Trọng Sinh Chi Tái Giá Mạt Lộ Thượng Tướng - Chương 29: Di chúc của mẹ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Trọng Sinh Chi Tái Giá Mạt Lộ Thượng Tướng


Chương 29: Di chúc của mẹ


Edit: Lạc Yên

Hiện tại người Lăng gia đã đứng ngồi không yên. Gia tộc Fride mỗi ngày đều cắn xé, quả thực giống như chó điên. Không, phải là như sói đói, kiên nhẫn quẩn quanh, có cơ hội lại nhào vô cắn một phát, tiêu hao bọn họ dần dần, chỉ đợi họ vừa ngã xuống sẽ lập tức nhào lên cho Lăng gia một phát trí mạng ngay yết hầu, sau đó lại cắn da xé thịt của bọn họ, từng miếng từng miếng đến khi lộ ra xương trắng, một mảnh nhỏ thịt vụn cũng không buông tha.

Lăng Bình ngồi ở cuối giường trong phòng ngủ hút thuốc, gã vỗn dĩ là một kẻ không có năng lực cũng chả có tầm nhìn, phụ thân gã để lại cơ nghiệp cho gã, lại để duy trì mà cưới cho gã một người phụ nữ có thể mang đến trợ lực. Gã luôn là một người con ‘hiếu thuận’, phụ thân gã kêu gã làm gì, gã tất nhiên không hiểu nên đành ngoan ngoãn nghe theo. Sau khi phụ thân gã qua đời, gã liền nghe lời vợ. Sau nữa, gã có Lý Đình. Lăng Sầm chỉ là một Omega, Lý Đình khi đó lại sinh cho gã Tư Nghiệp, đó là Alpha của nhà họ Lăng, phải chọn bên nào, bỏ bên nào là không cần phải bàn. Lăng Bình không hối hận khi chọc cho thê tử kết tóc của mình tức chết trên giường bệnh. Chỉ là…sau khi vợ gã mất, không còn ai bày mưu tính kế cho gã, chỉ dẫn cho gã phải làm cái gì.

Khuôn mặt Lăng Bình ẩn sau làn khói thuốc lượn lờ. Trong phòng không có bật đèn, một mảnh tối đen, đối lập với muôn vàn ánh đèn rực rỡ bên ngoài.

“Ngươi nhất định phải quý trọng thê tử của ngươi, phải đối tốt với nàng….” Lăng Bình đột nhiên nhớ đến phụ thân gã trước khi qua đời, đôi tay cứng đờ, lộ ra sự băng lãnh hủ bại chết chóc vẫn một mực níu lấy tay gã, ý thức gần như đã mất nhưng vẫn cố chấp mà không ngừng thì thào những lời này, muốn một lời cam đoan từ gã. Phải chăng từ khi đó, ông đã nhìn thấy được quang cảnh của gã bây giờ, sau hơn 20 năm đã bị gia tộc Fride bức ép đến bước đường cùng? Lăng Bình lắc đầu không dám nghĩ tiếp. Giờ phút này gã nhận ra, một cách rõ ràng nhất, cưới Lý Đình là một sai lầm…Chính là, đúng hay sai thì sao, họ đã không còn đường để quay đầu.

Khi đó phụ thân gã mất, một chút bi thương khi mất đi thân nhân không thể nào so được với niềm vui sướng to lớn là từ hôm nay gã đã có thể một mình nắm giữ Lăng gia. Lam Quân Y, thê tử của gã, nữ nhân này quá cường thế, mạnh mẽ như một khối thiết được đúc khuôn rắn chắc. Luôn chỉ huy gã làm thế này để phát triển sinh ý, thế kia để thu được lợi nhuận, thế nọ để đầu tư thành công, không có phép gã phản bác chút nào, (cơ bản gã cũng chả biết phản bác thế nào). Lý Đình thì khác, nàng nhu hòa nhỏ nhẹ như một hồ nước, tinh mỹ nhỏ nhắn như một chiếc bình sứ dễ vỡ, đối với gã luôn ôn nhu, nói gì nghe nấy, lúc nào cũng cần được gã bảo hộ, che chở.

Lăng Bình tâm loạn như ma. Lăng gia nguy ở sớm tối, gã lại không tự chủ được nhớ lại chuyện cũ, vô cùng ước ao giá như lúc này, có thể có phụ thân hoặc Lam Quân Y ở bên, cho gã một chủ ý, chỉ cho gã biết nên làm cái gì. Nhất thời nhận ra…những người có thể cho gã lời khuyên đều đã không còn nữa.

Lý Đình đứng ở cửa phòng ngủ, giấu vẻ lạnh nhạt trong đáy mắt, qua khe cửa hoảng sợ mà nhìn về nam nhân Alpha đang đắm chìm trong khói thuốc mù mịt.

“Ai đó?” Lăng Bình phát hiện có người ở cửa thì quát hỏi một tiếng.

“Là em.” Lý Đình ôn nhu đáp. Nhanh chóng thu lại biểu tình, bày ra bộ dáng nhu mì thâm tình thường ngày.

“Là ngươi à, vào đi.” Lăng Bình thấy là ả, cũng hòa hoãn âm thanh, gọi ả đi vào. Ài!!! Gã cũng đâu có cách nào khác, đây là Omega của mình gã, ả vẫn luôn yếu ớt như vậy, luôn cần gã quan tâm bảo hộ. Cho dù là đến tận lúc này, trước mặt ả, gã vẫn không muốn thể hiện một chút yếu thế nào. Vẫn muồn vì ả mà tạo nên một chốn an bình, để che chở cho vợ đẹp con ngoan của gã.

“Lão công…Tình hình hiện tại thế nào rồi?” Sau lưng gã, Lý Đình trợn trắng mắt để gã ôm chầm lấy trong chốc lát, ‘ôn nhu’ mà dò hỏi.

“Ài iiiii!!!” Lăng Bình thở dài một tiếng, dù trong lòng đầy bế tắc vẫn nỗ lực trấn an Lý Đình:

“Ngươi không cần lo lắng, cho dù tình huống thật sự không tốt, ta vẫn sẽ lưu lại sản nghiệp cho Tư Nghiệp, Tư Thành cùng nữ nhi của chúng ta sinh sống.” Đủ để bọn họ cả đời áo cơm không lo.

Lý Đình nghe vậy lại hận không thể nhảy lên đấm cho lão già này một đấm. Lúc trước ả thấy người này ngu ngốc dễ khống chế, Lăng gia lại là đệ nhất phú hào ở Tố Nguyệt Tinh nên nỗ lực để được gả cho hắn, cả đời vinh hoa phú quý. Lại không ngờ rằng Lăng Bình chỉ là một bao cỏ, chả làm được tích sự gì. Thế mà lại có thể để cho một gia tộc nhỏ bé, thậm chí không có danh tiếng, mới quật khởi 10 năm gần đây, đánh cho cự đại Lăng gia ở Tố Nguyệt Tinh không còn một manh giáp, chỉ còn cách sự suy tàn không đến nửa bước chân. Lý Đình âm thầm cắn răng, đây quả thật là một nước cờ tệ nhất của ả. Sớm biết thế nào, ngày trước ả liền không cần cái danh phận này. Ả cùng Lăng Bình bên nhau mười mấy năm xem như đã được sáng mắt ra. Một Alpha càng dễ nắm trong tay tính cách sẽ lại càng mềm yếu, mọi chuyện đều cần người khác quyết định giúp. Biết vậy, ngày trước nên lưu lại Lam Quân Y… Dù sao một mẹ, một con đều là Omega cũng không khơi nổi sóng gió gì, lại còn có thể làm trâu ngựa cho Lăng gia, giúp Lăng gia kiếm tiền. Hiện tại thì tốt rồi, ả và con ả phải làm sao bây giờ?

Nghĩ đến bản thân và con mình, đáy lòng ả thập phần nôn nóng. Đột nhiên nghĩ đến Omega kia, một đứa con khác của Lăng Bình, trước mắt bỗng sáng ngời.

“Lão công, hay là chúng ta đi cầu Lăng Sầm giúp một tay…Nó không phải cũng là con anh sao?” Lý Đình bật chế độ ôn nhu thổi gió bên tai. Lăng Bình ghét người khác chỉ huy gã phải làm này làm kia, thế thì ả chỉ cần hỏi có nên thế này hay thế kia, để gã tự quyết tự làm. Người không có chủ ý gì như gã, chỉ cần có người ra ý kiến, cũng chả nghĩ khác đi được, rồi cũng cam tâm tình nguyện dốc sức mà làm thôi. Đưa kiến nghị trực tiếp mà làm gì. Đáng tiếc cả đời Lam Quân Y ngu xuẩn kia cũng không hiểu được đạo lý này. Lý Đình khinh miệt cúi đầu mà cười.

Lăng Bình dập tắt thuốc lá, bình tĩnh nghe theo khuyên nhủ của Lý Đình mà nói: “Được, chúng ta đi tìm hắn.”

Thật ra lúc trước gã cũng không định đem quặng tinh giao cho Lăng Sầm, nhưng nhận được thư tín của Lam Quân Y do luật sư được nàng ủy thác khi còn sống gửi đến. Lam Quân Y đem quặng tinh để lại cho Lăng Sầm chứ không phải cho gã. Gã chỉ có mấy năm quyền khai thác. Luật sư nói rõ Lam nữ sĩ để lại quyền thừa kế quặng tinh cho con của nàng, đồng thời cung cấp tất cả các chứng từ đã được pháp luật công nhận chứng minh quặng tinh là tài sản riêng của nàng trước khi kết hôn. Theo quy định của pháp luật, sau khi một Omega qua đời, tài sản đều phải giao lại cho Alpha. Trừ khi di chúc chứng minh được tài sản này là tài sản cá nhân trước khi kết hôn, mới được giao lại cho người kế thừa được đề ra trong di chúc.

Sau khi Lam Quân Y chết, Lăng Bình như thông lệ lập tức tiếp nhận mọi nguồn thu từ quặng tinh, chỉ là gã không ngờ, nàng chết mười mấy năm vẫn có thể cho gã một đòn trí mạng. Quặng tinh này một nửa nguồn thu của Lăng gia, càng không nói đến lượng lớn tinh tệ gã lén lút thu riêng để bù đắp các khoảng lỗ lã để duy trì các hoạt động cơ bản.

Còn may, Lăng Sầm cũng là một đứa ngu ngốc, cái gì cũng không hiểu nên quặng tinh này có đưa chắc nó cũng chả biết phải quản lý như thế nào. Chỉ cần gã đưa đầy đủ báo cáo hằng năm, cấp chút tinh tệ là đã có thể tống cổ nó rồi. Mà cho dù nó có phát hiện cái gì thì sao? Cũng chả dám lên tiếng. Một thân một mình gả vào một đại gia tộc như Lục gia, là một Omega thân phận thấp kém, lại gả cho một kẻ tàn phế thì lấy về cũng chỉ để có một người hầu hạ con người ta, chắc chắn là không được coi trọng. Như vậy Lăng Sầm làm sao dám trở mặt với nhà mẹ đẻ, định cắt đứt tất cả đường lui của mình hay sao?

Lăng Bình cảm thấy thật đau đầu. Đó là tất cả nhưng suy tính của gã lúc đó, nhưng hiện tại đã có quá nhiều thứ vượt khỏi phạm vi khống chế của gã… Gã bây giờ chỉ hi vọng với diện mạo của Lăng Sầm có thể mê hoặc được trượng phu của nó. Chỉ cần làm cho Lục gia chịu nói một câu, thậm chí không cần ra tay, nguy nan của Lăng gia đã có thể dễ dàng giải quyết. Nếu khá hơn, chỉ cần có chỗ dựa Lục gia này, lẽ nào Lăng gia còn không hưng thịnh lên.

Mơ đến là tốt đẹp, Lăng Bình đột nhiên cảm thấy phấn chấn hào hùng hẳn lên, như là hàng đống tiền đã sắp được đưa vào cửa nhà gã vậy. Đến nỗi Lăng Sầm sẽ nghĩ thế nào gã căn bản cũng không thèm để ý. Với gã, hình tượng của Lăng Sầm đến giờ vẫn là một đứa nhỏ gầy yếu chỉ biết co rúm trốn trong ngăn tủ nhà bếp. Một đứa ngu xuẩn, yếu nhược như vậy làm gì dám mở miệng từ chối phụ thân mình điều gì kia chứ.

——– phân cách tuyến ———

Lăng Sầm đã quay đến đoạn vương tử Omega mang thai. Thời gian này Corleone đại ca không có nhiều cảnh diễn lắm nên mỗi ngày ở đoàn phim, hắn đều đem theo một chiếc ghế xếp quân dụng màu xanh xám, rảnh ra thì trèo lên đó đắp áo khoác mà ngủ.

Mỗi lần Lăng Sầm nhìn đến đều không nhịn được mà run rẩy khóe miệng. Trong giới giải trí không có nhiều Alpha lắm, nhưng hầu hết đều là người cực chú ý hình tượng, như hận không thể mọi giây mọi phút đều phô bày sự mạnh mẽ của giống loài, để thu hút Beta và Omega chiêm ngưỡng. Lăng Sầm có ký ức của kiếp trước nên biết Corleone không có cái ‘sở thích phô bày’ này, nhưng vẫn cẩn thận quan sát một thời gian xem có thật giống với trí nhớ của mình không. Bất quá, quan sát thì mới nhận ra, vị đại ca này giống như bị công ty đóng băng. Cậu một ngày vừa vội vã kết thúc quay phim lại phải lập tức lên đường đi tham gia các hoạt động khác, tiểu trợ lý Hailey của cậu cũng mặt xám mày tro ngày ngày chạy theo cậu khắp nơi. Vị đại ca này thì thật là thanh nhàn, quay phim xong thì về khách sạn ngủ, chưa từng thấy tham gia hoạt động gì khác, đến cả trợ lý riêng cũng chả có nốt.

Kể ra cũng kỳ quái… Đời trước Lăng Sầm đóng vai cao lãnh riết quen, lại thêm tâm trạng không tốt, cứ kết thúc cảnh quay thì đều rúc vào một góc, chả thèm nói chuyện với ai, thậm chí đến bát quái của người cùng tổ làm phim cũng chả buồn quan tâm. Khác một trời một vực với tính cách hiện tại. Quan hệ của cậu và Lục Kiêu ngày càng thân mật, tâm lý thoải mái không ít nên cũng có tâm trạng mà đi hóng hớt một chút.

Tiểu Thiên Hậu bát quái Hailey cũng đã lén lút báo cáo tình hình của đại ca Corleone cho cậu, quả thật là hắn bị công ty đóng băng. Cũng là một chuyện tai bay vạ gió. Omega nhà đổng sự trưởng trong công ty của Corleone thích hắn, nhất quyết đòi theo đuổi, làm cách nào cũng không thể làm thay đổi được ý muốn của con mình, thế là đem Corleone đóng băng. Giống như là muốn để con mình không thấy một thời gian thì sẽ không thích người ta nữa. Không nghĩ đến khi biết tin thì Omega kia đã quậy đến long trời lở đất, một nháo hai khóc chỉ thiếu ba thắt cổ nữa thôi, sống chết nguyện không phải quân không gả. Nhà kia thì lại vô cùng yêu thương chiều chuộng đứa nhỏ Omega này, liền chuẩn bị chiều theo. Vốn tưởng sự tình đến đó là giải quyết xong, mọi chuyện từ đây viên mãn, dù gì bên Corleone chắc cũng đã gấp không chờ nỗi rồi, có cơ hội trời cho như vậy sao không chớp lấy. Vậy mà đại ca Corleone lại trưng ra vẻ mặt mờ mịt bảo rằng hắn không muốn nha. Người ta đã có một thanh mai trúc mã Beta, hắn đóng phim điện ảnh chỉ là để kiếm tiền về cưới Beta đó thôi. Vốn dĩ ban đầu còn nghĩ thử thời vận, không được thì về làm công việc tay chân gì đó, tích cóp tiền từ từ cũng đủ cưới người yêu về, người yêu của người ta cũng đồng ý ước hẹn chờ đợi. Có thể làm minh tinh là vạn hạnh, tích tiền nhanh hơn chút, giờ mà không làm được minh tinh nữa, thì lại đi kiếm một công việc bình thường thôi, người ta cũng không có gì mà phải rối cả.

Nghe được những lời này, vị đổng sự trưởng kia có sinh khí hay không thì chưa cần nói đến, chứ đứa nhỏ Omega trong nhà đã khóc đến trời sụp đất nứt rồi. Thế nên công ty cho Corleone toại nguyện, đóng băng người ta luôn.

Phim điện ảnh ‘Thiên lý chi ngoại’ này là nhận vào thời điểm vừa chấm dứt đóng băng đợt một, tưởng hắn sắp thành trượng phu của Omega nhà đổng sự trưởng mà đưa đến lấy lòng. Ai ngờ casting xong nhà sản xuất lẫn đạo diễn đều vô cùng hài lòng, vai diễn trượng phu của vương tử Omega là đo ni đóng giày cho Corleone, dù sau này công ty đóng băng lần nữa, gây áp lực cũng không cho đổi diễn viên. Vì vậy, âm thác dương sai, vai nhân vật chính này vẫn là của Corleone, nhưng ngoài vai diễn này, trong giới giải trí, đại ca Corleone không có bất cứ hoạt động nào nữa. Mà đúng là hắn cũng không có gì sốt ruột thật, cần ăn thì ăn, cần ngủ thì ngủ. Khi không có nhiều cảnh quay thì trải ghế ra ngủ say sưa.

Lăng Sầm đôi khi nhìn còn thấy hâm mộ chút chút, bên cậu không có thời gian nghỉ ngơi, cậu phải diễn hơn mười tràng cảnh trong thời gian mang thai mà đạo diễn Caleb yêu cầu, phải thể hiện ra đầy đủ, chính xác tâm lý, sinh lý mang thai phù hợp với các cảnh diễn đó, một chút cũng không được sơ sót. Thậm chí ông còn gặp cậu nói chuyện riêng, nói là sẽ quay nhiều hơn số cảnh cần thiết, thời gian quay có thể sẽ dài hơn, cho đến khi có được những cảnh quay hoàn mỹ vì đây cũng là lúc mấu chốt làm thay đổi tâm lý nhân vật của cả bộ phim.

Lạc Yên: Mình siêng không? Cắn thuốc để ngồi viết lưu đồ nghiên cứu mà mở máy lên lại đi edit truyện. Ôi, cảm hứng để làm việc đi đâu mất rồi???

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN