tâm lại cho rằng đó là nhà của chúng ta. Ta thấy có một gốc tường vi rất to, nở đầy hoa, phủ kín toàn bộ tường nhà, em đứng ở ngay đó chờ ta đi làm về…”
Lục Kiêu cẩn thận nhớ lại, khi đó anh cũng nhận biết mình đang mơ, nhưng giấc mơ nhu hòa lại tốt đẹp, bình thản đến lạ, trong mơ mà anh vẫn cảm nhận được hương hoa, cảm nhận được gió thổi, thậm chí cảm nhận được cánh hoa rơi theo gió, trùng khớp với một phần ký ức nào đó khi anh và Lăng Sầm từ biển trở về, cũng là gió thổi cánh hoa bay đầy trời.
Trong mơ anh còn tự thấy buồn cười khi mình dùng ký ức bện thành giấc mơ thì lại thấy phía sau Lăng Sầm, một cự lang đang trong tuổi thành niên cẩn thận bước đến, màu lông đen trắng đan xen, trên trán lại có ấn ký cỏ ba lá, đích thị là Hoa Hồng Nhỏ nhà bọn họ. Còn vì sao bạn nhỏ hiếu động này lại có thể bước đi đầy cẩn thận, bởi vì trên lưng có một bé con Omega nhỏ xinh, tròn tròn trắng nõn, hai tay như củ sen gắt gao giữ lấy phần da lông ở cổ cự lang.
Một bé Omega cưỡi cự lang chạy tới trong giấc mơ của anh…
Bạn nhỏ Hoa Hồng Nhỏ bị cưỡi nhưng không hề tức giận, lại còn vui vẻ chạy đến bên cạnh Lăng Sầm, cùng đợi anh bước xuống từ xe huyền phù.
Lục Kiêu không kể tường tận chi tiết, chỉ nói trọng điểm cho Lăng Sầm: “Ta thấy bên cạnh em, ngoại trừ Hoa Hồng Nhỏ còn có một bé con Omega, nhìn như là phiên bản thu nhỏ của em vậy.”
“Giống em? Giống chỗ nào?” Lăng Sầm nhỏ giọng hỏi lại.
Lục Kiêu lắc đầu: “Ta cũng không biết, chỉ là cảm thấy rất giống.” Anh còn chưa bước được xuống xe, đã thức giấc, còn chưa có nhìn kỹ được bé con.
Chỉ là sau khi tỉnh mộng, vì giấc mộng quá đẹp nên anh còn cố gắng hồi tưởng thật lâu, tâm tình cũng rất tốt.
“Anh không tính gọi bé con là “tường vi” đi?” Lăng Sầm không biết nên nói gì nếu Lục Kiêu lại đòi đặt bé con là tường vi. Lỡ không giống trong mơ mà là bé con Alpha thì thôi Nhị Cẩu vẫn hơn tường vi.
Xem ra Nhị Cẩu vẫn không phải là cái tên đỉnh cấp duy nhất chồng cậu chọn cho các bé con.
“Không thì anh kêu bé con là Tam Cẩu cho vừa lòng anh nhé.” Lăng Sầm buồn bực nói kháy. Cậu hiện tại có thể tưởng tượng ra bộ dáng phát sầu vì tên của con mình sau khi lớn lên. “Anh nghĩ lại đi, tên của anh, kiêu dũng thiện chiến… Anh chọn tên cho bé con cũng phải ngang tầm với cha nó chứ.” Lăng Sầm tận tình khuyên bảo, để Lục Kiêu có thể từ bỏ hệ liệt đếm số cẩu.
Tiểu kịch trường:
Lục lão đại: Bé con này gọi Tam Cẩu đi.
Lăng Sầm: Bu dao!!! (Đừng mà!!!)
Lạc Yên: Mình đã trở lại rồi đây, mình ra ngoài bắc chơi hơn tuần, đi từ Hà Nội lên Hà Giang rồi sang cả Ninh Bình, đi từ trời nắng đến trời mưa rồi đến trời rét đậm và băng giá xong nắng lên lại thì mới trở về đây. Từ 35 độ ở SG đến 12 độ ở Hà Nội và Ninh Bình rồi đến -4 độ ở Hà Giang, lần đầu tiên biết lạnh đến mất cảm giác khi lái xe qua đèo là sao, cũng lần đầu tiên thấy cây cối đóng băng. Thật sự là một trải nghiệm tuyệt vời với mình nhưng người dân ở đó thì khổ dữ lắm vì cây cối chết và gia súc cũng chết. Mình cũng ăn được rất nhiều thứ kỳ lạ của người dân tộc do bạn trẻ tour guide dẫn đường, cứ đi đến đâu là bản liên hệ nhà dân đặt món cho vào ăn nên cũng rất tiện. Đồ ăn sáng ở Homestay không ngon, không sao em dẫn chị ra ngoài ăn, bao ngon. Trời lạnh quá, không sao, làm cái lẩu gà đen, nhúng thêm ít thịt ngựa, thịt bò và rau tam giác mạch, thêm vài chén rượu ngô táo mèo là ấm người ngủ ngon. Ngồi xe máy nhiều mỏi người, không sao mình đi ngâm lá thuốc đỏ người Dao. Lịch trình trong ngày thì tùy ý thay đổi, thuyền trên sông Nho Quế phải mua vé đi chung, không thích thì mình cứ mua vé chung nhưng thuyền người quen chỉ có 5 người nhóm mình, thuyền to chụp hình mới đẹp, thuyền còn dừng để leo lên mỏm đá, và dừng rất lâu ở hẻm Tủ Sản, chụp đã rồi về. Giò heo quay lá và cả gà nướng lá gì thì mình không biết ở bến sông Nho Quế cũng ngon lắm, rau ở miền núi thì lúc nào cũng tươi và xanh, đến trái bắp hái từ trên cây xuống nướng liền ăn liền cũng ngọt và ngon hơn bình thường rất nhiều, khoai lang nướng cũng vậy. Giữa trời giá rét, cây cối xung quanh đóng băng, vây quanh một bếp lò, nướng thịt, nướng trứng, nướng khoai, nướng bắp, nướng bánh tam giác mạch ăn, thật sự là một loại hạnh phúc.
Cho mọi người coi vài bức hình nhé.
Đây là mình, ngày ở Nho Quế thì nắng, chỉ lạnh
Cây cối đều đóng băng ở Lủng Cú
Hoa đào cũng đóng băng
Đi thuyền ở Tràng An thì lại nắng đẹp