Trọng Sinh Chi Thú Hồn - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
164


Trọng Sinh Chi Thú Hồn


Chương 20


Cậu ta? Uy Nặc vuốt cằm, nghiền ngẫm cười nói: “Đừng nói là…… cậu đang đợi học trò của tôi.”

Tư Lôi Tạp không nói gì, nhưng đôi mắt xám vẫn chăm chú nhìn phía sau Uy
Nặc, qua thật lâu, anh tựa hồ mới ý thức được có thể bóng dáng trong kí
ức có thể sẽ không tới, vì thế Tư Lôi Tạp đút tay vào túi tiền, hướng
thẳng tới cửa khu vực 9, không hề có ý muốn giúp Uy Nặc.

Bất quá
Tư Lôi Tạp vừa bước được vài bước, nhóm la mật khâu nguyên bản vì anh
biến thân mà rớt xuống đất lại tò mò leo lên đùi anh, dùng móng vuốt bé
xíu của mình mà bám vào quần Tư Lôi Tạp, một đám đầu lúc nhúc cùng những đôi mắt đen láy tròn vo tràn ngập nghi hoặc, tựa hồ không rõ vì sao đại lang lang lại đột nhiên biến thành nam tử xa lạ trước mặt. Nhóm la mật
khâu bi phẫn, ô ô ~~ chúng ta muốn đại lang lang ~~ bắt đại lang lang
trả lại cho chúng ta ~~~~~!

“Thu thu ~~” Nhóm la mật khâu phát ra tiếng kêu ủy khuất, trừ bỏ nhóm la mật khâu bám vào quần Tư Lôi Tạp,
nhóm la mật khâu trên mặt đất cũng bày ra tư thái chiến đấu, móng vuốt
bé xíu đồng loạt hướng về phía Tư Lôi Tạp, bộ dáng như nếu Tư Lôi Tạp
không giao đại lang lang ra bọn nó sẽ không dừng tay!

Vì thế Tư
Lôi Tạp mới đi vài bước đã không thể nhúc nhích, nửa người dưới của anh
hoàn toàn bị bao phủ trong biển la mật khâu vàng chóe, Uy Nặc nhìn thấy
vậy, khóe môi không ngừng nhếch lên, hôm nay số lần nhìn thấy trò vui
của anh quả thực quá nhiều.

“Bộ dáng này của cậu nếu để người bên ngoài nhìn thấy, chỉ sợ bọ họ được mở tầm mắt đi? Thế nào? Cùng nhóm
khế ước thú loại nhỏ này ngoạn tới nghiện sao?” Uy Nặc ôm ngực nói.

Tư Lôi Tạp hoàn toàn không để ý tới lời cười nhạo của Uy Nặc, đôi mắt xám
chăm chú nhìn nhóm la mật khâu bên chân, sau đó mở miệng hỏi: “Chúng
nó….. đang nói gì?”

“Phốc——” Uy Nặc bụm miệng, hắn sợ mình lại
nhịn không được mà cười thành tiếng: “Cậu không phải nghĩ rằng nhóm
dưỡng viên hiểu được lời khế ước thú đi? Thật không ngờ tính cách cậu
lại buồn tao như vậy, thật sự làm người ta bất ngờ.”

“………..” Tư
Lôi Tạp trầm mặc, anh chăm chú nhìn nhóm la mật khâu không ngừng quơ
tiểu trảo về phía mình, anh không khỏi nhớ tới giống đực ôn nhu bị nhóm
la mật khâu nhiệt tình vây quanh, giống đực kia…. dường như có thể hiểu
được nhóm khế ước thú, vì chúng nó mà đau buồn, vì chúng nó mà vui
sướng, hình ảnh như vậy…… làm anh không thể dời mắt.

“Cậu ta…….
có thể hiểu được, em có cảm giác như vậy.” Tư Lôi Tạp đột nhiên mở miệng nói, tuy chỉ là một câu nói không đầu không đuôi, bất quá người thông
minh như Uy Nặc ít nhiều cũng đoán được chút ý tứ.

“Ân, thật thú
vị a…….” Uy Nặc khẽ đẩy gọng kính, như phát hiện ra thứ gì đó mới mẻ:
“Tuy rằng không hiểu được nhóm la mật khâu nói gì, bất quá theo tình
hình lúc nãy suy đoán, có lẽ chúng nó muốn đòi lại ‘món đồ chơi lớn’
đi?”

“……….” Tư Lôi Tạp không nói gì, anh đang suy nghĩ xem có nên biến trở về hình thái thú hồn không, Uy Nặc đương nhiên không cho anh
cơ hội này, thật vất vả mới vơ được một cu li, dễ gì chịu buông tay?

“Theo giúp tôi tới khu 80 một chuyến, tôi nói cho cậu chuyện của học trò kia, thế nào?” Nụ cười bên môi Uy Nặc có chút giảo hoạt.

“……….” Ngắn ngủi vài giây trầm mặc, âm thanh trầm thấp cứng ngắc lại vang lên: “Thành giao.”

Tư Lôi Tạp nói xong, một luồng sáng trắng từ người hắn tỏa ra, nhóm la mật khâu vốn đang bấu chặt trên ống quần anh không biết bị một sức mạnh nào đó, vững vàng đặt xuống đất, chúng nó người trước ngã xuống người sau
đã nhào tới định bám lấy ống quần anh, nhưng đối phương đã sớm tiến vào
khu 11, cách cánh cửa điện tử, nhóm la mật khâu chỉ đành ủ rủ cụp hai lỗ tai dài………Ô ô, để bại hoại làm đại lang lang biến mất đào tẩu mất rồi,
đại lang lang của chúng nó ~~(T_T)~~

Uy Nặc không để ý tới biểu
hiện dở hơi của nhóm la mật khâu, anh nhanh chân đuổi kịp cước bộ Tư Lôi Tạp, tiến vào khu 11, nhìn bóng dáng mặc quân trang cao ngất trước mặt, thấu kính dưới ánh mặt trời phản xạ ra quang mang sắc bén, thật thú vị, dễ dàng mắc câu như vậy, có lẽ hắn không nên buông tha cơ hội tốt này
a?

***

La Tố trở về kí túc xá đã là buổi chiều, từ các tư
liệu nghiên cứu trong tư viện, tuy cậu không biết con cự lang cấp S kia
là khế ước thú gì, bất quá theo tư liệu suy đoán, rất có thể nó là một
loại thú thôn phệ ở khu vực 89, bởi vì nghe nói thú thôn phệ ở khu 89 có hình lang.

Nghiên cứu tư liệu xong, La Tố theo thường lệ tắm rửa cho Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng vốn nghĩ bạn tốt bong bóng nhiều màu của nó
đã chết, nhưng lúc nhìn thấy số bong bóng trong bồn, nó kích động tới
mức hai lỗ tai dài không ngừng run rẩy, tiểu trảo hưng phấn múa may.

Thời gian kế tiếp, Tiểu Hoàng cùng bong bóng đủ màu bắt đầu đại chiến ba
trăm hiệp (chính là trò chọt bong bóng) cuối cùng trận chiến kết thúc
hòa, bởi vì Tiểu Hoàng mệt tới mức kiệt sức, mà nhóm bong bóng một lần
nữa bị La Tố ‘tiêu diệt’, đương nhiên lần này Tiểu Hoàng không còn làm
ầm ĩ nữa, bởi vì nó đã hiểu được, tân bằng hữu của nó là bất tử! Mỗi lần nó tắm rửa sẽ sống lại! Vì thế Tiểu Hoàng siết tiểu trảo quyết định, từ nay về sau sở thích của nó là môn thể thao tắm rửa!

Trường hợp
này cho chúng ta biết….. khế ước thú rất dễ bị lừa….. La Tố đồng học dựa vào bong bóng xà phòng đã có thể giải quyết được vấn đề ghét tắm rửa
cực kì nghiêm trọng của khế ước thú.

Lúc chạng vạng, Hải Nhân Tư
cùng nhóm Phân Địch lục tục trở lại, vì lễ thần thú sắp tới nên Hải Nhân Tư cùng Phân Địch lại khôi phục lại hình thức than thở như thời gian
trước.

“Sao vậy?” La Tố đặt Tiểu Hoàng xuống bên cạnh Kim đản đản, sau đó mới mở miệng.

“Lễ thần thú a lễ thần thú……. cậu bảo mình làm thế nào ăn nói với song thân a…..” Hải Nhân Tư ôm đầu, hoàn toàn mất đi bộ dáng hăng hái vốn có.

“Lễ thần thú?” La Tố khẽ nhíu mày.

“Đúng vậy, lễ thần thú không phải được về nhà 3 ngày sao? Lão tử còn chưa kí
được khế ước với khế ước thú, làm thế nào ăn nói thế nào với song thân
a…….” Vẻ mặt Hải Nhân Tư buồn bã, Phân Địch cũng vậy.

“Cái kia……. nếu cậu đã được chọn vào học viện Thú Hoàng, vậy có nghĩa là hai ngươi
nhất định là người có tiềm lực, tương lai nhất định có thể kí khế ước
với khế ước thú thực lợi hại.” Milan an ủi nói.

“Lão tử cũng nghĩ vậy, nhưng vấn đề là….. vì cái gì lại không thành công trước lễ thần
thú a?” Hải Nhân Tư ngửa mặt lên trời rít gào: “Quả nhiên ông trời cũng
ghen tị với thiên tài sao?”

Hải Nhân Tư rống xong, lập tức nịnh
nọt chạy tới bên người La Tố: “Bạn tốt, hiện tại cậu thế nào? Có quan hệ tốt với khế ước thú không? Mang mình cùng Phân Địch vào rừng rậm nhân
tạo được không? Chỉ cần chuyện này thành công, cậu chính là thân đệ của
ta a ~~”

“Vì cái gì không phải thân ca?” La Tố thản nhiên liếc mắt nhìn Hải Nhân Tư.

“Cậu phun tào! Cậu cư nhiên lại phun tào!” Hải Nhân Tư làm ra biểu tình kinh khủng, Phân Địch cùng Mi Lan cũng phối hợp tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

“………..” La Tố không để ý tới ba tên nhàm chán này, không chút đổi sắc rót cho
mình cốc nước, kì thực kế hoạch này cậu đã an bài từ trước, tính cách
cậu vốn không phải người âm trầm, chỉ hơi lạnh nhạt một chút mà thôi, vì thế từ đầu cậu đã đặt ra vai diễn cho mình là một thú nhân giống đực vì khế ước thú mà dần dần có chút sáng sủa hơn.

Thay đổi như vậy
cũng không làm người ta có cảm giác quá đột ngột, cũng không gây ra hoài nghi, bởi vậy lúc tiến vào trường học, trải qua mấy tháng ở chung, ngẫu nhiên cậu sẽ nói ra cài câu phù hợp với tính cách của mình kiếp trước
để mọi người không quá khó thích ứng, Hải Nhân Tư mới nãy phản ứng quá
như vậy bất quá cũng vì muốn chọc cậu mà thôi.

“Được rồi, bạn
tốt, đừng nóng giận, chúng ta chỉ nói đùa thôi, cậu như vậy rất tốt,
thực hài hước!” Hải Nhân Tư thấy La Tố lại im lặng, vội vàng xoay
chuyển: “Vì thế a bạn tốt….. nể tình Milan hi sinh Kim đản đản chơi đùa
với Tiểu Hoàng mỗi ngày, cậu có thể dàn xếp một chút được không?”

“Tôi sẽ hỏi đạo sư.” Nếu có thể giúp, La Tố cũng không keo kiệt ra một tay,
bởi vì nhóm Hải Nhân Tư rất đáng giá để kết giao bằng hữu, bất quá hiện
tại cậu vẫn chưa có quyền dẫn người tiến vào rừng rậm nhân tạo, vì thế
chỉ có thể trả lời như vậy.

“Hỏi đi, hỏi đi, bạn tốt lúc nào cũng ở sau lưng chờ tin tức tốt của cậu.” Hải Nhân Tư kích động không thôi.

Vì thế lúc khuya, La Tố ngay cả lúc ngủ cũng cảm nhận được ánh mắt chờ đợi nóng rực tới từ sau lưng mình, điều này làm cậu ít nhiều cũng có chút
dở khóc dở cười.

Hôm sau lúc đi học, Uy Nặc thủ tín dắt La Tố
cùng Tạp Kì Ân tiến vào khu 11, bởi vì mức độ nguy hiểm có tăng lên nên
Uy Nặc chỉ dắt bọn họ lên 3 khu vực.

Ba khu này đều là khế ước
thú hình lang, bất quá thể hình của chúng rất nhỏ, chỉ có thể gọi là
lang mini, hoàn toàn bất đồng với cự lang mà La Tố gặp phải, La Tố cùng
Tạp Kì Ân trở về phòng thí nghiệm sau khi đã viết xong báo cáo quan sát, hành trình buổi chiều là khu 14-16, mà trước đó là thời gian nghỉ trưa.

Trước lúc La Tố rời khỏi phòng thí nghiệm chuẩn bị dùng cơm, vốn định tìm Uy
Nặc để nói chuyện bọn Hải Nhân Tư nhờ, không ngờ Uy Nặc đã tìm cậu
trước.

“Cùng ăn bữa cơm được không? Vừa lúc có chuyện nói với trò về con khế ước thú cấp S trò gặp được.” Nụ cười trên môi Uy Nặc có chút hàm xúc.

“Phát sinh chuyện gì?” La Tố nhíu chặt mày, có chút lo lắng cho con cự lang kia.

“Ha hả, trò lo lắng sao?” Uy Nặc tựa tiếu phi tiếu nói: “Yên tâm, tốt lắm,
không phải chuyện xấu, tôi chỉ định nói con khế ước thú kia đã bị kí khế ước rồi thôi.”

Cái gì? La Tố không thể tin hơi, con ngươi có
chút co rút, cư nhiên có người có thể kí khế ước với cự lang kia…… không biết vì cái gì, La Tố đột nhiên nhớ tới ánh mắt kiên định của cự lang,
đôi ngươi màu xám dường như không chịu thua trước bất kì kẻ nào…..

Đến tột cùng là khế thú nào có thể thu phục một con cự lang như vậy?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN