Trọng Sinh Chi Tri An Như Phỉ - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Trọng Sinh Chi Tri An Như Phỉ


Chương 3


Tống Lan thấy Tô Khả Khả thoáng yên tâm, mới tiếp tục nói: “Trần Phỉ mất trí nhớ.”

Tô Khả Khả hoài nghi lỗ tai của chính mình có vấn đề, Trần Phỉ mất trí nhớ? Lúc đó quả thực Trần Phỉ hôn mê, thế nhưng cũng không đến nỗi mất trí nhớ đi? Thật sự hay chỉ là giả vờ, lẽ nào vì muốn cho người ta đồng tình, bỏ qua tự tôn luôn sao? Nhưng tính tình của Trần Phỉ nhu nhược như vậy, cho dù nghĩ đến cũng là không dám, quên rồi cũng tốt.

Tô Khả Khả điều chỉnh lại vẻ mặt, một mặt khiếp sợ cùng hổ thẹn: “Tại sao lại như vậy, lúc đó cứ tưởng rằng chỉ là rung động não nhẹ mà thôi, sẽ không để lại di chứng về sau chứ?”

“Chỉ là mất trí nhớ, những cái khác chắc cũng không có vấn đề gì, buổi tối cậu không có tiết, cùng đến thăm một chút đi?” – Tống Lan vẫn cảm thấy Tô Khả Khả tự mình đi vẫn tốt hơn.

Tô Khả Khả cũng có ý đó, lập tức đồng ý, đến đó để xác thực xem có phải Trần Phỉ mất trí nhớ thật hay chỉ là giả vờ.

Hai người ăn xong cơm tối, mang theo một giỏ quả táo đỏ thật to, hướng về bệnh viện.

Rốt cuộc Trần Phỉ cũng nhìn thấy Tô Khả Khả, quả đúng như cái tên, diện mạo động lòng người. Thế nhưng nghĩ tới cô chính là hung thủ hại mình (à, là hại chủ thể, nhưng bây giờ cũng là mình rồi, không phải sao!), liền một điểm yêu thích cũng không có.

“Trần Phỉ, xin lỗi, vết thương đã khá hơn chút nào chưa? Mấy ngày nay thực sự bận quá, nếu không tôi đã đến thăm cậu sớm hơn rồi, thực sự xin lỗi cậu.”- Tô Khả Khả đem hoa quả đặt ở trên tủ đầu giường, hướng về Trần Phỉ khẽ cúi đầu xin lỗi.

Trần Phỉ thầm đảo cặp mắt trắng dã, nếu cảm thấy có lỗi, làm gì mà tới bây giờ mới tới. Ngụy biện!

Trần Phỉ hơi hất cằm về phía ghế, nói: “Ngồi đi.”- Vừa không biểu thị tha thứ, cũng không biểu thị không tha thứ.

Tô Khả Khả không khỏi nhíu nhíu mày, dựa theo cá tính của Trần Phỉ, không có lý nào lại có biểu hiện chẳng sợ ai như thế, có vẻ hơi hùng hổ doạ người. Mất trí nhớ sẽ đại biến tính cách sao? Tô Khả Khả tức thời trên mặt hiện ra điểm lúng túng. Không thể không thừa nhận Tô Khả Khả là cô gái rất thông minh, biết lợi dụng ưu thế của chính mình, cũng rât biết cách phỏng đoán lòng người.

Đời trước sau khi trải qua sự kiện kia, Trần Phỉ đối với “mấy em gái” là đặc biệt duy trì cảnh giác. Con gái, hình như có gắn Rada trinh thám, độ nhạy cảm không thể xem thường được.

Ngay lần đầu tiên nhìn thấy Tô Khả Khả, hệ thống cảnh báo của Trần Phỉ liền bắt đầu đích đích vang vọng, bản năng cảm giác được địch ý từ Tô Khả Khả. Hoặc chính là bản năng còn sót lại của khối thân thể này? Tống Lan mặc dù là có bộ dạng muốn ăn đòn, thế nhưng Trần Phỉ lại cảm giác người này rất chân thực, đồng thời không có sát ý.

“Cô chính là Tô Khả Khả sao? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” – Trần Phỉ cười sáng lạn, nhưng ý cười không có ở trong mắt.

Tô Khả Khả giống như muốn cầu cứu nhìn đến phía Tống Lan, Tống Lan tuy rằng có hơi vô ý, thế nhưng không ngu ngốc, rõ ràng cảm giác được Trần Phỉ lúc này cùng buổi sáng hoàn toàn không giống. Chẳng lẽ trong lòng Trần Phỉ vẫn còn oán trách Tô Khả Khả sao?

“Xin lỗi, Trần Phỉ, là tôi hại cậu bị thương nặng như vậy, đừng trách tôi nha.”- Nói xong, khóe mắt Tô Khả Khả đọng nước, vô cùng đáng thương, tựa như chỉ cần đụng vào liền rơi xuống ngay.

Trần Phỉ không chịu nổi nước mắt của con gái, bất đắc dĩ giật một tờ khăn giấy đưa cho cô ta. Tống Lan có chút trách cứ nhìn Trần Phỉ một chút, thấp giọng dỗ ngọt Tô Khả Khả.

Trần Phỉ vạn phần vô tội, thực sự là nằm cũng trúng đạn mà! Còn chưa kịp chuẩn bị đã bị người có dã tâm hãm hại! Mẹ nó!

Chờ Tô Khả Khả vô tội khôi phục lại tâm tình, Trần Phỉ cũng tự cắn một trái táo cho hả giận.

“Được rồi, muốn tôi tha thứ cho cậu, ít nhất phải để tôi biết sự tình như thế nào đã.”- Tuy rằng rất khó chịu, Trần Phỉ vẫn là muốn nghe một chút xem “em gái” này nói thế nào.

“Lúc trước giữa chúng ta có chút hiểu lầm, tôi nghĩ nên hẹn cậu ra nói chuyện, không nghĩ tới cậu vô cùng kích động, không cẩn thận trượt chân, ngã xuống cầu thang. Nếu như tôi không hẹn cậu đến đó thì tốt rồi, cậu cũng sẽ không bị thương nặng như vậy…”

Trần Phỉ đánh gãy lời xin lỗi cứ trùng trùng điệp điệp của Tô Khả Khả, trực tiếp đi vào vấn đề chính: “Chúng ta có hiểu lầm gì?”

Tô Khả Khả có vẻ như muốn nói lại thôi, liếc mắt nhìn cậu: “Cậu hiểu lầm rằng tôi nói xấu cậu.”

“Nói xấu cái gì?”- Trần Phỉ không kiên nhẫn, nói gần nửa ngày vẫn không chịu nói rõ là sao?!

Tô Khả Khả lén lút nhìn về phía Tống Lan, vẻ mặt Tống Lan có chút ghét bỏ, thật giống như không muốn nhắc tới:”Không có chuyện gì lớn hết, ha ha.”- Tô Khả Khả tươi cười nói với Trần Phỉ, trong vụ này nhất định là có nội tình.

Sau đó lại ân cần dặn dò Trần Phỉ một câu: “Cậu không cần lo lắng, cậu hiện tại cái gì cũng không nhớ rõ, tôi là muốn tốt cho cậu, không cần phải hỏi nhiều về quá khứ làm gì, cứ như vậy bắt đầu cuộc sống mới đi.”

Trần Phỉ không nói gì, là người thông minh hay bình thường, đều sẽ có chút đa tâm. Tôi chính là muốn tìm cho ra chân tướng sự việc này rốt cuộc là như thế nào đấy?

Có vẻ hỏi cũng không ra cái gì, Trần Phỉ cũng lười ứng trả với bọn họ, không mặn không nhạt cùng với Tống Lan và Tô Khả Khả nói vài câu, rồi cùng bọn họ nói bye bye. Có một số việc vẫn là sau khi xuất viện rồi mới có thể giải quyết a.

Mẹ nó, con đường của nhân vật chính thật là nhấp nhô làm sao!

Ở trong bệnh viện được mười ngày, Trần Phỉ cũng được xuất viện, không có ai đến thăm thì thôi đi, đứng ở cửa bệnh viện cũng chẳng có ai tới đón, cảm giác thật thê lương mà.

Ngồi xe đến thẳng đại học Hải Vị. Lúc này mới phát hiện trên người một đồng cũng không có! Chết rồi! Bao nhiêu ngày chờ mong đến ngày được xuất viện, sao lại xảy ra tình huống này hả, Trần Phỉ đành mượn ít tiền của anh bảo vệ gần đó để trả tiền xe. Vì sao con đường của nhân vật chính lại chông chênh đến thế chứ!

Chống gậy khập khễnh đi tìm phòng của mình, đầu đổ đầy mồ hôi, đối với con đường mập mờ trước mắt, chính là không cần quá chờ mong đi! Trần Phỉ đã lần thứ ba đi ngang qua đây rồi! Nhưng là! Không có tìm được phòng! Không có tìm được phòng a!

Nhụt chí ngồi ở trên băng đá ven đường, oán niệm mấy con kiến trên đất. Nếu như có thể ngồi xổm xuống, trần phỉ nhất định phải vẽ lên một trận pháp nguyền rủa người thiết kế của đại học này. Trần Phỉ ở đời trước cũng cũng vậy, từ phòng ngủ đi ra ngoài, đi rồi không trở lại, đây chính là con đường bi thương, tất cả đều thật bi thương.

“Cậu ngồi ở đây làm gì?” – Âm thanh người đến có chút khàn khàn, như là bị cảm mạo, đè nén rất thấp, khiến người ta tự dưng muốn duỗi thẳng eo, chắp tay ngồi xuống.

Trần Phỉ ngước đầu, trong nháy mắt như nhìn thấy Thần mặt trời, dáng người to cao hướng ngược lại với ánh sáng sừng sững đứng tại đó, khiến người ta sản sinh ra một loại an lòng dị thường. Tưởng chừng như toàn bộ ánh sáng đều bị người đó hút hết vậy.

Mẹ nó, rốt cục nhìn thấy “Người quen” () rồi! Trần Phỉ hai mắt tỏa sáng, cảm động lệ nóng doanh tròng, trong lúc này nếu có thể được ai đó giúp đỡ dẫn về phòng ngủ là chuyện hạnh phúc biết dường nào! A! Đây chính là Apollo, so với Apollo còn muốn vĩ đại hơn!

() pé Phỉ suy nghĩ, người ta quen mình mới nói chuyện với mình, vì vậy pé tự nhận là người quên, pé dễ tin người vậy đó

“Dẫn tôi trở về phòng đi!”- Trần Phỉ ngửa đầu chờ mong, vẻ mặt hệt như nai con Bambi, khiến người ta muốn xoa nắn hai cái.

Người đó cũng không có xa lạ gì Trần Phỉ, đối với yêu cầu của cậu, rất tự nhiên xoay người ra hiệu Trần Phỉ đuổi theo.

Trần Phỉ tâm tình khoái trá, hùng hục, duy trì khoảng cách một bước theo sát người đó, không chút nghi ngờ sẽ bị người ta lừa bán.

Một đường không ai nói chuyện, Trần Phỉ chống gậy nên đi không nhanh, người kia không quay đầu lại, nhưng cũng rất phối hợp với tốc độ của Trần Phỉ.

Khi thấy khung cảnh kinh điển, lối kiến trúc quần lót bay phất phới trên ban công, Trần Phỉ trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Người phía trước “độ hot” quá mạnh, Trần Phỉ một lời cũng tìm không ra, hết lần này tới lần khác vẫn không tài nào mở miệng được.

Lên lầu, đem Trần Phỉ đưa vào trong phòng. Người kia rất tự nhiên đem đặt sách ở trên bàn, Trần Phỉ sững sờ, đây là muốn làm gì? Muốn uống chén nước rồi mới đi sao?

Trần Phỉ cực khổ khập khiển cầm lấy ly nước không biết là của ai ở trên bàn, đi đến rót nước vào ly, cười hì hì đưa tới trước mặt người kia: “Người anh em, uống nước đi, thực sự ngày hôm nay rất cảm ơn cậu, lần sau nhất định sẽ mời cơm, cậu không được từ chối đó nha.”

Người kia không tỏ rõ ý kiến, chỉ nhíu mày, thản nhiên mà lật sách, gác hai chân lên, tập trung vào sách rồi.

Trần Phỉ gãi đầu một cái, cảm thấy não chậm hết nửa nhịp thì phải, rốt cục tỉnh táo lại: “Người anh em, có phải cậu cũng ở phòng này không, thực sự là có duyên a!”

Một tát tay liền không chút thương tiếc vỗ tới trên vai người nào đó.

“Đúng rồi, cậu tên là gì?” – Trần Phỉ vẫn không quên vấn đề mấu chốt.

Người nào đó cau mày, không chút biến sắc đem bàn tay ở trên vai phủi đi, lạnh lùng phun ra mấy chữ: “Cận Tri An.”. Trần Phỉ không có chút cảm giác nào, vẫn là vui cười hớn hở.

Có vẻ như người bạn mới không thích nói chuyện, Trần Phỉ cũng không thèm để ý.

Điều kiện vật chất của đại học Hải Vị rất tốt, lấy chuyên nghiệp làm trọng điểm, như Trần Phỉ học chuyên ngành kế toán, đều là phân bố phòng ngủ chỉ hai người. Trần Phỉ nhìn quanh một thoáng nơi mà mình có thể sẽ phải ở lại trong hai năm nữa, mẹ nó chứ, quả nhiên là có đãi ngộ mà. Đời trước phòng ngủ là bốn người, không điều hòa không máy lọc nước, cái gì cũng không có, hiện tại phòng ngủ chỉ có hai người, đầy đủ tiện nghi, không gian cũng rất lớn.

Trần Phỉ ở trong lòng chà chà hai tiếng, đi thu dọn đồ vật của nguyên chủ.

Có thể thấy, nguyên chủ là người rất ngăn nắp gọn gàng, đồ vật phân loại vô cùng chỉnh tề. Có rất nhiều sách chuyên ngành nha, mỗi quyển sách đều được bao bọc bên ngoài cẩn thận, mặt trên đều có bút ký viết thật tỉ mỉ, quả là một lãng tử mà. Quần áo không nhiều, đều không phải hàng hiệu, rất nhiều quần áo đều rất cũ kỹ, tựa hồ điều kiện kinh tế không tốt lắm, thế nhưng vẫn rất sạch sẽ.

Trần Phỉ lục lọi, không có cái gì kiểu như nhật ký hết. Chỉ nhìn thấy một cái máy tính, vẻ ngoài cũng không tệ lắm. Chắc là có thể từ bên trong máy tính tìm ra tin tức nào đó.

Khởi động máy, có pass, đây đối với Trần Phỉ mà nói chính là không có vấn đề gì. Trần Phỉ có chút kích động, nửa tháng không có mò tới “Lão bà”, không nghĩ tới đau trứng như vậy.

Trên màn hình chính đều là phần mềm chuyên ngành, cộng thêm biểu tượng tán gẫu chim cánh cụt () cùng lưu lãm khí (). Mở lưu lãm khí ra, thu gom được chỉ là mạng lưới giao lưu tương quan tri thức với cộng đồng hoặc là tài nguyên nhà mạng … blablabla …, tất cả lịch sử truy cập qua đều bị thủ tiêu sạch sành sanh!! Đây là người bình thường sẽ làm sao!!

() + () là phần mềm chat chit hay sao á, tui cũng không rõ, chưa có tra T^T

Trần Phỉ rất muốn tự sát! Từ hoàn cảnh sinh hoạt đến tình trạng máy vi tính, có cần phải con mẹ nó xóa không chừa dấu vết như vậy không hả!

Trần Phỉ khổ sở rên một tiếng, vén tay áo lên, lão tử không tin không moi ra được gì! Khôi phục lại số liệu đã xem qua, Trần Phỉ rốt cục cũng nhìn thấy tin tức “Thì ra là như vậy!!!”, trong nháy mắt cảm giác trứng mình nhất định là hư luôn rồi!! (=,=’)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN