Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương - Chương 41: Công chúa bé nhỏ của tôi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương


Chương 41: Công chúa bé nhỏ của tôi


Dương Phàm lúc này đã thu xếp xong phòng của mình, hắn không có mang theo quần áo, hắn muốn đi mua vài bộ.” Anh My! ta đi mua mấy bộ quần áo, em biết gần đây có cửa hiệu nào không?

– Anh muốn mua quần áo sao? em biết có cửa hiệu rất tốt đó. Cô nàng thấy có cơ hội được ra ngoài nên rất vui mừng, từ hôm sảy ra chuyện cha nàng đã không cho nàng ra ngoài, hôm nay có Dương Phàm đến làm vệ sĩ cho nàng, hơn nữa cha hắn cũng đã đồng ý nếu có vệ sĩ đi cùng thì có thể ra ngoài.

– Được, vậy em dẫn anh đi vậy. Dương Phàm đồng ý ngay, có mỹ nữ đi cùng thì còn gì hơn nữa. Từ lúc hắn trọng sinh, cái tính háo sắc không biết đã có từ lúc nào, có thể là do tính cách của chủ bản thể.

Hai người ra xe, Dương Phàm chở cô nàng đi chỉ đường, trên đường đi Dương phàm bị cô nàng chỉ cho đi vòng vòng, giống như hắn đang đưa nàng đi dạo phố vậy.” Anh My còn bao lâu nữa mới tới đây. Hắn không muốn nói, để xem cô nàng biểu hiện thế nào.

” Sắp rồi, anh đến kia rồi rẽ sang phải là tới. Nàng thấy hắn như vậy cũng rất biết điều mà chỉ đến nơi cho hắn.

Đây là một cửa hiệu cũng rất nổi tiếng ở hong kong, hai người bước vào trong, nhân viên đã ra tiếp đón.

– Hai vị muốn mua quần áo loại nào? Vị tiểu thư này bên trong cửa hàng có một bộ nhìn rất hợp với người, tiểu thư có thể thử.

” Xin lỗi chị em không phải người mua, anh ấy mới chính là người mua.

” Không sao, tiểu thư có thể thử không cần mua.” Đúng rồi, công tử muốn… Người nhân viên chưa nói hết câu.

– Không cần đâu cứ cho nàng thử bộ mà chị bảo cũng được. Dương Phàm nhìn vào Anh My nói hắn muốn xem cô nàng có muốn thử hay không.

” Được! vậy em sẽ thử bộ đó. Thấy Dương Phàm nhìn mình, nàng nghĩ hắn muốn mình mặc cho hắn xem, dù sao thì hắn cũng cứu mạng nàng, cho nên nàng không có lý do gì để từ chối cả.

Người nhân viên đưa Anh My đến phòng thay đồ, một lúc sau cô nàng đi ra, trên người mặc một bộ váy dự tiệc rất đẹp, lại ôm sát người, tôn lên những đường cong thật mê người, Dương phàm nhìn không dời mắt. Thấy biểu hiện của Dương Phàm như vậy nàng đưa tay che miệng cười.” Có phải nhìn em rất đẹp không?.

– oh my little princess( ôi công chúa nhỏ của tôi). Dương phàm nói một câu tiếng anh. Rồi quỳ một chân đưa tay phải của mình lên cầm lấy tay của Anh my rồi hôn lên tay nàng.

Nàng hơi ngại ngùng vì hành động vừa rồi của Dương Phàm.” thank you, my knight( Cảm ơn anh, hiệp sĩ của em). Nàng cầm lấy hai bên của chiếc váy rồi hơi cúi người xuống.

Thấy hai người như vậy, rất nhiều người đã chụp ảnh họ, có người còn nhận ra cô nàng chính là nữ ca sĩ nổi tiếng của giới âm nhạc, bọn họ đều cho rằng Dương Phàm chính là bạn trai của nàng. Nhân viên thấy vậy bèn nói.” Công tử! chúng tôi có một bộ rất hợp với cậu, không biết cậu thấy thế nào?.

– Được, vậy làm phiền chị, chọn giúp em mấy bộ bình thường thôi.

Dương Phàm vào phòng thay đồ, hắn thay chỉ mất có hai phút, lúc này hắn bước ra ngoài, rất nhiều phái nữ phải hò hét. Nhìn hắn đã rất đẹp trai rồi bây giờ lại thêm bộ âu phục màu trắng này nữa, nhìn hắn bây giờ không khác một chàng hoàng tử trong mộng của các cô gái.

Anh My tiến lại rồi ôm lấy cánh tay của hắn.” Nhìn anh mặc bộ này rất đẹp trai đó. Nàng có hơi đỏ mặt, một người như nàng chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với con trai bao giờ, nhưng với Dương Phàm lại khác, hắn đem lại cảm giác an toàn cho nàng, ngay lúc này cũng vậy.

Nhân viên thấy vậy bèn chụp cho hai người một kiểu, nhìn hai người rất hợp với nhau.

– Được rồi vậy chị gói chúng lại cho em.

– Anh không có thử mấy bộ này sao?

– Không cần, em không thấy chị nhân viên có ánh mắt rất tốt sao? có thể chọn cho em và anh mà không cần đo, như vậy anh đâu cần phải thử. Dương Phàm giải thích cho cô nàng.” Đúng rồi chị gói lại bộ này luôn giùm em. Dương Phàm chỉ vào bộ mà cô nàng đang mặc nói.

” Nhưng em đâu có muốn mua đâu, là em đưa anh đi mua thôi mà.

– Không sao! coi như anh tặng em là được. Dương Phàm nói rồi hai người đi thay đồ, nhân viên đã gói lại xong Dương Phàm tiến ra quầy thu ngân. Cô nàng định bảo để mình trả thì bị Dương Phàm tranh chước. Hai người rời khu mua sắm, tiến vào một siêu thị mua thức ăn. Lúc đầu cô nàng có hỏi hắn vào siêu thị làm gì nhưng hắn chỉ nói là mua đồ ăn, cô nàng có nói hay hỏi điều gì thì Dương Phàm cũng không có nói, mặc cho cô nàng giận dỗi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN