Trọng Sinh Chi Thú Hồn
Chương 55
Bởi vì mệnh lệnh của
quân bộ nên mấy ngày nay Tư Lôi Tạp vẫn ở lại kí túc xá của La Tố. Lúc
đầu Hải Nhân Tư cùng bọn Milan còn cảm thấy kỳ quái, sau đó La Tố nói
cậu đang nghiên cứu hồn thú cùng khế ước thú khác nhau chỗ nào làm cái
cớ.
Hải Nhân Tư cùng bọn Milan đối với lang ca vốn rất có hảo
cảm, nguyên nhân chủ ý là vì lang ca đưa vé xem trận chung kết làm quà
hối lộ, vé xem trận chung kết không giống vòng bán kết, rất khó cầu.
Trận đó có không ít quân bộ cùng quan chức chính phủ tới xem, thứ nhất vì
muốn tìm kiếm mầm móng tốt, thứ hai vì trao đổi quan hệ, vì thế những
dịp này không khí trường học rất náo nhiệt.
La Tố cũng có hứng
thú với quyết đấu, nhưng không phải trận nào cũng đi xem, bởi vì vé thực sự khó kiếm, đôi khi có tiền cũng chưa chắc mua được, vì thế La Tố xem
chủ yếu là các trận của Tư Lôi Tạp, bởi vì anh cho bọn họ vé người thân.
Trừ bỏ Tư Lôi Tạp thì Ôn Tư Đặc nhiều lúc cũng gửi vé cho họ, bởi vì hiện
giờ Tư Lôi Tạp ăn ngủ ở kí túc xá luôn nên lúc ra ngoài, La Tố luôn mang theo một con cự lang.
La Tố cảm thấy dường như mình đang quay về quá khứ, đang chung sống với A Lại, cũng nhau phấn đấu, tuy trong lòng
hiểu rõ Tư Lôi Tạp không phải A Lại, nhưng chỉ cần nhìn thấy bộ dáng của cự lang, cậu lại nhịn không được mà mềm lòng, vì thế nhiều lúc bất tri
bất giác lại chăm sóc cự lang nhiều một chút, tỷ như tắm rửa cho cự
lang, chà lông, rửa mặt còn uy thực nữa.
Vì thế một ngày nọ, lúc
La Tố lấy máy sấy sấy một thân tông mao lòe lòe tỏa sáng của cự lang,
Hải Nhân Tư rốt cuộc nhịn không được mở miệng: “Bạn thân, mình cảm thấy
không thích hợp a.”
“Làm sao vậy?” Động tác trên tay La Tố không
hề dừng lại, tiếp tục sấy lông cho cự lang, cự lang cũng phối hợp quỳ
rạp trên mặt đất, ánh mắt xám hơi nheo lại tựa hồ phi thường hưởng thụ
phục vụ như vậy.
“Cậu không biết mình rất chiếu cố lang ca sao?”
Hải Nhân Tư cào cào tóc: “Vài ngày trước mình đã cảm thấy kì quái, tắm
rửa cùng ăn cơm lang ca có thể biến về hình người tự làm được mà? Mặc kệ nói thế nào thì lúc mình ở nhà, ba ruột cũng chưa đối xử với mình tốt
như vậy, không phải cậu đã chiếu cố quá mức đi? Lang ca đâu phải khế ước thú của cậu, anh ấy có thể cảm thấy xấu hổ, nhất là lúc cậu giúp ảnh
tắm rửa, đúng không lang ca?”
“……..” La Tố trầm mặc, kỳ thực
không cần Hải Nhân Tư nói chính cậu cũng hiểu được, Tư Lôi Tạp là người
chứ không phải cự lang thật sự, cũng không phải A Lại của cậu, cậu luôn
vô thức làm rất nhiều việc a.
“Có lẽ…… cậu nói đúng.” La Tố tắt
mấy sấy, cậu cũng nên quên A Lại đi, mặc kệ nói thế nào thì cự lang cũng là hình thú của Tư Lôi Tạp, cậu làm nhiều việc như vậy quả thực cũng
thất lễ.
Đêm đó, La Tố không để cự lang ngủ cùng mình mà trải
giường ngoài phòng khách cho cự lang. Bất luận cự lang dùng ánh mắt chăm chú nhìn mình thế nào cũng không được mềm lòng, nếu muốn mạnh mẽ hơn
phải vượt qua quá khứ.
Sáng sớm hôm sau, La Tố cũng không rửa mặt cho cự lang nữa, tuy cự lang luôn dùng đôi mắt xám tro truy đuổi bóng
dáng cậu, nhưng cậu cố gắng nhịn xuống xúc động.
Bởi vì buổi
chiều Tư Lôi Tạp có trận đấu nên cự lang từ sáng sớm đã xuất môn, lúc
rời đi cự lang lại lẩn quẩn vài vòng bên người La Tố, tựa hồ muốn La Tố
xoa đầu mình, bất quá La Tố cũng không mềm lòng, vì thế lúc cự lang rời
đi, cái đầu luôn ngẩng cao không khỏi có chút ủ rủ.
“…….” La Tố
nhìn bóng dáng cự lang rời đi, khẽ thở dài, suýt chút nữa cậu đã sờ rồi, có lẽ cậu thực sự không có sức chống cự với cự lang a.
Ngày này
đối với cự lang mà nói chính là ác mộng, đối với Hải Nhân Tư cũng là ác
mộng, đêm qua lúc ngủ cậu ta cứ cảm thấy sau lưng mình có một con ngươi
xám tro lạnh băng cứ trừng mình trừng trừng, buổi sáng rời giường vốn
định chào hỏi với lang ca, kết quả nhìn thấy ánh mắt của lang ca giống
hệt như trong giấc mơ, cậu ta giật mình đơ người vì thế mất đi cơ hội
chào hỏi.
Bởi vì buổi chiều là trận đấu của lang ca, vì thế Hải
Nhân Tư đã chuẩn bị thật tốt, kết quả lang ca đưa tới thiếu một vé, cậu
là đại ca của phòng (tự phong), đương nhiên phải nhường cơ hội cho 3
người còn lại.
Bất quá vận xui của cậu ta vẫn chưa chấm dứt, vốn
định ở lại giữ nhà, kết quả tự nhiên có người tới giao thức ăn, lại còn
hơn chục phần, cậu không hề đặt nên đàm phán với người giao hàng nửa
ngày, nhưng người ta làm việc dựa theo trình tự, vì thế thông qua màn
hình ánh sáng quả thực có người trong kí túc xá này đặt hàng, vì thế Hải Nhân Tư chỉ có thể nhận xui xẻo, ngoan ngoãn móc tiền thanh toán.
Nếu thanh toán thì Hải Nhân Tư nghĩ mình cũng hào phóng một phen, chờ lang
ca chiến thắng trở về có thể dùng số thức ăn này ăn mừng, kết quả Milan
gọi điện thoại nói lang ca mời khách, đặc sẵn ghế lô rồi, nên gọi cậu ta qua, vì thế Hải Nhân Tư nhìn hơn 10 phần cơm, yên lặng rơi lệ.
Lúc tới nhà ăn, Hải Nhân Tư định quên hết những việc xúi quẩy chiều nay,
kết quả đầu bếp không biết nhầm lẫn thế nào, kết quả đưa nhầm phần cậu
với một vị khách thích ăn cay, vì thế sử dụng hạt tiêu đặc chế, Hải Nhân Tư đương nhiên không biết vì thế cứ trực tiếp bỏ vào miệng, sau đó…… bi kịch xảy ra, Hải Nhân Tư lần thứ 2 trong hôm nay lại rơi lệ.
Sự
tình phát triển tới mức này cho dù Hải Nhân Tư là sinh vật đơn bào cũng
hiểu được mình đã đắc tội với người ta, hơn nữa người này chính là lang
ca! Tuy Hải Nhân Tư không hiểu mình đã làm gì, bất quá vì để thoát khỏi
những ngày tháng thê thảm, Hải Nhân Tư vươn chân chó nhận sai.
“Lang ca, anh để em chết cũng chết minh bạch một chút đi.” Hải Nhân Tư bắt lấy cơ hội lang ca đi toilet, đau khổ hỏi.
“……..” Tư Lôi Tạp trầm mặc, bởi vì hình người nên một thân quân trang rất lãnh khốc, qua một lúc thật lâu anh mới chậm rãi phun ra: “Tôi….. không chán ghét.”
“Ách?” Hải Nhân Tư tỏ vẻ mình không hiểu nổi loại nói chuyện không đầu không đuôi này.
“Không chán ghét….. em ấy giúp tôi tắm rửa.” Tư Lôi Tạp nói xong, dùng đôi
ngươi xám tro liếc Hải Nhân Tư một cái, sau đó xoay người tránh đi.
Đến tận bây giờ Hải Nhân Tư mới hiểu được, không ngờ thủ tịch của học viện
hồn thú lại là một người như vậy? Cư nhiên ngay cả tắm rửa cũng không
muốn tự làm! Tuy Hải Nhân Tư thực sự rất muốn phun tào nhưng vì ngày
tháng về sau sung sướng của mình, đêm đó Hải Nhân Tư liền triển khai
hành động.
“Bạn thân, cậu vẫn tiếp tục tắm rửa cho lang ca đi?
Cậu xem lang ca đáng thương như vậy a? Cả ngày hôm qua cậu cũng chưa tắm cho ảnh, lông ảnh cũng xẹp hết một vòng rồi.” Hải Nhân Tư thành khẩn
nhìn La Tố.
“……..” La Tố trầm mặc.
“Bạn thân! Cậu đừng để ý lời lời mình, mình nghĩ kĩ rồi, sau này cậu muốn chăm sóc lang ca thế
nào thì cứ làm thế ấy, muốn chà lông thì chà lông, mặc kệ thế nào thì
lang ca rất khó mới có dịp tới kí túc xá tụi mình ở vài ngày, cậu không
hảo chiếu cố ảnh, không phải kí túc xá chúng ta không tiếp đón người ta
chu đáo hay sao?” Hải Nhân Tư đã bắt đầu nói năng lộn xộn.
La Tố
dời tầm mắt từ Hải Nhân Tư chuyển qua cự lang, cự lang vẫn đồ sộ bất
động như trước, đôi ngươi xám tro kiên nghị, trầm ổn như bàn thạch,
giống như đang nói ‘tôi rất trung thực’ vậy.
La Tố thấy vậy, khẽ thở dài: “Tôi biết rồi.”
“Thật sao? Bạn thân! Cậu thực tốt quá!” Hải Nhân Tư chỉ còn kém không ôm lấy
La Tố hun vài cái mà thôi, kỳ thực cậu ta rất muốn nhưng cuối cùng cũng
không làm, nguyên nhân là…… đôi lam mâu lạnh như băng cứ nhìn cậu ta
chằm chằm, vì thế cậu ta thức thời ly khai.
Hôm sau vì tiêu diệt
hết 10 phần thức ăn Hải Nhân Tư đã mua, mọi người đều dùng nó để ăn
sáng, La Tố cũng không ngoại lệ, bởi vì Tư Lôi Tạp kiên trì bảo trì hình lang ở kí túc xá nên La Tố chỉ có thể uy anh ăn.
“Các bằng hữu,
có tin lớn!” Milan vừa xem tin nhắn trên màn hình ánh sáng xong thì lập
tức nhảy ra phòng khách gào to: “Người bán tin vừa báo cho mình biết một chuyện kinh thiên động địa.”
“Chuyện gì?” Hải Nhân Tư ngậm piza, tò mò hỏi.
“Một vị quan lớn bên quân bộ vừa chết hôm qua!” Milan dùng giọng điệu thần
bí nói: “Có muốn biết quân bộ hoài nghi ai làm không?”
“Người chúng ta biết à?” La Tố nhíu mày.
“Không chỉ chúng ta, phải nói là tất cả mọi người đều biết, chính là Thao
Thiết Tu Lôi!” Milan ngồi xuống sô pha, có chút cảm thán nói: “Tên này
lá gan cũng lớn thật, cư nhiên ngay cả quan lớn của quân bộ cũng dám
giết, nghe nói người bị giết có quân hàm thiếu tướng, tuổi còn khá trẻ,
bối cảnh gia đình rất lớn, cha là đại tướng, ba ba là quan chức chính
phủ.”
“Không có khả năng.” Tiếng nói trầm thấp nhẹ nhàng vang
lên, bởi vì ít khi nghe thấy nên cảm đám đều quay đầu, Tư Lôi Tạp lúc
này đã biến về hình người, thân người cao lớn đứng bên cạnh sô pha hệt
như một bức tường kiên cố.
“Lang ca, sao anh lại nói không có khả năng?” Milan biết Tư Lôi Tạp cũng là người của quân bộ, hơn nữa quân
hàm cũng không thấp, mặc khác gia gia của anh là đại tướng, nói không
chừng anh biết được tin tức gì đó.
“Tu Lôi đã quay về trường của mình.” Tư Lôi Tạp đáp, anh tận mắt thấy cậu ta rời đi, tuyệt đối không có chuyện nhầm lẫn.
“Nói cách khác Tu Lôi không còn ở trường chúng ta sao? Từ từ, em hỏi lại.”
Milan mở màn hình ánh sáng, bắt đầu trao đổi với người bán tin, bởi vì
chi không ít tiền nên không bao lâu sau đã có được tình báo chi tiết.
“Tốt lắm, em biết rồi, vì Tu Lôi cùng bạch trạch Mễ Nhĩ Gia hôm qua đã cùng
nhau quay lại trường chúng ta, quân đội sở dĩ nghi ngờ Tu Lôi có 2
nguyên nhân, một là lần trước Tu Lôi công kích khán giả, người chết
chính là người đã chủ trương phạt nặng cậu ta.”
“Thứ hai là người kia chết vì bị năng lực thôn phệ công kích, thôn phệ có 2 kiểu, một là
hình thành hắc cầu từ bên trong sau đó nổ mạnh, hai là hình thành hắc
cầu từ ngoại lực đè ép mà cắn nuốt vật thể, bất luận là loại nào cũng
lưu lại vật chất thôn phệ, vì thế quân bộ mới nghi ngờ do Tu Lôi làm, dù sao hồn thú có năng lực thôn phệ cũng quá ít.”
Milan nói xong,
cả kí túc xá chìm vào trầm mặc, La Tố suy nghĩ một lát mở miệng: “Liệu
có phải không phải do hồn thú gây ra không?”
“A Tố, ý cậu là khế ước thú sao?” Milan có chút kinh ngạc hỏi.
“Không thể loại trừ khả năng này.” La Tố ở hệ dưỡng khế ước thú lâu như vậy,
đại đa số khế ước thú của liên minh cậu đều đọc lướt qua, tỷ như khu 89
của rừng nhân tạo có thú thôn phệ tồn tại, vì thế lần này phạm án tử
cũng có thể do khế thú gây ra.
“Nghĩ nhiều vậy làm gì, bất luận
là Tu Lôi giết người hay phóng hỏa, chuyện này không liên quan gì tới
tụi mình!” Hải Nhân Tư vì chuyện trận đấu lần trước nên không có ấn
tượng tốt với Tu Lôi.
“Có đạo lí! Bất quá lúc nhàm chán lấy ra nói chuyện phiếm cũng không tồi.” Milan phụ họa nói.
Milan cùng Hải Nhân Tư bàn chuyện vụ án một chốc, còn La Tố thì nhìn về phía
Tư Lôi Tạp vẫn đang trầm mặc hỏi: “Muốn quay về quân bộ xem thử không?”
Tư Lôi Tạp tuy không mở miệng trả lời nhưng anh trầm mặc gật đầu, trước
lúc đi Tư Lôi Tạp trầm mặc đứng bên cạnh cửa, dùng đôi ngươi xám tro
nhìn chăm chú vào La Tố nói: “Buổi tối sẽ trở lại.”
Nhịp tim La Tố loạn nhịp một chút, sau đó mới khẽ lên tiếng: “Ân.”
Hải Nhân Tư cùng Milan tuy ngồi trong phòng khách, bất quá cả hai đều ngoái đầu nhìn ra huyền quan, thấy hình ảnh Tư Lôi Tạp cùng La Tố tạm biệt,
cả hai xoay mặt lại nhìn nhau, bọn họ ảo giác à? Vì cái gì bọn họ thấy
không khí giữa lang ca và La Tố rất kì lạ a?
***
Trong trụ sở chính của quân bộ ở học viện, Tu Lôi cùng Mễ Nhĩ Gia bị cách li, bất đồng với Mễ Nhĩ Gia lạnh lùng, Tu Lôi thủy chung giữ nụ cười như có như không, tràn ngập nguy hiểm bên môi.
“Tu Lôi, cậu có nhận tội
không? Tất cả chứng cứ đều chỉ ra cậu đã giết thiết tướng Tạp Mạt Tư,
bạch trạch Mễ Nhĩ Gia rất nhanh cũng sẽ vạch trần cậu, tôi khuyên cậu
vẫn nhận tội sớm thì hơn.” Nhân viên quân bộ có chút hung hăng hăm dọa.
Tu Lôi không trả lời, chỉ nhìn người đang thẩm vấn mình ở đối diện, chậm
rãi nhếch môi cười, nụ cười tràn ngập ý tứ trào phúng làm người kia mất
kiên nhẫn đứng lên: “Tu Lôi, tôi nói cho cậu biết! Lần này không còn ai
cứu được cậu đâu, cậu nhất định sẽ bị phán án tử hình!”
“Ha hả.”
Tu Lôi giống như nghe thấy một câu chuyện cười, cậu ta bụm miệng, tiếng
cười toát ra từ khe ngón tay, tiếng cười không nhẹ không vang làm người
ta cảm thấy ngứa ngáy. Tu Lôi nghiêng đầu nhìn về phía camera, trầm
giọng nói: “Quân bộ chỉ còn đám người ngu ngốc như thế này thôi à? Như
vậy ta chỉ có thể yêu cầu nói chuyện với người phụ trách vụ án.”
“Cậu!” Quân nhân thẩm vấn hổn hển hét lớn, ngay lúc ông ta nhịn không được muốn động thủ thì cửa phòng thẩm vấn mở ra.
“Ông đi ra ngoài.”
“Tư…… Tư Lôi Tạp đại nhân!” Quân nhân hơi sửng sốt, sau đó lập tức chào theo kiểu quân đội rồi cung kính lui ra ngoài.
“Thật không ngờ lại là anh, phải nói đây là duyên phận sao?” Tu Lôi dùng đôi
ngươi đỏ như máu nhìn chăm chú vào Tư Lôi tạp, cười khẽ, một tay gác
đầu, biểu tình thờ ơ, áo da cùng bao tay đen làm cậu ta thoạt nhìn nguy
hiểm tới cực điểm.
“Còn nhớ rõ hai ống máu ta mang đi lần trước
không? Muốn biết kết quả xét nghiệm không?” Tu Lôi nói tới đây, nụ cười
bên môi lại sâu hơn: “Xem xét ‘giao tình’ của chúng ta, có thể nói cho
anh biết một chút, kết quả hoàn toàn bất đồng với ở đây.”
Tư Lôi
Tạp nhíu mày, dưới ánh đèn trong phòng thẩm vấn ngũ quan anh trông có vẻ càng thâm thúy hơn, quân trang anh tuấn làm anh có cảm giác nghiêm túc
cùng cấm dục.
“Ha hả.” Tu Lôi thấy Tư Lôi Tạp trần mặc không nói
cũng không ngoài ý muốn, tuy số lần tiếp xúc không nhiều nhưng nam nhân
như Tư Lôi Tạp rất dễ nhìn thấu, vì thế…. nam nhân này không thắng được
cậu.
Tu Lôi nghĩ đến đây, lấy ống máu trong lòng ra, đây là thứ lần trước cậu mang đi, ống máu dưới ánh đèn phiếm ra màu đỏ quỷ dị.
“Trường học nói cho ta biết, bên trong hai ống máu đó có một ống có linh hồn
vật chất, đúng vậy, chính là ống này.” Tu Lôi thờ ơ cầm lấy ống máu, đưa tới trước mặt Tư Lôi Tạp: “Xem xem, máu trong ống này rốt cuộc là của
ai? Là người anh để ý sao? Ta còn nhớ rõ, là á thú tóc đen mặc áo blu
trắng đúng không? Lúc đó, trông anh thực khẩn trương.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!