Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Chương 897: Đại kết cục (3)
Vivian đứng từ xa nhìn đôi nam nữ đang đấu khẩu qua lại, nhưng không nghe được họ nói gì cả, nhìn khẩu hình miệng cũng không thể đoán chuẩn. Hình như hai người đang nói về chuyện gì đó xảy ra vào tối hôm qua. Buổi tối thì có thể làm gì được nhỉ?
Á à, vụ này coi bộ vui rồi đây!
Vivian vừa ăn một miếng bánh vừa cười gian xảo, nhưng rồi không vui được bao lâu, cô liền thấy Andrew kéo theo Elena chạy đi.
“…”
Xì, xem kịch một chút thôi mà, làm gì ghê vậy chứ?
Vivian lắc đầu, nhàm chán bỏ ly rượu xuống. Cô liếc mắt nhìn một lượt, lại trông thấy một hình bóng khác đang đi vào từ cổng chính. Đó chính là Âu Dương Thiên Thiên.
Ngay lập tức chạy lại, cô vui vẻ gọi:
– Thiên Thiên, em đến rồi!
Âu Dương Thiên Thiên ngừng chân, chớp mắt hỏi:
– Chị đến sớm vậy? Ở Anh không chuyện gì cần giải quyết sao?
Vivian xua tay, cười đáp:
– Không có không có, ngày trọng đại của Selina thế này, chị dù bận thế nào cũng phải đến chứ. Huống hồ còn có Sophia mà, cô ta có thể làm việc giúp chị.
Âu Dương Thiên Thiên nhếch môi, tỏ vẻ khinh bỉ:
– Đẩy công việc cho tùy tùng của mình, chị là nữ hoàng thật sao?
Người phụ nữ nhún vai, rất thản nhiên lên tiếng:
– Chị có phải nữ hoàng hay không cũng không phải do em nói là được. Thôi, vào trong đi, Selina có lẽ đang thay váy cưới.
Nói đoạn, cô quay lại nhìn Sherry đằng sau, hỏi:
– Cô là vệ sĩ riêng của Thiên Thiên phải không? Tôi không nhớ tên cô, nhưng thôi bỏ qua đi, cô giúp tôi tìm đội bảo vệ nói với họ siết chặt an ninh một chút được không, tôi đã quan sát từ nãy đến giờ rồi, rào bảo an có vẻ còn lỏng lẻo.
Sherry nghe vậy, liền gật đầu đáp:
– Được ạ, tôi sẽ làm ngay.
Dứt lời, Vivian vui vẻ khoác vai Âu Dương Thiên Thiên rời đi. Chỉ còn một mình Sherry đứng lại đó, cô lắc đầu cười gượng. Vốn cũng không trông mong gì cô ấy nhớ tên mình.
Người ta là nữ hoàng Anh quốc mà, nhớ được cô là vệ sĩ riêng của Nhị tiểu thư đã vinh hạnh lắm rồi, còn đòi hỏi nhớ được tên sao? Quá hão huyền!
Sherry xoay người, theo lời dặn của Vivian đi tìm đội bảo vệ, thế nhưng cô đi khắp nơi vẫn không tìm ra phòng bảo an ở đâu. Nơi này lại rộng lớn đến vậy, giống như một mê cung, thật sự không biết thế nào mà lần nữa.
Sherry nhìn xung quanh, chợt thấy một người mặc bộ đồ màu đen, trên tai có đeo headphone, đoán rằng người đó cũng là một vệ sĩ, cô liền đi đến, hỏi:
– Xin chào, anh là người trong đội bảo an đúng không?
Người đàn ông quay lại nhìn, gật đầu đáp:
– Đúng vậy, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?
Sherry nở một nụ cười lịch sử, nói:
– À, tôi được sự ủy thác của nữ hoàng Vivian đến nói một vài vấn đề liên quan tới rào chắn an ninh, tôi có thể gặp trực tiếp đội trưởng của các anh không?
Người đàn ông nghe xong, nghĩ một đoạn rồi mới đồng ý:
– Được thôi, đội trưởng của chúng tôi chắc đang ở gần đây, lúc nãy tôi vừa thấy anh ấy phân bổ nhiệm vụ cho tổ một.
– Cụ thể là tôi phải đi đâu mới tìm được anh ta vậy? – Sherry hỏi tiếp.
Người đàn ông liền giơ tay lên, chỉ về một hướng:
– Cô đi ra khỏi đây, quẹo phải sẽ có một bậc thang ngắn dẫn đến khuôn viên nhà A, cứ đi thẳng sẽ nhìn thấy đám người của tổ một đang tụ tập, nhưng tôi không biết liệu đội trưởng còn ở chỗ họ không nữa.
Sherry nghe xong, gật gật đầu như đã hiểu, cô nhanh chóng cảm ơn người đàn ông, rồi chạy vụt đi. Đến một khúc quẹo, cô theo chỉ dẫn của anh ta, nhìn thấy đoạn bậc thang ngắn dẫn xuống một lối đi, cô nhanh chân bước xuống, nhưng rồi lại chợt ngừng lại khi nhìn thấy có người đứng ở phía đối diện.
Người đàn ông ở dưới chân bâc thang, vốn là đang thảo luận với một người nào đó, khi nghe thấy tiếng động thì quay đầu nhìn lại, ánh mắt vừa vặn chạm phải cô gái đứng trên cao. Và thật bất ngờ, cô ấy là người mà anh từng quen biết.
– Ái Tử Lạp?
Trước tiếng gọi của người đàn ông, Sherry đứng sựng lại, cô mím môi, đáp:
– Tần Cảnh Hàm?
(Ai không biết về anh này thì đọc lại từ chap 156 nha)
==================================
Lữ Uyển Thành bận rộn sắp xếp chỗ ngồi cho khách mời, anh đi hết từ tây sang đông, từ phải sang trái, còn thuận tiện quản lý luôn phần bày biện thức ăn và nước uống.
Riết rồi anh cũng không biết mình đến đây để dự lễ cưới hay là đến làm việc nữa. Quá bận rộn!
Đứng một chút nghỉ mệt, Lữ Uyển Thành cầm lấy ly nước uống vội, mắt đảo một lượt nhìn xung quanh. Đúng lúc này, trước cổng vào xuất hiện một chiếc xe BMW màu đen, từ hai bên cánh cửa, bước xuống hai bóng người một nam một nữ.
Lữ Uyển Thành nheo mắt, dường như cảm thấy một hình bóng trong đó rất quen thuộc, anh cố gắng nhìn kĩ hơn, chợt phát hiện… cô gái đó là Bạch Oa Oa!
Ly nước trong tay chậm rãi buông xuống, Lữ Uyển Thành nhìn bóng hình cô gái từ xa đến ngẩn người, anh vô thức nhấc chân, muốn tiến về phía cô ấy, nhưng rồi anh bất ngờ nhận ra vẫn còn một người nữa đang ở cùng cô ấy, đó là một người đàn ông, nhìn thoáng qua cũng rất quen mặt, hình như là…. Trịnh Gia Dĩnh? Chính là đàn anh mà Bạch Oa Oa yêu thầm nhiều năm, mối tình đầu sâu đậm của cô ấy?
Đúng rồi, anh đã từng tìm hiểu về người đàn ông đó, anh ta chắc chắn là Trịnh Gia Dĩnh, nhưng mà… tại sao hai người lại đi chung với nhau? Không phải từ ba năm trước họ đã chia tay rồi sao? Từ lúc nào mà…
Lữ Uyển Thành cảm thấy bước từng chân của mình rất nặng nề, trong lòng cũng có cảm giác khó chịu không thể nào tả nổi, cuối cùng, anh đứng khựng lại khi nhìn thấy một đứa bé trai xuất hiện bên cạnh Bạch Oa Oa. Cậu bé được cô bế lên cao, hai người cười vui vẻ nhìn nhau, còn không quên vẫy tay với Trịnh Gia Dĩnh. Tất cả như tạo thành một khung hình đẹp đẽ, vô cùng hài hòa. Thật giống một gia đình.
Bạch Oa Oa… cô ấy kết hôn rồi? Còn sinh con? Cô ấy… cùng với Trịnh Gia Dĩnh sao?
=====================================
Tần Cảnh Hàm quay sang người bên cạnh, nhỏ giọng nói vài câu, sau đó người ấy liền rời đi. Anh nhìn về phía cô gái đứng trên cao, mỉm cười:
– Lâu quá không gặp.
Sherry không trả lời lại, cô bước từng bước xuống bậc thang, chậm rãi tiến đến gần anh, hỏi:
– Tại sao anh lại ở đây?
Người đàn ông nghiêng đầu, tỏ vẻ thản nhiên:
– Đương nhiên là làm vệ sĩ cho lễ cưới hôm nay, không nhìn ra được sao?
– Vậy… đội trưởng đội bảo an… – Sherry chỉ tay, ngơ ngác hỏi.
Tần Cảnh Hàm không đợi cô nói xong, trực tiếp trả lời:
– Anh chính là đội trưởng đội bảo an.
“…” Sherry nghe xong, khuôn mặt ngơ ra vài giây, cô chớp chớp mắt, một hồi lâu mới lên tiếng:
– Tần Cảnh Hàm, anh có biết người tổ chức hôn lễ này là ai không?
Người đàn ông nhếch môi, đáp:
– Anh biết, chú rể tên thật là Richard Wertheimer, trưởng nam của gia tộc giàu có tại Pháp, cô dâu thì anh không chắc, từ một vài nguồn tin anh chỉ biết cô ấy có một số quan hệ với gia tộc Rostchild lẫy lừng, như vậy có lẽ thân phận cũng không nhỏ. Cả hai đều là người thuộc thế giới ngầm, là dân xã hội đen chính hiệu.
Sherry nhướn mày, đanh mặt nói:
– Anh đã biết họ là ai nhưng tại sao vẫn đến đây? Anh là cảnh sát mà?
Tần Cảnh Hàm là đội trưởng đội đặc nhiệm Bắc Kinh Trung Quốc, tên tuổi cũng không phải dạng vừa, nhưng điều quan trọng là anh ấy là một cảnh sát, người có thân phận như thế sao lại xuất hiện trong hôn lễ của xã hội đen? Nghe có phi lý không?
Lần này, người đàn ông đột nhiên bật cười, anh thở hắt ra một hơi, giọng trầm trầm:
– Đúng, anh là cảnh sát, nhưng là đã từng thôi, bây giờ thì không còn nữa. Hiện tại, anh là vệ sĩ thuộc nhà Wertheimer, cũng là đội trưởng đội bảo an ngày hôm nay.
Sherry há miệng, ngạc nhiên bật thốt:
– Thật sao?
Tần Cảnh Hàm gật đầu, mím môi nói:
– Thật. Anh cảm thấy.. có lẽ em nói đúng. Xã hội đen không có nghĩa là xấu, thế giới của họ… đôi khi còn tốt hơn thế giới mang danh chính nghĩa bên ngoài.
Nghe đến đây, Sherry cuối cùng cũng tin lời của Tần Cảnh Hàm. Cô cúi đầu, khóe miệng không tự chủ nhếch lên, trong lòng sớm đã tràn ngập sự vui sướng. Một lúc sau, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông, lên tiếng:
– Nói thật… anh mặc bộ đồ này… soái hơn khi mặc cảnh phục nhiều. Rất ngầu!
Dứt lời, hai người nhìn nhau cười vui vẻ, người đàn ông ánh mắt cưng chiều, người phụ nữ e thẹn ngại ngùng, tạo nên một khung cảnh đẹp đẽ động lòng người.
Từ người ở cùng một chiến tuyến, biến thành hai người ở hai nơi đối đầu, rồi cuối cùng lại trở về chung một điểm dừng.
Sau tất cả, đi nửa vòng Trái Đất, chúng ta lại gặp lại nhau.
========================================
Bạch Oa Oa đi đến một bàn tiệc, hôn lễ đã sắp sửa bắt đầu, nhưng từ sáng đến giờ cô vẫn chưa ăn gì, bụng rất khó chịu, muốn tìm một ít đồ ăn nhẹ lót dạ.
Bấy giờ, đột nhiên có một dĩa bánh được đẩy đến, trên đó có các loại cô thích ăn nhất, vừa nhìn là có thể nhận ra ngay. Bạch Oa Oa có chút bất ngờ, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Lữ Uyển Thành đã đến bên cạnh từ lúc nào.
Anh thu tay về, chậm rãi chào hỏi:
– Lâu rồi không gặp. Em vẫn giữ thói quen không ăn sáng sao?
Bạch Oa Oa như đứng hình, khuôn mặt cô đơ ra một khúc, có vẻ vì ngạc nhiên mà nhất thời không trả lời câu hỏi của người đàn ông.
Thấy vậy, Lữ Uyển Thành lui lại một bước, anh rũ mắt, nhẹ nhàng lên tiếng:
– Xin lỗi, làm em hoảng sợ rồi, em không ngờ là ạnh sẽ ở đây phải không?
Nhìn thấy nét buồn hiện lên trên khuôn mặt người đàn ông, Bạch Oa Oa nhanh chóng lấy lại tinh thần, đáp:
– Không có, em biết mà. Vì có anh nên em mới đến đây.
Mấy ngày trước, cô theo thói quen gửi email cho Âu Dương Thiên Thiên, mặc dù ba năm qua chưa một bức thư nào cậu ấy trả lời lại, nhưng cô vẫn muốn chia sẻ những việc thường ngày với người bạn thân nhất của mình. Không ngờ, bức thư điện tử hôm đó cô gửi, Âu Dương Thiên Thiên đã trả lời lại, cậu ấy nói sắp tới đi dự một lễ cưới, còn nhắc đến việc Lữ Uyển Thành cũng xuất hiện ở đó. Nghe đến tên anh, cô liền luống cuống hỏi Âu Dương Thiên Thiên lễ cưới đó được tổ chức ở đâu, rồi còn nhớ cậu ấy chuyển phát nhanh cho cô một tấm thiệp mời, sau đó thì thu dọn đồ đạc cùng Thiếu Hàm ra sân bay, đón chuyến bay sớm nhất đến Canada.
Tất cả mọi chuyện, cũng là vì cô muốn gặp Lữ Uyển Thành. Nếu không phải ở nơi này có anh, cô cũng sẽ không cất công chạy một đoạn đường xa như thế.
Lữ Uyển Thành trong lòng phiền muộn, sớm đã không để tâm đến những lời ẩn ý của Bạch Oa Oa, cứng nhắc hỏi:
– Em vẫn sống tốt chứ?
Bạch Oa Oa siết nhẹ tay, lãnh đạm đáp:
– Ừm, vẫn ổn.
Người đàn ông không dám ngẩng đầu lên nhìn cô, trong lòng có hàng vạn câu hỏi, nhưng giờ phút này miệng lại không nói được một câu nào. Lồng ngực như bị một vật nặng đè xuống, cực kì khó chịu.
Bạch Oa Oa chớp mắt, bình tĩnh lên tiếng:
– Anh hỏi xong rồi? Vậy thì đến lượt em. Quyển nhật kí của em lần đó… anh đã đọc hết chưa?
Lữ Uyển Thành lắc đầu, nhẹ giọng trả lời:
– Vẫn chưa.
– Tại sao lại không đọc hết? – Bạch Oa Oa cố chấp hỏi tiếp.
Lữ Uyển Thành cắn răng, ngước lên nhìn cô, cau mày khó chịu ra mặt:
– Bây giờ điều đó đâu còn ý nghĩa gì nữa, lúc nãy anh đã thấy cả rồi. Em cùng Trịnh Gia Dĩnh đã tái hợp, có phải không? Anh ta đưa em đến đây, còn có… một đứa bé trai. Đó là con của em?
Bạch Oa Oa gật đầu khẳng định, không chút giấu diếm thừa nhận:
– Phải, đứa bé ấy là con của em. Nó tên Thiếu Hàm, rất đáng yêu, còn rất giống với ai đó nữa…
Lữ Uyển Thành quay mặt đi, dường như không muốn nghe thêm điều gì. Trong lòng anh đang rất đau, trái tim giống như bị ngàn mũi kim đâm chích vào vậy.
Ba năm nay, anh luôn nhớ đến cô, nhưng cô thì chưa bao giờ muốn nhớ về anh. Bạch Oa Oa mà anh ngày nhớ đêm mong, hiện tại đã kết hôn và có con rồi, đã trở thành một người phụ nữ của gia đình.
Hóa ra, từ trước đến nay đều là một mình anh đơn phương, tất cả… đều là anh tự mình đa tình, tự mình tình nguyện.
Ánh mắt Bạch Oa Oa vẫn đặt trên người Lữ Uyển Thành không hề dời đi, cô mím môi, nói tiếp:
– Thì ra… anh vẫn còn quan tâm em như vậy, vẫn còn để ý những chuyện em làm…. Vậy tại sao, lúc trước lại rời đi.
Không một câu nói, không một lời từ biệt, liền biến mất khỏi thế giới của cô, bốc hơi khỏi nhân gian này như một giọt nước mưa rơi xuống đất. Nếu đã tuyệt tình ra đi như thế, tại sao còn quan tâm cô bên cạnh ai? Còn để ý cô đã có con?
Lữ Uyển Thành, anh thật sự rất quá đáng!
Cô gái vừa dứt lời, bỗng một thân ảnh bé nhỏ từ đâu chạy tới, ôm chầm lấy chân cô, giọng ngọng nghịu gọi:
– Mama!
Tiếng gọi của cậu thu hút sự chú ý của cả hai người, dù đau lòng nhưng Lữ Uyển Thành vẫn bất giác liếc mắt nhìn cậu bé nhỏ tuổi phía đối diện. Lúc nãy ở quá xa nên không thể nhìn rõ, bây giờ lại có cơ hội nhận cận mặt.
Khuôn mặt mũm mỉm, đôi má phúng phính, đôi mắt to tròn đen láy, khuôn mặt đáng yêu nhìn chỉ muốn cắn một cái. Nhưng mà khoan đã… gương mặt này… dường như có chút quen thuộc… có chút giống…
Bạch Oa Oa cúi người, cô quỳ một chân xuống bên cạnh cậu bé đáng yêu, lên tiếng:
– Thiếu Hàm, không phải con luôn muốn gặp ba sao?
Dừng một chút, cô quay mặt hướng về phía Lữ Uyển Thành, nói:
– Mẹ tìm được rồi, con mau gọi ba đi!
*Đăng trễ còn hơn không đăng nha. Mấy nay bận rộn quá mọi người ơi, vào năm học rồi nên nhiều việc chồng chất quá. Mai là ngày nghỉ Tiêu sẽ cố gắng ra chap bù, giờ đi ngủ đã, tương tác cao chút đi quý dị, cho Tiêu có động lực viết tiếp nào ^^*
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!