Trọng Sinh Đô Thị Thiên Vương
Chương 63: Tay không đánh người
Dương Phàm đi đến địa điểm mà Lãnh Mộng chỉ. Lúc này Dương Phàm nhìn thấy khoảng trăm tên côn đồ trên tay đao, Kiếm, tên nào mặt mày đều dữ tợn. Tên đầu trọc thì đang cầm con dao nhỏ mà cắt chiếc áo của cô bé Uyển nhi.
Chiếc áo đã cắt làm lộ phần bụng trắng của cô nàng. Dương Phàm lúc này mới để ý đến cô nàng đang khóc nhìn hắn, vệt miệng còn để lại một ít máu. Thấy cô nàng vì chuyện này mà bị như vậy khiến cho Dương Phàm cảm thấy bản thân mình có lỗi với cô nàng.
Hắn quá chủ quan khi chỉ cảnh cáo tên đầu trọc, không ngờ tên này lại dám làm chuyện như thế này để tìm hắn.
” Tiểu Tử! mày giỏi. Đầu trọc quay lại nhìn hắn rồi đưa ngón cái lên.” Cuối cùng mày cũng đến, ôi chao! mày còn đem theo một ả đàn bà để đêm nay hầu bọn anh sao?. Lời tên này vừa nói ra thì tất cả bọn đằng sau đều cười rộ lên.
Lãnh Mộng tức đến nghiến răng ken két nàng định rút súng ra cho tên đầu trọc ngậm miệng lại thì bị Dương Phàm ngăn cản lại.
” Tiểu tử! lát nữa bọn anh sẽ chơi hai con đàn bà của mày trước mặt mày. Tao nghĩ sẽ kích thích lắm đây ha ha… Cả đám lại cười lên lần nữa.
Dương Phàm thấy cô nàng không nhịn được nữa hắn lúc này mới nhìn tên đầu trọc nói.
– Tao nghĩ mày sẽ không có cơ hội làm được chuyện này đâu.
Vừa nói xong câu thì bọn chúng cùng Lãnh mộng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì thấy cô nàng Uyển Nhi đã đứng cùng Dương Phàm. Tất cả đều trợn tròn mắt lên nhìn hắn.
” Mà.. Mày.. mày… là.. người… hay… là ma. Đầu trọc bị dọa đến mức nói giống như đứa trẻ mới biết nói.
Dương Phàm không trả lời câu của đầu trọc mà lúc này hắn cởi trói cho cô nàng Uyển Nhi. Nhìn những vết ngấn trên tay cô nàng chắc chắn cô nàng đã chịu khổ không ít, Dương Phàm vuốt khuôn mặt nàng rồi cởi chiếc áo của mình ra che lại cho cô nàng. Lúc này cô nàng trên người chỉ còn lại chiếc áo lót với chiếc quần lành lặn.
Dương Phàm lúc này tiến lên phía chước hắn bước rất từ từ.” Mày có biết! làm trái lời cảnh báo của tao hậu quả sẽ thế nào không?. Dương Phàm khuôn mặt đằng đằng sát khí nhìn đầu trọc nói.
Đầu trọc nhìn Dương Phàm cảm cảm thấy toàn thân lạnh toát, hắn sợ hãi suýt chút thì đứng không vững mà ngã xuống đất. Lùi lại từng bước nhìn thấy mình còn hơn trăm tiểu đệ ở đây hắn lại bình tĩnh trở lại.” TẤT CẢ LÊN CHÉM CHẾT NÓ CHO TAO. Hắn dùng hết sức mà gào lên.
Tất cả đàn em của đầu trọc được đại ca ra lệnh đều tiến lên mà chém tên tiểu tử trước mặt. Uyển Nhi thì sợ đến tái mặt khi nhìn thấy cảnh một người thiếu niên vì cứu nàng mà phải đánh với những tên côn đồ cầm theo vũ khí.
Lãnh Mộng thấy cô nàng sợ hãi như vậy thì tiến lại an ủi cô nàng.” Uyển Nhi! hắn sẽ không sao đâu, em đừng lo lắng quá. Lãnh Mộng đã từng thử qua hắn, tuy hắn không có đánh trả lại nàng nhưng nàng tự hiểu được là hắn còn mạnh hơn nàng rất nhiều.
Hai người đứng nhìn Dương Phàm tả xung hữu đột với hơn trăm người tay cầm vũ khí, Uyển Nhi thì lo lắng cho hắn, còn Lãnh Mộng thì bình thản hơn. Nàng tin chắc chắn hắn sẽ không bị một chút thương tích nào.
Cuối cùng Dương Phàm cũng giải quyết nốt tên cuối cùng, nhìn đám người nằm rên rỉ trên mặt đất Dương Phàm tiến lại tên đầu trọc túm cổ hắn nhấc lên.
– Dương Phàm! đừng giết hắn.
Lãnh Mộng gào lên.
Thấy Lãnh Mộng đã nói như vậy Dương Phàm đành theo lời cô nàng mà ném hắn tới chỗ Lãnh Mộng. Đầu trọc tiếp đất rồi ói ra một ngụm máu rồi nằm bất tỉnh. Lãnh Mộng kiểm tra thì thấy đầu trọc vẫn còn thở thì mới yên tâm.
Nàng còng tay đầu trọc lại rồi gọi cho đội cảnh sát đến hiện trường.” Dương Phàm! nếu ta không nói thì cậu sẽ giết hắn sao? loại người như hắn thì đâu cần phải làm bẩn tay cậu.
Dương Phàm không trả lời cô nàng mà hắn bước lại gần Uyển Nhi mà bế cô nàng đặt nằm vào trong xe. Uyển Nhi thì đỏ mặt nằm trong lòng hắn. Lãnh Mộng thấy vậy thì giậm chân mà mở cửa xe ngồi vào trong.
Dương Phàm quay đầu xe đưa cô nàng Uyển Nhi vào bệnh viện, làm mọi thủ tục với trả tiền xong hắn bảo Lãnh Mộng gọi cho gia đình của cô nàng đến rồi hai người rời khỏi bệnh viện.
– Dương Phàm! thật ra cậu là ai.
Lãnh Mộng nói
– Đây là bí mật.
Dương Phàm nói.
– Ngươi không muốn nói thì thôi cần gì phải nói là bí mật.
Lãnh Mộng bĩu môi nói. Thấy hắn không muốn nói thì nàng cũng không muốn hỏi hắn.
– Người đẹp! nếu nàng muốn biết thêm về ta thì chi bằng đêm nay chúng ta tìm hiểu nhau.
Dương Phàm nói rồi nhìn nét mặt của cô nàng không có biểu hiện gì. Nhìn giống như là cô nàng đang chấp nhận vậy.
– Ngươi nghĩ ta là loại người đó sao?
Lãnh Mộng trợn mắt lên nhìn hắn mà nói.
– Còn không lái xe đưa ta đến khu cảnh uy. Ta còn phải ăn tối.
– Được rồi!
Dương Phàm có hơi thất vọng. nhưng khi nghe thấy cô nàng còn chưa có ăn tối, hắn đành im lặng mà lái xe đưa cô nàng về.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!